Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm

Chương 31: Cô không chút do dự mà lao về phía vị thần của mình



Sáu giờ sáng sớm hôm sau, Lương Chiêu Nguyệt tỉnh giấc trong tiếng chuông báo thức.
Vừa mở mắt, đập vào tầm nhìn là một màu trắng sạch sẽ; hít nhẹ mũi, ngửi thấy mùi hương trong lành mát lạnh.
Đại não trống rỗng mười giây, cuối cùng dưới tiếng chuông điện thoại rung rè rè, cô đành căng da đầu ngẩng lên, quả nhiên không ngoài dự đoán, Châu Vân Xuyên đã tỉnh từ sớm, đang dùng vẻ mặt hờ hững nhìn cô.
Không giống như đêm qua, rèm cửa không biết đã được kéo ra một góc từ lúc nào, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, cả căn phòng sáng trưng.
Mà hai tay Lương Chiêu Nguyệt vẫn đang ôm chặt Châu Vân Xuyên, tựa vào lòng anh.
Bốn mắt nhìn nhau một lát, Lương Chiêu Nguyệt đỏ mặt, rất ngại ngùng nói: “Em đi tắt báo thức ngay đây.”
Cô buông tay, rời khỏi lòng anh, lấy chiếc điện thoại bên cạnh, tắt chuông báo. Chuông thì đã tắt, nhưng tim Lương Chiêu Nguyệt lại đập thình thịch.
Mọi chuyện xảy ra đêm qua vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Do cô chủ động trước, sau đó, mọi thứ đều loạn cả lên. Vì sự việc xảy ra đột ngột, ở đây không chuẩn bị đồ dùng an toàn, hai người không làm đến bước cuối cùng. Nhưng những chuyện nên xảy ra thực ra cũng đã xảy ra gần hết rồi.
Lương Chiêu Nguyệt cúi đầu, liếc mắt nhìn chỗ anh một cái, cái nhìn này khiến khuôn mặt vốn đã đỏ của cô lại càng thêm mấy phần nóng rực.
Xương ngón tay của Châu Vân Xuyên đều đặn thon dài, một đôi tay như thế này, trước nay chỉ có người khác dừng chân ngắm nhìn, thế mà đêm qua, tay anh lại chủ động dừng lại trên người cô rất lâu.
Lương Chiêu Nguyệt đến giờ vẫn nhớ cảm giác run rẩy mà anh mang lại cho cô lúc đó.
Cô vẫn chưa kéo được anh hoàn toàn vào thế giới của mình, ngược lại còn bị anh kéo mạnh vào thế giới thuộc về anh.
Linh hồn cô khẽ run lên trong lặng lẽ dưới bản nhạc được tấu lên từ đầu ngón tay anh.
Cô cuối cùng vẫn không cam tâm, dùng cách tương tự để khiến anh rơi xuống từ trên cao.
Màn đêm khiến con người ta mạnh mẽ, cũng đồng thời khiến con người ta tùy tiện làm bậy; ngày hôm sau mặt trời mọc, cô lại hiện nguyên hình.
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, về phương diện này ai cũng là người mới, không cần phải rụt rè e thẹn. Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong lúc cô cúi đầu suy nghĩ, Châu Vân Xuyên đã ngồi dậy, anh tựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn cô.
Một lúc sau vẫn không ai nói gì.
Cuối cùng vẫn là Châu Vân Xuyên mở lời trước: “Đêm qua…”
Lương Chiêu Nguyệt không biết anh định nói gì, nhưng sợ anh nói về chuyện xảy ra ban đêm, cô liền nói trước một bước: “Có thoải mái không?”
Có một khoảnh khắc, cả đại não của Châu Vân Xuyên đều ngừng hoạt động, rất vô lý nhưng đúng là đã xảy ra.
Anh sững người một chút, hiểu ra ý trong lời cô, bèn cười nhạt, hỏi ngược lại: “Em có thoải mái không?”
Lương Chiêu Nguyệt níu chặt chăn, lại còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, đắn đo hồi lâu, cô nói: “Cũng không tệ.”
Vẫn thành thật như mọi khi, Châu Vân Xuyên nói: “Không làm em cảm thấy khó chịu là được rồi.”
Cuộc đối thoại này…
Sao cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy.
Lương Chiêu Nguyệt nắm chặt chăn.
Châu Vân Xuyên hắng giọng, tiếp tục lời lúc nãy chưa nói xong: “Tối qua bà nội có nói gì không?”
Hóa ra là muốn hỏi cái này? Mặt cô lại đỏ lên nhiều, vì những phỏng đoán lung tung ban nãy, cô nhỏ giọng nói: “Không nói gì cả ạ, chỉ nói phần sủi cảo của anh không cần nấu, đợi anh về rồi nấu thì ăn sẽ tươi hơn.”
“Bà không nói gì khác à?”
Xem ra là anh không tin, Lương Chiêu Nguyệt hỏi: “Anh có muốn nghe lời thật không?”
Anh “ừm” một tiếng.
“Bà nội khen anh yêu nghề.”
Vì câu nói này, Châu Vân Xuyên nhìn Lương Chiêu Nguyệt không chớp mắt.
Có lẽ cuộc trò chuyện quá đỗi bình thường, Lương Chiêu Nguyệt thả lỏng hơn nhiều, anh nhìn cô, cô cũng mặc cho anh nhìn, rồi bản thân lại nhìn lại anh một cách đàng hoàng.
Im lặng nhìn nhau một lúc, Châu Vân Xuyên là người dời mắt đi trước, anh cười nhạt vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm.
Cái này có đáng cười lắm sao?
Lời cô truyền đạt đúng là sự thật, mặc dù Liễu Y Đường nói bằng giọng điệu rất không tán thành. Lương Chiêu Nguyệt ngồi trên giường một lát, cũng theo đó xuống giường, đuổi theo bóng dáng anh.
Rửa mặt xong, hai người xuống lầu.
Dì đang chuẩn bị bữa sáng, thấy họ xuống rồi, liền chỉ ra sân sau, nói Liễu Y Đường đang tập Thái Cực Quyền ở sân sau.
Trong sân, tiếng nhạc Thái Cực Quyền đang phát đến đoạn giữa, hai người đứng trên khoảng đất trống bên cạnh chờ đợi, đợi đến khi một bài Thái Cực Quyền kết thúc, Châu Vân Xuyên mới cầm khăn mặt bước lên, gọi một tiếng: “Bà nội.”
Liễu Y Đường không nhìn anh, đi thẳng qua người anh, tiến về phía Lương Chiêu Nguyệt, cười hỏi: “Chiêu Nguyệt, tối qua ngủ ngon không cháu?”
Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn Châu Vân Xuyên đang bị làm lơ, nói: “Bà nội, cháu ngủ ngon lắm ạ.”
“Ngủ thoải mái là được rồi, sau này thường xuyên về nhé, có người không muốn về thì thôi, thiếu nó cuộc sống của chúng ta vẫn tiếp diễn.”
Lương Chiêu Nguyệt không ngờ Liễu Y Đường nói chuyện lại có thể mỉa mai như vậy. Cô nén cười, cầm lấy chiếc khăn trong tay Châu Vân Xuyên đưa cho Liễu Y Đường nói: “Sau này cháu và Vân Xuyên sẽ thường xuyên về thăm bà ạ.”
Liễu Y Đường cầm khăn lau mồ hôi trên cổ nói: “Ta vẫn thích cháu về một mình hơn, người khác ta không quan tâm.”
Nói cho cùng, vẫn là đang giận chuyện tối qua Châu Vân Xuyên không về đúng giờ.
Lương Chiêu Nguyệt không đáp lời, lùi sang một bên, lại nháy mắt với Châu Vân Xuyên. Châu Vân Xuyên cười bất đắc dĩ, bước lên trước nói: “Bà không chào đón cháu, vậy bây giờ cháu đi nhé?”
Lương Chiêu Nguyệt & Liễu Y Đường: “…”
Lương Chiêu Nguyệt nhắm mắt thở dài, có ai đổ dầu vào lửa một cách trắng trợn như anh không?
Liễu Y Đường vốn dĩ cũng chưa giận lắm, bị Châu Vân Xuyên cố ý hỏi như vậy, sắc mặt lập tức biến mất. Vì thế Mạnh An An vừa mới lén lút từ bên ngoài về vào sáng sớm đã đâm trúng họng súng, bà nhìn hai anh em họ, thất vọng nói: “Hai đứa bây đúng là…”
Mạnh An An tự biết mình đuối lý, không dám nói gì, chỉ dám nấp sau lưng Lương Chiêu Nguyệt để giảm bớt sự tồn tại.
Châu Vân Xuyên nói: “Bà chú ý nhiều hơn đến sức khỏe của mình, tức giận hại thân là không đáng đâu ạ.”
Liễu Y Đường tức giận nói: “Cháu cứ không đứng đắn với ta. Bao giờ cháu có thể quan tâm đến gia đình của mình hơn, quan tâm đến Chiêu Nguyệt hơn thì ta đã đốt nhang bái Phật rồi.”
Châu Vân Xuyên nghiêng mặt, liếc nhìn Lương Chiêu Nguyệt một cái, nói: “Trong lòng cháu vẫn luôn có cô ấy, tối qua làm xong việc là cháu đã về ngay lập tức rồi.”
Dù biết anh chỉ nói lời khách sáo, hoàn toàn là để dỗ dành Liễu Y Đường, không thể phủ nhận, chỉ một câu mà cả hai đều biết là diễn kịch, là lời nói dối anh thuận miệng bịa ra, Lương Chiêu Nguyệt vẫn không tránh khỏi bị lay động.
Mạnh An An “Ồ” một tiếng: “Hiếm khi thấy anh trai nói lời tình tứ đó.”
Nói rồi, cô ấy lại kéo tay Lương Chiêu Nguyệt, tai Lương Chiêu Nguyệt đỏ lên, một phản ứng rất chân thật của cơ thể, không lừa được người, sắc mặt Liễu Y Đường cuối cùng cũng khá hơn nói: “Vào ăn sáng trước đi.”
Sự việc tạm thời lắng xuống, mấy người quay lại phòng ăn dùng bữa sáng.
Có lẽ là do Tết không về, cộng thêm tối qua thất hứa, chủ nhật hôm đó Châu Vân Xuyên gạt hết công việc sang một bên, toàn tâm toàn ý ở bên Liễu Y Đường, trong suốt thời gian đó điện thoại cũng không reo một lần nào.
Buổi sáng là tỉa hoa mai trong sân, buổi trưa là chơi cờ cùng bà, buổi chiều thì mời đoàn Kinh kịch đến nhà biểu diễn cho Liễu Y Đường, sau đó là cùng bà viết chữ vẽ tranh. Rõ ràng, về mặt hiếu thảo với Liễu Y Đường, Châu Vân Xuyên cực kỳ dụng tâm, nghiêm túc và để tâm hơn nhiều so với lần đến Cảng Thành gặp bố mẹ vào dịp Tết Nguyên Đán.
Lương Chiêu Nguyệt rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong, cô không thể hỏi thẳng Châu Vân Xuyên, nhưng có thể hỏi bóng hỏi gió Mạnh An An. Lúc này, cô cầm bức tranh tôm bằng mực mà Châu Vân Xuyên vừa vẽ, nói: “Anh trai em học vẽ tranh từ bà nội à?”
Mạnh An An gật đầu: “Lúc nhỏ bố mẹ đi làm bận rộn, anh trai gần như sống bên cạnh bà nội, bà nội lại thích viết chữ vẽ tranh, anh trai học theo không ít. Em thì không được, lúc em còn nhỏ bà nội không ít lần nói em không chuyên tâm bằng anh trai.”
“Chị thấy em vẽ đẹp hơn anh trai em.”
“Thật không?”
Lương Chiêu Nguyệt gật đầu nói: “Thật đó.”
Mạnh An An “chậc” một tiếng: “Sau này anh trai cũng đâu có đi theo con đường nghệ thuật, không bằng em là chắc chắn rồi, chỉ là Chiêu Nguyệt” Cô ấy dừng lại “Lúc chị nói câu này có thật sự cảm thấy anh trai vẽ không đẹp bằng em không? Chẳng lẽ trong lòng chị, anh trai không phải là giỏi nhất sao?”
Lương Chiêu Nguyệt vốn là gõ cửa hỏi đường, thăm dò tin tức, không ngờ lại bị Mạnh An An chiếu tướng ngược lại.
Cô nói: “Chị thật sự thấy em vẽ đẹp hơn nhiều.”
Mạnh An An liếc nhìn người đằng sau cô, cười tủm tỉm nói: “Thật không? Nói dối mũi sẽ dài ra đó.”
Lương Chiêu Nguyệt rất quả quyết nói: “Chị trước nay đều nói thật.”
Mạnh An An không khỏi đắc ý: “Anh trai, anh nghe thấy chưa, Chiêu Nguyệt thưởng thức và thích tranh của em hơn đó.”
Động tác cầm tranh của Lương Chiêu Nguyệt khựng lại: “???”
Mạnh An An vứt lại một mớ hỗn độn, cười hì hì đi tìm Liễu Y Đường, để lại không gian cho hai người.
Vừa nghĩ đến việc những lời ban nãy đã bị Châu Vân Xuyên nghe thấy không sót một chữ, Lương Chiêu Nguyệt vô cùng xấu hổ, đồng thời còn rất chột dạ. Vì thế, cô không dám nhìn Châu Vân Xuyên, cứ nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay.
Trong mắt Châu Vân Xuyên, anh lại cho rằng cô vì nói thật mà bị chính chủ nghe thấy nên khó xử, anh bước lên một bước, hơi cúi người cầm lấy bức tranh trên tay cô đặt lên chiếc bàn bên cạnh nói: “Anh nhớ em viết chữ thư pháp rất đẹp?”
Lương Chiêu Nguyệt ngẩng đầu, nhớ lại lần đó cô đang làm thêm dạy trẻ con viết chữ, anh đột nhiên tìm đến.
Anh nói: “Anh trải giấy mài mực cho em nhé?”
Bên kia Liễu Y Đường và An An đang ở bên hồ cá xem cá koi, vừa trò chuyện nhỏ giọng, vừa rắc thức ăn vào trong, không ai chú ý đến bên này của họ, Lương Chiêu Nguyệt nhìn Châu Vân Xuyên mài mực, lòng dần dần tĩnh lại.
Cô viết chữ thư pháp không tệ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức không tệ, chứ chưa có trình độ sâu hơn.
Cô đứng trước chiếc bàn gỗ nam mộc, nhanh chóng liếc Châu Vân Xuyên một cái, lòng có chút bất an: “Nếu em thể hiện không tốt, anh đừng cười em nhé.”
Châu Vân Xuyên nhướng mày, chỉ cười không nói.
Từ sau khi kết thúc công việc làm thêm dạy viết chữ vào năm ngoái, cô đã rất lâu không đụng đến bút lông, bình thường viết chữ cũng đa phần dùng iPad. Thế nên lúc hạ bút, đầu bút vẫn còn hơi không vững, cộng thêm cô có chút rối rắm và do dự, chữ đầu tiên viết ra rất không có hồn.
Cô nghĩ, ngoài việc tay nghề bị mai một, còn có lý do là Châu Vân Xuyên đang đứng ngay bên cạnh nhìn.
Anh làm gì mà cứ nhìn cô chằm chằm thế!
Nhưng bắt đầu từ chữ thứ hai, tay của Lương Chiêu Nguyệt đã vững hơn rất nhiều.
Không lâu sau, cô đã viết xong bốn chữ, cô đặt bút lông lên nghiên mực, đứng sang một bên, nhìn về phía Châu Vân Xuyên.
Châu Vân Xuyên bước lên, cúi mắt nhìn.
Cô viết bốn chữ “Tuế nguyệt tình chiếu*”, nhưng nét đầu tiên đặt xuống có hơi nặng, vô cớ cho người ta cảm giác rằng ban đầu cô định viết không phải bốn chữ này, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cô trong khoảnh khắc thay đổi ý định, đổi thành bốn chữ hiện tại.
Tuế nguyệt tình chiếu*: Tình cảm được thời gian minh chứng và soi tỏ. Chỉ có trải qua năm tháng thử thách, người ta mới biết được đâu là tình cảm chân thành, bền vững
Bỏ qua chi tiết này, có thể thấy được cô là người có nền tảng.
Nét bút của cô đặc biệt mạnh mẽ có lực, người ta nói thông qua nét chữ của một người có thể đoán được phần nào tính cách của người đó.
Châu Vân Xuyên nghĩ, cô quả thật chữ như người, có một cảm giác dứt khoát và bướng bỉnh.
Anh dời tầm mắt khỏi trang giấy nhìn sang cô nói: “Em không phải là người dây dưa không dứt khoát.”
Lương Chiêu Nguyệt sững sờ một lúc, một lát sau mới nói: “Lúc ông nội dạy em viết chữ, cũng từng nói em như vậy.”
Nếu không phải biết ông nội cô đã qua đời từ lâu, nếu không Châu Vân Xuyên thật sự rất muốn gặp vị lão gia này.
Lương Chiêu Nguyệt không biết anh đang nghĩ gì, lại muốn phá vỡ sự im lặng lúc này, liền nói: “Anh có muốn viết không? Lần này đổi lại em mài mực cho anh.”
Châu Vân Xuyên nghĩ một lát, không từ chối.
Anh viết thảo thư, rồng bay phượng múa, Lương Chiêu Nguyệt lại nhìn mà tim run lên.
Nguyên do không gì khác, chỉ vì Châu Vân Xuyên viết một câu thơ, hơn nữa còn là một câu thơ có liên quan đến tên của cô——
“Thanh điểu tây phi bất khả chiêu, lương nguyệt tà phong động hà hán.” (Chim xanh bay về tây không thể gọi về, trăng lạnh gió nghiêng lay động dải ngân hà.)
Tim Lương Chiêu Nguyệt đập thình thịch, có một cảm giác mất kiểm soát như sắp bung ra.
Ánh nắng buổi chiều ấm áp, xa xa là tiếng nói chuyện dịu dàng, nơi của họ lại tĩnh lặng như thế. Mùa xuân của Bắc Thành vẫn chưa thật sự đến, nhưng cô lại cảm nhận được rõ ràng ý xuân nồng nàn.
Giờ phút này, thế giới của cô dưới ngòi bút của anh đã trở nên xuân về hoa nở, tràn ngập sức sống.
Cô cũng không nghĩ nhiều, hỏi: “Bức thư pháp này có thể tặng cho em không?”
Châu Vân Xuyên nói: “Em muốn à?”
Cô tha thiết gật đầu: “Rất muốn.”
Châu Vân Xuyên trầm ngâm hai giây, chỉ vào bức bên cạnh, nói: “Để trao đổi, bức kia của em anh lấy.”
Lương Chiêu Nguyệt hoàn toàn không nghe rõ lời anh nói, ánh mắt và sự chú ý của cô đều đặt trên bức thu pháp trước mắt. Cô nghĩ, về nhà nên đóng khung treo trong phòng sách, hay là cuộn vào ống tranh cất ở nơi không ai biết, thỉnh thoảng tự mình lấy ra từ từ ngắm nghía.
Cô nghiêng đầu qua lại, ngắm đi ngắm lại bức thư pháp đó, Châu Vân Xuyên nhìn hỏi: “Thích lắm à?”
Lương Chiêu Nguyệt “ừm” một tiếng, giọng không giấu được sự vui vẻ: “Tên của em chính là xuất phát từ câu thơ này, lúc đó ông nội đã tra rất nhiều sách và từ điển, cuối cùng đã chọn cái tên này. Ông nói, buổi tối hôm đó ánh trăng rải trên bàn sách bên cửa sổ, trang sách bị gió thổi bay, khi ông đi qua định gấp sách lại, vừa hay nhìn thấy câu thơ này. Khi đó ông còn rất trẻ, trong xương cốt tràn đầy sự lãng mạn.”
Châu Vân Xuyên chọn viết câu thơ này hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Mấy ngày trước đi công tác ở Thâm Thành, người sáng lập gặp mặt tốt nghiệp khoa Văn, trong văn phòng dán không ít câu thơ, trong đó có một bài thơ chính là câu này. Lúc đó anh đã đứng trước câu thơ này rất lâu, lâu đến mức vị sáng lập đó đi qua định gỡ bài thơ đó xuống tặng anh.
Anh không nhận, sau đó mấy người bàn chuyện đầu tư, không ai nhắc lại chi tiết nhỏ này nữa.
Châu Vân Xuyên cũng đã quên mất chi tiết này, ngay lúc nãy khi Lương Chiêu Nguyệt bảo anh viết chữ, đột nhiên trong đầu anh lóe lên chính là câu thơ này, thế là mới có bức thư pháp này.
Lương Chiêu Nguyệt không đi nghĩ vì sao Châu Vân Xuyên lại viết bức thư pháp này, loại chuyện này không thể nghĩ sâu.
Cô chỉ đơn thuần tận hưởng niềm vui của khoảnh khắc này, tận hưởng khoảnh khắc mình cũng được anh thỉnh thoảng để tâm mà lòng hoa nở rộ.
Có những lúc, một đoạn tình cảm cay đắng cần phải tự an ủi mình như vậy.
Mặt trời dần lặn về phía tây, hoàng hôn đến gần, nhiệt độ ngoài trời giảm xuống rõ rệt, mấy người quay vào nhà.
Mạnh An An không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy đôi mắt lúc nào cũng ánh lên ý cười của Lương Chiêu Nguyệt, cũng đoán được phần lớn.
Cô ấy nói: “Lúc nãy nói gì với anh trai em thế? Nhìn chị vui chưa kìa.”
Lương Chiêu Nguyệt úp mở: “Bí mật.”
“Hì hì, ai thèm.”
Buổi tối, sau khi mấy người dùng bữa xong, Châu Vân Xuyên bị Liễu Y Đường gọi lên phòng sách trên lầu hai nói chuyện.
Lương Chiêu Nguyệt và Mạnh An An thì ở phòng khách xem TV, chuyển mấy kênh, ngoài kênh tin tức ra, những kênh khác chẳng có gì đáng xem. Mạnh An An chuyển đến kênh thể thao, ném điều khiển đi, níu lấy Lương Chiêu Nguyệt hỏi: “Chán quá, chị vẫn nên nói xem buổi chiều ở trong sân chị và anh trai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.”
Lương Chiêu Nguyệt hỏi ngược lại: “Không phải em không thèm sao?”
“Giờ lại thèm rồi, hết cách, con người em chính là dễ thay đổi như vậy đó.”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là anh trai em tặng chị một món đồ thôi.”
Lương Chiêu Nguyệt quyết không thừa nhận bức thư pháp đó là do cô xin, cô kiên trì cho rằng là Châu Vân Xuyên tặng cô, dù sao sau đó anh chẳng phải cũng đã lấy đi bức thư pháp của cô sao.
Mạnh An An liền hỏi: “Đồ gì vậy?”
“Một bức thư pháp.”
“???” Mạnh An An kinh ngạc, “Chỉ một bức thư pháp mà làm chị vui thành thế này, vui đến giờ vẫn chưa hết à?”
“Em không hiểu đâu.”
“Sao em lại không hiểu chứ?”
“Nếu em nhận được món đồ từ người mà em để tâm tặng, em còn quan tâm người ta tặng gì sao?”
Ví dụ này rất đúng chỗ, Mạnh An An lập tức hoàn thành việc đặt mình vào vị trí của người khác, cô ấy nói: “Đúng ha, lần trước người đó tặng em một bộ màu vẽ, làm em vui cả nửa tháng.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Đúng không. Đôi khi niềm vui của con người chính là đơn giản và thuần túy như vậy.”
Mạnh An An gật đầu như giã tỏi.
Lương Chiêu Nguyệt không phải là người hay hóng chuyện, nhưng Mạnh An An dù sao cũng đặc biệt, cô nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi: “Không thể nói cho chị biết người đó là ai à?”
Mạnh An An lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không được. Chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả, nên không nói đâu.”
“Cũng được, đợi ngày nào được như ý nguyện rồi, nhớ nói cho chị biết nhé.”
“Mượn lời chúc tốt lành của chị, ngày em mã đáo thành công nhất định sẽ tìm chị khui sâm panh.”
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng đó, nói đùa: “Cũng khá mong đợi đó.”
Mạnh An An ngại ngùng, ôm lấy eo cô, rúc vào lòng cô làm nũng.
Hai người lại trò chuyện một lúc, cuối cùng Mạnh An An bị bạn học gọi một cuộc điện thoại đi gấp.
Phòng khách rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh, Lương Chiêu Nguyệt ngồi một mình ở lầu một chờ một lát, thấy người trên lầu vẫn không có ý định xuống, do dự một lúc, cô đi về phía cầu thang.
Khi đi đến bậc thang thứ hai từ dưới lên, từ phía phòng sách truyền đến tiếng cửa mở kẽo kẹt, Lương Chiêu Nguyệt kịp thời dừng bước, xoay người định đi về đường cũ, đột nhiên nghe thấy Liễu Y Đường nói: “Cháu cũng là người đã có gia đình, tình huống như tối qua ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai. Chiêu Nguyệt thông cảm cho cháu bận việc về nhà trước chờ, nói là cùng nhau ăn tối, sủi cảo cũng gói xong chờ cháu, cháu thì hay rồi, một cuộc điện thoại là bắt người ta đợi đến nửa đêm.”
Giọng nói nhàn nhạt của Châu Vân Xuyên vang lên: “Cháu biết rồi.”
“Cháu đừng có không xem ra gì, hôn nhân không phải trò đùa, đã kết hôn rồi thì phải đối xử tốt với người ta, ngày tháng sau này còn dài, nếu cháu cứ như vậy, cẩn thận có ngày nó bỏ đi, cháu có muốn hối hận cũng không có chỗ mà hối hận.”
“Bà nói thế thì quá lời rồi.”
Liễu Y Đường hừ một tiếng: “Đừng thấy ta nói khó nghe, năm đó bố cháu chính là nắm chắn mẹ cháu không thể thiếu nó, vô cớ gây sự, gây đến cuối cùng mẹ cháu chẳng phải đã đi rồi sao? Nếu không phải ta ra mặt giúp nó dọn dẹp mớ hỗn độn, bây giờ nó còn giữ được người à?”
Châu Vân Xuyên không lên tiếng.
Liễu Y Đường lại nói: “Còn nữa, cháu làm anh trai cũng quản An An một chút, sắp tốt nghiệp rồi, bảo nó để tâm vào việc học hành hơn, nếu nó còn hồ đồ đuổi theo cái thằng khốn nạn đó không buông, ta sẽ cân nhắc đưa nó ra nước ngoài du học. Con gái đọc nhiều sách một chút không bao giờ sai, đừng cả ngày chỉ biết yêu đương.”
Lương Chiêu Nguyệt nghe được những lời này, đặc biệt là câu cuối cùng, nghĩ đến những nội dung vừa trò chuyện với Mạnh An An, bất giác cảm thấy như bị tát mấy cái vào mặt, cô thậm chí còn không kịp nghe những lời phía sau, cúi người cầm dép lê, chân trần bước nhanh xuống lầu.
Chân cô đi tất bông, cô lại cố gắng đi thật nhẹ nhàng, vì thế, hai người đang nói chuyện trên lầu hoàn toàn không biết những lời vừa rồi đã bị cô nghe thấy, mà cô vì xấu hổ và hoảng loạn, cũng không nghe được những lời Châu Vân Xuyên nói sau đó.
Châu Vân Xuyên cười như không cười: “Vậy cô ấy thì sao? Tình hình của cô ấy và cháu, cũng tương tự như tình hình của An An và Từ Minh Hằng, bà không nỡ để An An sa vào chuyện yêu đương này, ngược lại lại nỡ để cô ấy sao?”
Liễu Y Đường nói: “Cái này không giống nhau. Nếu cháu cũng là một kẻ lãng tử, lưu luyến hoa cỏ bên ngoài, ta sẽ không giục cháu kết hôn, ngược lại ta còn hy vọng cháu không kết hôn, để khỏi phải hại người khác rơi vào kết cục bi thảm.”
Châu Vân Xuyên cúi mắt, nói một câu đầy bất mãn: “Thật sao?”
Liễu Y Đường nhìn anh: “Cháu yên tâm, sau này nếu thật sự xảy ra cảnh tượng mà ta không muốn thấy, cũng giống như chuyện của bố mẹ cháu năm xưa, ta đứng về phía mẹ cháu, lúc đó cũng không ngoại lệ, ta cũng sẽ đứng về phía Chiêu Nguyệt.”
Ánh mắt Châu Vân Xuyên hơi thu lại, sắc mặt trầm xuống, không nói một lời.
Mỗi khi nhắc đến chuyện bố mẹ anh, anh trước nay đều có phản ứng lạnh lùng, như người ngoài cuộc.
Liễu Y Đường không muốn nhắc đến những chuyện cũ, nhưng khi cần thiết vẫn phải lôi ra nói, phủi đi lớp bụi đó để làm lời cảnh tỉnh, bà nói với giọng thấm thía: “Vân Xuyên, từ nhỏ cháu ở bên cạnh ta nhiều hơn ở bên bố mẹ, trong mấy đứa trẻ nhà chúng ta, ta không yên tâm nhất chính là cháu. Ta không muốn nhìn thấy ngày đó, nếu cháu thương bà già này, thì hãy sống thật tốt với Chiêu Nguyệt.”
Châu Vân Xuyên vẫn im lặng, ánh mắt nghiêm nghị, một lúc lâu sau, anh vẫn không lên tiếng, không nói được cũng không nói không được.
Liễu Y Đường hiểu tính cách của anh, biết nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, những gì bà có thể nói cũng chỉ có bấy nhiêu, phần còn lại cứ để anh tự suy nghĩ.
Bà nói: “Xuống dưới trước đi, đừng để con bé đợi lâu.”
Không lâu sau, Liễu Y Đường và Châu Vân Xuyên xuống lầu.
Lương Chiêu Nguyệt giả vờ đang xem điện thoại, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn, sau đó cất điện thoại, đứng dậy đi qua, cười nói: “Bà nội.”
Đồng thời cô lại liếc nhanh Châu Vân Xuyên, người sau sắc mặt hờ hững, khiến người ta không đoán ra được cảm xúc thật của anh lúc này.
Liễu Y Đường nói: “Ta và Vân Xuyên nói chuyện hơi lâu, để cháu đợi mệt rồi phải không?”
Cô lắc đầu, nói: “Không đâu ạ, cháu vừa xem điện thoại, cũng không cảm thấy qua bao lâu.”
“Nói bậy” Liễu Y Đường rất không đồng tình “Con bé này có ấm ức phải nói ra ngay biết không? Cháu không nói, người khác sẽ thấy cháu dễ bắt nạt, sau này làm sao còn để ý đến cháu nữa.”
Lương Chiêu Nguyệt biết câu này có ý mượn đề tài để trách móc Châu Vân Xuyên, nhưng cô nghe, lại có mấy phần ấm áp, nói: “Cảm ơn bà nội đã quan tâm.”
Ba người di chuyển đến phòng khách nói chuyện.
Phần lớn thời gian là Liễu Y Đường và Lương Chiêu Nguyệt nói, còn Châu Vân Xuyên đa phần đảm nhận vai trò người lắng nghe. Anh cũng không xem điện thoại, chỉ yên lặng ngồi đó.
Có mấy lần, Lương Chiêu Nguyệt nhìn về phía anh, anh đều có vẻ ung dung bình thản, thật sự khiến người ta không thể đoán được.
Ngày mai là thứ hai, Châu Vân Xuyên phải đi làm, Lương Chiêu Nguyệt phải đi học. Đến khoảng chín giờ, hai người chào tạm biệt Liễu Y Đường để về nhà.
Trên đường về không ai nói gì, Châu Vân Xuyên vốn tính trầm lặng, không trông mong anh có thể khơi mào chủ đề; còn Lương Chiêu Nguyệt thì vì vô tình nghe được nội dung cuộc trò chuyện của anh và Liễu Y Đường, tâm sự nặng trĩu, cũng không có h*m m**n nói chuyện.
Sau khi về đến nhà, Châu Vân Xuyên có một cuộc họp đột xuất cần mở, anh nói với cô một tiếng, cầm một ly nước ấm đóng cửa vào phòng sách.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt một lúc, một lát sau, cô cúi đầu nhìn ống tranh trong tay.
Đó là bức thư pháp cô xin từ Châu Vân Xuyên vào buổi chiều, cô vốn định đóng khung treo trong phòng sách để có thể quang minh chính đại mà ngắm, nhưng lời nói của Liễu Y Đường lại thức tỉnh cô, cô không biết sau đó Châu Vân Xuyên đã trả lời thế nào, nhưng ít nhiều cũng đoán được một chút.
Tình yêu của cô dành cho anh trước nay không thèm che giấu, e rằng trong mắt anh, cô phần lớn cũng là một người chìm đắm trong tình yêu nam nữ.
Lương Chiêu Nguyệt cầm tranh về phòng ngủ, cất vào trong tủ, cô nghĩ, cứ giấu đi một thời gian đã, đợi tìm được cơ hội thích hợp rồi hẵng treo lên phòng sách.
Cô tắm rửa xong đi ra, Châu Vân Xuyên vẫn còn ở trong phòng sách, cô lau tóc, liếc thấy vali hành lý bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác——
Mấy ngày nay phần lớn đồ đạc của cô đều đã lần lượt chuyển đến phòng Châu Vân Xuyên, bây giờ Châu Vân Xuyên đi công tác về rồi, tối nay hai người có phải sẽ ngủ chung không? Rồi sau này đều sẽ ngủ chung?
Rõ ràng đêm qua mới cùng giường chung gối ở nhà cũ, lúc này cô lại căng thẳng không biết phải làm sao.
Có lẽ vì nhà cũ bên kia đã không còn là nơi ở cố định của Châu Vân Xuyên, một đêm không đại diện cho điều gì, đây mới là nơi hai người sẽ ở định kỳ sau này, nên cô mới hoảng loạn như vậy.
Càng nghĩ càng không có kết quả, xét thấy cuộc họp tạm thời cũng không thể kết thúc, Lương Chiêu Nguyệt vào phòng tắm sấy khô tóc, sau đó quay lại phòng khách đi thẳng đến vali của Châu Vân Xuyên, bắt tay vào dọn dẹp. Đây là lần thứ hai cô dọn dẹp hành lý cho anh, biết rõ thói quen của anh, làm cũng thuận tay.
Châu Vân Xuyên họp xong từ phòng sách đi ra, đang định ra phòng khách rót nước, tầm mắt lướt qua vị trí bên sofa phòng khách, ánh mắt khựng lại, anh dừng bước.
Lương Chiêu Nguyệt ngồi khoanh chân trên tấm thảm phòng khách, tay cầm một tờ giấy, trên đầu gối thì đặt một túi đồ, lúc này cô đang rất tập trung đối chiếu cái gì đó. Có lẽ là quá nghiêm túc hoặc nhập tâm, một lọn tóc rủ xuống trước trán, cô cũng không buồn vén ra sau tai.
Nhà lát sàn gỗ, ánh đèn chiếu lên trên, phản chiếu cả căn phòng một cảm giác yên tĩnh ấm áp, mà cô ngồi giữa đó, có một vẻ dịu dàng trầm lắng.
Châu Vân Xuyên không động thanh sắc nhìn một lúc, bất giác bước nhẹ đến quầy bar rót nước, uống vài ngụm, thấy cô vẫn đang say sưa bận rộn, anh đi qua, lúc này mới phát hiện cô đang dọn dẹp vali của mình.
Lương Chiêu Nguyệt đối chiếu danh sách thuốc một hồi, cuối cùng cũng gỡ rối được, cô ngẩng đầu định xem tình hình bên phòng sách, bất ngờ liền thấy Châu Vân Xuyên đang đứng ở đầu kia của sofa, lập tức ngây người.
Châu Vân Xuyên đi đến trước mặt cô nói: “Đã dọn dẹp xong hết rồi à?”
Một câu hỏi rất bình thường, lọt vào tai Lương Chiêu Nguyệt lại vô cùng xấu hổ, lần trước dọn vali là đã hỏi trước, lần này thì không, cô nói: “Em thấy anh đang bận, nên dọn giúp anh trước.”
“Ừm, cảm ơn em.” Anh nói.
“Không có gì đâu ạ.” Giọng cô bất giác nhỏ đi rất nhiều.
Châu Vân Xuyên liếc nhìn tờ giấy trong tay cô nói: “Có vấn đề gì không?”
Lương Chiêu Nguyệt lúc này mới nhớ ra hỏi: “Anh bị cảm à?”
Thuốc cảm trong vali là lần trước cô dọn dẹp đã giúp thay thuốc mới, lần này đối chiếu danh sách thuốc, phát hiện thuốc cảm đã được dùng qua, sợ anh còn có tình trạng khác, cô lại đối chiếu tình hình sử dụng của các loại thuốc khác.
May mà, trong mười mấy loại thuốc chỉ có thuốc cảm có dấu hiệu đã dùng.
Châu Vân Xuyên nói: “Chỉ là cảm nhẹ thôi, không có gì to tát.”
Cô cuối cùng vẫn không yên tâm, lập tức căng thẳng, nhíu mày hỏi: “Thật không ạ?”
Anh không khỏi nhìn cô một cái: “Nếu nghiêm trọng, có lẽ em đã không gặp anh ở đây rồi.”
Vẻ mặt cô càng hoảng hốt hơn nói: “Lời này không thể nói bừa được.”
Nói xong, hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó, giữa chừng lại liếc anh một cái.
Châu Vân Xuyên hỏi: “Em tin vào thần Phật?”
Quê hương của Lương Chiêu Nguyệt có một phong tục, nếu người ta nói sai, có thể nhanh chóng xin lỗi thần linh, chuyện này cũng sẽ qua. Cô không thể nói là có tin vào điều này hay không, chỉ là khoảnh khắc vừa rồi, trong tiềm thức cô là tin.
Cô nói: “Có lúc tin có lúc không tin.”
Anh lại thấy bất ngờ với câu trả lời này.
Lương Chiêu Nguyệt sợ anh lại hỏi gì nữa, liền giục anh: “Muộn rồi, anh đi tắm rửa trước đi.”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn phòng ngủ của mình, nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Đồ của em chuyển vào rồi à?”
Lương Chiêu Nguyệt đang cất thuốc vào lại vali nghe thấy lời này: “…”
Cô không quay đầu lại, cứ đứng yên tại chỗ như vậy, Châu Vân Xuyên nhìn mấy giây, biết cô có lẽ đang ngại ngùng, không tiếp tục chủ đề này nữa, quay người vào phòng ngủ tắm rửa.
Đợi tiếng bước chân của anh hoàn toàn biến mất, Lương Chiêu Nguyệt từ từ thở phào một hơi, cô lau sạch vali, xách đến phòng sách của Châu Vân Xuyên đặt xuống, lúc ra ngoài, cô đi ngang qua phòng của Châu Vân Xuyên, cô nhìn vào trong một cái, quay người, trở về phòng ngủ của mình.
Vừa dọn dẹp xong vali, trên người có thể đã dính bụi bẩn, cô lại vào phòng tắm rửa lại một lần, thay một bộ đồ ngủ mới.
Châu Vân Xuyên tắm rửa xong đi ra, không thấy Lương Chiêu Nguyệt trong phòng ngủ, anh sấy xong tóc, cũng không thấy bóng dáng cô đâu, nhưng những thứ đồ xuất hiện thêm trong phòng, lại đang nói lên điều gì đó.
Anh đến phòng cô xem trước, không có ai, liền nghĩ đến phòng khách, lúc này Lương Chiêu Nguyệt đang ngồi trên thảm đọc sách, vẫn là vị trí ban nãy. Khác ở chỗ, cô đang bận việc của mình, hơn nữa tóc cũng đã buộc lên rồi.
Không đổi là, vẻ dịu dàng trầm lắng trên người cô vẫn còn đó.
Châu Vân Xuyên lặng lẽ nhìn cô, trong đầu lóe lên những lời nói của Liễu Y Đường.
Anh không khỏi nghĩ, so với tương lai lâu dài, đầy rẫy những điều chưa biết và biến số, anh vẫn xem trọng hiện tại ngắn ngủi hơn.
Anh chưa bao giờ đấu tranh với bản tính vốn có của con người.
Châu Vân Xuyên đi qua, nói: “Đến giờ nghỉ ngơi rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, ngơ ngác nhìn anh một lúc, nói: “Anh xong hết rồi à?”
Xong hết rồi ư?
Anh không biết, cũng không thể cho một câu trả lời rõ ràng, nhưng lúc này anh quả thực đã chuẩn bị xong cả rồi.
Lương Chiêu Nguyệt theo sau Châu Vân Xuyên vào phòng ngủ.
Ga giường đã được thay mới, một bộ màu kem sáng, chứ không phải màu xám như trước, rõ ràng là mới thay.
Lương Chiêu Nguyệt có chút kinh ngạc.
Châu Vân Xuyên nói: “Còn đọc sách nữa không?”
Trong lòng cô nghĩ là, còn cần phải đọc sách nữa sao?
Ban nãy ở ngoài cô vốn dĩ cũng không đọc sách, cuốn sách cầm trên tay chỉ là để ngụy trang mà thôi.
Cô suy nghĩ một lát, nói: “Anh thì sao? Trước khi ngủ anh có thói quen đọc sách không?”
Anh nói: “Không có.”
Cô lập tức theo nhịp của anh: “Vậy em cũng không có.”
Một chữ “cũng” đã thể hiện rõ ràng tâm tư của cô, Châu Vân Xuyên nhìn cô đầy ẩn ý hai giây, quay người đi về phía giường.
Nằm trên giường, Lương Chiêu Nguyệt không dám động đậy, ngay cả mắt cũng chỉ dám nhìn lên trần nhà, nhưng một mảng tối đen, chẳng thấy gì cả.
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Không ngủ được à?”
Lương Chiêu Nguyệt cuối cùng cũng dám nhìn về phía anh nói: “Đang nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Cô do dự rất lâu, lấy Mạnh An An ra làm cái cớ: “Anh có biết người An An thích là ai không?”
Châu Vân Xuyên không trả lời thẳng, mà hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là buổi tối bọn em có nói chuyện một lúc, em ấy trước sau đều không chịu nói người đó là ai, nhưng nhắc đến người đó em ấy lại tràn đầy vui vẻ” Lương Chiêu Nguyệt dừng lại một chút, nói rất chậm “Anh có cảm thấy em ấy làm như vậy là một việc không có ý nghĩa không?”
Châu Vân Xuyên nói với giọng nhàn nhạt: “Mỗi người có một chí hướng riêng, có ý nghĩa hay không, tự mình không hổ thẹn với lòng là được.”
Anh nói quá đỗi bình tĩnh, hơn nữa Lương Chiêu Nguyệt có chút bất ngờ khi anh lại nói như vậy, luôn cảm thấy lời này không giống với ấn tượng mà anh thường cho người khác.
Lương Chiêu Nguyệt nắm chặt tay, tự đấu tranh một lúc, cô đưa tay ra sờ vào tay anh, tay cô rất nóng, ngược lại càng làm nổi bật tay anh có chút lạnh. Cô nắm chặt một lát, thấy anh không nói gì cũng không đẩy ra, chắc là anh không bài xích sự tiếp xúc này, thế là sự rục rịch bị đè nén dưới đáy lòng cô giống như một đốm lửa nhỏ, càng cháy càng dữ dội.
Cô di chuyển cơ thể, dừng lại ở vai anh, cô dùng khuỷu tay chống lên giường nói: “Thật không?”
Châu Vân Xuyên không nói gì, anh đưa tay ra sờ về phía tủ đầu giường, bật đèn tường lên.
Phòng ngủ vốn tối đen lập tức bị phá vỡ, thay vào đó là tông màu vàng ấm áp.
Châu Vân Xuyên nghiêng mắt nhìn, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý.
Lương Chiêu Nguyệt có một thoáng hoảng loạn, nhưng cũng nhanh chóng bị cô che giấu đi, cô hơi cúi thấp người, dựa sát vào anh hơn một chút, cứ thế nhìn anh không chớp mắt.
Châu Vân Xuyên nhàn nhạt mở lời: “Câu trả lời này quan trọng lắm à?”
Cô gật đầu: “Rất quan trọng.”
Anh nói: “Bản thân muốn làm gì thì làm đó, không cần quá để tâm đến ánh mắt của người khác.”
Ai cũng hiểu đạo lý này, nhưng không phải ai cũng có thể làm được việc phớt lờ ánh mắt của người khác, sống cho mình một mảnh trời riêng, con người chính là một sinh vật phức tạp như vậy.
Ví dụ như Lương Chiêu Nguyệt của lúc này.
Cô đang đấu tranh tư tưởng.
Một bên là câu nói của Liễu Y Đường “đừng cả ngày chỉ biết yêu đương”, một bên là câu Châu Vân Xuyên vừa nói “mỗi người có một chí hướng riêng”.
Suy đi nghĩ lại, cô ngẩng mắt nhìn anh. Anh cũng đang nhìn cô, mang theo một tia dò xét.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, cán cân đang dao động của Lương Chiêu Nguyệt hoàn toàn nghiêng về một phía.
Thứ cô muốn từ trước đến nay đều là tình yêu nồng cháy, nóng bỏng, nếu cần phải che giấu đi một chút, vậy thì đó không phải là cô nữa.
Tình yêu cuộn trào mới là thứ cô theo đuổi, giống như cô hết lần này đến lần khác đuổi theo bước chân của Châu Vân Xuyên, không cần hoài nghi, không cần che giấu.
Cô từ trước đến nay đều thẳng thắn và trực diện.
Cô cúi đầu, bóng của cô đổ xuống khuôn mặt anh, khiến đôi mắt vốn đã sâu thẳm của anh càng thêm đen tối sâu thẳm.
Cô nghĩ, người cô yêu trước nay chính là anh của dáng vẻ này.
Cô cười cười, gần như thì thầm: “Đây là anh nói đó.”
Chưa đợi Châu Vân Xuyên có phản ứng, cô cúi hẳn đầu xuống, cơ thể áp sát vào anh, sau đó hôn lên môi anh.
Do dự cả một buổi tối, lần này, cuối cùng cô cũng không còn một chút chần chừ nào nữa, không chút do dự mà lao về phía vị thần của mình.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...