[Đạo Mộ Bút Ký] [Hắc Vạn] Công Việc
Chương 6: Mất tích
"Ý anh là sao?" Tô Vạn nghe được giật mình một chút, "Ngoại trừ anh ra, vậy không phải cũng chỉ có lão Vệ..."
"Suỵt." Hắc Hạt Tử dùng một đầu ngón tay đè lại miệng Tô Vạn, ghé vào tai cậu, "Chuyện lần này rắc rối hơn tôi tưởng. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa chắc chắn, nhưng tám chín phần tên họ Vệ và vợ của hắn đều có vấn đề. "
"Làm sao anh biết?" Tô Vạn không dám lớn tiếng.
Hắc Hạt Tử lắc đầu: "Chỉ là cảm giác của tôi, chờ sau khi tên họ Vệ trở về, tôi sẽ thử hắn một lần nữa."
Tô Vạn nghĩ không ra, nhưng đối với Hắc Hạt Tử mà nói, có những chuyện chỉ cần thông qua kinh nghiệm cũng có thể phán đoán được rất nhiều thứ, có lẽ là bởi vì trong cuộc sống trước kia của hắn, thật sự gặp phải quá nhiều âm mưu lừa lọc, thế nên Hắc Hạt Tử thường có một loại giác quan thứ sáu khác thường đối với vài chuyện xấu.
Hai người thu dọn qua một chút, ở trong phòng chờ lão Vệ trở về. Hắc Hạt Tử nói chị Lý chỉ nhìn tướng mạo cũng biết là một người phụ nữ không đơn giản, ở nhà lão Vệ có lẽ đều phải nghe theo chị Lý, bởi vậy rất khó để moi được thông tin gì từ miệng chị Lý.
Tô Vạn không thích đi đoán lòng người, nói đúng hơn là lười đoán, trong lúc chờ đợi, cậu ở trong phòng chơi điện thoại di động, để thư giãn đầu óc, còn Hắc Hạt Tử lướt Wechat một lúc, sau đó cắm tai nghe nghe nhạc cổ điển trên giường.
Hơn chín giờ, chị Lý vẫn không gọi hai người xuống ăn cơm, Tô Vạn cũng không thể ngồi yên. Cậu nói, người là sắt cơm là thép, quảng cáo của snickers quả nhiên là gạt người, ăn không đủ no chút nào.
Hắc Hạt Tử cũng cảm thấy xử lý một vụ tai nạn giao thông đến tận thời điểm này có chút kỳ quái, hai người xuống lầu hỏi mới biết được lão Vệ chẳng những chưa về, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
"Điện thoại di động của lão Vệ gọi thế nào cũng không ai trả lời." Chị Lý dùng điện thoại cố định bấm số một lần nữa, nhưng dù bấm như thế nào, đối diện cũng chỉ có một giọng điện tử lạnh như băng lặp đi lặp lại.
Tô Vạn nhìn vẻ mặt lo lắng của chị Lý, trong lòng có dự cảm không tốt. Cậu nhìn về phía Hắc Hạt Tử, trên mặt hắn đã không còn nụ cười như mọi khi.
Hắc Hạt Tử hỏi: "Ông ấy thường về nhà lúc mấy giờ?" "
"Lão Vệ rất thành thật, bình thường năm sáu giờ là đã về nhà, nếu về trễ nhất định sẽ gọi điện thoại cho tôi." Chị Lý càng nói sắc mặt càng khó coi.
Tô Vạn nhớ lại, bọn họ chia tay lão Vệ cũng là chuyện năm sáu giờ trước, nói: "Tôi thấy lúc đó vụ va chạm cũng không phải quá nghiêm trọng, bình thường cảnh sát giao thông đến cũng chỉ hỗ trợ việc riêng, cho dù bị tắc, nhiều lắm là hai ba tiếng đồng hồ cũng nên về đến rồi..."
"Lão Vệ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!" Chị Lý lo lắng nói, "Gần đây tinh thần của ông ấy rất tệ, cũng không biết vì sao, mấy lần lái xe xảy ra chuyện đều là do chính ông ấy đề sai số ——"
Hắc Hạt Tử cảm thấy kỳ lạ: "Đề sai số?"
"Đúng vậy, lão Vệ nói thỉnh thoảng cảm thấy chóng mặt, không biết mình đang làm gì, đề thành lùi xe rồi đụng phải xe phía sau, lần này không biết có phải lại như vậy không..."
"Tình trạng ông ấy bị chóng mặt đã xảy ra bao lâu rồi?", Hắc Hạt Tử hỏi.
Chị Lý lắc đầu: "Tôi không biết, ông ấy lâu lâu sẽ nói với tôi như vậy mà thôi... Không được, lão Vệ đến bây giờ chưa về nhất định là có vấn đề, tôi phải nói với thôn trưởng, bảo hắn cử người giúp tôi đi tìm."
Dứt lời, chị Lý định gọi điện thoại cho thôn trưởng, trong lòng Hắc Hạt Tử thầm kêu không ổn. Hắn và Tô Vạn có thể coi là những người cuối cùng nhìn thấy lão Vệ, nếu thật sự lên đến mức phải tìm cảnh sát dân sự, vậy thì không tránh khỏi phải lập biên bản, đến lúc đó thân phận của hắn sẽ rất phiền toái.
Công việc tên họ Bạch giới thiệu, mẹ nó chứ.
Hắc Hạt Tử thở dài, ngăn chị Lý lại, nói: "Việc này chỉ sợ tìm thôn trưởng không thích hợp."
"Ý anh là sao?"
Hắc Hạt Tử nghiêm mặt, bắt đầu nghiêm túc nói bậy: "Tôi có một người bạn ở đồn cảnh sát, bọn họ cũng nhận được loại vụ án người mất tích như thế này, vì không có manh mối, nên sẽ bắt đầu hoài nghi từ người thân bên cạnh trước. Lần trước anh ta gặp phải một chuyện, vợ chồng mới cưới, người vợ mất tích sau 6 tháng mang thai, người chồng đã trình báo vụ việc, cảnh sát dân sự nhận được vụ án đến nhà, đầu tiên là lục soát loạn xạ, không tìm được gì nhưng lại tìm được chứng cứ người chồng đã ngoại tình."
Tô Vạn liếc mắt nhìn Hắc Hạt Tử một cái, nghĩ thầm nghề của họ còn có thể có bạn bè từ đồn cảnh sát, đúng là nói nhảm không có biên giới. Chị Lý không hiểu, tức giận nói: "Ý anh là sao? Tôi cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với lão Vệ, trong thôn ai mà không biết mỗi khi đi tập dưỡng sinh ở quảng trường, lão Vệ không đi tôi sẽ không nhảy."
Hắc Hạt Tử cười cười: "Chị Lý, ý tôi không phải vậy, chỉ là từ góc độ của hai người mà nói, căn nhà này, tốt nhất vẫn là không bị người khác khám xét đúng không?"
Dứt lời, Hắc Hạt Tử giơ một ngón tay lên, Tô Vạn đang suy nghĩ ngón tay này là ý gì, chỉ thấy chị Lý lúc đầu còn hung hăng đột nhiên thay đổi sắc mặt, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn.
Tô Vạn chợt nhận ra ý của Hắc Hạt Tử cũng không phải là "1".
Ý anh ta là, trên lầu.
Hắc Hạt Tử thản nhiên nói: "Tôi hiểu chị có lý do riêng của chị để làm như vậy, nhưng làm như vậy cũng có rủi ro của nó."
Sắc mặt chị Lý tái nhợt nhìn chằm chằm Hắc Hạt Tử, sau một thời gian dài mới hỏi: "Làm sao anh biết được?"
"Phòng hướng bắc không mở cửa sổ, một căn nhà được thiết kế bình thường theo phong thủy sẽ không như vậy." Hắc Hạt Tử nói, "Tôi không phải là hoàn toàn mù, về phần trong phòng đó có cái gì, tôi cũng có thể nhìn thấy nó rất rõ ràng."
"Suỵt." Hắc Hạt Tử dùng một đầu ngón tay đè lại miệng Tô Vạn, ghé vào tai cậu, "Chuyện lần này rắc rối hơn tôi tưởng. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa chắc chắn, nhưng tám chín phần tên họ Vệ và vợ của hắn đều có vấn đề. "
"Làm sao anh biết?" Tô Vạn không dám lớn tiếng.
Hắc Hạt Tử lắc đầu: "Chỉ là cảm giác của tôi, chờ sau khi tên họ Vệ trở về, tôi sẽ thử hắn một lần nữa."
Tô Vạn nghĩ không ra, nhưng đối với Hắc Hạt Tử mà nói, có những chuyện chỉ cần thông qua kinh nghiệm cũng có thể phán đoán được rất nhiều thứ, có lẽ là bởi vì trong cuộc sống trước kia của hắn, thật sự gặp phải quá nhiều âm mưu lừa lọc, thế nên Hắc Hạt Tử thường có một loại giác quan thứ sáu khác thường đối với vài chuyện xấu.
Hai người thu dọn qua một chút, ở trong phòng chờ lão Vệ trở về. Hắc Hạt Tử nói chị Lý chỉ nhìn tướng mạo cũng biết là một người phụ nữ không đơn giản, ở nhà lão Vệ có lẽ đều phải nghe theo chị Lý, bởi vậy rất khó để moi được thông tin gì từ miệng chị Lý.
Tô Vạn không thích đi đoán lòng người, nói đúng hơn là lười đoán, trong lúc chờ đợi, cậu ở trong phòng chơi điện thoại di động, để thư giãn đầu óc, còn Hắc Hạt Tử lướt Wechat một lúc, sau đó cắm tai nghe nghe nhạc cổ điển trên giường.
Hơn chín giờ, chị Lý vẫn không gọi hai người xuống ăn cơm, Tô Vạn cũng không thể ngồi yên. Cậu nói, người là sắt cơm là thép, quảng cáo của snickers quả nhiên là gạt người, ăn không đủ no chút nào.
Hắc Hạt Tử cũng cảm thấy xử lý một vụ tai nạn giao thông đến tận thời điểm này có chút kỳ quái, hai người xuống lầu hỏi mới biết được lão Vệ chẳng những chưa về, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
"Điện thoại di động của lão Vệ gọi thế nào cũng không ai trả lời." Chị Lý dùng điện thoại cố định bấm số một lần nữa, nhưng dù bấm như thế nào, đối diện cũng chỉ có một giọng điện tử lạnh như băng lặp đi lặp lại.
Tô Vạn nhìn vẻ mặt lo lắng của chị Lý, trong lòng có dự cảm không tốt. Cậu nhìn về phía Hắc Hạt Tử, trên mặt hắn đã không còn nụ cười như mọi khi.
Hắc Hạt Tử hỏi: "Ông ấy thường về nhà lúc mấy giờ?" "
"Lão Vệ rất thành thật, bình thường năm sáu giờ là đã về nhà, nếu về trễ nhất định sẽ gọi điện thoại cho tôi." Chị Lý càng nói sắc mặt càng khó coi.
Tô Vạn nhớ lại, bọn họ chia tay lão Vệ cũng là chuyện năm sáu giờ trước, nói: "Tôi thấy lúc đó vụ va chạm cũng không phải quá nghiêm trọng, bình thường cảnh sát giao thông đến cũng chỉ hỗ trợ việc riêng, cho dù bị tắc, nhiều lắm là hai ba tiếng đồng hồ cũng nên về đến rồi..."
"Lão Vệ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!" Chị Lý lo lắng nói, "Gần đây tinh thần của ông ấy rất tệ, cũng không biết vì sao, mấy lần lái xe xảy ra chuyện đều là do chính ông ấy đề sai số ——"
Hắc Hạt Tử cảm thấy kỳ lạ: "Đề sai số?"
"Đúng vậy, lão Vệ nói thỉnh thoảng cảm thấy chóng mặt, không biết mình đang làm gì, đề thành lùi xe rồi đụng phải xe phía sau, lần này không biết có phải lại như vậy không..."
"Tình trạng ông ấy bị chóng mặt đã xảy ra bao lâu rồi?", Hắc Hạt Tử hỏi.
Chị Lý lắc đầu: "Tôi không biết, ông ấy lâu lâu sẽ nói với tôi như vậy mà thôi... Không được, lão Vệ đến bây giờ chưa về nhất định là có vấn đề, tôi phải nói với thôn trưởng, bảo hắn cử người giúp tôi đi tìm."
Dứt lời, chị Lý định gọi điện thoại cho thôn trưởng, trong lòng Hắc Hạt Tử thầm kêu không ổn. Hắn và Tô Vạn có thể coi là những người cuối cùng nhìn thấy lão Vệ, nếu thật sự lên đến mức phải tìm cảnh sát dân sự, vậy thì không tránh khỏi phải lập biên bản, đến lúc đó thân phận của hắn sẽ rất phiền toái.
Công việc tên họ Bạch giới thiệu, mẹ nó chứ.
Hắc Hạt Tử thở dài, ngăn chị Lý lại, nói: "Việc này chỉ sợ tìm thôn trưởng không thích hợp."
"Ý anh là sao?"
Hắc Hạt Tử nghiêm mặt, bắt đầu nghiêm túc nói bậy: "Tôi có một người bạn ở đồn cảnh sát, bọn họ cũng nhận được loại vụ án người mất tích như thế này, vì không có manh mối, nên sẽ bắt đầu hoài nghi từ người thân bên cạnh trước. Lần trước anh ta gặp phải một chuyện, vợ chồng mới cưới, người vợ mất tích sau 6 tháng mang thai, người chồng đã trình báo vụ việc, cảnh sát dân sự nhận được vụ án đến nhà, đầu tiên là lục soát loạn xạ, không tìm được gì nhưng lại tìm được chứng cứ người chồng đã ngoại tình."
Tô Vạn liếc mắt nhìn Hắc Hạt Tử một cái, nghĩ thầm nghề của họ còn có thể có bạn bè từ đồn cảnh sát, đúng là nói nhảm không có biên giới. Chị Lý không hiểu, tức giận nói: "Ý anh là sao? Tôi cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với lão Vệ, trong thôn ai mà không biết mỗi khi đi tập dưỡng sinh ở quảng trường, lão Vệ không đi tôi sẽ không nhảy."
Hắc Hạt Tử cười cười: "Chị Lý, ý tôi không phải vậy, chỉ là từ góc độ của hai người mà nói, căn nhà này, tốt nhất vẫn là không bị người khác khám xét đúng không?"
Dứt lời, Hắc Hạt Tử giơ một ngón tay lên, Tô Vạn đang suy nghĩ ngón tay này là ý gì, chỉ thấy chị Lý lúc đầu còn hung hăng đột nhiên thay đổi sắc mặt, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn.
Tô Vạn chợt nhận ra ý của Hắc Hạt Tử cũng không phải là "1".
Ý anh ta là, trên lầu.
Hắc Hạt Tử thản nhiên nói: "Tôi hiểu chị có lý do riêng của chị để làm như vậy, nhưng làm như vậy cũng có rủi ro của nó."
Sắc mặt chị Lý tái nhợt nhìn chằm chằm Hắc Hạt Tử, sau một thời gian dài mới hỏi: "Làm sao anh biết được?"
"Phòng hướng bắc không mở cửa sổ, một căn nhà được thiết kế bình thường theo phong thủy sẽ không như vậy." Hắc Hạt Tử nói, "Tôi không phải là hoàn toàn mù, về phần trong phòng đó có cái gì, tôi cũng có thể nhìn thấy nó rất rõ ràng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương