Ngày thứ hai sau khi trở về Tạ Hầu phủ, Thẩm Minh Châu vừa tỉnh đã vội vàng sửa soạn.
Đã thành thân được mấy ngày, nhưng nàng chỉ chính thức đến thỉnh an Tạ mẫu hai lần. Dù Tạ mẫu đối với nàng như con ruột, Thẩm Minh Châu vẫn thấy áy náy nếu cứ thế này.
Tạ Thanh Lâm còn muốn quấn quýt với nàng, đưa tay ôm vai nàng định tiến tới hôn, nhưng bị Thẩm Minh Châu ghét bỏ đẩy ra.
“Đừng làm hỏng son của ta.” Nàng liếc nhìn mình trong gương đồng, trừng mắt với kẻ dính người phía sau.
“Lát gặp mẫu thân, tuyệt đối không được thế này.” Trước đây nàng thấy hắn nghiêm chỉnh, nhưng sau mấy ngày thành thân, Thẩm Minh Châu chẳng còn yên tâm về hắn nữa.
Tạ Thanh Lâm bật cười, vẫn mạnh miệng:
“Tạ Thanh Lâm ta bao giờ thất lễ trước mặt mẫu thân?” Hai người nhìn nhau, Thẩm Minh Châu không nhịn được cười trước:
“Cũng đúng, phu quân xưa nay luôn đúng mực.”
“Cũng không hẳn.” Tạ Thanh Lâm đột nhiên nhớ ra gì đó, thân mật tiến tới, vuốt tóc mai cho nàng.
“Điều vi phu hối tiếc nhất là không nghe lời mẫu thân sớm hơn. Nếu sớm ngoan ngoãn cưới Minh Châu, chẳng phải là chuyện may mắn nhất thiên hạ sao.”
Thẩm Minh Châu được dỗ ngọt, tiến tới hôn người đứng sau lưng rồi cùng đi thỉnh an Tạ mẫu. Không cần nói, từ khi tiểu tử ngang bướng của Tạ mẫu cưới được cô nương bà yêu quý nhất, bà vui mừng khôn xiết. Ngay cả Tạ Hầu gia cũng thấy cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn nhờ tâm trạng vui vẻ của vợ.
Thấy Thẩm Minh Châu dẫn tiểu tử ngang bướng đến thỉnh an, Tạ mẫu nắm tay nàng, lấy từ rương đồ hồi môn chọn kỹ nhiều ngày những món đồ quý giá nhét vào tay nàng.
Những món này đều cực kỳ giá trị, phần lớn là của thân mẫu của Tạ Hầu gia để lại. Khi Tạ Hầu gia đến nhà họ Châu ở Giang Nam cầu hôn, ông đã bí mật làm một việc lớn: đặt toàn bộ đồ cưới của mẫu thân mình vào rương dưới danh sách lễ vật đưa hết cho Tạ mẫu. Vậy nên, Tạ mẫu hào sảng vung tay, chọn mấy ngày những món trẻ trung mà các cô nương hay yêu thích, đưa hết cho Thẩm Minh Châu.
“Mẫu thân, nhiều trang sức quý giá thế này, con…”
Thẩm Minh Châu hơi ngượng, những món này quả thực đẹp, đặc biệt là chiếc mũ ngọc khảm đá quý, dưới ánh nắng lấp lánh chói mắt.
Nàng định từ chối, nhưng Tạ mẫu nghe nàng gọi “mẫu thân” lòng vui như mở cờ, vung tay bảo tiểu tử ngang bướng mau mang đồ về cho nàng dâu quý.
“Minh Châu, con cứ nhận đi, những món trang sức này con có thích không?” Tạ mẫu cười hỏi.
Thẩm Minh Châu gật đầu: “Đương nhiên là thích.”
Dù sao món đồ đẹp thế này, nhìn thôi cũng vui.
“Vậy còn nói gì nữa.” Tạ mẫu đắc ý ngẩng đầu, liếc tiểu tử ngang bướng đứng sau Thẩm Minh Châu, thấy hắn cũng thuận mắt hơn.
“Đồ của ta sau này đều để lại cho Minh Châu, một nhà còn nói chuyện hai nhà làm gì.”
“À, còn lệnh bài quản gia của Tạ Hầu phủ, Minh Châu cầm về luôn đi.”
Nghe đến đây, Thẩm Minh Châu kể với Tạ mẫu về việc Vương Hoàng hậu giao, bảo nàng làm phó viện trưởng trường nữ học.
“Chắc mấy ngày này con không có thời gian.” Nàng nhíu mày, lần đầu làm việc này, nàng không tự tin.
“Mẫu thân, con cũng không biết mình có làm nổi không.”
Nghe nói Trường Lạc công chúa cũng làm phó viện trưởng, Tạ mẫu sống lâu ở kinh thành, đầu óc lanh lợi, nhìn Thẩm Minh Châu khẽ nói:
“Đây là việc tốt, chắc là Vương Hoàng hậu chuẩn bị con đường để phong Trường Lạc làm trưởng công chúa.”
Hai người vốn thân như mẫu tử, nay thành bà bà nhi tức, Tạ mẫu không giấu giếm, kể hết cho nàng về mối quan hệ giữa các cô nương, bà bà nhi tức trong các nhà ở kinh thành.
Nghe xong, Thẩm Minh Châu bớt lo lắng, thêm tự tin, nói với Tạ mẫu:
“May nhờ có mẫu thân, nếu không ai sẽ kể con nghe chuyện này.”
Tạ mẫu chỉ trán nàng cười hài lòng: “Ta ở kinh thành thích nghe ngóng tin tức cho vui. Huống chi việc tốt như dạy học, tích đức hành thiện, giúp được Minh Châu mẫu thân cũng vui.”
Thẩm Minh Châu cười tươi:
“Sau này kiếm được tiền thưởng, con sẽ mang về chia cho mẫu thân.”
Nghe đến tiền thưởng, Tạ mẫu càng vui, nhớ lại khi mới đến kinh thành, bà bị xem là gái nhà địa vị thấp gả cao, nhiều người coi thường. Hơn nữa, Tạ Hầu gia từng cãi nhau với lão Hầu gia vì chuyện thừa tước, nếu không nhờ Hoàng thượng đánh giá cao học thức và hành xử của ông, chắc dòng họ này đã khó khăn.
Giờ thì tốt rồi, con trai bà Tạ Thanh Lâm đỗ trạng nguyên, là quan tứ phẩm trẻ nhất, tiền đồ rộng mở. Nhi tức là người được Vương Hoàng hậu quý mến, được Hoàng thượng phong quận chúa, lại là nghĩa nữ bà yêu thích nhất. Nghĩ đến sau này nhi tức còn được phong thưởng, Châu Sính Đình sẽ cầm tiền thưởng khoe khắp kinh thành, cho những kẻ từng khinh bà thấy nhi tử của bà khiến bà nở mày nở mặt thế nào.
Cuối cùng, hai người bàn bạc cách làm việc, thống nhất nếu trường nữ học thành công, họ sẽ dùng tiền của mình mở một trường nữ học cho những phụ nữ khó khăn trong dân chúng. Tối đó, Thẩm Minh Châu kể chuyện này với Tạ Thanh Lâm khiến hắn bất ngờ và càng khâm phục nàng.
“Minh Châu, ta tưởng mình học theo thánh nhân, làm việc cho dân ở quan trường, nhưng về tâm cảnh thì ta thua xa nàng.”
Mắt hắn ánh lên sự ngưỡng mộ cười nhìn nàng:
“Nếu phu nhân đã khí phách như thế, Tạ Thanh Lâm ta không thể kém. Có gì cần cứ nói ta.”
Được hắn nhìn nhận như thế, Thẩm Minh Châu thấy an lòng và vui vẻ, được phu quân thấu hiểu và ủng hộ, nàng cực kỳ mãn nguyện. Lời này khiến nàng vui vẻ, nàng nắm tay hắn nói:
“Nếu đã thế, có gì không hiểu phải nhờ trạng nguyên lang chỉ giáo nhiều.”
Tạ Thanh Lâm đắc ý, làm ra vẻ cao quý: “Phu nhân cứ sai bảo.”
Hết kỳ nghỉ hôn lễ, Tạ Thanh Lâm bận rộn ở Hình bộ, còn Thẩm Minh Châu lao vào trường nữ học mới xây. Vì Vương Hoàng hậu làm viện trưởng đầu tiên, các nhà quyền quý dốc sức đưa những nữ nhi xuất sắc nhất vào học.
Ai cũng biết, muốn gả vào nhà tốt thì các buổi yến tiệc hàng năm của Vương Hoàng hậu là cơ hội tốt vì đó là nơi ban hôn cho các nhà quyền quý. Gửi nữ nhi vào học, nếu được Vương Hoàng hậu để mắt, chẳng phải thăng tiến nhanh chóng sao. Hơn nữa, ở nữ học có thể kết giao với các tiểu thư quan gia, tạo mối quan hệ cho phụ mẫu huynh đệ, nâng cao vị thế trong nhà.
Chẳng mấy chốc, chỉ tiêu nữ học đã kín. Nữ nhi của các quan nhỏ tìm cách đi cửa sau, mong chen vào. Sau khi dò hỏi, họ biết ngoài Trường Lạc công chúa, Minh Châu quận chủ do Hoàng thượng phong cũng là phó viện trưởng. Những người có ý đồ tìm hiểu Tạ Hầu phủ thích quà gì. Khi Tạ mẫu ra ngoài, các quan nhỏ muốn lấy lòng, các phu nhân, tiểu thư quyền quý cũng nhiệt tình chào hỏi, sợ chậm chân sẽ thua thiệt ở nữ học.
Tạ mẫu đã thế, huống chi Thẩm Minh Châu là người trong cuộc. Nhưng nàng hiểu đây là thử thách, kiên nhẫn sắp xếp mọi việc rõ ràng, trình bày dễ hiểu, đưa Trường Lạc công chúa xem trước, chờ nàng ta quyết định rồi mới vào cung trình Vương Hoàng hậu. Thấy sổ sách rõ ràng, có dấu ấn của Minh Châu quận chúa và Trường Lạc công chúa, Vương Hoàng hậu cầm sổ, không nhịn được khen Thẩm Minh Châu với Hoàng thượng Lý Thích:
“Ta càng nhìn đứa trẻ này càng thấy thích.”
Đang dùng bữa, Lý Thích, người gần đây rất trọng dụng Tạ Thanh Lâm, nói:
“Quả là Tạ lừa bướng bỉnh sinh được nhi tử tốt, cưới được nhi tức tốt.” Ông thấy Tạ Hầu gia từ trẻ là một con lừa bướng bỉnh, ngựa tốt cũng không kéo lại. Năm xưa, muội muội của ông thích Tạ Hầu gia, định đợi ông đỗ tiến sĩ sẽ ban hôn. Ai ngờ Tạ Hầu gia đến Giang Nam gặp thầy cũ, rơi xuống nước, được cô nương nhà người ta cứu, đòi lấy thân báo đáp. Để tránh ban hôn, ông ta không dự điện thí*, suýt bị lão Hầu gia đánh chết. Nếu không vì Lý Thích thấy Tạ Hầu gia có tài, đã nói giúp.
Điện thí*: là một thuật ngữ lịch sử, chỉ kỳ thi cuối cùng trong hệ thống khoa cử ở Trung Quốc thời phong kiến, được tổ chức tại điện đình (hoàng cung) dưới sự chủ trì trực tiếp của hoàng đế.
Ai ngờ giờ Tạ Hầu gia hiện tại lại có nhi tử trạng nguyên xuất sắc, nhi tức tài đức vẹn toàn, phẩm mạo hơn người, thật là may mắn.
Nghe biệt danh “Tạ lừa bướng bỉnh” Vương Hoàng hậu che miệng cười, thấy cái tên này giống Tạ Hầu gia vô cùng.
“Hồi đó bao nhiêu quý nữ kinh thành, Tạ Hầu gia chẳng ai vừa mắt, đặc biệt là Lục hoàng muội của chúng ta, chẳng được ông ấy cho sắc mặt tốt.”
Lý Thích nhớ chuyện này thì cảm thấy bực bội, đặt đũa, bảo cung nữ dâng trà:
“Ai bảo không phải. Hồi đó phụ hoàng không biết làm sao với kẻ không chịu dự điện thí, chẳng lẽ ép gả Lục hoàng muội đi.”
Vương Hoàng hậu liếc phu quân đầy ý vị:
“Hồi đó, công tử thế gia tài năng như ông ấy, ngoài ngài thì không tìm được người thứ hai.”
“Huống chi, ông ấy thà không cần quan tước, thăng tiến, chỉ nhận tước Hầu thừa kế.”
Lý Thích ho khan, hơi căng thẳng cầm trà nóng uống vài ngụm:
“Vậy nên nhi tức của Tạ lừa bướng bỉnh còn trẻ, nếu có việc, nhờ Hoàng hậu để tâm.”
Đây là ý công khai bảo Vương Hoàng hậu làm chỗ dựa cho Thẩm Minh Châu. Phu thê hai người nhìn nhau, bật cười.
Vương Hoàng hậu gật đầu cười nói: “Đương nhiên, huống chi Trường Lạc xem Thẩm Minh Châu như muội muội, ta làm mẫu thân, tự nhiên phải che chở.”
Lý Thích nhìn Vương Hoàng hậu chưa từng khiến mình lo lắng, hài lòng gật đầu, càng thấy cuộc sống an ổn. Nghĩ nửa năm nữa là kỳ thăng quan hàng năm, đến lúc đó sẽ tìm vị trí tốt hơn cho Tạ Thanh Lâm.
Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An
Chương 72: Phiên ngoại 4: Chuyện cũ của Tạ Hầu gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
