Thang Tư Mẫn dọn vào ở chung trong chung cư của Hứa Hằng, Hà Nhạn Như gọi điện thoại đến muốn tặng lễ phục, nói hiện tại cô ta cần phải ra vào các trường hợp như thế nên hẳn là phải chú trọng đến thân phận.
Thang Tư Mẫn từ chối một hơi, cúp điện thoại thì dựa vào lòng Hứa Hằng nghịch ngợm hỏi, “Em như vậy có phải là sẽ làm mất mặt thân phận bạn gái của sếp Hứa không?”
Hứa Hằng buông sách trong tay ra, nhìn cô ta, “Anh có thân phận gì đặc biệt sao?”
Thang Tư Mẫn cười, lại nhớ đến một chuyện, “Cuối tuần không thể ở bên anh, con trai vợ sau của ba em muốn đến đây du lịch với vợ, em muốn mời bọn họ ăn bữa cơm, tháng trước ba em nằm viện, hầu như là do hai người họ chăm nom.”
Hứa Hằng suy nghĩ một chốc lát mới nói, “Nói phức tạp như thế làm gì, không phải đó là anh trai không cùng huyết thống với em à? Rốt cuộc vẫn là con nít, thích so đo mấy chuyện vặt này, em xem em cũng bận tâm đến người ta, ngoài miệng gọi một tiếng anh trai thì có làm sao.”
Thang Tư Mẫn hiếm khi mà đỏ mặt, Hứa Hằng nói cô ta tính tình trẻ con, cô ta lại thấy ngọt ngào quá dỗi.
Hứa Hằng kéo tay cô ta xuống hôn, lại nói tiếp, “Đến thì phải chiêu đãi cho đàng hoàng, thay mặt anh tặng một món qua tân hôn.”
Thang Tư Mẫn gật đầu đáp đồng ý.
Hà Nhạn Như xảy ra chuyện, phải đến một tuần sau Thang Tư Mẫn mới hay tin.
Tin tức là do một người đồng nghiệp cũ trước kia cùng làm chung tòa soạn báo, “Nhân tình của đại gia chơi NP gây rách âm đạo, hỏng hậu môn”, “Một nữ chơi bốn nam, dùng thuốc trợ hứng”, đều bị số tiền cực lớn đè ép tin tức xuống.
Thang Tư Mẫn không nhớ được lúc mình nhìn thấy những tin tức này đã thu dọn đồ đạc đi bộ hơn mười km về đến chung cư Hứa Hằng như thế nào.
Thang Tư Mẫn ở lì trong chung cư của Hứa Hằng một tuần không ra khỏi cửa cũng không nói một lời.
Bạn bè của Hà Nhạn Như nhiều lần gọi điện thoại cho cô ta mong cô ta đến bệnh viện thăm hỏi, Thang Tư Mẫn không muốn đi, Hứa Hằng đành tự mình lái xe đưa cô ta đến dưới lầu.
“Mẹ cháu bị người ta hãm hại, bà ấy nói trước đó Trung tâm Thương mại Thịnh Giai đã đưa món quà VIP đến đáp lễ, trừ chuyện này ra thì không có chuyện nào khác khả nghi nữa, bà chủ của Thịnh Giai, Tào Giai Giai và con gái của người kia là bạn tốt thời đại học.” Bạn tốt của Hà Nhạn Như nói.
Thang Tư Mẫn nhìn bà ta, cười lạnh thành tiếng, “Bạn đại học?” Sao có thể thoải mái nói ra những lời này thế?
Thân thể Hà Nhạn Như tiều tụy không thể tả, lúc nhìn cô ta đến, đôi mắt như giếng cạn chợt có chút ánh sáng lóe lên, Thang Tư Mẫn đi qua đứng vững người cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh.
“Có người hãm hại bà ư? Có người ép buộc bà ngoại tình đi làm tình nhân cho người khác ư? Có người ép bà chơi np ư?”
Hà Nhạn Như cắn răng, thật lâu sau mới quay mặt đi, khẽ đáp lại không một, “Không có.”
Thang Tư Mẫn rời đi, Hứa Hằng vẫn còn ở trong xe chờ, Thang Tư Mẫn khóc nấc lên không thở nổi, ôm hắn cầu xin, “Anh dẫn em đi có được không? Chúng ta rời khỏi cái thành phố này được không?”
…..
Thang Tư Mẫn không đi làm, Hứa Hằng bèn ở nhà cùng cô đọc sách, nói chuyện phiếm và xem phim điện ảnh.
Một tuần sau trên các đầu đề của tờ báo tài chính kinh tế đều là tin tức con trai cả của chủ tịch tập đoàn họ Lâm lên kế nhiệm, cuối tin tức còn viết một đoạn dài về bữa tiệc đám cưới vàng của vợ chồng chủ tịch tiền nhiệm.
Thang Tư Mẫn nghĩ đến Hà Nhạn Như, lại nghĩ đến những lời mà bạn của Hà Nhạn Như nói, lần đầu tiên cô ta cảm thấy Hà Nhạn Như đáng thương, cô ta biết dơ bẩn nhất là lòng người, nhưng những kẻ thủ đoạn vô biên kia khiến cô ta cảm thấy ghê tởm.
Hà Nhạn Như là kẻ vô liêm sỉ, rơi vào kết cục như thế này tuyệt đối không phải là người vô tội, nhưng dựa vào cái gì mà những kẻ dẫm đạp người khác thì vẫn sống nhơn nhởn dưới ánh sáng rực rỡ, khoác lên mình cái tấm cờ ân ái và được người người chúc phúc, giả vờ thiện lương thì được người người yêu thương.
Dựa vào đâu mà họ được sống tự tại và đắc ý như thế?
Thang Tư Mẫn gọi điện thoại cho Lâm Niệm, đối phương đã đổi số, cô ta đi tìm Tào Giai Giai cũng không gặp được người, Tư Thừa Nam bèn gọi điện thoại đến nơi của Tư Thừa Nam.
“Tôi biết cô muốn hỏi gì, nó không liên quan đến vợ của tôi, nếu cô không tin có thể đến lầu năm quán cà phê của Thịnh Giai, tôi sẽ đưa cô xem chứng cứ.”
Thang Tư Mẫn chờ được Tư Thừa Nam và Lâm Niệm.
“Đúng thật là tôi có nhờ Giai Giai điều tra giúp tôi về tin tức VIP của Hà Nhạn Như, có điều cũng chỉ là nhất thời tức giận muốn xem thử tình nhân của ba tôi tiêu pha như thế nào, cái này cũng không tính là quá đáng chứ nhỉ?” Lâm Niệm nói.
Tư Thừa Nam vẫy tay gọi một người đàn ông mặc tây trang đến.
“Chào ngài, cô Thang, tôi là Giám sát khách hàng của Trung tâm Thương mại Thịnh Giai, đây là sổ ghi chép lại những món quà mà hằng năm chúng tôi đã chủ động tặng cho quý cô Hà, năm nay có hai lần gửi tặng, một là máy massage và thẻ làm đẹp, một là hộp quà tặng dưỡng da Lamer, ngoài việc tặng quà vào các dịp lễ kỷ niệm của cửa hàng và ngày sinh nhật của khách hàng ra, thì các khách hàng lớn mỗi năm sẽ được cửa hàng chúng tôi tặng thêm quà khi họ chi tiêu trên 100.000.”
“Quà tặng gì đó cô có thể đi kiểm tra.” Tư Thừa Nam nói.
“Dù mẹ cô đã là người như vậy rồi, cô vẫn còn trông cậy vào một kết cục nào khác nữa? Cô thật sự xem đây là xã hội cũ nạp thiếp được đấy à?” Lâm Niệm nói xong thì cầm túi xách rời đi.
Tư Thừa Nam nhìn Thang Tư Mẫn, châm chước mở lời, “Có gì cần hỗ trợ….”
“Thôi.” Thang Tư Mẫn nói.
*
Trong viện điều dưỡng phía Nam thành phố, lão chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn nhà họ Lâm đang tản bộ trong vườn hoa cùng với một vài tùy tùng, có hai lối ra vào ở đây, chỉ cần ông ta đến gần một cái nào trong hai là sẽ bị mang về.
Gần đến giữa trưa, Ngô Thiến Phương dẫn theo bảo mẩu đến đưa cơm trưa, mở hộp cơm ra, là mấy món cơm nhà.
“Nếm thử đi, xem tay nghề có khác gì so với quá khứ không.” Ngô Thiến Phương mở từng hộp cơm, đối diện với người đàn ông không có chút ý định động đũa.
Ngô Thiến Phương cười, “Vợ chồng thuở niên thiếu đến khi làm bạn già, tôi và ông đã đi đến bước này rồi, còn nhớ cả chứ, ba mươi năm trước ông từng nói với tôi, chờ chúng ta già đi, cứ thế bầu bạn.”
“Ha ha, Thiến Phương, chúng ta sống cả đời, tôi khinh thường bà, không thể không nói chiêu này của bà quá đẹp, bây giờ bà giam lỏng tôi, rồi dự định đối xử với cô ấy như nào đây?”
“Nào còn có ai nữa, bây giờ, ông chỉ còn lại mình tôi thôi, ăn cơm đi.”
Đắn Đo - Thụy Bất Tỉnh
Chương 30: Vợ chồng thuở niên thiếu đến khi làm bạn già
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương