Dành Cả Một Đời Để Yêu Anh

Chương 9:



Ngày hôm sau khi Nguyệt Khuynh Tuyết tỉnh lại thì mặt trời đã lên tới đỉnh, cô đưa tay sờ vào bên cạnh thì thấy hơi ấm quen thuộc đã mất, chỉ còn lưu lại một chút mùi hương nhàn nhạt. Nguyệt Khuynh Tuyết lăn người qua đem mặt úp xuống nệm tham lam hít lấy chút mùi hương còn sót lại, trong lòng một mảng lạnh lẽo cùng mất mát thê lương.

Nguyệt Khuynh Tuyết nằm trên giường một lúc lâu bỗng cảm thấy bụng dưới quặn thắt đau đớn khiến trán cô rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Nguyệt Khuynh Tuyết ôm bụng nhịn đau đi vào phòng tắm tẩy rửa thân thể một chút. Bà dì cả của cô vẫn đúng ngày mà đến, may mắn trước đó cô có uống thuốc. Mỗi lần dì cả tới là cả người cô đều trở nên đau nhức, cả ngày chỉ muốn nằm trên giường không muốn động đậy, bụng dưới co thắt từng cơn.

Lúc này cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Nguyệt Khuynh Tuyết giọng suy yếu.

_ Vào đi, cửa không khoá.

Từ bên ngoài đi vào một phụ nữ tầm năm mươi tuổi, vóc người cao lớn trông vô cùng khoẻ mạnh, gương mặt phúc hậu, mái tóc được quấn lên gọn gàng, bộ đồ trên người màu tối có một chút hoa văn đơn giản.

_ Là thím Tô phải không?

Hôm qua Nguyệt Khuynh Tuyết đã nghe Hàn Dạ Phong nói qua rằng anh mẹ anh đã cho một vài người từ nhà chính qua giúp đỡ việc nhà bên này.

_ Vâng thưa thiếu phu nhân. Thiếu gia bảo tôi vào giờ này đem một chút đồ ăn lên cho phu nhân.

_ Cảm ơn thím Tô. Phiền thím đặt ở trên tủ nhỏ bên này.

Thím Tô đi vòng qua giường đặt khay đựng đồ ăn trên trên tủ nhỏ ở đầu giường.

_ Thím Tô có biết tủ thuốc để ở đâu không?

_ Có, thiếu phu nhân cần sao, để tôi đi lấy.

_ Vâng, làm phiền thím rồi.

_ Là việc tôi phải làm thôi mà.

Thím Tô xoay người rời đi chỉ một lúc liền quay lại, trên tay là một hộp y tế. Nguyệt Khuynh Tuyết miễn cưỡng chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhận lấy hộp y tế gia đình trong tay thím Tô, cô mở ra lục lọi bên trong một chút cuối cùng cũng tìm được loại thuốc mình cần. Nguyệt Khuynh Tuyết nhìn quanh thấy trong khay đồ ăn có một ly nước, liền bò qua.

_ Thiếu phu nhân, không có việc gì nữa thì tôi đi trước.

_ Khoan đã, phiền thím Tô giúp Tuyết nhi thay ga trải giường.

_ Được, tôi sẽ làm ngay.

Nguyệt Khuynh Tuyết ôm bụng kéo lê thân thể đi tới ngồi xuống cái ghế sofa đặt ở cạnh cửa sổ trong phòng.

_ Thiếu phu nhân làm sao vậy? – Thím Tô lo lắng nhìn Nguyệt Khuynh Tuyết ân cần hỏi thăm.

_ Dì cả đến tìm Tuyết nhi ấy mà. Thím Tô không cần lo lắng.

_ Vậy thiếu phu nhân ăn chút đi rồi uống thuốc, để nguội không tốt đâu.

_ Được.

Nguyệt Khuynh Tuyết cũng cảm thấy đói bụng, đi tới cầm lấy bát cháo huyết yến uống một hơi liền sạch nhẵn sau đó uống vào viên thuốc giảm đau.

_ Thiếu phu nhân, tôi thay xong rồi, cô lên giường nằm nghỉ ngơi đi. Một lát tới giờ tôi sẽ mang đồ ăn lên. Còn cần gì thì cứ gọi tôi.

_ Cảm ơn thím Tô. May mà có thím.

_ Là việc tôi phải làm thôi. Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.

Nói rồi thím Tô xoay người ôm lấy đống ga giường và khay đồ ăn rời đi không quên đóng cửa lại. Nguyệt Khuynh Tuyết lại bò lên giường, nằm cong người lại như một con tôm, đang lúc mơ mơ màng màng thì tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên. Cô mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên, liếc nhìn qua đồng hồ là một giờ rưỡi chiều, tin nhắn đến là của Hàn Dạ Phong. Cô nhanh chóng nhắn lại một tin. Sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên, Nguyệt Khuynh Tuyết bắt máy, là video call.

_ Phong. – Nguyệt Khuynh Tuyết giọng suy yếu gọi một tiếng.

Ở đầu dây bên kia Hàn Dạ Phong qua màn hình điện thoại thấy gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của cô, giọng nói suy yếu, hai mắt mơ màng, chân mày khẽ nhăn lại, lo lắng hỏi.

"Bảo bối, em làm sao vậy? Người không khoẻ sao?"

_ Không có gì, là dì cả tới thôi. Anh đừng lo lắng. – Nguyệt Khuynh Tuyết lên tiếng trấn an anh.

"Em thường bị như vậy mấy ngày? Em đã ăn gì chưa?"

_ Thường thì ba hoặc năm ngày là khỏi. Em đã ăn cháo thím Tô nấu rồi. Cũng đã uống thuốc giảm đau, một lát sẽ hết thôi.

"Em thật sự ổn chứ? Nếu không anh xin nghỉ phép thêm vài ngày, ngày phép anh vẫn còn nhiều."

_ Không cần đâu a. Tháng nào cũng vậy mà em vẫn sống tới giờ đó thôi, anh đừng lo lắng quá. – Nguyệt Khuynh Tuyết híp mắt cười để anh bớt lo lắng, nhanh chóng đổi chủ đề. – Lúc rồi tỉnh dậy không thấy anh ở bên cạnh, em thật sự rất buồn, em thật sự rất nhớ anh.

"Anh cũng nhớ em, bảo bối. Cuối tuần này anh đã xin nghỉ phép hai ngày về nhà với em."

_ Không cần đâu. Anh cứ chăm chỉ làm việc đi a.

"Không sao, hiện tại cũng không có việc gì. Cấp trên của anh cũng thông cảm, anh vừa kết hôn nên cũng không nói gì. Vừa rồi gặp anh còn bảo sao không nghỉ thêm. Nên là em đừng lo lắng. Anh đều sắp xếp ổn thoả."

_ Vâng, em biết rồi. Vậy Tuyết nhi ở nhà chờ anh về.

"Ừ, ngoan. Hết giờ nghỉ rồi, anh phải đi đây. Tạm biệt em. Có thời gian anh sẽ gọi cho em."

_ Vâng. Anh làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi Tuyết nhi nhé. – Nguyệt Khuynh Tuyết cười trêu chọc anh.

"Được!"

Dứt lời Hàn Dạ Phong cúp máy, Nguyệt Khuynh Tuyết bỏ điện thoại xuống nước mắt không hiểu sao lăn dài trên gương mặt. Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu ngăn cho nước mắt rơi xuống, sau đó ngủ quên lúc nào không hay. Mãi đến khi trời tối, thím Tô gọi cửa cô mới tỉnh dậy.

_ Thím Tô à, vào đi.

Thím Tô mang đồ ăn tối lên cho cô.

_ Thiếu phu nhân, ăn một chút đi.

_ Cảm ơn thím Tô. Thật phiền thím quá.

_ Không có gì. Thiếu phu nhân dùng xong cứ để trước cửa phòng, tôi sẽ tự dọn dẹp.

_ Tuyết nhi đã biết.

Nguyệt Khuynh Tuyết ngồi trên giường dùng bữa tối, sau khi uống thuốc giảm đau, cơn đau quặn thắt dưới bụng cũng đã đỡ hơn, dùng xong cô mang khay ra để bên ngoài như lời dặn, lại lấy thêm một viên thuốc nữa uống vào. Sau đó lại leo lên giường lấy laptop ra, bắt đầu làm công việc của mình.

Hiện tại thế giới này nhìn bên ngoài thì thấy bình yên nhưng trong bóng tối có rất nhiều thứ độc ác xấu xa đang không ngừng hoạt động, không phải tự nhiên mà các nước lại liên kết với nhau, cũng không phải tự nhiên mà lập ra một phòng nghiên cứu với quy mô trên toàn thế giới như vậy. Công việc của cô cũng không đơn giản chỉ giới hạn trong một ngành nghề nào. Những người như cô sinh ra là để sống trong bóng tối, lại đem những thứ trong bóng tối đào lên phơi ra trước ánh sáng.

Cô không phải không thể ở bên cạnh anh, chỉ cần cô muốn, xin một vị trí hậu cần trong đơn vị của anh còn không dễ dàng sao. Chỉ là cô không muốn như vậy, tuy nói rằng cô không muốn rời xa anh, muốn ở bên cạnh anh, nhưng cô biết dù sao cả hai cũng không nên như vậy. Hai bên đều nên tôn trọng công việc của đối phương, không nên can thiệp quá nhiều vào việc làm của đối phương. Như vậy mới có thể chung sống lâu dài.

Bàn tay Nguyệt Khuynh Tuyết điêu luyện lướt trên bàn phím không ngừng nghỉ, những thông số chạy trắng màn hình laptop, gương mặt xinh đẹp lúc này thập phần nghiêm túc khiến khí tức trên người cô hoàn toàn biến đổi, nhìn trưởng thành thành thục hơn lại quyến rũ mê hoặc lòng người.

Nguyệt Khuynh Tuyết làm việc trên máy tính đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ. Mỗi ngày của cô đều lặp lại như vậy. Buổi trưa thỉnh thoảng Hàn Dạ Phong sẽ gọi cho cô, hai người trò chuyện một lúc đến khi Hàn Dạ Phong kết thúc giờ nghỉ trưa thì lại tạm biệt.

Một tuần trôi qua nói nhanh không nhanh nói chậm không chậm, khi đã chìm đắm trong công việc thì cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Ngày thứ bảy cuối tuần, sáng sớm Hàn Dạ Phong đã trở về. Anh đi vào nhà một đường đi lên phòng ngủ, anh biết giờ này cô còn đang ngủ nên nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào tránh đánh thức cô.

Khoá cửa lại anh nhìn thấy Nguyệt Khuynh Tuyết đang nằm co lại tư thế như một bào thai, thân thể nhỏ nhắn gầy gò, cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng của anh, vì chênh lệch kích thước nên khi cô mặt thì áo sẽ dài qua bắp đùi cô. Bên cạnh là cái laptop của cô.

Hàn Dạ Phong đi lại đem chiếc laptop đặt qua một bên, nhẹ nhàng nằm xuống giường đem cô ôm vào lòng. Vùi mặt vào cổ cô tham lam ngửi lấy mùi hương thanh mát ngọt ngào trên thân thể cô, mùi hương đến cả khi ngủ anh cũng muốn mơ thấy.

Nguyệt Khuynh Tuyết mỗi ngày đều hai ba giờ sáng mới ngủ nên cô ngủ rất sâu, lúc này đột nhiên cảm thấy được một trận ấm áp cùng mùi hương hổ phách pha lẫn tuyết tùng vô cùng quen thuộc, cô khẽ cử động thân thể, ép bản thân mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt đã năm ngày rồi cô không được thấy, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt không ngưng rơi xuống trên gương mặt cô, giọng nức nở.

_ Phong, rốt cuộc anh cũng về. Tuyết nhi nhớ anh lắm. Thật sự rất nhớ anh.

_ Ngoan, đừng khóc, anh cũng nhớ tiểu bảo bối lắm, nhớ đến phát điên lên được.

Hàn Dạ Phong ôm cô thật chặt như muốn đem cô hoà vào huyết nhục mình mới cảm thấy thoả mãn, bàn tay to lớn đặt ở trên lưng cô khẽ vỗ về.

Nguyệt Khuynh Tuyết vươn người hôn lên môi anh, nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng khiến anh có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng thả lỏng đáp lại nụ hôn của cô, hai tay vòng qua cổ anh, cả người liền bị anh nhấc lên. Nụ hôn kéo dài đến khi rời nhau ra cả hai đều thở dốc, Nguyệt Khuynh Tuyết động tay đem quần áo của cô và anh đều cởi ra đến khi cả hai hoàn toàn loã thể.

Hàn Dạ Phong một tay kéo chăn phủ lên người cả hai, vỗ nhẹ lưng cô nói.

_ Ngoan, thời gian còn sớm, ngủ thêm một chút.

_ Phong, em muốn. – Nguyệt Khuynh Tuyết nằm trên người anh uốn éo thân thể làm nũng nói. – Hơn nữa hôm qua bà dì đã đi rồi, hiện tại là thời kỳ an toàn.

_ Ngoan, ngủ một chút. Mấy hôm nay anh đều nhớ em đến ngủ không ngon giấc.

_ Ưʍ.... – Nguyệt Khuynh Tuyết bất mãn nhìn anh, đem hoa huyệt của cô không ngừng cọ lên nam căn nửa cứng của anh. – Anh cho vào trong thôi cũng được.

_ Không được, như vậy em sẽ bị thương.

_ Phong, em muốn cảm nhận được anh. Anh động một chút có được hay không?! Chỉ cần đưa vào thôi.

Hàn Dạ Phong bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ không ngừng cầu xin anh, anh sao không muốn làm cô chứ, chỉ là anh mới trở về vẫn muốn ôm cô ngủ một chút. Hàn Dạ Phong đưa tay ôm lấy eo cô, đem lật người áp lên người cô không hề báo trước mà hôn xuống đôi môi anh đào như mật ngọt của cô, nụ hôn cuồng nhiệt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, dùng lưỡi tách hàm răng cô ra, dây dưa với cái lưỡi nhỏ của cô, mạnh mẽ mút vào.

_ Ưʍ.... – Nguyệt Khuynh Tuyết khẽ rên một tiếng.

Hàn Dạ Phong buông đôi môi đã sưng đỏ của cô di chuyển xuống dưới, để lại vài ấn ký trên chiếc cổ thanh tao của cô, hôn đến xương quai xanh. Bàn tay to lớn phủ lên bầu ngực, khoang miệng anh ngậm lấy bầu ngực không ngừng mút mát, một bên còn lại dùng tay vuốt ve âu yếm. Hai hạt anh đào dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của anh đều đã căng cứng, dựng thẳng.

Hàn Dạ Phong nhả nhũ tiêm non mềm trong miệng ra, đầu nhũ được anh âu yếm bằng miệng đã cương cứng thật lớn, so với bên còn lại thì càng sưng to hơn. Bầu ngực dính nước bọt ướŧ áŧ trông lại càng thêm mê người. Hàn Dạ Phong lại tiếp tục tấn công sang bên còn lại không buông tha cho bên nào.

_ Ưʍ...A a...Ha a...

Nguyệt Khuynh Tuyết cả người vô lực, giọng nói mềm yếu yêu kiều lại càng giống như liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ Hàn Dạ Phong. Bàn tay anh di chuyển xuống giữa hai chân cô, đem chân cô tách ra. Đầu ngón tay anh nhẹ vuốt ve bên ngoài đoá hoa.

_ A... - Nguyệt Khuynh Tuyết vừa bị anh chạm vào đã không nhịn được phát ra âm thanh rêи ɾỉ kiều mị.

_ Tiểu bảo bối, mới năm ngày mà em càng trở nên thật là mẫn cảm. Ướt đến như vậy nha.

_ Ưʍ...Phong...nhanh a...cho em...

_ Bảo bối ngoan, kiên nhẫn một chút.

Ngón tay thon dài của Hàn Dạ Phong vừa đút vào bên trong tiểu huyệt đã bị vách tường phía trong bao quanh sít sao, ngón tay anh không vội đâm rút mà chỉ cọ sát xung quanh trong hoa huyệt ấm áp lại ẩm ướt, mềm mại, mơn trớn chỗ này, ấn ấn chỗ kia như đang thăm dò.

Đến khi nước trong hoa huyệt tràn ra theo tay anh chảy xuống, càng thêm trơn ướt hơn, Hàn Dạ Phong không nhanh không chậm cho thêm vào một ngón tay ở bên trong. Tiểu huyệt cũng nhanh chóng thích ứng, mở rộng ra rồi lại một lần nữa siết chặt lại. Hàn Dạ Phong khép chặt hai ngón tay lại rồi từ từ đè lên bức tường thịt bên trong hoa huyệt, đến khi thân dưới của Nguyệt Khuynh Tuyết mạnh mẽ run lên một cái.

Khoé miệng Hàn Dạ Phong khẽ cong lên, hướng vị trí vừa rồi đâm vào.

_ A...Phong...đừng...đừng..chỗ đó...Ha a a....

Hàn Dạ Phong dùng tay còn lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoa đế và điểm nhạy cảm bên trong hoa huyết. Cả hơi nơi đều bị người đàn ông kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng một lúc xúc cảm theo dây thần kinh xuyên qua sống lưng truyền đến đại não nháy mắt hình thành một trận kɦoáı ƈảʍ như thuỷ triều trào dâng, mạnh mẽ bao phủ lấy toàn bộ lý trí của cô.

_ A...Phong...chậm...chậm một chút...ưʍ...

Mặc dù Nguyệt Khuynh Tuyết không ngừng vặn vẹo dưới thân không ngừng cầu xin, nhưng Hàn Dạ Phong từ đầu đến cuối vẫn duy trì tiết tấu, ba ngón tay không ngừng ra vào trong hoa huyết, kíƈɦ ŧɦíƈɦ điểm nhạy cảm và hoa đế khiến cô không được nghỉ ngơi chút nào.

Kɦoáı ƈảʍ liên tiếp kéo đến cuối cùng đến điểm cực hạn, một tiếng hét chói tai vang lên.

_ A!!!

Một dòng nước từ miệng huyệt phun trào ra ngoài thấm ướt ga giường.

_ Bảo bối ra thật là nhiều.

Hàn Dạ Phong rút tay ra ở trước mặt cô đem tay đưa lên miệng, vươn đầu lưỡi ra liếm lấy ngón tay của mình.

_ Đừng, dơ. – Nguyệt Khuynh Tuyết gương mặt đã đỏ ửng như quả cà chua, đưa tay cầm lấy tay anh nói.

_ Không dơ, nước của bảo bối rất thơm, rất ngọt. Anh rất thích.

Bị lời nói của anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bên người cô lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cơ thể bắt đầu vặn vẹo.

_ Phong, anh vào đi a.

Hàn Dạ Phong kéo người cô sát lại gần, đem hai chân cô đặt trên vai anh, bàn tay nắm chặt eo cô, bắt đầu mạnh mẽ đâm vào. Hương vị kɦoáı ƈảʍ thật không thể diễn tả bằng lời, thân thể anh đã sảng khoái đến nỗi từng lỗ chân lông trên người đều dựng đứng khiến anh không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng.

_ A...

Hàn Dạ Phong không vội động, anh muốn yên lặng hưởng thụ sự co rút mềm mại và ấm áp của huyệt thịt bên trong, mị thịt non tơ không ngừng hút chặt lấy nam căn khiến anh cảm thấy thật thoải mái.

Nhưng Nguyệt Khuynh Tuyết lại cảm thấy thật khó chịu, cả người uốn éo không ngừng, thấp giọng nức nở nói.

_ Phong...động a...nhanh một chút...

_ Ngoan, đừng vội. Lập tức cho em.

Hàn Dạ Phong bắt đầu cử động bên dưới, mỗi lần rút ra một phần ba là lại mạnh mẽ đâm vào, từ nông đến sâu, từ chậm rãi chuyển sang nhanh dần rồi thúc mạnh vào nơi sâu nhất.

Nguyệt Khuynh Tuyết cảm thấy tiểu huyệt của mình bị căng trướng đến cực hạn.

_ A...ưʍ....Phong...căng quá....A a...

Nguyệt Khuynh Tuyết liên tục bị chìm trong kɦoáı ƈảʍ, bụng nhỏ nhô lên do vật nam tính thô to của anh, cô cảm giác như bản thân bị mất phương hướng, không ngừng trôi nổi lênh đênh trong bóng đêm vô tận.

Hàn Dạ Phong làm động tác càng thêm nhanh, thân thể kịch liệt run động, càng làm anh càng cảm nhận được tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong hoa huyệt gắt gao cắn chặt lấy nam căn, kɦoáı ƈảʍ khiến cho anh không dừng lại được.

_ A...Phong...chậm một chút...A ha a...Không...không được. – Nguyệt Khuynh Tuyết ở trên giường kiều mị rêи ɾỉ.

Hàn Dạ Phong nhớ lại điểm nhạy cảm của cô, đem thân thể cô điều chỉnh lại một chút, nhắm điểm nhạy cảm mà đâm vào.

_ Bảo bối ngoan, có thích anh làm em như vậy hay không? – Hàn Dạ Phong giọng khàn khàn vươn đầy mùi tìиɦ ɖu͙ƈ nói.

Nguyệt Khuynh Tuyết đã không còn có thể trả lời vấn đề này, thân thể run lên, huyệt thịt giống như điên cuồng hung hăng hút lấy nam căn thô to kia, trong hoa huyệt lập tức trào ra mật dịch nóng hổi, tưới tất cả lên nam căn của Hàn Dạ Phong.

Hàn Dạ Phong bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đỏ cả mắt, cũng không quan tâm cô có trả lời hay không, rút ra lại cắm vào, mật dịch trong hoa huyệt còn không có chảy ra đã bị anh cắm lại đi vào. Nam căn thô to dữ tợn, tiểu huyệt còn chưa có khép lại, lần nữa bị nam căn làm căng ra.

Toàn bộ căn phòng chỉ có thể nghe thấy âm thanh thân thể va chạm, hơi thở nặng nhọc của Hàn Dạ Phong và tiếng rêи ɾỉ kiều mị của Nguyệt Khuynh Tuyết. Ánh sáng mờ ảo bên ngoài len lỏi qua khe hở của tấm rèm che trong phòng chiếu rọi lên thân thể hai người. Thân thể trắng nõn của Nguyệt Khuynh Tuyết lúc này phiềm hồng, mái tóc ướt đẫm nằm tán loạn trên giường.

_ A....Phong...dừng lại...không được....chịu không nổi...

Nguyệt Khuynh Tuyết gương mặt trắng bệch, cô đã đạt cao trào hai lần, nhưng chính Hàn Dạ Phong lại vẫn cứ như cũ không có bắn ra.

_ Bảo bối, ngoan, kiên nhẫn một chút, đều cho em có được không? – Hàn Dạ Phong thấp giọng nở nụ cười nói.

Bên trong hoa huyệt lúc này lầy lội, du͙ƈ vọиɠ người đàn ông mãnh liệt ra vào. Nam căn chọc ở hoa tâm, tinh quan buông lỏng, đem nồng đậm tinh hoa toàn bộ bắn vào trong.

_ A....! – Nguyệt Khuynh Tuyết thét chói tai, thân thể vô lực run rẩy.

Hàn Dạ Phong cúi xuống ôm lấy Nguyệt Khuynh Tuyết, hôn lên đôi môi nhỏ của cô, đợi cho kɦoáı ƈảʍ qua đi mới nghiêng người nằm xuống bên cạnh, ôm cô gái nhỏ vào lòng, hai người từ từ chìm vào giấc ngủ, hạ thể hai người vẫn như cũ gắt gao kết hợp.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...