Ngày xuất giá, không chỉ có đội ngũ đưa dâu cho Thẩm Minh Châu, mà phía sau kiệu hoa tám người khiêng còn có rất nhiều người từng được nàng cứu giúp qua bếp cháo từ thiện hoặc làm việc trong cửa tiệm của nàng, tự nguyện đến tiễn nàng. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Bên Tạ Hầu phủ, khách khứa đông đúc, Hoàng thượng Lý Thích và Vương Hoàng hậu cũng đến dự lễ, đủ để giữ thể diện cho Thẩm Minh Châu và Tạ Hầu phủ.
Vì đội khăn voan đỏ, Thẩm Minh Châu chỉ thấy đôi giày thêu của mình bước trên thảm đỏ, nghe tiếng chúc phúc không ngớt xung quanh, nàng cảm thấy như đang trong một giấc mơ. Sợi dây đồng tâm kết đỏ rực trong tay khẽ kéo nàng, như gọi nàng tỉnh lại. Biết đầu kia là Tạ Thanh Lâm, nàng bất giác an tâm.
Nàng sắp thành thân, sắp gả cho người mà từ thuở thiếu thời nàng đã thầm ngưỡng mộ. Đầu tiên là bái thiên địa, rồi được hắn dẫn đi bái Hoàng thượng và Hoàng hậu, tiếp đó bái phụ thân và mẫu thân. Đến lúc phu thê đối bái, Thẩm Minh Châu không nhịn được, lén nhìn Tạ Thanh Lâm qua khe hở dưới khăn voan. Không ngờ hắn cũng đang lén nhìn nàng, ánh mắt chạm nhau, cả hai bật cười đầy ăn ý.
Sau một loạt nghi thức phức tạp, khi Thẩm Minh Châu được đưa vào động phòng, nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Viện này được sửa sang đặc biệt cho hôn lễ của Tạ Thanh Lâm, trên tường phòng ngủ treo chữ Hỷ lớn, xung quanh trang trí rực rỡ vui mắt. Vừa ngồi xuống, Thải Hà và Tiểu Quả mặc y phục rực rỡ mang đồ ăn đến. Họ cười rạng rỡ:
“Thiếu gia nói bên ngoài còn ồn ào một lúc, bảo chúng tôi chuẩn bị sẵn món tiểu thư thích ăn.”
Hai người lúc gọi nàng là tiểu thư, lúc gọi thiếu gia, khiến Thẩm Minh Châu bật cười. Một lúc sau, Tạ phu nhân cùng nha hoàn lén mang đồ ăn đến thăm nàng, không ngờ nàng đã ăn xong. Bà cười:
“Ta còn tưởng mình sinh ra một đứa con vô tâm, giờ nghĩ lại, nó cũng biết yêu thương người khác.”
Thẩm Minh Châu vẫn mặc phượng quan hà phi nặng nề, mỉm cười: “Mẫu thân, người đối với con thật tốt.”
Tạ phu nhân tiến tới nắm tay nàng, thần bí lấy từ trong ngực ra một cuốn sách nhỏ, nhét vào lòng nàng, dặn nàng đợi khi không có ai mới xem. Dù tò mò, Thẩm Minh Châu vẫn đợi mọi người rời đi mới lén mở ra. Nhưng vừa mở, nàng đỏ mặt, vội nhét xuống dưới gối. Cuốn sách này, những hình vẽ bên trong thật quá… không đứng đắn.
Đến khi trời tối, khách khứa ở Tạ Hầu phủ dần rời đi. Tân lang quan Tạ Thanh Lâm, sau một ngày tiếp khách, mặt đầy vui vẻ bước vào động phòng.
Hắn lấy móc vàng đặt ở một bên, nhẹ nhàng gỡ khăn voan đỏ trên đầu Thẩm Minh Châu. Khi nhìn rõ đôi mày nàng, khóe môi Tạ Thanh Lâm cong lên. Hắn lấy ly vàng bên cạnh, đan tay với nàng, ánh mắt giao nhau cùng uống ly rượu giao bôi thuộc về hôn lễ của họ.
Đặt ly xuống, Thẩm Minh Châu thấy Tạ Thanh Lâm hôm nay mặc hỷ phục đỏ rực, tóc đen buộc bằng kim quan, ánh mắt sáng ngời thêm phần phong lưu đa tình, khiến nàng không nhịn được nhìn thêm vài lần. Nhưng nghĩ đến cuốn sách vừa thấy, hình ảnh hai th*n th* tr*n tr** quấn quýt, nàng lại đỏ mặt. Tạ Thanh Lâm tiến tới hôn má nàng:
“Phu nhân, nghỉ sớm chút được không?”
Đây là lần đầu hắn gọi nàng là phu nhân, Thẩm Minh Châu đột nhiên cảm nhận rõ ràng rằng mình đã thành thân. Họ đã bái thiên địa, uống rượu giao bôi, từ nay là phu thê sống chết có nhau. Nàng, Thẩm Minh Châu, trở thành phu nhân của hắn, còn hắn, Tạ Thanh Lâm, từ nay là phu quân của nàng.
Đến lúc này, Thẩm Minh Châu lại thấy xấu hổ và căng thẳng, lắp bắp:
“Còn, còn sớm mà?”
Tạ Thanh Lâm thong thả dùng đôi tay đẹp đẽ của mình tháo dây lưng hỷ phục, mở vạt áo, cười với nàng:
“Còn sớm, nên vi phu đi tắm rửa thay áo trước đã.” Thẩm Minh Châu trợn mắt nhìn hắn vô tư cởi áo trước mặt mình, cảm thấy hắn cố ý, nhưng không nhịn được lén nhìn.
Tạ Thanh Lâm sớm nhận ra ánh mắt nàng, cố đè nén nhịp tim dồn dập, bất giác mím môi, nhưng khóe miệng vẫn cong lên. Hắn vẫn rất hấp dẫn với nàng. Lần đầu tắm nhanh đến vậy, Tạ Thanh Lâm chỉ mất một khắc đã xong. Nhìn áo lót trắng đặt bên cạnh, hắn nhíu mày, nghĩ đến hỷ phục đỏ rực của Thẩm Minh Châu, lại lấy một bộ áo ngủ đỏ thắm.
Thẩm Minh Châu bên ngoài cảm thấy chưa được bao lâu, hắn đã tắm xong bước ra. Nàng ngẩng đầu, thấy thân hình cao lớn, làn da trắng, Tạ Thanh Lâm cố ý để vạt áo hở, lộ xương quai xanh và lồng ngực thoắt ẩn thoắt hiện. Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị Tạ Thanh Lâm không giữ nổi bình tĩnh ôm lấy, vui vẻ lăn một vòng trên giường. Hắn kề sát tai nàng, giọng trầm thấp:
“Phu nhân, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.”
Thẩm Minh Châu hoảng hốt ôm lấy cổ hắn, trong lúc rối loạn làm rơi cuốn sách Tạ phu nhân để lại dưới gối. Tạ Thanh Lâm nhếch môi, cầm cuốn sách, dù trong lòng muốn nuốt chửng nàng, ngoài mặt vẫn bình thản, cố ý cười chậm rãi:
“Phu nhân sợ vi phu không biết, nên đặc biệt chuẩn bị sao?”
Hắn giơ cuốn sách, Thẩm Minh Châu xấu hổ muốn giật lại, nhưng không cẩn thận ngã vào người hắn. Khi nhận ra mình bị lừa, màn giường đã bị hắn kéo xuống từ lúc nào.
Nàng bị hắn đè xuống giường, hôn ngấu nghiến, hỷ phục sớm bị cởi áo ngoài, áo lót bên trong không chịu nổi, bị hắn gấp gáp xé rách.
Khoảnh khắc hòa quyện hoàn toàn, Thẩm Minh Châu không màng xấu hổ, đau đến cắn vào vai Tạ Thanh Lâm, không ngờ điều đó như khích lệ hắn, khiến nàng run rẩy như cành hoa. Cảm giác này quá kỳ diệu, Tạ Thanh Lâm như lạc vào đám mây, ngọt ngào mà chặt khít, khiến hắn không thể dừng lại. Nhưng đây là lần đầu hắn nếm được tư vị như vậy chỉ trong khoảng thời gian pha một ấm trà. Tạ Thanh Lâm cảm thấy không ổn.
Hắn hơi bực bội nhíu mày, cẩn thận nói với Thẩm Minh Châu đã mệt lả:
“Phu nhân, làm lại lần nữa nhé.”
Thẩm Minh Châu hết sức, đấm hắn một cái, cảm thấy toàn thân ê ẩm, nói không ra lời.
“Tránh ra, ta muốn ngủ.”
Tạ Thanh Lâm ôm eo nàng, cười khàn:
“Minh Châu, nàng ngủ trước, ta sẽ nghiên cứu kỹ cuốn sách này xem vẽ gì.”
Chưa kịp phản ứng, Thẩm Minh Châu đã mơ màng nhắm mắt. Đến khi Tạ Thanh Lâm “nghiên cứu” xong, kéo nàng ra khỏi chăn lần nữa, nàng chỉ muốn đá hắn xuống giường.
Suýt nữa bị hành đến trời sáng, Thẩm Minh Châu thầm nghĩ, ngày mai hắn đừng hòng lên giường nàng! Tạ Thanh Lâm mãn nguyện lau sạch cho nàng bằng khăn, rót một cốc trà nóng, nằm bên nàng, không nhịn được hôn má nàng. Nhìn màn đỏ và Thẩm Minh Châu đang ngủ say, hắn lại cười. Tạ Thanh Lâm hắn cả đời này mãn nguyện lắm rồi.
Ngày thứ hai, mặt trời đã lên cao, Thẩm Minh Châu mới chậm rãi mở mắt. Nhìn chữ Hỷ đỏ xung quanh, nàng mới nhớ ra mình đã thành thân. Hỏng rồi, hôm nay phải dậy sớm bái kiến công bà*. Nàng định vùng dậy, nhưng bị Tạ Thanh Lâm kéo vào lòng. Hắn lười biếng như mèo lớn được thỏa mãn, hôn trộm má nàng:
Công bà*: cha mẹ chồng
“Mẫu thân và phụ thân nói hôm nay lạnh, họ không dậy sớm, bảo chúng ta tối đến thỉnh an.”
Nhưng mấy ngày nay thời tiết đẹp, sao lại lạnh? Định hỏi liệu mẫu thân có khó chịu không, Thẩm Minh Châu đột nhiên hiểu ra, đá Tạ Thanh Lâm một cái. Đây đâu phải phụ mẫu sợ lạnh, rõ ràng là lo họ đêm tân hôn mệt không dậy nổi, tìm cớ cho họ.
Nàng bực bội: “Đã giờ này rồi, còn không dậy.”
Thấy nàng nhất quyết đứng dậy, Tạ Thanh Lâm, người đã xin thuốc thượng hạng từ sư huynh, tiến tới:
“Hôm qua ta bôi thuốc cho nàng, cảm thấy thế nào?”
Quả nhiên, dù lưng eo đau nhức nhưng chỗ đó chỉ thấy tê mát. Thẩm Minh Châu đỏ mặt tức giận:
“Giữa ban ngày, nói chuyện này làm gì.”
Tạ Thanh Lâm lấy lọ sứ nhỏ bên gối, nắm cổ tay nàng, cười đầy ẩn ý: “Tạ Thanh Lâm ta bôi thuốc cho phu nhân mình, có gì mà xấu hổ.”
Hắn nén cười, kề tai nàng thì thầm:
“Gọi thêm tiếng phu quân nữa đi được không? Đêm qua Minh Châu gọi khiến vi phu ngứa lòng, thực sự d*c v*ng khó kìm.”
Nghĩ đến đêm qua, trong tình cảnh nào nàng gọi tiếng phu quân, Thẩm Minh Châu càng không chịu nổi. Người này quá đáng, trong tình huống đó, sao nàng không nghe hắn được chứ… Nàng đẩy khuôn mặt đắc ý của Tạ Thanh Lâm ra, nhìn đôi mày rạng rỡ của hắn, tóc hơi rối, áo xộc xệch nhưng lại cực kỳ quyến rũ.
Nàng lại nghĩ, mình chẳng thiệt thòi gì. Thậm chí có chút đắc ý. Người từng kiêu ngạo, thanh cao như tiên nhân, giờ kề tai nàng nịnh nọt. Thẩm Minh Châu không nhịn được, quay đầu hôn hắn. Tạ Thanh Lâm xúc động đáp lại, hắn thật sự rất yêu nàng, cảm thấy dù nàng muốn mạng hắn, hắn cũng sẵn lòng dâng lên.
Tình đến chỗ sâu đậm, Thẩm Minh Châu tỉnh táo lại nhìn mặt trời bên ngoài, chọc ngực hắn hơi trêu đùa:
“Phu quân, nên dậy rồi, mặt trời lên cao rồi.”
Tạ Thanh Lâm thở dài, biết đêm qua nàng mệt, chỉ dùng đôi tay từng viết văn chương cẩm tú bôi thuốc cho nàng, cẩn thận thoa. Đến khi Thẩm Minh Châu nước mắt lưng tròng, không còn sức đá hắn, hắn mới thong thả hôn nàng:
“Phu nhân, thoải mái không? Giờ mới nên dậy.”
“…”
Tối nay, Tạ Thanh Lâm đừng hòng lên giường ngủ với nàng!
Tạ Thanh Lâm, chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng, vẫn ngốc nghếch cười vui, không biết rằng từ hôm nay, những ngày hắn phải cầu xin bắt đầu.
**Kết thúc chính văn**
