Lần trước ở tửu lâu, dù Tạ Thanh Lâm chưa dám mạnh dạn xé tầng giấy mỏng nhưng quan hệ giữa hắn và Thẩm Minh Châu đã tiến triển vượt bậc.
Hôm nay, vừa xong việc, Tạ Thanh Lâm mang hai hộp bánh, cùng đôi khuyên tai hoa đào mua trên phố khi tuần tra giấu trong ngực.
Từ xa, hắn đã thấy đôi khuyên rất hợp với Thẩm Minh Châu, chưa kịp để Lưu Sơ Bình đại nhân đi, hắn vội bước đến sạp mua ngay.
Lưu Sơ Bình nhìn bóng hắn, lộ vẻ ngạc nhiên, rồi vuốt râu cười.
Mấy hôm trước, Tạ Hầu gia viết thư cho ông, bảo con trai như sắt đá trong phủ, quan chức ngày càng cao, nhưng nói chuyện cưới xin thì sống chết không chịu, năm nay đã hai mươi ba, khiến Tạ phu nhân ở nhà lo sốt vó.
Nhìn Tạ Thanh Lâm mua khuyên tai nữ tử, Lưu Sơ Bình cười, có lẽ cây sắt nhà Tạ thế đệ đã nở hoa.
Vốn định đến tiệm Thẩm Minh Châu, cả hai sẽ cùng về, nhưng đúng lúc bến tàu có lô vải bông mới, giá rẻ hơn mọi năm, hoa văn và chất liệu thượng hạng.
Nhờ lái buôn quen biết Tôn Trượng Thanh, họ báo tin cho Thẩm Minh Châu, qua cơ hội này sẽ không còn giá tốt nữa.
Thẩm Minh Châu nhìn Tạ Thanh Lâm háo hức chờ, áy náy nói: “Biểu huynh, việc này trùng hợp quá, hay huynh về trước, lần sau ta dẫn huynh đi.”
Cơ hội khó có sao bỏ lỡ được, Tạ Thanh Lâm mặt dày: “Khéo quá, ta cũng rảnh, Minh Châu dẫn ta đi nhé.”
Hắn đột nhiên không muốn gọi nàng là biểu muội, buột miệng gọi “Minh Châu”, cả hai đều đỏ mặt.
Thẩm Minh Châu định phản đối, nhưng thấy vành tai hắn đỏ rực, lặng lẽ nhịn xuống.
Lúc này là tháng ba dương xuân, cảnh sắc dọc đường đẹp mắt, nhưng cả hai chẳng để tâm, chốc chốc ánh mắt lại vô thức liếc người bên cạnh.
“Cảnh Giang Nam đúng là đẹp.” Tạ Thanh Lâm cổ họng khẽ động, cố giữ bình tĩnh. “Chả trách mẫu thân hay nhắc.”
Hắn vừa nói, vừa bước gần Thẩm Minh Châu, cố ý để hai người sóng vai.
Nhìn động tác của hắn, Thẩm Minh Châu sao không nhận ra, nàng lén mím môi cười, khẽ quay mặt kéo gần khoảng cách với hắn.
“Sao trước đây huynh không đến.” Nàng cố ý hờn dỗi như thật sự giận. “Giờ mới đến, chẳng phải muộn bao năm sao.”
Tạ Thanh Lâm nghe tim đập thình thịch vội nói: “Được gặp Minh Châu, sao gọi là muộn?”
Nói xong hắn mới biết mình nói gì, muốn rút lại giải thích, nhưng căng thẳng nhìn cô nương yêu thương, sợ bị từ chối.
Lời này, nếu bất kỳ nam tử nào nói, Thẩm Minh Châu sẽ thấy quá táo bạo, nhưng người này là biểu huynh lễ độ tuấn tú, nàng chợt thấy có chút ngọt ngào.
“Vậy được.” Nàng cảm nhận rung động trong lòng, cười đáp. “Coi như huynh không muộn.”
Câu này như xác nhận, Tạ Thanh Lâm đã chuẩn bị bị nàng giận mắng, không ngờ nàng hờn dỗi nói thế, hắn không kìm được khóe môi cong lên. Những ngày qua trái tim rung động vì Thẩm Minh Châu giờ tràn đầy niềm vui.
Niềm vui của hắn nồng nhiệt, dù không cười to, vẫn khiến Thẩm Minh Châu cảm nhận được.
Tình cảm hắn chân thành, không toan tính hay tham lam, với Thẩm Minh Châu, vừa xa lạ vừa hấp dẫn.
Rung động sao?
Nàng ngẩng nhìn Tạ Thanh Lâm, hắn mắt sáng nhìn nàng, niềm vui tràn ra, tình ý không kiêng dè lao thẳng vào lòng nàng.
“Minh Châu, sau này ta gọi muội như thế được không?” Tạ Thanh Lâm tha thiết nhìn nàng, niềm vui trong mắt không giấu được. “Muội chịu không?”
Hắn trao quyền quyết định cho nàng, sợ mình quá nhiệt tình khiến nàng khó từ chối, sợ hiểu lầm ý nàng.
Thẩm Minh Châu thấy ấm áp tràn lòng, môi nở nụ cười, gật đầu khẽ đáp: “Được.”
“Minh Châu.” Như trẻ con có đồ chơi mới, Tạ Thanh Lâm tránh đám đông, đột nhiên gọi nàng.
“Sao thế?” Câu gọi chẳng đầu chẳng cuối, Thẩm Minh Châu tưởng có việc nên đáp lới.
“Không có gì, chỉ muốn gọi thế thôi.” Tạ Thanh Lâm nói mập mờ, thần sắc hơi lúng túng.
Nghe hắn gọi “Minh Châu” khiến tai nàng nóng ran, má đỏ, lâu rồi không ai gọi nàng như báu vật, mắt nàng dần lộ ý cười.
“Biểu huynh.” Nàng học theo, cười gọi.
Tạ Thanh Lâm nghe, như được rót mật vào tai, lòng ngọt ngào chậm rãi đáp: “Ta đây.”
“Biểu huynh!”
“Ta đây.”
Tiếng gọi hơi to, người đi đường xa xa nhìn lại, Thẩm Minh Châu má đỏ ửng lên vội xách váy bước nhanh.
Tạ Thanh Lâm thấy nàng đáng yêu, sải bước đuổi theo.
“Minh Châu chạy gì thế?”
Hắn cố ý trêu, ánh mắt đầy mãn nguyện sau khi thông hiểu lòng nhau, xen chút ý cười.
Thẩm Minh Châu định trách, nhưng thấy thần sắc hắn, không nói được gì, cố ý quay đi giả giận.
“Giận à?” Tạ Thanh Lâm không giấu nụ cười, rất muốn nhìn nàng, nhưng không dám nhìn thẳng. “Để biểu huynh dỗ nhé?”
Lời này khiến Thẩm Minh Châu rất vui, nàng “ừ” một tiếng, quay lại nhìn hắn nói: “Vậy biểu huynh dỗ thế nào?”
Nàng nâng cằm, đuôi mắt hồng rực, khóe môi ánh cười cố ý làm cao.
Tạ Thanh Lâm dịu dàng cười, lấy từ ngực đôi khuyên hoa đào chuẩn bị sẵn, ngọc chạm tinh xảo, đính trên bạc.
Nhìn khuyên hoa đào, Thẩm Minh Châu nhớ bức tranh mỹ nhân hắn vẽ hôm qua, sao còn giữ nổi vẻ cao ngạo, nhận lấy khẽ cười.
“Minh Châu ngoan, còn giận ta không?”
Nàng chớp mắt, ánh nhìn lưu chuyển, xách váy chạy về bến tàu: “Giận hay không ta không biết, nhưng không đi, vải tốt bị người ta cướp hết!”
Sau lưng vang tiếng cười trầm, Tạ Thanh Lâm như chàng thiếu niên mới lớn đuổi theo nàng.
“Vậy ta bù thêm cho muội!”
“Ai cần huynh bù, ta muốn tự đi cướp!”
“Vậy ta đi cùng muội!”
Chỉ vài ngày sau, tại Tạ Hầu phủ ở kinh thành, Tạ phu nhân lo lắng vì hôn sự của con trai.
Bà sốt ruột đi qua đi lại, lúc còn trẻ bà vốn mạnh mẽ, vì sinh Tạ Thanh Lâm sức yếu, Tạ Hầu gia luôn chiều bà, sợ bà giận hại sức khỏe.
Thấy dáng vẻ gấp gáp của bà, Tạ Hầu gia khuyên: “Phu nhân, đừng gấp, nhi tôn có phúc ccủa nhi tôn, tên tiểu tử đó không chịu cưới, ta không thể ép nó được.”
“Ôi trời, ông nói gì thế.” Tạ phu nhân hờn dỗi nhìn phu quân. “Nhưng cũng không thể để con bò khát chết bên ao lớn được!”
Lời bà nói ra Tạ Hầu gia không dám cãi, vội an ủi: “Năm xưa vi phu hai mươi lăm tuổi mới cưới được phu nhân hợp ý, chắc con ta giống ta, vài năm nữa tự dẫn thê tử về.”
“Vậy phu nhân đừng lo, ngồi uống trà cho hạ hỏa nhé.”
Tạ Hầu gia cầm ấm trà nhỏ tinh xảo, rót ly trà lài bà thích, cung kính đưa cho bà ngồi uống.
“Thôi bỏ đi.” Tạ phu nhân cầm trà, thử nhiệt độ, uống cạn. “Hoàng thượng không gấp mà thái giám gấp, cả nhà chỉ mình ta lo, chuyện cả đời của tên tiểu tử ấy, sau này ta mặc kệ!”
Bà thầm mắng nhi tử, nhưng mặt cười dỗ chồng, Tạ Hầu gia thấy khổ tâm.
Hắn hứa để nhi tử tự tìm cô nương yêu thích, nhưng không thể kéo dài mãi.
Kẹt giữa thê tử và nhi tử, nhưng con trai thì suốt ngày ở bên ngoài, chỉ có Tạ Hầu gia nghe bà càm ràm.
Ông chỉ muốn đánh cho hắn một gậy, tỉnh cái đầu không khai thông!
“Phu nhân đừng giận.” Tạ Hầu gia hạ đôi mày kiếm trước vợ, cười lấy lòng. “Khi tên tiểu tử ngang bướng đó về, ta sẽ khuyên nó!”
Đúng lúc, thư nhà từ xa khẩn cấp gửi đến.
Tạ phu nhân giận định không xem, nhưng lo cho nhi tử bận rộn, vẫy tay bảo Tạ Hầu gia đọc cho nghe.
Phần đầu là lời hỏi thăm thường lệ, lời lẽ chân thành nhưng hơi lạ, vì thư nhà Tạ Thanh Lâm thường ngắn gọn, sao lần này nhiều lời hỏi thăm thế?
Hai vợ chồng nhìn nhau, Tạ Hầu gia hiểu ý đọc tiếp:
“Mẫu thân, phụ thân, hài nhi đã tìm được cô nương muốn cùng nàng sống trọn đời, chính là biểu ngoại chất nữ của mẫu thân – Thẩm Minh Châu.”
“Nàng ngay thẳng, kiên cường, có tài, thiện lương, xinh đẹp, thông minh, hài nhi chưa từng thấy cô nương hoàn mỹ như vậy.”
“Khi xong việc ở Giang Nam, hài nhi muốn đưa nàng về kinh thành, phiền phụ thân mẫu thân chuẩn bị lễ cầu thân.”
“Hài nhi muốn ở Giang Nam cùng nàng bái tế sinh mẫu, rồi về kinh, nhờ phụ thân mẫu thân làm tam thư lục lễ, cưới nàng làm thê tử.”
“Hài nhi, Tạ Thanh Lâm, viết tại đêm xuân Giang Nam.”
Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An
Chương 85: Phiên ngoại: Giang Nam thương nữ × khâm sai kinh thanh (Kết cục)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
