Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 67: Tạ phu nhân khó xử, lễ hỏi và của hồi môn



Cuối cùng cũng đến ngày Lập Hạ.
Ngày nghỉ, Tạ Thanh Lâm đặc biệt mặc bộ quan bào mới may, thắt lưng đeo ngọc bội hình cá bạc, rồi tỉ mỉ chỉnh trang bản thân, ngắm mình trong gương đồng hồi lâu mới đến Vân Tưởng Các của Thẩm Minh Châu.
Không phải hắn muốn trông thật bảnh bao mà vì giờ đây mượn cớ các phu nhân tiểu thư đến mua y phục, thu hút bao thiếu niên lang quân đến Vân Tưởng Các chiêm ngưỡng phong thái của Minh Châu quận chúa, người một tay khiến các nữ nhân kinh thành điên cuồng mua sắm y phục và phấn son. Nếu Tạ Thanh Lâm không ăn mặc chỉnh tề, hắn luôn cảm thấy mình sẽ mất sức cạnh tranh trước đám người phô trương như khổng tước xòe đuôi kia.
Người trông nom tiệm ngoài kia là Thải Hà và Tiểu Quả, cô nương Thẩm Minh Châu đưa về từ đám dân tị nạn Giang Nam. Một người thích ríu rít náo nhiệt, một người trầm ổn cẩn trọng, khiến Thẩm Minh Châu vô cùng yên tâm.
Hai người bận rộn trong tiệm, bán hàng hoặc giới thiệu mẫu hoa văn đang thịnh hành cho các tiểu thư khuê các. Quay đầu, họ thấy Tạ Thanh Lâm vừa bước vào.
Cả hai thì thầm to nhỏ, rồi đồng lòng cười, gọi:
“Thẩm cô nương ở lầu hai đấy.”
Thải Hà còn lớn giọng:
“Tạ công tử đến rồi, mời lên lầu hai!”
Người hầu sau lưng Tạ Thanh Lâm, Tùng Mặc, nháy mắt với Thải Hà, rồi nhìn thiếu gia nhà mình gần như không chờ nổi mà lao lên lầu. Thấy hắn vội vã đi gặp tiểu thư nhà mình, Thải Hà đắc ý.
Nàng từng chứng kiến Thẩm Minh Châu si mê Tạ thiếu gia thế nào, giờ thấy quan hệ hai người đảo ngược, không khỏi vui thay cho Thẩm Minh Châu.
Nàng đỏ mặt, kéo Tiểu Quả khẽ nói: “Tiểu thư thật may mắn, cuối cùng cũng đợi được ngày này.”
Tiểu Quả, người luôn theo Thẩm Minh Châu bĩu môi, có chút khinh thường: “Được Thẩm cô nương thích, cũng là Tạ công tử có phúc ba đời.” Lời này cũng có lý, Thải Hà gật đầu.
Tiểu thư nhà nàng dung mạo xinh đẹp, có nhiều của riêng, lại là nghĩa muội của trưởng công chúa Trường Lạc, được Vương Hoàng hậu phong làm Minh Châu quận chúa, đủ để xứng với mọi nam nhân tốt nhất thiên hạ.
Vừa lên lầu hai, Tạ Thanh Lâm đầy vui mừng, đóng cửa, muốn nắm tay Thẩm Minh Châu, nhưng bị nàng gạt ra, trách:
“Tạ đại trạng nguyên lang xin đừng thất lễ.”
Tạ Thanh Lâm không nhịn được mà thấy hơi bực, lời này là hôm qua mẫu thân dạy.
Cũnglà lỗi của hắn quên đóng cửa thư phòng, khi dạy Thẩm Minh Châu luyện chữ không nhịn được mà hôn nàng liền bị bắt quả tang.
“Ồ”. Hắn ủ rũ, tủi thân tiến lại gần.
“Minh Châu, hôn sự của chúng ta định vào mùa xuân năm sau được không?”
Trước đây, khi Thẩm Minh Châu về kinh, Tạ Thanh Lâm có thể nói là nóng lòng. Nhưng giờ hắn chỉ muốn tát mình hai cái lúc đó. Ở Giang Nam còn dễ, Thẩm Minh Châu chỉ ở trấn Lâm Thủy, người biết nàng chỉ là con cái nhà giàu, còn con cái quan viên muốn tiếp cận cũng sợ hắn, một khâm sai đại thần.
Nhưng ở kinh thành, đám thiếu niên lang quân liều lĩnh chẳng biết trời cao đất dày cứ xúm lại, hừ, thật mất thể diện các thư sinh. Dĩ nhiên Tạ Thanh Lâm đã quên, kẻ mất thể diện nhất trong đám thư sinh có lẽ chính là hắn.
Thẩm Minh Châu nghĩ ngợi, còn nhớ trưởng công chúa Trường Lạc mời nàng dự lễ đưa dâu cho nàng ấy và Vương Xương Bình, không thể để mình cưới trước được.
“Hay là đợi hôn kỳ của Trường Lạc định xong rồi tính?” Thấy hắn ủ rũ, Thẩm Minh Châu cười, thăm dò.
Tạ Thanh Lâm như cô dâu nhỏ tủi thân, kề đầu vào vai nàng:
“Thế còn phải đợi bao lâu? Nếu sư huynh ta không cưới, chẳng lẽ chúng ta phải chờ họ ư?”
Thẩm Minh Châu bật cười, vỗ vào eo hắn:
“Nghe chàng nói kìa, Trường Lạc bảo chắc là mùa đông năm nay sẽ thành hôn.”
Tạ Thanh Lâm nắm tay nàng vừa vỗ mình, đan chặt mười ngón, chẳng màng ánh mắt trêu chọc của nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
“Nhưng ta một khắc cũng không chờ nổi.” Giữa đôi mày hắn lộ vẻ dịu dàng, ánh mắt trong trẻo khóa chặt thần sắc nàng. Tạ Thanh Lâm thích dáng vẻ nàng đỏ mặt vì hắn.
“Minh Châu, nàng thương ta chút đi.”
Vẫn còn đang bên ngoài mà hắn lại kề sát, Thẩm Minh Châu chỉ thấy xấu hổ, nhưng chẳng ngờ hắn được đà lấn tới, tiến đến muốn hôn má nàng. Nàng tức giận, vặn eo hắn, nào ngờ Tạ Thanh Lâm tuy là văn thần nhưng võ nghệ siêu quần, cơ bắp rắn chắc, vặn như đấm vào bông, ngược lại nàng bị hắn ôm chặt, hôn trộm hồi lâu.
“Tạ Thanh Lâm!”
Thoát khỏi vòng tay hắn, Thẩm Minh Châu không nhịn được mà gọi tên, tức giận vì hắn lại kề trêu ghẹo mình, càng giận mình bất giác đắm chìm trong đó.
“Thần có mặt.”
Tạ Thanh Lâm cười khẽ cúi cằm, khuôn mặt thanh lạnh nhuốm sắc hồng vì vừa đ*ng t*nh, quan bào càng khiến hắn thêm cao quý.
Hắn thế này, Thẩm Minh Châu lại thấy nóng mặt. Người này giờ đã nắm được điểm yếu của nàng, mỗi lần trêu ghẹo xong, lại bày ra thần sắc khiến nàng không thể từ chối. Nàng không nhịn được mà lên tiếng:
“Trường Lạc nói với ta, trước tết Đoan Ngọ, Hoàng hậu nương nương sẽ tổ chức yến Bách Hoa, đến lúc đó sẽ ban hôn cho nàng ấy và Vương đại nhân.”
Nghe xong, Tạ Thanh Lâm quả nhiên rạng rỡ, tiến đến hôn trộm một cái:
“Vậy chắc mùa đông năm nay sẽ thành hôn.”
Thế là năm sau hắn có thể cưới Thẩm Minh Châu về. Rồi hắn lại thở dài, nhìn nàng tủi thân:
“Năm nay mới qua nửa năm, còn lâu mới đến mùa xuân năm sau.”
Thẩm Minh Châu nhất thời chưa hiểu:
“Chàng gấp gáp đến năm sau làm gì?”
Tạ Thanh Lâm vừa sắp xếp sổ sách trên bàn cho nàng vừa cười:
“Năm sau thì không phải trèo cửa sổ qua lại nữa. Có thể ngủ bên nàng đến sáng.”
Thẩm Minh Châu: “…”
Hắn ngày nào cũng làm nũng, nói sợ tối không dám ngủ một mình, ngang nhiên làm chuyện trộm gà bắt chó, trèo tường vào khuê phòng, giờ còn thấy mình rất có lý sao?
Ngày tháng trôi nhanh trong tiếng cười đùa, chớp mắt đã gần đến vài ngày trước yến Bách Hoa do Vương Hoàng hậu chuẩn bị.
Trước đây, khi Thẩm Minh Châu về kinh, Trường Lạc muốn kéo nàng vào cung bái kiến, nhưng nàng lo cho sức khỏe Tạ phu nhân nên ở lại Tạ Hầu phủ cho đến khi Tạ phu nhân khỏe hẳn. Nào ngờ kinh thành lại đổ về một đám dân tị nạn, có người chạy hạn hán từ nơi khác, có người từ biên cương vì đất Thục không còn cung cấp muối và quặng sắt tư nhân, khiến ngoại tộc cướp bóc, họ đành rời quê đến kinh thành.
Thế là triều đình và các nhà đều cẩn trọng bận rộn, sợ lẫn trong đó có gian tế ngoại tộc. Vì thế, Thẩm Minh Châu cùng Trường Lạc bận rộn, dùng trang viên của Trường Lạc ở kinh thành, thu nhận một nhóm nữ tử.
Ai học được nghề thêu dệt, sau này dùng đồ thêu trừ học phí và chi phí ăn ở. Ai không học được, nếu biết cày cấy thì đến trang viên học trồng trọt, hoặc đến quán ăn học kinh doanh nhỏ, sau này kiếm được tiền thì trả lại. Đây là ý của Thẩm Minh Châu.
Ban đầu Trường Lạc thấy họ đáng thương, muốn cho bạc hoặc đồ ăn, nhưng bị nàng ngăn, nói: “Cho người cá, không bằng dạy người câu cá. Chỗ phát cháo chỉ cứu được nhất thời, họ tự có bản lĩnh kiếm tiền, mới an thân lập mệnh.”
Trường Lạc ngẩn ra, nghĩ đến thân thế Thẩm Minh Châu, không nhịn được mà nhìn nàng: “Trước đây ta chỉ thấy người gan lớn, có kiến thức, giờ mới thấy, Minh Châu, ngươi còn có một trái tim đồng cảm mà chúng ta không sánh được.”
Là công chúa nên tất nhiên nàng được hưởng cống phẩm, nếu không theo Vương Xương Bình đi cứu trợ, có lẽ cả đời sẽ không tiếp xúc với dân tị nạn. Nhưng Thẩm Minh Châu thì khác, nàng từng vật lộn trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nên đối với các nữ lang khốn khổ, nàng có thêm một phần đồng cảm.
Bị khen như vậy, Thẩm Minh Châu ngượng ngùng. Giờ hai người càng thân thiết, nàng cũng học được cách đùa:
“Chỗ phát cháo vẫn phải dựng, đến lúc đó Thẩm Minh Châu ta có thể tự bỏ một ngàn lạng bạc để ủng hộ trưởng công chúa của chúng ta.”
Nào ngờ, có hai người họ, một công chúa, một quận chúa, dẫn đầu mở chỗ phát cháo, dẫn đến các quan viên cũng nối tiếp nhau mở chỗ phát cháo quanh mình. Hình thành phong trào ganh đua, nhà này nối nhà kia, trực tiếp khiến vấn đề dân tị nạn vào kinh được giải quyết nhanh chóng.
Người đói bụng mới cướp bóc, no đủ rồi không còn tình trạng đó nữa. Vương Xương Bình còn phối hợp với Binh bộ, thu nhận những người khỏe mạnh muốn tòng quân.
Hoàng thượng Lý Thích vốn nghĩ nữ nhi của mình, Trường Lạc, chỉ biết gây họa. Lần cứu trợ trước chỉ là ngẫu nhiên thành công, nhưng việc xử lý dân tị nạn kinh thành lần này khiến ông cảm thấy nữ nhi thực sự trưởng thành. Đồng thời, ông cũng đánh giá cao Minh Châu quận chúa, người ông tự phong, vì đã dẫn dắt con gái mình. Nàng dũng cảm, mưu trí, thiện lương và kiên nhẫn. Tước vị quận chúa này, ông phải tự hạ thánh chỉ phong thưởng.
Thế là, tại yến Bách Hoa do Vương hoàng hậu tổ chức, Hoàng thượng Lý Thích đến, lời vàng ý ngọc, trước tiên ban hôn cho công chúa Trường Lạc với thứ tử của Vương Quốc công, Vương Xương Bình, rồi tự phong Thẩm Minh Châu làm quận chúa, ban hôn nàng cho Tạ Thanh Lâm, quan viên tứ phẩm trẻ nhất, đang nổi bật trên triều. Tin này khiến cả kinh thành chấn động.
Hành động của Hoàng thượng Lý Thích gần như tự nhận Thẩm Minh Châu là nghĩa muội của Trường Lạc công chúa, khiến chẳng ai không thấy Tạ Thanh Lâm may mắn.
Trước đây từ chối hôn sự với Trường Lạc công chúa, giờ còn được Hoàng thượng ban hôn với một quận chúa, quả là trở thành tâm điểm chỉ trích. Ngược lại, hôn sự của Vương Xương Bình bị lu mờ trước hai người họ. Thực ra, đây cũng là kết quả Hoàng thượng Lý Thích mong muốn. Là đế vương, ông luôn phải giữ thể diện hoàng gia, và hôn sự của Tạ Thanh Lâm, theo một cách nào đó là vừa vặn.
Mùa đông đến, Hoàng thượng Lý Thích gả nữ nhi là Trường Lạc công chúa, vô cùng náo nhiệt. Tân lang Vương Xương Bình tuy tuấn lãng, nhưng vài người lớn tuổi từng gặp Cửu vương gia lại sợ đến mặt tái mét. Dù họ chắc chắn, cũng không dám nói ra. Vì Cửu vương gia đã chết từ lâu, người sống giờ chỉ có thể là phò mã của Trường Lạc công chúa, Vương Xương Bình.
Sau khi Trường Lạc thành hôn, dáng vẻ ngọt ngào khiến người nhìn ê răng. Thẩm Minh Châu trêu nàng, nhưng bị Trường Lạc cười nhạo:
“Giờ ngươi chưa cưới, Tạ Thanh Lâm đã coi ngươi như bảo bối, sau này còn chẳng biết ngọt ngào thế nào.”
Thẩm Minh Châu không cãi được, trên cổ nàng còn dấu đỏ do hắn hôn mạnh.
Hôn sự cần tam môi lục sính, vì Thẩm Minh Châu được Hoàng thượng ban hôn, trước đây nàng sống ở Tạ Hầu phủ, để tiện cưới vào mùa xuân, nàng dọn vào phủ quận chúa do Hoàng thượng ban. Điều này khiến Tạ Thanh Lâm khổ sở, hắn hận không thể để thời gian trôi ngay đến ngày cưới, nhưng lại không nỡ để Thẩm Minh Châu chịu chút thiệt thòi.
Khi nhà họ Tạ chuẩn bị sính lễ, Tạ phu nhân suýt vét sạch gia sản, còn trơ mặt gợi ý với Vương Hoàng hậu, đây là nghĩa muội của nữ nhi bà ta, Trường Lạc công chúa, chẳng lẽ không thêm chút gì sao? Vương Hoàng hậu gần đây quen thân với bà, cười không nhịn được, liền thêm một phần cho Thẩm Minh Châu nhưng bổ sung:
“Đây là của hồi môn bổn cung cho Minh Châu, Đình Đình, bà đừng đút túi riêng đấy.”
Tạ phu nhân chợt nhớ mình là nghĩa mẫu của Thẩm Minh Châu, về nhà véo tai Tạ Hầu gia, bắt ông tự bỏ sính lễ, vì phần của bà phải làm của hồi môn cho Thẩm Minh Châu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...