[Đạo Mộ Bút Ký] [Hắc Vạn] Công Việc

Chương 7: Cha và con gái



"Thứ kia..." Chị Lý run rẩy môi, sắc mặt trắng bệch, "Thật sự còn ở trong phòng sao..."

Hắc Hạt Tử thở dài, lúc đầu hắn không có cách nào biết rõ, nhưng hiện tại, phản ứng của chị Lý đã chứng thực suy nghĩ của hắn. Hắc Hạt Tử nói: "Nhà quay về hướng bắc rất thích hợp để nuôi ma quỷ, nhưng không thể nhìn thấy ánh sáng, trong dân gian hay đồn đại rằng trong nhà nuôi tiểu quỷ giống như nuôi con trai, có thể phụng dưỡng gia chủ cả đời. "

Tô Vạn nghe được lạnh sống lưng: "Ý anh là phòng kia có quỷ?"

Hắc Hạt Tử không nói gì, chỉ nhìn chị Lý hỏi: "Hai người đã chôn cái gì trong tường?" "

"Chúng tôi..." Thân thể chị Lý lắc lư, ngã ngồi trên ghế sofa, lấy tay che mặt nói, "Tất cả đều tại căn phòng đó! Từ khi lão Vệ sơn lại căn phòng đó mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ quái, năm mới còn mổ ra thứ đó trong bụng lợn!"

Tô Vạn cảm thấy mù mờ, nhìn về phía Hắc Hạt Tử, người sau lại chỉ lạnh lùng không nói lời nào.

Chị Lý suy sụp nói: "Tôi đã nói, chôn thứ đó ở trong phòng quá nguy hiểm, nhưng lão Vệ không nghe, nói đứa nhỏ đã chết, không bằng để cho nó có chút tác dụng."

"Đứa nhỏ?" Tô Vạn nắm được từ này, trong lòng kinh ngạc.

Chị Lý khóc nói: "Tôi và lão Vệ từng có một đứa con gái, nhưng lão Vệ... Lão Vệ nói sinh con gái vô dụng, khi đó đứa nhỏ mới nửa tháng tuổi, chúng tôi mới xử lý con bé..."

"Bức ảnh chụp cả nhà các người trong phòng, hai đứa con trai tuổi còn rất trẻ, đó là bởi vì đứa con đầu lòng của hai người thật ra là con gái." Hắc Hạt Tử lạnh lùng nói.

Tô Vạn kinh sợ: "Chỉ vì là con gái, cho nên các người chẳng những giết con bé, còn chôn ở trong tường lầu hai? "

"Tôi vốn cũng không muốn, nhưng lão Vệ nói đứa nhỏ nếu là chúng tôi sinh ra, vậy chúng tôi giết nó cũng không tính là phạm pháp, chưa kể mới nửa tháng tuổi, nó cũng không biết gì cả."

"Bây giờ xem ra đứa nhỏ không chỉ biết mà còn nhớ rất rõ ràng." Hắc Hạt Tử cười lạnh.

Chị Lý vừa nghe, sắc mặt càng thêm tái nhợt, run rẩy nói: "Trước đây... không có vấn đề gì, nhưng mấy tháng trước, lão Vệ có một ngày bỗng nhiên nói thứ kia không thể chôn ở trong nhà, muốn tìm một chỗ tốt hơn để xử lý, sau đó lão liền đào... đào nó ra, tôi không biết sau đó, lão đã chôn đứa bé ở đâu. "

"Nếu đã vậy, trong phòng kia cũng không còn gì, sao lại sợ người khác lục soát nhà?" Tô Vạn hỏi.

Vẻ mặt chị Lý đầy đau đớn: "Thật ra tôi vẫn cảm thấy đứa bé kia vẫn luôn ở trong căn phòng đó, nó... nó đã được chôn ở đó quá lâu. Lúc đầu, về đêm tôi không thể ngủ được, nhắm mắt lại có thể nhìn thấy đứa trẻ đến với tôi, có khi vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng đập tường bên trong, nhiều lần tôi hỏi lão Vệ, chuyện này có thể bị cảnh sát phát hiện không, lão đều nói những người bình thường như chúng tôi, cảnh sát sẽ không tới lục soát nhà đâu..."

Tô Vạn càng nghe càng tức giận: "Còn sợ, đáng đời chị! Chị còn có thể làm mẹ sao? Đứa bé là con gái ruột của chị đó! Huống chi căn phòng kia nếu chị đã sợ như vậy, còn cho chúng tôi ngủ lại, rốt cuộc là có ý đồ gì? "

"Tôi... Tôi cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, chỉ muốn xem người có thể ở được căn phòng đó hay không...:"

"Không phải không nói trước, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi. "Hắc Hạt Tử lạnh lùng nói, nghĩ thầm khó trách tên họ Bạch không nhận việc này, nếu sớm biết là loại chuyện ghê tởm như vậy, hắn cũng sẽ không nhận.

Chị Lý che mặt: "Bây giờ lão Vệ cũng không thấy đâu, trong nhà xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, nếu như lão Vệ xảy ra chuyện, tôi sẽ..."

Chị Lý rầu rĩ, vừa lúc bầu không khí trong phòng xuống tới mức đóng băng, điện thoại di động trong túi chị lại vang lên đúng lúc. Chị lau nước mắt, nhìn cái tên phía trên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

"Là lão Vệ!" Chị Lý hét lên kinh hãi, đổi thành loa ngoài.

Trong điện thoại truyền đến tiếng gió vù vù, sau đó bỗng nhiên có tiếng cười phá lên, lần này không chỉ riêng chị Lý, ngay cả Tô Vạn và Hắc Hạt Tử nghe được đều lạnh cả sống lưng.

Tiếng cười này, rõ ràng đến từ một tiểu đứa trẻ, sắc bén lạnh lẽo, u ám.

"Cha, cha đến chơi với con sao..."

Tô Vạn hít một hơi lạnh, cậu nhận ra đầu kia thật ra không phải là đứa trẻ con gì, mà là lão Vệ, một người đàn ông hơn 50 tuổi đang bóp cổ họng, bắt chước một cô bé nói chuyện.

Chị Lý cầm điện thoại: "Lão Vệ, lão Vệ, ông đang ở đâu đấy! "

Không đợi chị hỏi xong, bên kia đã cúp máy, chỉ để lại tiếng "bíp" lặp đi lặp lại. Chị Lý nhìn màn hình hiển thị "đã cúp máy", tay phát run, điện thoại di động rơi xuống đất.

Tô Vạn hỏi Hắc Hạt Tử: "Giọng vừa rồi sao lại giống như một cô bé vậy?"

"Là con gái của lão, có lẽ đã quấn lấy lão rồi." Hắc Hạt Tử lạnh lùng nói, "Các người chôn đứa bé kia trong tường bao lâu rồi? Được 10 năm không?"

Giọng chị Lý run rẩy: "Không, không chỉ... Đó là đứa con đầu lòng của tôi và lão Vệ, ít nhất là hơn 20 năm."

"Vậy cũng đủ rồi, tiểu quỷ ba năm đủ tháng, mười năm thành hình." Hắc Hạt Tử thản nhiên nói, "Tôi đoán trong bụng heo xuất hiện củ cải âm cũng là bởi vì cái này, nếu không tìm lão ngay, người chắc chắn sẽ chết."

Chị Lý nghe vậy hít một hơi lạnh, nghiêng người mềm nhũn ngã xuống sofa, miệng không ngừng nói: "Xong rồi, lần này xong rồi..."

"Bây giờ làm sao?" Tô Vạn hỏi Hắc Hạt Tử, "Vừa rồi cũng không nói muốn ba của đứa trẻ đi chơi ở đâu?"

Hắc Hạt Tử cũng cảm thấy chuyện lần này rất khó giải quyết, nói: "Trong tất cả mọi thứ, tiểu quỷ là hung dữ nhất, ở trong đấu đụng phải thi thể trẻ sơ sinh, Câm Điếc liền đi vòng qua, huống chi là cái loại đã trấn hơn mười năm này, càng không cần phải nói... Haiz, sớm biết như vậy, nên mượn một cái la bàn."

"La bàn..." Tô Vạn lẩm bẩm, trong đầu chợt lóe một tia sáng.

"Anh bạn, có biết iCloud không?"
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...