Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 73: Phiên ngoại 5: Trời mưa Tạ Thanh Lâm đưa ô, sóng gió tại trường nữ học bắt đầu ló dạng.



Nhờ có sự ủng hộ công khai của Vương hoàng hậu, Thẩm Minh Châu cùng với Trường Lạc công chúa đã thành lập một trường nữ học ngay vào thời điểm vừa bước vào mùa hạ.
Vì mô phỏng theo mô hình của thư viện, địa điểm ban đầu được chọn nằm dưới chân núi gần thư viện kinh thành. Toàn bộ tòa kiến trúc này trước đây từng là biệt viện của một thân vương, sau khi được cải tạo thành trường nữ học, tấm biển trên cổng chính do chính hoàng đế Lý Thích tự tay viết.
Hai chữ “Nữ Học” mạ vàng treo ngay giữa cổng lớn, khiến bất kỳ ai đi ngang qua cũng cảm nhận được khí thế uy nghiêm. Nếu trường nữ học này do người khác tổ chức, e rằng sẽ khiến người ta nghi ngờ, bởi lẽ việc các tiểu thư rời khỏi nhà để tụ tập cùng nhau học tập, dù sao cũng khiến người ta cảm thấy có phần không an toàn.
Nhưng nay, phía sau có Vương hoàng hậu đứng ra tổ chức, lại thêm Trường Lạc công chúa – người được xem là nữ tài tử xuất sắc – cùng với Minh Châu quận chúa cùng nhau chủ trì các công việc lớn nhỏ trong trường, uy tín của họ đủ để khiến mọi người phục tùng.
Sau khi vào hạ, thời tiết ngày càng nóng bức, nhưng việc xây dựng trường nữ học lại diễn ra sôi nổi như lửa cháy. Các nữ học viên trong trường phần lớn là những cô nương chưa thành thân, cũng có một vài người vừa mới thành hôn. Khi tụ tập cùng nhau, khó tránh khỏi việc xảy ra vài tranh cãi.
Vào ngày này, Trường Lạc công chúa đã mang thai được năm tháng, bụng bắt đầu lộ rõ, vì ở nhà cảm thấy buồn chán, nàng bèn đến thăm Thẩm Minh Châu đang bận rộn tại trường nữ học.
Dù sao thì một mình Thẩm Minh Châu vừa phải quản lý việc kinh doanh cửa hàng, vừa phải lo lắng các công việc trong trường nữ học. Tuy Vương hoàng hậu đã phái nhiều nữ quản sự đến hỗ trợ, nhưng người cuối cùng đưa ra quyết định vẫn phải là Thẩm Minh Châu.
Khi đến trường nữ học, Trường Lạc công chúa lười biếng tựa người trên chiếc trường kỷ bên cửa sổ, nhìn Thẩm Minh Châu tranh thủ lúc rảnh rỗi lấy sổ sách cửa hàng ra xem xét kỹ lưỡng, không nhịn được mà khen ngợi nàng:
“Minh Châu, mấy ngày nay thân thể ta đã khá hơn nhiều, nếu ngươi có việc gì bận rộn làm không xuể cứ việc tìm ta.”
Thẩm Minh Châu có phần ngượng ngùng đáp:
“Mấy ngày nay công việc đã gần như hoàn tất, nhờ có người của Hoàng hậu nương nương phái đến, thật ra cuối cùng cũng chỉ là chúng ta đưa ra quyết định, ta chỉ đến xem qua một chút mà thôi.” Nàng nói hoàn toàn là sự thật, không hề có ý muốn nhận công lao về mình.
Trường Lạc công chúa nghiêm túc nói:
“Người cuối cùng đưa ra quyết định như ngươi mới là người vất vả nhất, bởi lẽ những người kia đều dựa vào mối quan hệ của các nhà để chen chân vào. Nếu không có ngươi đứng sau trấn áp, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Quả thật, những người muốn tạo mối quan hệ chỉ mong có thể thông qua Vương hoàng hậu để tìm một con đường thăng tiến. Dù không được Thẩm Minh Châu để mắt đến, nhưng nếu sau này có thể thăng quan tiến chức, hoặc được gả cho một lang quân thuộc dòng dõi thế gia quý tộc, cũng đủ khiến những cô nương xuất thân từ gia đình nhỏ cảm thấy động lòng.
Lời này khiến Thẩm Minh Châu khẽ động lòng, nàng không nhịn được mà trêu đùa Trường Lạc công chúa:
“Ta đâu cần phải dựa vào mối quan hệ của nhà khác, chỉ cần dựa vào quan hệ với Trường Lạc công chúa người, chẳng phải là có thể một bước lên mây sao?”
Cả hai bật cười vui vẻ. Vì mấy ngày nay ở nhà buồn chán, lại thêm lo lắng cho thai nhi trong bụng nên Trường Lạc công chúa ít ra ngoài, nhưng khi đến trường nữ học này, nàng lại cảm thấy khá thú vị.
Từ cửa sổ nhìn ra sân viện bên ngoài, vì sân này được xây dựa theo núi, từ căn phòng cao này có thể nhìn thấy toàn cảnh. Trường Lạc công chúa không nhịn được mà thì thầm với Thẩm Minh Châu:
“Ngươi có biết trước đây sân viện này thuộc về nhà ai không?”
Đây là điều Thẩm Minh Châu không biết, nàng tò mò hỏi: “Không phải nói rằng đây từng là biệt viện của một thân vương trong triều sao?”
Cảnh sắc trong vườn không gì không toát lên vẻ khí thế, khi cải tạo vẫn giữ lại nhiều ý tưởng tinh tế từ thiết kế ban đầu, khiến Thẩm Minh Châu cảm thán:
“Chủ nhân của sân viện này, quả thật rất khí phách.” Trường Lạc công chúa bị nàng chọc cười, nàng chỉ vào bụng mình và nói:
“Đây là biệt viện cũ của phụ thân hắn. Nghe nói sau này mẫu hậu ta muốn xây trường nữ học, nên hắn vội vàng nhường ra.”
Chẳng trách gần đây Vương hoàng hậu càng ngày càng tỏ ra hòa nhã với vị phò mã này, Thẩm Minh Châu cũng bật cười theo.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, thì bên ngoài bắt đầu đổ mưa, cũng gần đến giờ tan học của trường nữ học. Vì lo lắng trời tối không an toàn, nên các nữ học viên đều được sắp xếp rời trường vào đầu giờ Thân để về nhà sớm.
“Trời mưa rồi, chi bằng cùng ngồi xe của ta về, cũng tiện hơn.”
Nhìn thấy mưa bên ngoài khá to, Trường Lạc công chúa nói với Thẩm Minh Châu. Sáng nay trời vẫn nắng đẹp, nên Thẩm Minh Châu không mang theo ô hay vật dụng che mưa. Nàng vừa định đồng ý, thì bất ngờ có một cung nữ gõ cửa báo rằng Tạ Thanh Lâm đã đến đón Minh Châu quận chúa.
Trường Lạc công chúa không nhịn được mà bật cười, nàng chỉ về phía bóng dáng đang tiến đến từ ngoài kia và nói với Thẩm Minh Châu:
“Haha, phu quân nhà ngươi, Tạ Thanh Lâm, thật sự hận không thể lúc nào cũng mang ngươi theo bên mình.”
Lời này khiến Thẩm Minh Châu có chút xấu hổ, nàng vẫn chưa quen với việc bị người khác trêu đùa như vậy, nhưng vẫn phản bác:
“Còn chẳng bằng Vương đại nhân nhà người, tự mình đem biệt viện dâng lên để lấy lòng mẫu hậu của Trường Lạc công chúa đại nhân.”
Trường Lạc công chúa che miệng cười, không nhịn được mà dùng quạt tròn bên cạnh khẽ đánh nàng một cái:
“Đi thôi, mưa đã nhỏ bớt rồi, nếu không đi, ta e phu quân nhà ngươi sẽ xông vào bế ngươi đi mất.”
Cả hai cùng vài cung nữ bước ra hành lang, nhưng tại góc rẽ bên ngoài, họ gặp nhóm nữ học viên vừa tan học, đang tụ tập ở đó và vội vàng hành lễ.
Nhìn thấy người mình chờ đợi đã đến, Tạ Thanh Lâm mặc quan bào màu đỏ thắm, thắt lưng đeo ngọc bội hình cá vàng – thứ chỉ dành cho quan viên từ tam phẩm trở lên, tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh trúc, bước về phía này. Hắn thân hình cao lớn, dáng vẻ ngay thẳng như hạc đứng, phong thái tao nhã lại tuấn tú, khiến không ít người dưới hành lang phải ngoảnh đầu nhìn.
Thấy hắn bước đến, Trường Lạc công chúa lại không nhịn được mà trêu Thẩm Minh Châu: “Ngươi xem, phu quân nhà ngươi thật sự là một người dính người.”
Nhưng Thẩm Minh Châu liếc nhìn Vương Xương Bình đang đứng không xa, nghiêng người cười nói: “Hoàng tỷ còn cười ta, Vương đại nhân sư huynh chẳng kém cạnh chút nào.”
Tạ Thanh Lâm bước đến, trước tiên hành lễ, sau đó đưa tay về phía Thẩm Minh Châu. Phu thê hai người cùng che chung một chiếc ô, Tạ Thanh Lâm ôm eo nàng, từ từ bước vào màn mưa. Khi cỗ xe của Trường Lạc công chúa cũng đã đi xa, vài nữ học viên dưới hành lang bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đó chính là Tạ đại trạng nguyên năm xưa đúng không? Thật sự rất xứng đôi với Minh Châu quận chúa.”
“Ai nói không phải, cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng với viện trưởng Minh Châu của chúng ta.”
“Đúng vậy, viện trưởng Minh Châu tính tình tốt vô cùng. Hồi đó ta học thêu mãi không xong, nàng dạy ta đổi sang học vẽ ở viện khác, giọng điệu dịu dàng biết bao.”
“Đúng thế, viện trưởng Minh Châu còn dạy ta cách quản lý cửa hàng nhà ta, vốn đang thua lỗ nặng nề.”
Giữa những lời khen ngợi, một tiếng hừ lạnh đặc biệt nổi bật. Đó là Lưu cô nương, người từng buông lời bất kính với Thẩm Minh Châu trên phố.
Hiện giờ cô ta vẫn chưa được đính hôn, miễn cưỡng chen chân vào trường nữ học, nhưng vẫn canh cánh chuyện cũ.
Tuy nhiên, nay có Vương hoàng hậu chống lưng, trong hoàn cảnh đông người như vậy, dù có muốn chế giễu Thẩm Minh Châu, Lưu cô nương cũng không đủ can đảm. Cô ta chỉ có thể siết chặt lòng bàn tay, nhìn chằm chằm đôi uyên ương như tranh vẽ đang bước đi trong mưa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đó đáng lẽ là của cô ta! Tại sao một Thẩm Minh Châu xuất thân từ nơi nhỏ bé lại có được vận may như vậy? Cô ta không cam lòng. Nếu có cơ hội khiến Thẩm Minh Châu mất mặt, dù nàng ta có người chống lưng, chắc chắn cũng không thể đắc ý như bây giờ!
Nghĩ đến đại tiệc cưỡi ngựa bắn cung vào mùa thu mà các nữ lang phải tham gia, Lưu cô nương tự cho mình là quý nữ kinh thành, từng học cưỡi ngựa, bèn nghĩ đến lúc đó sẽ ép Thẩm Minh Châu thừa nhận rằng nàng ngay cả cưỡi ngựa bắn cung – một trong lục nghệ của quân tử – cũng không biết chút nào. Đến lúc đó, cô ta có thể nhân cơ hội này để tỏa sáng, khiến các nữ học viên khác thấy rõ, rốt cuộc ai mới là người xứng với Tạ trạng nguyên năm xưa!
Trên đường về, Thẩm Minh Châu không nhịn được mà khẽ hỏi: “Hôm nay chàng không phải trực sao?” Mấy ngày trước, hoàng đế Lý Thích đã thăng chức cho Tạ Thanh Lâm, hiện hắn đã là quan viên từ tam phẩm ở Hình bộ, phải xử lý nhiều vụ án tù, dù không nghe hắn than khổ, nhưng nàng cũng biết công việc này không dễ dàng.
Tạ Thanh Lâm mỉm cười: “Nghĩ đến trời mưa, phải đến đưa ô cho nàng. Hơn nữa, hôm nay Hình bộ không quá bận, vẫn là phu nhân nàng quan trọng hơn.”
Các vụ án trong Hình bộ, những gì có thể xử lý đã được sắp xếp gần xong, còn những vụ không thể xử lý, vì Tạ Thanh Lâm thăng quan quá nhanh, nhiều đại thần quyền thế trong triều liên kết lại để gây khó dễ cho hắn. Nhưng điều này đã nằm trong dự liệu của hắn. Trước đó, hắn đã tấu trình với hoàng đế Lý Thích và được hoàng đế ngầm đồng ý, chỉ cần hắn giả vờ không biết, tiếp tục làm việc, đợi đến khi thu thập đủ chứng cứ, sẽ một mẻ bắt gọn.
Thẩm Minh Châu có phần không dám nhìn thẳng vào nam nhân dính người này, nàng che miệng cười:
“Hôm nay lại ăn mật đường à?”
Tạ Thanh Lâm thở dài: “Phu nhân hôm nay bận đến nỗi chẳng cho Tạ mỗ được một lần gần gũi, làm sao biết Tạ mỗ đã ăn gì?”
Hắn cảm thấy mấy ngày nay mình bị lạnh nhạt, nhất là trước đó, khi trường nữ học vừa được thành lập, Thẩm Minh Châu bận rộn đến không thể phân thân, hắn còn có thể chịu đựng. Nhưng nay mọi thứ đã ổn định, trường nữ học đã đi vào quỹ đạo, những việc rắc rối ở cửa hàng của nàng, Tạ Thanh Lâm cũng âm thầm giúp nàng xử lý không ít, vậy mà vẫn bị nàng lạnh nhạt.
Thẩm Minh Châu dùng tay chọc chọc người ngồi bên cạnh trong xe ngựa, thấy hắn trưng ra một bộ mặt buồn bã, còn có chút mất mát, nàng khẽ nói:
“Hai ngày tới trường nữ học được nghỉ, hay là…”
Dù nàng cảm thấy chuyện vợ chồng ân ái là lẽ thường, nhưng đôi khi phu quân nhà mình quá nhiệt tình, khiến nàng thực sự khó mà chịu nổi. Vì thế, nàng quy định, nếu cả hai đều phải làm việc, không được đùa giỡn quá lâu, để tránh làm lỡ việc.
Chỉ hai chữ “nghỉ phép” vừa thốt ra, mắt Tạ Thanh Lâm lập tức sáng lên, cả người trở nên cảnh giác:
“Phu nhân nói thật chứ?”
Thấy hắn như vậy, Thẩm Minh Châu không nhịn được mà bật cười: “Vui đến thế sao? Chàng cưới ta chỉ vì chuyện này à?”
Tạ Thanh Lâm thẳng thắn đáp:
“Đương nhiên không phải, cưới người mình yêu là điều ta mong muốn. Ta chỉ lo đêm tối quá, phu nhân sẽ sợ hãi.”
Thẩm Minh Châu không nhịn được mà tiến lại gần, kéo má hắn trêu: “Tạ đại trạng nguyên bây giờ giả ngốc thế này, đúng là ngày càng tiến bộ.”
Nhân cơ hội này, Tạ Thanh Lâm kéo nàng vào lòng, cúi xuống hôn một cái:
“Minh Châu, ta đọc sách cổ, thấy nói cử án tề mi, có thể để ta vẽ lông mày cho nàng không?”
Cử án tề mi* :vợ chồng hòa thuận, cùng vẽ lông mày cho nhau
Thẩm Minh Châu có phần nghi ngờ, sao hắn lại có thú vui khuê phòng thế này. Tạ Thanh Lâm ghé sát tai nàng thì thầm:
“Sư huynh ta nói, sau khi thành thân, ngày nào hắn cũng vẽ lông mày cho Trường Lạc công chúa.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...