Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 79: Phiên ngoại 11: “Lại đây, ta cõng nàng về nhà.”



Lúc này, trong cung điện của Vương Hoàng hậu, không khí đặc biệt tĩnh lặng, khiến tiếng khóc lóc của mẫu tử nhà họ Lưu vang lên càng thêm ghê người.
Vương Hoàng hậu đã ban ghế cho Lưu phu nhân – người mang danh hiệu tam phẩm cáo mệnh Theo lý bà ta nên ngồi, nhưng Lưu phu nhân lại không biết điều, trơ trẽn muốn lợi dụng thân phận cáo mệnh để ép Vương Hoàng hậu phải xử lý vụ việc này.
Nhưng hoàng đế Lý Thích chỉ thấy bà ta ngu xuẩn, dám dùng ân sủng mà ông ban để uy h**p ông. Nghĩ đến đây, ông lạnh lùng nhìn hai mẫu tử đang quỳ dưới đất, mở miệng nói:
“Nếu Lưu phu nhân không muốn ngồi, vậy sau này cũng không cần ngồi nữa.”
Ý trong lời nói là sẽ tước bỏ danh hiệu cáo mệnh, nhưng không ngờ hai mẫu tử bên dưới hoàn toàn không hiểu. Lưu phu nhân vẫn nghĩ đến nữ nhi của mình, Lưu Thấm Liên, gương mặt không còn chỗ nào lành lặn, qua một ngày càng sưng đến không thể nhìn nổi.
Nỗi tức giận trong lòng bà ta không thể kìm nén. Lưu Thấm Liên vốn định không bôi thuốc để vào cung tố cáo, nhưng không ngờ người đánh nàng ta ra tay quá nặng, chỉ qua một ngày, mặt nàng ta đã sưng đến không ra hình người.
Hơn nữa, lý do khiến Lưu phu nhân tự tin còn vì biểu tỷ của chồng bà ta là Lưu Quý tần– phi tần của hoàng đế Lý Thích.
Hiện nay, hoàng đế Lý Thích ít hoàng tự, mà Lưu thị lại sinh được hoàng trưởng tử, địa vị trong cung vượt trội so với các phi tần khác. Nghĩ đến việc những năm qua, biểu tỷ Lưu thị dựa vào nhà phu quân bà ta để hưởng không ít lợi ích, và sau này muốn tiến xa hơn cũng phải dựa vào nhà họ Lưu – ngoại thích của bà ta.
Vì thế, ngay khi vào cung, Lưu phu nhân lập tức nhờ người gửi thiếp đến Lưu Quý tần, yêu cầu người cô mẫu này ra mặt đòi công đạo cho Lưu Thấm Liên.
Khi Tạ Thanh Lâm dắt phu nhân Minh Châu quận chúa vào điện, Lưu phu nhân lập tức nhìn Thẩm Minh Châu bằng ánh mắt đầy thù địch, tức giận trừng mắt. Lưu Thấm Liên kịp thời sụt sùi, che mặt, chỉ vào Thẩm Minh Châu nói:
“Hoàng hậu nương nương, xin người làm chủ cho thần nữ! Thẩm Minh Châu âm thầm sai người đánh vào mặt thần nữ, rõ ràng là muốn thần nữ bị hủy dung, lòng dạ thật độc ác!”
Lúc này, từ ngoài điện vang lên giọng của Lưu Quý tần. Nhận được thiếp từ tẩu tử, tuy bà ta không muốn dính vào chuyện này, nhưng vì nhi tử của mình, bà ta phải nghĩ xa hơn.
“Lưu phu nhân, ngươi gặp phu nhân của Tạ mỗ – Minh Châu quận chúa chính nhị phẩm do Hoàng thượng phong tặng – không những không hành lễ, mà còn không có chứng cứ, tùy tiện vu khống.” Tạ Thanh Lâm điềm tĩnh bước lên, tâu với hoàng đế:
“Xin hoàng thượng minh giám.”
Hoàng đế Lý Thích vốn đã bực tức mẫu tử nhà họ Lưu, suy nghĩ một lát, vừa định lên tiếng, thì không ngờ Lưu Quý tần đã bước lên tâu:
“Bệ hạ, xin đừng nổi giận. Mong người niệm tình Lưu phu nhân chỉ vì đau lòng cho con gái bị đánh mà thất lễ, tha thứ cho bà ta.”
Lời này nói ra kín kẽ, Lưu Quý tần tuy trong lòng trách tẩu tử gây chuyện, lại tức giận Lưu Thấm Liên nhẹ dạ, một tiểu thư quan gia lại để mặt mũi mất sạch. Đây rõ ràng là làm xấu hổ nhà họ Lưu, nhưng dù thế nào, bà ta cũng phải cầu tình cho người nhà, trước tiên dập tắt cơn giận của hoàng đế Lý Thích.
Vương Hoàng hậu lại nói:
“Thất lễ có thể không tính toán, nhưng không có chứng cứ mà dám vu khống nghĩa nữ của bổn cung Thẩm Minh Châu, rốt cuộc là vì sao?”
Bà từ lâu cảm thấy Lưu Quý tần vượt quyền. Trước đây, bà nể bà ta sinh hoàng trưởng tử, để lại chút thể diện trong hậu cung, nhưng không ngờ lúc này bà ta lại được voi đòi tiên. Hoàng đế Lý Thích khẽ cười, không hổ là Hoàng hậu do ông chọn, chỉ một câu đã tìm ra vấn đề cốt lõi. Nhưng lúc này, sự việc không thể dàn xếp, ông ra lệnh cho người điều tra vụ án trình bày rõ ràng trong điện.
Lưu Quý tần nghe xong, biết điệt nữ Lưu Thấm Liên chủ động đến trường nữ học gây chuyện, vu khống trường nữ học do Vương Hoàng hậu chủ trì có phong khí không chính, sợ đến suýt đứng không vững. Dù sao cũng là người sống lâu trong cung, bà ta lập tức quỳ xuống:
“Bệ hạ, điệt nữ Thấm Liên chỉ là tính trẻ con, chuyện này chỉ là tranh cãi giữa nữ tử, không cần phải làm lớn chuyện.”
Bà ta khéo léo biến việc này thành tranh chấp nhỏ, giảm nhẹ tội cho Lưu Thấm Liên, đồng thời tìm cớ cho lời cầu tình trước đó, vì đều là vì nhi nữ, còn thể hiện bà ta là một từ mẫu.
“Cái gì mà trẻ con! Điệt nữ ngươi chỉ nhỏ hơn muội muội bổn cung một tuổi!” Trường Lạc công chúa hung hăng bước vào, được phu quân Vương Xương Bình dìu, bụng mang thai bảy tháng nhưng bước chân không hề chậm.
“Hay cho một Quý tần không an phận, tốt cho mẫu tử nhà họ Lưu ác nhân cáo trạng trước!” Nàng lạnh lùng liếc nhìn nhà họ Lưu, ánh mắt đầy khinh miệt.
Ngày thường trong cung, kẻ ỷ vào nhi tử của mình mà lên mặt với mẫu hậu nàng, còn giả vờ làm hiễn mẫu. Nhà họ Lưu càng buồn cười, làm sai còn dám đến trước mặt hoàng đế tố cáo.
“Công chúa mang thai, đương nhiên càng phải thông cảm cho Lưu phu nhân thương con…” Lưu Quý tần thấy mũi nhọn chĩa vào mình, không hề hoảng, còn muốn nhân cơ hội này bôi xấu Trường Lạc công chúa trước mặt hoàng đế Lý Thích.
“Trường Lạc công chúa, người như vậy thật sự quá thiên vị muội muội mình rồi.”
Bà ta từ lâu chán ghét Trường Lạc công chúa, kẻ dựa vào sủng ái của hoàng đế Lý Thích, nhiều lần khiến bà ta và nhi tử mất mặt trong hậu cung.
Thẩm Minh Châu bình tĩnh chắn trước Trường Lạc công chúa, hành lễ với hoàng đế Lý Thích, rồi chậm rãi nói: “
Bệ hạ, thần phụ không hiểu đại đạo lý, nhưng biết lễ nghĩa liêm sỉ, không làm chuyện ghê tởm như vu khống đồng môn. Nếu vị nương nương này nói là tranh cãi giữa nữ tử, vậy là thừa nhận nữ lang Lưu gia chủ mưu sai người đến trước cổng trường nữ học, vu khống phong khí học viên không chính trực?”
Nói xong, nàng khẽ nháy mắt với Trường Lạc công chúa. Nàng ấy lập tức hiểu ý, tâu với phụ hoàng:
“Vậy nữ nhi xin dùng danh nghĩa phó viện trưởng trường nữ học, kiện nữ lang Lưu gia ác ý bôi nhọ danh tiếng trường, bất kính với mẫu hậu!”
Hai người phối hợp ăn ý. Vừa nói xong, Tạ Thanh Lâm phía sau Thẩm Minh Châu kịp thời bước lên, trình chứng cứ đã chuẩn bị:
“Hoàng thượng, đây là chứng cứ xác thực vi thần tra hỏi những lão bà và học giả gây rối đêm qua. Chủ mưu chính là nữ lang Lưu gia.”
Vương Xương Bình ở bên, dù vào cung lần này là bất đắc dĩ, và dù quan hệ với nhạc mẫu Vương Hoàng hậu đã tốt hơn, đối mặt với hoàng đế Lý Thích – từng là hoàng huynh – vẫn có chút ngượng ngùng. Nhưng lúc này, nếu không thể hiện, về nhà Trường Lạc công chúa sẽ khiến hắn khổ sở.
“Hoàng thượng, đây là tấu chương vi thần điều tra đêm qua dựa trên chứng cứ của Tạ đại nhân, xác định kẻ cấu kết với nữ lang Lưu gia.”
Lo lắng dâng tấu chương, Vương Xương Bình quay đầu thấy phu nhân gật đầu hài lòng, cảm thấy chuyến đi này đáng giá.
Nghe xong, Lưu phu nhân hiểu chuyện lớn rồi, không màng gì nữa quỳ sụp xuống:
“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương, là thần phụ dạy con không nghiêm, xin khoan thứ cho tiểu nữ.”
Lưu Quý tần quỳ bên cũng cầu xin, cả hai cùng Lưu Thấm Liên lau nước mắt, khiến hoàng đế Lý Thích mặt trắng bệch. Nói trắng ra, Lưu Quý tần ỷ vào nhi tử mà ngang ngược trong hậu cung. Xem ra ngày thường Vương Hoàng hậu của ông cũng chịu không ít thiệt thòi. Một phi tần như bà ta, sao dám qua mặt Hoàng hậu trong cung để cầu xin ông?
“Thế nào, Lưu thị, ngươi nghĩ trong cung có thể qua mặt Hoàng hậu của trẫm sao?”
Hoàng đế Lý Thích lần đầu thấy rõ mưu toan trong hậu cung, nổi giận với Lưu Quý tần. Lần này, ông muốn chỉnh đốn phong khí hậu cung cho Hoàng hậu kết tóc của mình.
“Không phải, bệ hạ, là thiếp nhất thời lo lắng!”
Lưu Quý tần hoảng hốt, quỳ xin tha, nhưng không nhịn được nhắc đến hoàng tử:
“Xin bệ hạ niệm tình thiếp nuôi dưỡng hoàng tử có công, tha thứ cho thiếp!”
Hoàng đế Lý Thích cười lạnh trách:
“Khó trách trẫm thấy hoàng trưởng tử ngu dốt, không gánh vác được đại nhiệm, hóa ra là do ngươi, người mẫu thân này dạy dỗ.”
Lời này vừa nói, Lưu Quý tần mặt trắng bệch. Đánh giá như vậy từ hoàng đế, dù sau này hoàng tử của bà ta xuất sắc thế nào, dù là trưởng tử, cũng không thể lên ngôi. Lúc này, bà ta cực kỳ hối hận vì giao hảo với nhà biểu huynh quyền cao chức trọng để dẫn đến kết cục này.
“Người đâu! Truyền chỉ trẫm, Lưu Quý tần thất đức giáng làm Quý nhân, cấm túc ba tháng trong cung để tự kiểm điểm!”
“Còn Lưu phu nhân, phu quân và nhi tử của nguoiw vất vả xin cho ngươi tam phẩm cáo mệnh, xem ra ngươi không biết trân trọng. Nếu đã vậy, sau này vĩnh viễn không được nhận cáo mệnh!”
Hoàng đế Lý Thích lập tức định tội cả hai, quay sang hỏi Vương hoàng hậu:
“Hoàng hậu thấy trẫm xử lý vậy có ổn không?” Ông làm vậy rõ ràng để nâng đỡ thể diện cho Vương hoàng hậu.
Vương Hoàng hậu che miệng, giấu nụ cười đáp:
“Đương nhiên là tốt. Nhưng nữ lang Lưu gia Lưu Thấm Liên, đã khinh thường trường nữ học của bổn cung, nói phong khí kém vậy sau này không cần nhập học nữa. Hơn nữa, bổn cung sẽ ban ý chỉ, ghi rõ ngươi bị đuổi khỏi trường nữ học.”
Đến cuối cùng, kẻ trơ trẽn chính là nữ lang Lưu gia. Không chỉ bị đánh, mẫu thân mất cáo mệnh, phi tần có hy vọng nhất của nhà họ Lưu cũng bị cấm túc và giáng vị. Chắc chắn còn đắc tội hoàng thất, ý chỉ ban ra, danh tiếng hoàn toàn mất sạch. Tạ Thanh Lâm và Vương Xương Bình nhìn nhau, bái tạ hoàng đế:
“Bệ hạ, phu nhân của thần tính tình hiền lành, những ngày qua vì trường nữ học bận rộn không ngừng, dù không có công lao cũng có khổ lao, không ngờ lại bị vu khống như vậy. Thần trong lòng đau buồn, xin bệ hạ vì phu nhân của thần mà làm chủ!”
Quả thật, chỉ đuổi khỏi trường nữ học là hình phạt quá nhẹ. Người không có ý hại hổ, nhưng hổ có ý hại người. Sau chuyện này, Thẩm Minh Châu cũng hoảng sợ. Trường Lạc công chúa kịp thời chống bụng bầu định quỳ, nhưng được thị nữ nhanh tay đỡ dậy. Nàng nói:
“Phụ hoàng, người cũng phải làm chủ cho nữ nhi!” Hoàng đế Lý Thích giật giật khóe mắt, liếc nhìn Vương hoàng hậu.
“Sau này, nữ lang Lưu gia không được vào cung, không được tham gia bất kỳ yến tiệc hoàng thất nào. Đợi thân thể nàng ta bình phục, phải đích thân đến trường học xin lỗi các đồng môn và phó viện trưởng!”
Mọi chuyện lắng xuống, Vương Hoàng hậu đau lòng giữ Trường Lạc công chúa ở lại cung, gọi thái y bắt mạch bình an cho nàng.
Bên ngoài trời đã tối đen, Tạ Thanh Lâm thấy Thẩm Minh Châu thần sắc uể oải, biết nàng mệt mỏi, nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói:
“Phu nhân, mệt rồi đúng không? Lại đây, ta cõng nàng về nhà.”
Thẩm Minh Châu ngẩn ra, nhìn hắn mặc quan bào đỏ thắm, thân hình cao lớn ngồi xổm trước mặt, đột nhiên cảm thấy lòng tràn đầy nhu tình.
Tuy xung quanh là cung điện nghiêm trang, khiến nàng hơi ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn cười nói:
“Được.”
Hắn là phu quân của nàng, cõng nàng về nhà thôi, có gì mà xấu hổ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...