Khoảng chín giờ sáng thứ bảy, Lương Chiêu Nguyệt nhận được điện thoại của Mạnh An An, nói là đã đến dưới lầu, bảo cô xuống. Lương Chiêu Nguyệt không dám trì hoãn nhiều, nhét iPad vào túi, xách hai túi quà đã chuẩn bị cho Liễu Y Đường rồi xuống lầu.
Lần này Mạnh An An lái một chiếc Beetle màu hồng đến, thân xe kiểu mini, trong sân trường người qua kẻ lại, trông rất bắt mắt.
Lương Chiêu Nguyệt sững sờ, có chút kinh ngạc khi cô ấy lại lái một chiếc xe đáng yêu như vậy.
Có lẽ nhìn ra sự ngạc nhiên của cô, Mạnh An An giải thích: “Anh trai bảo em đến đón chị, em chẳng dám chậm trễ gì, tiện tay chọn một chiếc xe kín đáo rồi qua đây.”
Chỉ trong vài giây nói chuyện đó, Lương Chiêu Nguyệt đã để ý thấy những người xung quanh đi qua đều không khỏi liếc nhìn về phía này, đây có thể coi là một kiểu kín đáo khác nhỉ. Cô nén cười, lấy ra sợi dây chuyền đã mua ở trung tâm thương mại mấy hôm trước trong túi, nói: “Vất vả cho em rồi, đây là một chút tấm lòng, chúc mừng năm mới.”
“Ôi chà, đều là người một nhà sao lại còn khách sáo thế” Nói rồi, cô ấy vội vàng mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim hình cỏ bốn lá, lập tức kinh ngạc “Chiêu Nguyệt, sao chị biết em thích cỏ bốn lá?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Trước đây chị để ý thấy mấy lần đồ vật em mang theo bên người đều có liên quan đến cỏ bốn lá.”
Ví dụ như họa tiết trên ốp điện thoại, miếng dán nhỏ bằng lông trên xe, và cả đôi bông tai thỉnh thoảng đeo.
Lương Chiêu Nguyệt sợ mua đồ quá đắt cô ấy sẽ không nhận, lại sợ vòng tay của một thương hiệu xa xỉ nào đó quá phổ biến cô ấu đã mua rồi, suy đi nghĩ lại, dứt khoát chọn một sợi dây chuyền có giá cả hợp lý.
Mạnh An An lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, vui vẻ nói: “Chị đeo giúp em đi, lát nữa em khoe cho bà nội xem.” Lại nói “Chiêu Nguyệt chị đúng là một người tinh tế, chẳng trách anh trai em lại chết mê chết mệt chị.”
Lương Chiêu Nguyệt nghe thấy một từ nào đó, tay dừng lại một chút, vừa giúp cô ấy cài dây chuyền, vừa giả vờ như không có chuyện gì nói: “Chết mê chết mệt có phải là hơi quá không?”
“Không đâu không đâu” dây chuyền đã cài xong, Mạnh An An cúi đầu ngắm nghía, mắt tràn đầy vẻ vui thích, kéo tay Lương Chiêu Nguyệt nói, “Trong ký ức của em, đây là lần đầu tiên anh trai em bảo em đi đón một người khác giới đấy, trước đây toàn là em bắt anh ấy cho người đến đón em thôi.”
Trong lòng Lương Chiêu Nguyệt có một sự rung động khó tả, cô cố nén lại nói: “Xem ra chị đối với em là đặc biệt nhỉ.”
“Đừng, chị đối với anh trai em mà nói mới là đặc biệt.”
Mạnh An An không rõ tình hình thực tế của cô và Châu Vân Xuyên, chỉ là thấy gì nói đó, Lương Chiêu Nguyệt biết rõ lời này phần lớn là nói quá, nhưng cô vẫn rất vui khi nghe.
Nếu ngay cả một người ngoài cuộc như Mạnh An An cũng có thể nói như vậy, chứng tỏ cô ở chỗ Châu Vân Xuyên ít nhiều cũng có mấy phần đặc biệt.
Hai mươi phút sau, xe đến khu nhà cũ.
Liễu Y Đường đã sớm đợi ở trong sân, xe vừa lái vào sân, thấy Lương Chiêu Nguyệt từ trên xe bước xuống, bà liền nở nụ cười rạng rỡ.
Dì giúp việc trong nhà ra ra vào vào giúp chuyển đồ, còn Liễu Y Đường thì trên dưới đánh giá Lương Chiêu Nguyệt một hồi, thấy sắc mặt cô rõ ràng tốt hơn so với trước Tết, hơn nữa người cũng đầy đặn hơn lúc đó một chút, niềm vui càng thêm mấy phần, bà nắm lấy tay cô nói: “Đứa trẻ ngoan, thật sự là thiệt thòi cho cháu rồi.”
Mạnh An An không hiểu vội hỏi: “Bà nội, bà để Chiêu Nguyệt chịu thiệt thòi gì ạ?”
Liễu Y Đường đưa tay vỗ nhẹ cô ấy một cái: “Người lớn nói chuyện trẻ con không có phần xen vào.”
Cô ấy tỏ vẻ tủi thân: “Chiêu Nguyệt cũng chỉ lớn hơn cháu hai tuổi, chị ấy là người lớn còn cháu là trẻ con sao?”
Vẻ mặt đó muốn đáng thương bao nhiêu liền có bấy nhiêu, đôi mắt long lanh như thể chỉ cần diễn thêm một giây nữa là nước mắt sẽ chảy ra.
Liễu Y Đường nói: “Đấy, nói thế nào cũng không chịu nghe, không phải trẻ con thì là gì.”
Nghe vậy, vẻ mặt Mạnh An An lập tức chuyển thành muốn nói lại thôi, thấy sắc mặt cô ấy thay đổi nhanh như vậy, Lương Chiêu Nguyệt lại có chút tò mò không biết cô ấy đã không nghe lọt tai những lời gì, nhưng Liễu Y Đường không có ý định tiếp tục đào sâu vào chủ đề này.
“Chiêu Nguyệt, trời lạnh, trưa nay chúng ta ăn lẩu được không cháu?”
Lương Chiêu Nguyệt không có ý kiến: “Cháu đều nghe theo sự sắp xếp của bà ạ.”
Liễu Y Đường rất hài lòng, nói: “Năm nay đón Tết cháu và Vân Xuyên đều không ở nhà, chúng ta bù lại không khí Tết này, phần của Vân Xuyên đợi tối nó về rồi tính sau.” Nói rồi, bà lại không khỏi phàn nàn, “Thằng bé Vân Xuyên này cũng thật là, ra nước ngoài lâu như vậy rồi, công việc vẫn chưa xong, về nhà được một tối lại đi công tác, đúng là say mê công việc như điếu đổ.”
Mạnh An An kịp thời xen vào: “Đúng đó đúng đó, hóa đơn in ra từ những lần anh ấy ở khách sạn trong một năm có thể dán thành một quyển sách dày cộp rồi.”
Liễu Y Đường lườm cô ấy một cái, Mạnh An An bĩu môi, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lương Chiêu Nguyệt biết đây là lúc đến lượt mình lên tiếng: “Tối qua cháu có nói chuyện điện thoại với anh ấy, chiều nay anh ấy sẽ về, tối nay chúng cháu sẽ ở nhà, nói chuyện với bà nhiều hơn ạ.”
Liễu Y Đường cười đến mắt híp lại thành một đường kẻ, bà v**t v* tay cô, hiền từ nói: “Thằng bé Vân Xuyên này chính là không có khái niệm về gia đình, điểm này sau này cháu phải nhắc nhở nó nhiều hơn nhé Chiêu Nguyệt. Đã lập gia đình rồi, công việc cố nhiên không thể dứt ra được, nhưng gia đình cũng không thể bỏ bê.”
Ý nhắc nhở trong lời nói không thể rõ ràng hơn, Lương Chiêu Nguyệt vội vàng đáp ứng, nói: “Bà nội yên tâm, cháu biết phải làm thế nào ạ.”
Trời buổi sáng âm u, bên ngoài nhiệt độ thấp, gió lạnh từng cơn từng cơn, thổi đến mức người ta run cầm cập.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà.
Vì Tết Nguyên Đán và Tết Nguyên Tiêu, hai ngày lễ đoàn viên, Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên đều không ở nhà, nên Liễu Y Đường có ý định bù đắp sự thiếu vắng này vào buổi tối, sau một hồi bàn bạc, mấy người quyết định tối sẽ ăn bánh chẻo và bánh trôi nước.
Trong đó bánh trôi nước chỉ là ăn cho có không khí, bánh chẻo mới là nhân vật chính.
Chập tối, dì giúp việc trong nhà mang ra những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu cán vỏ bánh bao bánh chẻo.
Lương Chiêu Nguyệt ngủ trưa xong xuống lầu uống nước, đi dạo một vòng sân sau trở về, vừa hay bắt gặp dì giúp việc đang bận rộn trong bếp, rảnh rỗi không có gì làm, cô liền đi vào xem.
Sau khi vào, cô như phát hiện ra một vùng đất mới, liền ở lại giúp một tay.
Mạnh An An vẽ xong, đi lang thang một vòng trên lầu hai cũng không tìm thấy bóng dáng Lương Chiêu Nguyệt, lại tìm một vòng ở sân sau tầng một, cuối cùng tìm thấy Lương Chiêu Nguyệt trong bếp.
Cô đang hỏi dì Triệu về nhân bánh chẻo, biết được nhân chủ yếu là đồ chay, chứ không phải là nhân thịt hẹ, nhân thịt hành lá thường nghe, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên.
“Trước đây ở lại trường đón Tết, toàn là gói nhân thịt, lần đầu tiên cháu nghe đến nhân rau củ.”
“Vậy tối nay nấu xong, cháu ăn thêm mấy cái thử xem vị thế nào.”
“Vâng ạ, dì gói đẹp thế này, cháu phải ăn nhiều một chút mới được.”
Trong bếp vang lên những lời nói dịu dàng, Lương Chiêu Nguyệt đeo tạp dề, tay và mặt dính không ít bột mì, kết hợp với gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, có một vẻ đẹp của năm tháng yên bình không thể tả.
Mạnh An An lặng lẽ nhìn, không hề bước tới làm phiền sự hài hòa và tĩnh lặng tốt đẹp này, thậm chí có một khoảnh khắc cô ấy lấy điện thoại ra, chụp lại khung cảnh này, chụp xong, lại cảm thấy chỉ giữ lại trong điện thoại của mình thì thật lãng phí. Thế là, mắt đảo một vòng, cô ấy mở Wechat, tìm đến mục có ghi chú là anh trai, cúi đầu gõ chữ.
Nói một đống lời vô nghĩa, lại gửi bức ảnh vừa chụp qua, cô ấy hài lòng tắt màn hình điện thoại, đi vào bếp, tham gia vào sự ấm cúng này.
Khi trời tối hẳn, bánh chẻo và bánh trôi nước đều đã gói xong.
Dì Triệu tổng cộng đã gói sáu xửng bánh chẻo, có cả chay lẫn mặn, trong đó năm xửng bánh chẻo được cấp đông nhanh rồi chia ra, để lúc Lương Chiêu Nguyệt về thì mang về nhà từ từ nấu ăn, còn một xửng còn lại và những cái do Lương Chiêu Nguyệt và Mạnh An An gói, chính là bữa tối hôm nay.
Không thể không nói, Lương Chiêu Nguyệt và Mạnh An An thực sự không có khiếu nấu nướng.
Bánh chẻo gói đủ mọi hình thù kỳ quái, thứ duy nhất có thể coi là tạm ổn là bánh trôi nước, Liễu Y Đường xuống lầu nhìn thấy thành phẩm trên bàn, im lặng hồi lâu mới nhận xét một câu, bánh trôi nước nặn khá tròn.
Sau đó bà lại hỏi một câu: “Chiêu Nguyệt, Vân Xuyên sắp về chưa cháu?”
Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, nói: “Chắc là sắp rồi ạ.”
Châu Vân Xuyên đặt chuyến bay về Bắc Thành lúc sáu giờ rưỡi, từ sân bay về đến nhà cũ cũng gần kịp giờ cơm.
Không biết có phải trùng hợp không, ngay lúc Lương Chiêu Nguyệt vừa dứt lời, điện thoại reo lên, là Châu Vân Xuyên gọi đến.
Trên màn hình chữ yz nhảy lên nhảy xuống, Liễu Y Đường vô tình nhìn thấy, không rõ lắm ghi chú này có ý gì, bên kia Lương Chiêu Nguyệt đã không kịp lau tay, cứ thế với bàn tay dính bột mì, cầm điện thoại lên, nói: “Bà nội, cháu ra ngoài nghe điện thoại ạ.”
Cô vội vã chạy ra sân sau, lòng đầy vui mừng mà bắt máy.
Thế nhưng giây tiếp theo, cô lại thất vọng.
Giọng nói lạnh lùng của Châu Vân Xuyên truyền đến từ đầu dây bên kia: “Có chút việc công việc đột xuất cần xử lý, anh sẽ về muộn một chút.”
Cảm xúc dâng trào của cô lập tức rơi từ trên cao xuống, cô im lặng vài giây hỏi: “Có khó giải quyết không anh?”
“Cũng tàm tạm.”
Giọng anh nghe có vẻ hơi mệt mỏi, trong khoảnh khắc, sự xót xa của Lương Chiêu Nguyệt đã lấn át cả sự thất vọng, cô nói: “Anh nhớ ăn tối nhé.”
Anh “ừm” một tiếng, định cúp máy, cô kịp thời gọi anh lại hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn cảnh đêm thoáng qua ngoài cửa sổ, nói: “Đang trên đường đến Thiên Tân.”
Xem ra là đã về đến Bắc Thành rồi, sau đó lại bị công việc đột xuất gọi đi.
May mà Bắc Thành và Thiên Tân cách nhau không xa, Lương Chiêu Nguyệt thầm tính toán, nói: “Tối nay dù về muộn thế nào, anh cũng gọi cho em một cuộc nhé.”
Châu Vân Xuyên lập tức nghĩ đến bức ảnh Mạnh An An vừa gửi trên điện thoại, anh xoa trán, nhàn nhạt hỏi: “Một giờ sáng cũng gọi cho em à?”
Anh vốn chỉ nói bâng quơ, không ngờ cô lại nói một cách nghiêm túc: “Nửa đêm gà gáy cũng có thể gọi.”
Ý nghĩa tiềm ẩn không thể rõ ràng hơn—
Dù muộn thế nào, em cũng sẽ đợi.
Tay Châu Vân Xuyên dừng lại, anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ vẫn là một khung cảnh tối đen không thấy điểm cuối, nếu nói có gì khác, chính là một chút ánh đèn thoáng qua trong đêm tối.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, cảm xúc trong mắt biến đổi, cuối cùng nói một câu: “Anh sẽ về sớm nhất có thể.”
Cuộc gọi kết thúc, Lương Chiêu Nguyệt không vội vào nhà, cô ngồi trong sân một lúc lâu.
Đêm sâu thăm thẳm, trong sân vắng lặng yên tĩnh, cảm giác hụt hẫng trong lòng cô dần dần tan đi, thay vào đó là sự an ủi sau khi tự điều chỉnh.
Cô biết, mối quan hệ này chính là như vậy, cho dù Châu Vân Xuyên đã đồng ý bắt đầu với cô, cho dù mối quan hệ của họ đã sớm phá vỡ lớp giấy mỏng để tiến thêm một bước, nhưng cũng chỉ có thể đến mức này thôi.
Một mối quan hệ lấy kết thúc làm tiền đề làm sao có thể đơm hoa kết trái, độ khó đó chẳng khác nào ra sân bay đợi một con tàu, thực sự là mừng hụt, hoặc là mơ mộng hão huyền.
Cô vĩnh viễn không phải là lựa chọn hàng đầu của Châu Vân Xuyên, anh có thể vì chuyện công việc mà bỏ rơi cô bất cứ lúc nào.
Ngay từ lúc ở Cảng Thành, khi tình cảm của cô và Châu Vân Xuyên còn chưa bắt đầu, mẹ của Châu Vân Xuyên là Mạnh Vọng Tịch đã nhắc nhở cô về điều này. Cô đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cảnh này, nhưng khi thực sự đối mặt, cô lại phát hiện, mình không hề kiên cường như tưởng tượng.
Sự nhận thức rõ ràng này đã bao trùm lên niềm vui khi được mời đến ở phòng anh đêm đó.
Trong khoảnh khắc, cô từ trên mây rơi xuống vũng bùn.
Nhưng có thể làm gì được đây?
Mối quan hệ này vừa mới bắt đầu, cô không thể nào cắt đứt nó ngay khi nó vừa nảy mầm.
Khẽ thở dài một tiếng, Lương Chiêu Nguyệt mím môi, đứng dậy trở vào nhà.
Thấy cô trở về, Liễu Y Đường hỏi: “Vân Xuyên sắp đến rồi phải không cháu?”
Mạnh An An và dì Triệu cũng nhìn cô, thậm chí dì Triệu đã chuẩn bị đun nước để chờ anh về là luộc bánh chẻo và bánh trôi nước.
Giọng Lương Chiêu Nguyệt hơi khàn đắng nói: “Anh ấy có việc đột xuất, phải muộn hơn một chút mới về ạ.”
Liễu Y Đường như đã đoán trước được, trước đây chuyện như vậy xảy ra không ít lần, bà nói: “Vậy thì không đợi nó nữa, trời lạnh, chúng ta ăn trước, phần của nó để nó về rồi tính sau.”
Bữa tối vốn dĩ náo nhiệt, vì Châu Vân Xuyên có việc đột xuất mà lập tức mất đi mấy phần sức sống.
Ăn xong bánh chẻo và bánh trôi nước, ba người ngồi trong phòng khách xem tin tức, xem một lúc, Liễu Y Đường nói: “Chiêu Nguyệt, để cháu phải chịu thiệt thòi rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Bà nội, không đâu ạ, cháu hiểu mà, ngành này chính là như vậy, có rất nhiều tình huống đột xuất. Trước đây lúc thực tập, cháuthường xuyên tăng ca đến nửa đêm, về ký túc xá ngủ chưa được hai tiếng lại bị gọi dậy đến công ty sắp xếp tài liệu.”
“Con bé này đúng là thật thà.”
Lương Chiêu Nguyệt không lên tiếng.
Mạnh An An bên cạnh có lẽ cũng biết không khí tối nay không ổn, ngoan ngoãn chơi game không xen vào.
Khoảng chín giờ, Liễu Y Đường dù sao cũng đã có tuổi, không chịu nổi nữa cứ buồn ngủ gật, Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn sân trước yên tĩnh, nói: “Bà nội, bà đi nghỉ trước đi ạ, cháu và An An đợi anh ấy là được rồi.”
Liễu Y Đường cũng không miễn cưỡng, mở ngăn kéo bên cạnh sofa, lấy ra hai chiếc hộp gỗ nam mộc, nói: “Mấy món quà cháu tặng hôm nay bà đều rất thích, đây là quà năm mới bà chuẩn bị cho cháu và Vân Xuyên, vốn định đưa cho cả hai đứa, tối nay nó làm bà thất vọng quá, phần của nó cháu nhận luôn đi.”
Lương Chiêu Nguyệt ngớ người: “Bà nội, cháu…”
Liễu Y Đường nói: “Đúng là già rồi, không bằng được mấy đứa trẻ các cháu thức khuya, bà lên lầu ngủ trước đây.”
Nói xong cũng không cho Lương Chiêu Nguyệt cơ hội nói chuyện, đặt hai chiếc hộp trước mặt cô, rồi đi thẳng lên lầu.
Món quà Liễu Y Đường chuẩn bị là hai hộp vàng thỏi, mỗi hộp mười thỏi.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn cầu thang không một bóng người, rồi lại nhìn Mạnh An An đang rúc trên sofa chơi game nói: “Món quà này, chị…”
Mạnh An An ném điện thoại sang một bên, ngồi xuống bên cạnh cô cười nói: “Có phải rất kinh ngạc không?”
Rất kinh ngạc, dưới ánh đèn, ánh vàng lấp lánh của vàng càng làm Lương Chiêu Nguyệt thêm chết lặng.
Mạnh An An không cho là lạ: “Mỗi năm đón Tết, tiền mừng tuổi bà nội cho các cháu trong nhà đều là một hộp vàng thỏi, các con của bác cả, bác hai và cô đều như nhau. Họ không ở Bắc Thành, một năm cũng chỉ về một lần, lần này vừa hay chị không ở nhà nên không kịp nhận.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Năm nào cũng vậy à?”
Mạnh An An suy nghĩ một lúc nói: “Trước đây đều là cho tiền, mỗi người mười vạn, sau này bà nội thấy con người vẫn nên có ý thức phòng xa, nên đã đổi thành vàng. Cũng đáng đời anh trai không hiểu chuyện, tiền mừng tuổi năm nay anh ấy không nhận được rồi.”
Mạnh An An và Liễu Y Đường đều coi cô như người một nhà, nhưng Lương Chiêu Nguyệt lại vô cùng chột dạ, cô đẩy chiếc hộp vào giữa bàn nói: “Món quà này đợi anh trai em về rồi tính sau.”
Mạnh An An hỏi: “Tối nay anh trai cho chị leo cây, có buồn không?”
Lương Chiêu Nguyệt suy nghĩ một lúc, quay đầu lại, nhìn cô ấy, nói: “Nói không buồn là nói dối, nhưng nghĩ đến anh ấy là vì công việc thì chị lại nghĩ thoáng hơn.”
“Không cảm thấy anh ấy không đặt chị lên hàng đầu mà thất vọng à?”
“Có thất vọng, nhưng nghĩ đến sau này nếu em đi làm, em nhất định cũng sẽ lấy công việc làm đầu, vì công việc mà buộc phải đặt anh ấy ở vị trí thứ hai, em sẽ không có tâm lý áy náy nữa.”
Tư duy chuyển biến này quả thực là điều Mạnh An An không ngờ tới, cô ấy lập tức phấn khích, ôm lấy Lương Chiêu Nguyệt hôn một cái, nói: “Sao em không nghĩ ra nhỉ, dựa vào cái gì mà mấy người đàn ông các anh ấy có thể vì sự nghiệp mà xem nhẹ chúng ta, còn chúng ta lại phải lấy tình cảm làm đầu chứ?”
Lương Chiêu Nguyệt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó hỏi: “Em và người kia thuận lợi không?”
“Không thuận lợi, nhưng không quan trọng nữa,” Mạnh An An nói, “Em quyết định học theo chị, trước khi tốt nghiệp sẽ tạm thời lơ anh ta một thời gian.”
Lương Chiêu Nguyệt không tin lắm: “Em nhịn được à?”
Mạnh An An: “…”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Mạnh An An reo lên, là một dãy số được ghi chú lộn xộn, Lương Chiêu Nguyệt hoàn toàn vô tình nhìn thấy, dù sao thì điện thoại cũng ở ngay trên bàn trà.
Có lẽ đồng bệnh tương liên, Lương Chiêu Nguyệt biết dãy số lộn xộn đó tuyệt đối là người mà Mạnh An An thích.
Mạnh An An có chút không tự nhiên nói: “Em vốn định đợi anh trai về, nhưng mà, bây giờ em có chút việc khác, chỉ có thể sáng mai quay lại sớm thôi.”
Cô ấy vừa nói, vừa lẻn vào bếp lấy một hộp bánh chẻo cấp đông, rồi lại vội vã rời đi.
Dưới màn đêm mờ mịt, bóng dáng cô ấy vô cùng vội vã, lại nổi bật và sáng mắt.
Hơi thở không thể chờ đợi được để đi gặp người trong lòng đó, giống như những con đom đóm trong đêm tĩnh lặng, mang đến một luồng sinh khí và ánh sáng cho vùng đất cằn cỗi không một bóng người.
Lương Chiêu Nguyệt đứng ở cửa, nhìn chiếc Beetle màu hồng rời khỏi sân, biến mất trong màn đêm dày đặc.
Cô liền nghĩ, những người chìm đắm trong tình yêu, trước giờ đều không thể gọi là người lý trí.
Một bên tỉnh táo lý trí, một bên khuất phục trước tình cảm, phức tạp mà lại đơn nhất rõ ràng.
Cô vừa bị dày vò, lại vừa không thể nào thoát ra được.
Đứng ở cửa một lúc, gió đêm càng lúc càng lạnh, đêm càng lúc càng buốt giá, mà người cô đợi vẫn chưa có dấu hiệu trở về, Lương Chiêu Nguyệt quay người vào nhà, ngồi trong phòng khách ấm áp, mở iPad vừa xem đề thi vừa chờ đợi.
Châu Vân Xuyên về đến Bắc Thành đã là mười một giờ đêm.
Trên đường xe xuống cao tốc trở về thành phố, người bạn thân Diêu Sùng Cảnh gọi điện đến, cảm ơn anh đã giúp đỡ mai mối chuyện thiết bị máy móc bệnh viện, sau đó hỏi anh lúc này có thời gian không tiện thể mang một bộ tài liệu qua.
Châu Vân Xuyên nói: “Tối nay tôi về nhà cũ.”
Diêu Sùng Cảnh hỏi: “Muộn thế này rồi còn về? Giờ này bà nội Liễu ngủ rồi chứ.”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn màn hình nói: “Cô ấy ở bên đó.”
Anh không nói tên, nhưng Diêu Sùng Cảnh lại hiểu rõ “cô ấy” này là chỉ ai “Nghe nói hai người năm nay đón Tết ở nước ngoài bận công việc, vừa về là hai vợ chồng cùng về nhà cũ thăm người lớn à?”
Châu Vân Xuyên không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Diêu Sùng Cảnh không nhịn được mà trêu chọc: “Bây giờ lòng về như tên bắn, là vì trong nhà còn có người đang đợi phải không.”
Anh không tỏ ý kiến.
Diêu Sùng Cảnh liên tục cảm khái: “Không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.”
Châu Vân Xuyên không mặn không nhạt hỏi một câu: “Hôm nay nào?”
“Trước đây bộ dạng vô tình vô ái, tôi còn tưởng cậu cả đời cứ vậy thôi, ai ngờ anh hùng vẫn khó qua ải mỹ nhân.”
Đúng lúc đèn đỏ ở ngã tư, xe từ từ dừng lại, Châu Vân Xuyên hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc, từ từ hút một hơi, nói: “Vậy sao?”
“Chứ sao nữa? Trước đây nói đến chủ đề này, làm gì có chuyện tôi ở đây nói nhảm cho cậu nghe, cậu đã sớm cúp máy đi lo việc của mình rồi.”
“Tôi không bài xích cô ấy.” Anh nói thật.
“Điều đó là đương nhiên, nếu không sao có thể kết hôn được?” Diêu Sùng Cảnh nói “Tôi tò mò là, cậu nghĩ thế nào?”
Câu hỏi này cho đến khi gặp Diêu Sùng Cảnh ở làn đường đỗ xe gần nhà cũ, Châu Vân Xuyên vẫn chưa có một câu trả lời rõ ràng chính xác.
Anh không bài xích mối quan hệ này, nhưng nói là sẽ cứ thế đi tiếp thì quả thực cũng không phải điều anh nghĩ. Cùng một người xây dựng một gia đình, sinh con đẻ cái, hoặc là bình đạm, phẳng lặng hoặc là tương kính như tân hoặc là ân ái qua hết cuộc đời dài đằng đẵng này. Cuộc sống hôn nhân gần như tuần tự theo quy tắc này, đã sớm bị anh loại bỏ hoàn toàn từ thời niên thiếu.
Suy nghĩ này cho đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Diêu Sùng Cảnh ném cho anh một túi tài liệu, sau đó đưa qua một điếu thuốc, nhìn về phía biệt thự đang sáng đèn cách đó không xa nói: “Cô ấy đang đợi cậu phải không?”
Căn biệt thự này chỉ có Liễu Y Đường ở, bà ngủ sớm, thường thì giờ này chỉ có đèn đường trong sân sáng, trong nhà đã sớm tắt đèn.
Châu Vân Xuyên nhận lấy điếu thuốc của anh ta, cúi đầu châm lửa, lúc ngẩng đầu lên, anh thở ra một hơi sâu, dưới màn đêm khói trắng bay lên lượn lờ. Anh ẩn mình trong làn khói, mày mắt cực kỳ sâu thẳm.
Anh trước giờ không thích nói nhiều, Diêu Sùng Cảnh không thấy lạ, nói: “Tôi và Dao Dao chuẩn bị có con rồi, gần đây đang trong thời gian chuẩn bị mang thai.”
Giọng Châu Vân Xuyên nhàn nhạt: “Chúc mừng.”
“Cậu thì sao? Đã kết hôn rồi, cậu nghĩ thế nào, cuộc sống sau này có kế hoạch gì chưa?”
Đây là lần thứ hai tối nay Châu Vân Xuyên nghe thấy câu hỏi này—
Anh nghĩ thế nào.
Đặc biệt câu hỏi này đến từ Diêu Sùng Cảnh, người đã nghiêm túc lựa chọn bước vào hôn nhân.
Người ngoài cuộc luôn nhìn rõ tình hình hơn người trong cuộc.
Châu Vân Xuyên hút một hơi thuốc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tối đen nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những vì sao.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Cuộc sống hôn nhân lâu dài ổn định không nằm trong kế hoạch của tôi.”
Diêu Sùng Cảnh không ngạc nhiên với câu trả lời này, thậm chí anh còn cảm thấy nếu Châu Vân Xuyên không trả lời như vậy, ngược lại mới là lạ.
Một người đã từng tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân tồi tệ của bố mẹ, một người đã sớm rời nhà độc lập học tập và sinh sống, nếu đột nhiên vì một người phụ nữ bèo nước gặp nhau mà có một sự thay đổi lớn, vậy thì ngược lại không phải là Châu Vân Xuyên nữa.
Châu Vân Xuyên là người như thế nào?
Diêu Sùng Cảnh nghĩ, người này có một bộ quy tắc sinh tồn logic tự thân, sau đó cứ theo bộ logic đó mà thực hiện không sai một ly, chưa từng có một chút ngoại lệ. Bao nhiêu năm trôi qua, Diêu Sùng Cảnh chưa từng thấy anh đi chệch quỹ đạo dù chỉ một chút. Bây giờ quyết định kết hôn cũng chỉ là một lựa chọn nhất thời, anh vẫn còn trong quỹ đạo đã định, sau này, cũng sẽ như vậy.
Diêu Sùng Cảnh vô cùng cảm khái: “Đúng là đáng tiếc cho cô Lương kia rồi.”
Châu Vân Xuyên có ý không đồng tình: “Một mối quan hệ nắm tay nhau đến bạc đầu mới được coi là viên mãn sao?”
“Đương nhiên rồi, dù sao thì lúc tôi và Khương Dao quyết định kết hôn, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay. Khó khăn lắm mới tìm được một người cùng đi một con đường, không đi cho tốt, lại cứ muốn lạc nhau, tôi không hiểu loại người này.”
“Nếu như lạc nhau mới là trạng thái bình thường thì sao?”
Diêu Sùng Cảnh sững người một lúc, không vì điều gì khác, chỉ vì tính triết học trong câu hỏi này khá là cao.
Anh nói: “Gần đây Dao Dao đang xem sách về triết học, cô ấy nói với tôi, thực ra những người lý trí không bị ngoại vật làm phiền lại càng có thể thấu hiểu triết học hơn, bây giờ tôi có chút tin rồi.”
Châu Vân Xuyên đang định nói, đột nhiên, ánh mắt anh liếc thấy một bóng người, anh quay đầu, nhìn về phía cổng biệt thự.
Lúc này, Lương Chiêu Nguyệt đang đứng ở vị trí cổng nhìn về phía này, cô có chút không chắc chắn người ở đây là ai, nhìn một lúc, cô bước xuống bậc thềm, đi qua sân, đẩy cánh cửa sắt ra, đi về phía này, đi đến gần, cô cuối cùng cũng xác định mình không nhìn nhầm. Vốn định đi tới, nhưng vào khoảnh khắc nhấc chân, có lẽ đã nghĩ đến điều gì đó, cô lại hạ chân xuống, đứng yên tại chỗ.
Diêu Sùng Cảnh cũng nhìn thấy cô, nói: “Cảnh này làm tôi nhớ đến Dao Dao, trước đây tôi tan làm muộn, cô ấy luôn ra cổng ngóng trông, hết lần này đến lần khác xác nhận xem tôi đã về chưa.”
Châu Vân Xuyên dụi tắt điếu thuốc nói: “Vào nhà ngồi một lát không?”
“Hôm khác đi, tôi chào cô ấy một tiếng rồi về, hơi muộn rồi, Dao Dao còn đang ở nhà đợi tôi, không về nữa cô ấy lại gọi điện giục.”
Trong lời nói có sự hạnh phúc không thể che giấu, Châu Vân Xuyên coi như không nghe thấy, cất bước đi về phía Lương Chiêu Nguyệt.
Lương Chiêu Nguyệt không đoán được Châu Vân Xuyên lúc nào sẽ về, hết lần này đến lần khác cầm điện thoại lên định hỏi anh, nhưng vừa nghĩ đến có thể lúc này anh đang lái xe trên đường về, cô liền không tiện gọi điện làm phiền anh. Thế là, cô đành phải hết lần này đến lần khác ra cổng ngóng xem anh đã về chưa, cuối cùng sau không biết bao nhiêu lần đi đi lại lại, cũng nghe thấy tiếng xe dừng bên ngoài.
Chiếc xe đó không lái vào sân, phần lớn không phải là Châu Vân Xuyên, nhưng cô vẫn ôm tâm lý may mắn ra ngoài xem thử. Không ngờ, lại thật sự là anh, lúc đó bên cạnh anh còn có một người nữa, đêm tối cách xa, khuôn mặt người kia nhìn không rõ lắm.
Nhưng điều này lại giải thích được vì sao anh không trực tiếp lái xe vào sân.
Lương Chiêu Nguyệt đợi một lúc, thấy anh vẫn chưa có ý định vào, bên ngoài dù sao cũng lạnh, hai người cứ đứng bên cạnh xe, vừa nói chuyện vừa hút thuốc. Cô suy nghĩ một lúc, định đi qua hỏi anh có muốn vào nhà nói chuyện từ từ không. Vừa đi đến gần, lại phát hiện người kia là người đã từng gặp trước đây, tên là Diêu Sùng Cảnh, làm việc ở bệnh viện, quan hệ với Châu Vân Xuyên rất tốt.
Cô kịp thời dừng bước, không đi về phía trước nữa, do đó, khi Châu Vân Xuyên và Diêu Sùng Cảnh đi đến trước mặt cô, câu đầu tiên cô nói chính là lời xin lỗi: “Có phải em đã làm phiền hai người nói chuyện không? Em thấy trời lạnh, muốn hỏi hai người có muốn vào nhà nói chuyện không, để khỏi bị cảm lạnh.”
Nghe vậy, Diêu Sùng Cảnh nhướng mày, nói: “Không làm phiền đâu, tôi chỉ tiện đường ghé qua đưa cho Vân Xuyên một bộ tài liệu, về ngay đây.”
Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn Châu Vân Xuyên, anh vẻ mặt nhàn nhạt, không có ý định nói gì, cô suy nghĩ một lúc, nói với Diêu Sùng Cảnh: “Tối nay nhà em có luộc bánh chẻo, anh có muốn ăn chút rồi hãy đi không?”
Diêu Sùng Cảnh nói: “Tấm lòng tôi xin nhận, vừa mới ăn khuya xong, nhà tôi ở ngay phía sau, lần sau mời đến nhà chơi.”
Diêu Sùng Cảnh nhanh chóng rời đi.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn về phía anh ta rời đi một lúc, lúc này mới từ từ thu lại ánh mắt nhìn về phía Châu Vân Xuyên nói: “Lúc đó em không nhìn rõ anh ấy, tưởng là đối tác làm ăn gì đó của anh.”
Châu Vân Xuyên không đáp mà hỏi ngược lại: “Nãy giờ vẫn đợi anh à?”
Cô im lặng một lúc, rồi gật đầu.
Châu Vân Xuyên nói: “Sao không gọi điện hỏi anh khi nào về?”
Cô không phản ứng kịp: “Có thể sao ạ?”
Anh không hiểu: “Tại sao lại không thể?”
Cô lại im lặng hồi lâu mới nói: “Em sợ anh đang lái xe, hoặc là đang bàn công việc.”
Sách nói, do yêu mà sinh sợ, thích một người lại khiến người ta khó đi một bước, một chuyện nhỏ cũng phải suy đoán phân tích, Châu Vân Xuyên không hiểu tâm thái này, cũng không có ý định tìm hiểu, chỉ nói: “Sau này muốn gọi điện thì cứ gọi thẳng, cứ đợi mà không có mục tiêu là lãng phí thời gian.”
Nói xong, anh mở cửa xe lên xe, định lái xe vào sân, Lương Chiêu Nguyệt đi đến vỉa hè bên cạnh, từ từ đi về.
Cô đi thực sự chậm, một đoạn đường ngắn cô cố tình đi mất hai phút, Châu Vân Xuyên đỗ xe xong, đứng bên cạnh đợi cô, đợi cô đến nơi, anh quay người đi vào cửa.
Lương Chiêu Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng nhìn bóng lưng phong trần của anh, cô đành thôi.
Vào nhà, Châu Vân Xuyên cởi áo khoác ngoài và áo vest, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, vừa xắn tay áo, vừa đi về phía phòng rửa mặt. Lúc ra ngoài, liền thấy Lương Chiêu Nguyệt đang đợi ở bên ngoài.
Cô nói: “Anh ăn gì chưa? Tối nay có gói bánh chẻo, anh có muốn ăn một chút không?”
Anh lại nhớ đến bức ảnh kia, cô gái dính đầy bột mì nhưng lại cười vô cùng rạng rỡ, rồi lại nhớ đến câu nói của Diêu Sùng Cảnh— Cô ấy đang đợi cậu phải không, thế là lời đến bên miệng lại biến thành: “Được.”
Dứt lời, cô lộ vẻ mặt vui mừng.
Châu Vân Xuyên vô cớ thở phào một hơi, cuối cùng cũng không phải là bộ dạng mày nhíu chặt kia nữa.
Trong bếp, Châu Vân Xuyên đứng trước bếp điện từ luộc bánh chẻo, Lương Chiêu Nguyệt đứng bên cạnh nhìn.
Nước trong nồi sôi sùng sục, những chiếc bánh chẻo lộn nhào lên xuống, một lúc sau, Châu Vân Xuyên vớt chúng ra đĩa.
Thực sự đã quá muộn, Châu Vân Xuyên chỉ luộc mười cái bánh chẻo nhân chay, Lương Chiêu Nguyệt ngồi đối diện anh, anh ăn, cô xem điện thoại, thỉnh thoảng cũng nhìn anh.
Ăn xong cái cuối cùng, dọn dẹp một chút, hai người rời khỏi bếp lên lầu.
Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Châu Vân Xuyên nói: “Em nghỉ ngơi trước nhé?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Không vội, em đợi anh.”
Anh không nói gì, đi tìm quần áo, lúc quay người lại, thấy cô đang ngồi trên mép giường xem iPad, anh nhớ đến nội dung điện thoại vô tình nhìn thấy lúc nãy, hỏi: “Khi nào em thi?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “CFA ạ? Thứ bảy của tuần sau nữa.”
Còn gần nửa tháng nữa.
Anh lại hỏi: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Cô nói: “Cũng ổn ạ, mấy lần thi thử trước điểm cũng khá tốt, chắc là sẽ qua.”
Châu Vân Xuyên đột nhiên phát hiện cô gái này rất thành thật, những lời khiêm tốn giả tạo cô chưa bao giờ nói với anh.
Hơn nữa cô rất tự tin, là loại tự tin có nắm chắc, vững vàng.
Anh lấy quần áo vào phòng rửa mặt tắm.
Trong phòng lúc này yên tĩnh vô cùng, do đó tiếng nước chảy trong phòng rửa mặt nghe vô cùng rõ ràng.
Lương Chiêu Nguyệt nghe, lại hoảng loạn một cách khó hiểu.
Nói đi nói lại, họ ở New York đã ngủ chung giường, tuy chưa xảy ra đến bước cuối cùng.
Lần này không biết tại sao, cô có một cảm giác khó tả.
Cô nhớ lại câu nói của Châu Vân Xuyên lúc nãy—
Sự chờ đợi không có mục tiêu hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Cô nghĩ, anh thật lý trí.
Vấn đề cô do dự mãi, trong mắt anh lại chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, rất dễ giải quyết.
Còn cô thì sao, vừa mới thích một người, còn đang trong giai đoạn tình cảm dâng cao, lòng đầy yêu thương không có chỗ phát tiết, hoàn toàn không thể bình tĩnh lý trí như anh.
Tình cảm không tương xứng chính là phiền não, thất vọng như vậy, Lương Chiêu Nguyệt thở dài một tiếng, tiếp tục đọc sách.
Lúc Châu Vân Xuyên ra ngoài, Lương Chiêu Nguyệt đã xem đến mức hai mắt buồn ngủ, dung lượng não tạm thời bị các loại từ chuyên ngành và kiến thức chiếm đầy, đã thực sự mệt mỏi. Nhưng khi Châu Vân Xuyên đi đến trước mặt cô, cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, người lại lập tức tỉnh táo.
Châu Vân Xuyên nói: “Tắt đèn đi ngủ nhé?”
Cô chớp mắt, nói: “Có một chuyện em chưa nói với anh.”
“Ừm?”
“Tối nay bà nội cho hai hộp vàng thỏi, ở trên bàn đằng kia.”
Châu Vân Xuyên không quay đầu lại nhìn, chỉ nói: “Em cứ giữ hết đi.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Có thích hợp không ạ?”
“Tại sao lại không thích hợp?”
Tại sao?
Lương Chiêu Nguyệt rất muốn nghe anh nói, nhưng lại không biết hỏi thế nào, biểu hiện trên mặt, chính là một vẻ mặt rối rắm.
Điều này giống hệt như biểu cảm của cô lúc đi bộ chậm chạp vừa rồi.
Ngay khoảnh khắc ý nghĩ này nảy sinh, Châu Vân Xuyên có một sự khó hiểu không thể giải thích được.
Anh đã chú ý đến điều đó như thế nào, và cứ để tâm mãi?
Anh dứt khoát hỏi: “Lúc nãy đi về trong sân em đang nghĩ gì vậy?”
Lương Chiêu Nguyệt không ngờ anh lại chú ý đến một chuyện nhỏ như vậy, hơn nữa lúc đó cô thực sự cũng có điều muốn hỏi anh.
Cô nắm lấy cơ hội, không chút do dự đáp: “Em đang nghĩ, anh có thấy việc em đợi anh về là lãng phí thời gian không ạ?”
Châu Vân Xuyên chỉ im lặng một thoáng, nói: “Sự chờ đợi không biết trước là lãng phí thời gian.”
Cô rất linh hoạt: “Vậy còn sự chờ đợi đã biết trước thì sao?”
Có những lúc sự chân thành lại khiến người ta không nói nên lời, thậm chí là làm người ta bỏng rát.
Lúc này, Châu Vân Xuyên đã thực sự cảm nhận được điều đó.
Anh biết Lương Chiêu Nguyệt muốn một câu trả lời như thế nào, nhưng anh lại không thể cho.
Thế là, sự không nói nên lời này dưới ánh mắt sáng rực của cô, lập tức hóa thành ngọn lửa dữ, thiêu đốt cả hai.
Có lẽ trong lòng đã sớm có chuẩn bị, Lương Chiêu Nguyệt không thể nói là thất vọng.
Cô nói: “Ngủ thôi ạ.”
Châu Vân Xuyên không nói gì, lên giường nằm xuống, rồi tắt đèn.
Trong phòng tối đen như mực, ánh sáng duy nhất lọt vào là một tia sáng yếu ớt dưới lớp rèm cửa dày.
Ánh sáng đó thực sự rất tối, tối đến mức có thể bỏ qua, nhưng Lương Chiêu Nguyệt nhìn lại cảm thấy, đó là một tia sáng chiếu vào lòng cô, cho dù chỉ sáng một chút thôi, cô cũng có thể không chút do dự, không màng hậu quả mà lao đầu vào.
Cô quay người lại, đối mặt với Châu Vân Xuyên, im lặng nhìn một lúc, cô chui vào lòng anh.
Trong bóng tối, một tiếng hít vào vang lên. Ánh sáng không đủ, chắc là cô đã đụng vào cằm anh, vì lúc này đỉnh đầu cô hơi đau.
Châu Vân Xuyên không nói gì, có lẽ đang xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Lương Chiêu Nguyệt lại không để anh được như ý.
Người ta nói bóng đêm cho người ta sức mạnh và dũng khí vô hạn.
Anh muốn quan sát, khi cần thiết mới ra tay, ra vẻ một người ung dung tự tại, cô lại không cho. Cho dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, cho dù là một mối quan hệ đã định trước không thể viên mãn, hoàn toàn lãng phí thời gian, cô cũng phải kéo anh xuống nước, kéo mạnh vào thế giới của cô.
Và anh chỉ cần cho một chút phản ứng là đủ rồi, yêu cầu của cô không cao, cô chính là dễ dàng được thỏa mãn như vậy.
Lương Chiêu Nguyệt không do dự nữa, đưa tay lên, tìm đến khuôn mặt anh, sau đó nghiêng người phủ lên môi anh.
Trong bóng tối, vào khoảnh khắc này, chỉ có hơi thở dồn dập của cô và anh là rõ ràng.
Sự chờ đợi của đêm nay, trong khoảnh khắc hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, cuối cùng đã có một nơi chốn thực sự.
Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm
Chương 30: Cô phải kéo anh xuống nước, kéo mạnh vào thế giới của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
