Lương Chiêu Nguyệt muốn ly hôn với Châu Vân Xuyên?
Từ Minh Hằng sững sờ hồi lâu, vẫn cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra được.
Anh ta nói: “Cậu đùa tôi đấy à?”
Châu Vân Xuyên nói: “Tôi là người sẽ nói đùa kiểu này sao?”
Đến lúc này, Từ Minh Hằng cuối cùng cũng tin rằng, hai người thật sự đã đến bước ly hôn, hơn nữa việc ly hôn này lại do Lương Chiêu Nguyệt đề nghị.
Từ Minh Hằng lập tức kéo một chiếc ghế ngồi đối diện Châu Vân Xuyên, anh ta nói: “Nói trước nhé, những lời tôi nói tiếp theo là đứng trên góc độ của người ngoài cuộc, cậu không thích nghe là chuyện của cậu, tôi chỉ đơn thuần phân tích với cậu thôi.”
Ngay sau đó anh ta liền nói: “Tôi không hiểu nổi, trước đây không phải hai người vẫn đang tốt đẹp sao? Sao Lương Chiêu Nguyệt lại đề nghị ly hôn với cậu, tôi vẫn luôn cho rằng nếu hai người thật sự muốn ly hôn, người đề nghị phần lớn sẽ là cậu, tuyệt đối không phải Lương Chiêu Nguyệt.”
Châu Vân Xuyên nghe thấy những lời này, quả thực rất mỉa mai, anh hỏi: “Tại sao?”
Từ Minh Hằng gần như buột miệng nói ra: “Vì Lương Chiêu Nguyệt yêu cậu mà.”
Châu Vân Xuyên không cho là vậy: “Thế à, yêu tôi mà còn ly hôn với tôi?”
Từ Minh Hằng liếc anh một cái nói: “Vậy thì cậu phải tự kiểm điểm lại cho kỹ đi, có phải cậu đã làm chuyện gì có lỗi với người ta, khiến cô ấy thất vọng rồi không.”
Châu Vân Xuyên nói: “Tuy rằng lúc bắt đầu cuộc hôn nhân này mục đích không được trong sáng cho lắm, nhưng tôi tuyệt đối không làm loại chuyện có lỗi với cô ấy.”
Điểm này nếu đổi lại là người khác nói, Từ Minh Hằng có lẽ còn phải đặt dấu chấm hỏi, nhưng nếu đã phát ra từ miệng của Châu Vân Xuyên, vậy thì anh ta tuyệt đối tán thành một trăm phần trăm, anh ta nói: “Vậy cậu nghĩ kỹ lại xem, khoảng thời gian gần đây hai người có từng xảy ra chuyện gì không vui không?”
Châu Vân Xuyên suy nghĩ một chút, nói: “Không có.”
Từ Minh Hằng liền thắc mắc: “Chẳng lẽ là bản thân Lương Chiêu Nguyệt không muốn sống với cậu nữa? Không đúng nhỉ, trước đây còn theo đuổi cậu sát sao như vậy, theo đuổi tận ra nước ngoài, bây giờ hai người đang ở bên nhau tốt như vậy, cô ấy không có lý do gì để bỏ cuộc giữa chừng cả.”
Vừa nghe những lời này, trong lòng Châu Vân Xuyên bỗng có một cảm giác tắc nghẽn khó tả, anh nói: “Cậu nhìn nhận về chúng tôi như vậy à?”
Từ Minh Hằng “chậc” một tiếng: “Chứ còn sao nữa? Cậu dám nói là cậu không nhận ra à?”
Châu Vân Xuyên dứt khoát im lặng.
Chuyện tình cảm xưa nay vẫn luôn là người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, mà Từ Minh Hằng lại không rõ rốt cuộc trước đó giữa họ đã xảy ra chuyện gì mới đến nông nỗi này, còn Châu Vân Xuyên dường như cũng không hiểu, anh ta hỏi một câu trúng tim đen: “Cậu có muốn ly hôn không?”
Ánh mắt Châu Vân Xuyên khẽ nheo lại, không nói gì.
Anh ta bèn cười: “Chuyện tình cảm đúng là phong thủy luân chuyển, ai mà ngờ được cái người ban đầu nói là giao dịch như cậu, giờ lại trở thành người không nỡ buông tay.”
Châu Vân Xuyên giả vờ không nghe thấy lời trêu chọc của anh ta, nói: “Cậu tan làm đi, tôi còn có chút chuyện cần xử lý.”
“Đừng mà, anh em cậu đã ra nông nỗi này rồi, tôi sao có thể bỏ mặc cậu được, hay là tối nay ra ngoài làm một ly?”
“Không có thời gian.”
Từ Minh Hằng chậc một tiếng: “Đã thành chó nhà có tang * rồi mà còn làm ra vẻ thanh cao gì nữa, tôi là đang hy sinh thời gian để ở cùng cậu đấy, nếu cậu thật sự không cần thì tôi đi trước đây.”
Chó nhà có tang *: Ý chỉ người sa cơ lỡ vận, đáng thương
Châu Vân Xuyên cầm điện thoại trong tay, không thèm để ý đến anh ta.
Anh ta tiếp tục thuyết phục: “Qua cái thôn này là không có cái quán này nữa đâu đấy (ý là cơ hội này rất hiếm có).”
Châu Vân Xuyên nói: “Cậu đi đi.”
E rằng lúc này đầu óc anh cũng đang rối bời, cần một mình để bình tĩnh lại. Từ Minh Hằng cũng không đến gần anh để gây thêm phiền phức, lập tức rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, anh ta mơ hồ nghe thấy Châu Vân Xuyên đang gọi điện thoại cho ai đó, câu đầu tiên vừa mở miệng chính là: “Luật sư Hoàng…”
Từ Minh Hằng hoàn toàn chết lặng.
Nếu anh ta nhớ không nhầm, vị luật sư Hoàng trong miệng Châu Vân Xuyên, có lẽ chính là luật sư ly hôn nổi tiếng nhất trong giới “hồng quyển*”. Năm đó khi họ đầu tư vào một dự án, lúc công ty mục tiêu đang trong giai đoạn nước rút để IPO trên sàn chính, thì đột nhiên vợ của người đại diện pháp lý công ty đòi ly hôn, bất kỳ công ty nào trong giai đoạn chuẩn bị niêm yết, một khi người đại diện pháp lý bị lộ chuyện ly hôn, vậy thì tám phần mười là vụ IPO này sẽ đổ bể.
Hồng quyển*: Red Circle – chỉ các công ty luật hàng đầu của Trung Quốc
Lần đó ngay khi mọi người đều cho rằng dự án này chắc chắn sẽ phá sản, Châu Vân Xuyên đã mời được vị luật sư ly hôn nổi tiếng này, xoay chuyển tình thế, cuối cùng công ty đã niêm yết thành công, các bên đều vui mừng.
Ai mà ngờ được mới có mấy năm trôi qua, lần này Châu Vân Xuyên tìm đến người ta, lại không phải vì lợi ích của dự án, mà là vì chuyện của chính mình.
Thật sự là một trò cười lớn nhất thiên hạ.
Thang máy đã đến.
Từ Minh Hằng suy nghĩ một lúc lâu, anh ta bước vào thang máy, đồng thời bấm số điện thoại của Mạnh An An.
Vừa mới kết nối, đầu dây bên kia lại là một giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Từ Minh Hằng anh phiền phức quá đi…”
Từ Minh Hằng gật đầu khom lưng: “Tổ tông ơi, lần này thật sự có chuyện lớn rồi, anh đến nhà em rồi nói, em xem có muốn ăn gì không anh mang qua cho em một thể.”
Đầu dây bên kia “cạch” một tiếng đã cúp điện thoại.
Thế nhưng Từ Minh Hằng không dám chậm trễ chút nào, đặt mấy món cô thích ăn trên mạng, sau đó lái xe thẳng đến Ngự Cảnh Phồn Viên.
Sau đêm đó, Lương Chiêu Nguyệt không nhận được bất kỳ tin tức nào của Châu Vân Xuyên.
Tuần sau đã phải lên đường đến Thâm Thành, nếu trước đó cô không giải quyết xong chuyện ly hôn, vậy thì sau này mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức hơn rất nhiều, nói không chừng sau này cô còn phải đi đi về về giữa hai thành phố, điều này đi ngược lại với kế hoạch ban đầu của cô.
Hơn nữa cô thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng các điều khoản trong thỏa thuận ly hôn cô đã nhượng bộ đến mức tối đa, Châu Vân Xuyên sẽ không có bất kỳ tổn thất kinh tế nào, tại sao trong một chuyện đơn giản như ký đơn ly hôn, anh lại không thể dứt khoát một chút.
Thấy thời gian ngày càng đến gần, đợi đến ngày thứ ba, trong tình thế bất đắc dĩ Lương Chiêu Nguyệt đã gọi vào số điện thoại của Châu Vân Xuyên.
Châu Vân Xuyên có tổng cộng hai số, một là số công việc công khai, một là số cá nhân.
Điện thoại công việc anh rất ít xem, thường là do người dưới quyền giúp xem.
Lương Chiêu Nguyệt gọi thẳng vào số cá nhân của anh, bên kia ngược lại nhận máy rất nhanh, cô thầm nghĩ cũng may, anh không đến mức đến cả điện thoại của cô cũng không nghe, câu đầu tiên vừa mở miệng chính là: “Anh và luật sư bàn bạc thế nào rồi? Khi nào anh ký tên?”
Bên kia im lặng một chút, sau đó truyền đến một giọng nói không quá xa lạ: “Chào cô Lương, tôi là Giang Bách, trợ lý của Châu tổng, Châu tổng anh ấy bây giờ đang họp, bên cô có chuyện gì không ạ?”
Lương Chiêu Nguyệt bỗng nghẹn lời: “Anh ấy mấy giờ kết thúc cuộc họp?”
“Cái này…” Giang Bách liếc nhìn Châu Vân Xuyên đang ngồi trước bàn làm việc, trả lời “Nội dung cuộc họp lần này khá nan giải, thời gian kết thúc chúng tôi bên này cũng không thể xác định được.”
Tình huống này trước đây không phải là chưa từng gặp qua, tuy lúc đó Châu Vân Xuyên đa phần sẽ gác lại chuyện trong cuộc họp để ra ngoài nghe điện thoại của cô, nhưng nay đã khác xưa, anh tất nhiên sẽ lấy công việc làm trọng.
Lương Chiêu Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Vậy phiền anh bên này đợi anh ấy có thời gian rồi, bảo anh ấy gọi lại cho tôi, nếu anh ấy không rảnh, vậy cũng phiền anh giúp tôi hỏi một tiếng chuyện tối hôm đó anh ấy đã nghĩ kỹ chưa, luật sư bên tôi vẫn luôn đợi tin của anh ấy.”
Cuối cùng cô lại nói thêm một câu: “Phiền anh giúp tôi nói với anh ấy một tiếng, tôi có thể không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần anh ấy mau chóng ký tên.”
Nói xong, Lương Chiêu Nguyệt nhấn nút ngắt điện thoại.
Giang Bách nhìn màn hình điện thoại, rồi nhìn Châu Vân Xuyên với sắc mặt u ám khó đoán, nhất thời không biết nên nói gì.
Ngược lại, Châu Vân Xuyên lấy lại điện thoại hỏi: “Bên luật sư Hoàng tiến triển thế nào rồi?”
Giang Bách lập tức đáp: “Hai ngày nay họ đều đang liệt kê tính toán tài sản bên phía anh, sáng nay tôi có hỏi qua, khoảng tầm giờ tan làm hôm nay họ sẽ đưa ra bản thỏa thuận đầu tiên.”
Châu Vân Xuyên trầm ngâm một lát, nói: “Bảo họ nhanh chóng lên, lúc tôi kết thúc cuộc họp là phải thấy được bản thỏa thuận đó.”
Giang Bách nói: “Vậy tôi đi giục họ.”
Giang Bách định lui ra ngoài, Châu Vân Xuyên như nghĩ đến chuyện gì đó, kịp thời gọi anh ta lại hỏi: “Mấy ngày nay cô ấy vẫn không về nhà à?”
Đêm đó Châu Vân Xuyên rời khỏi Vọng Kinh Tân Cảnh để về công ty làm việc, bận rộn đến một giờ sáng, thấy đã muộn, anh cũng không chạy đến khách sạn một chuyến, dứt khoát ở lại trong phòng ngủ liền kề văn phòng. Mấy ngày sau đó, ngày nào cũng như vậy, anh ăn ở đều trong phòng ngủ cạnh văn phòng.
Nói ra thì phòng ngủ này vẫn là do năm đó lúc anh bận rộn nhất đã bảo người dọn dẹp ra, trang trí lại một chút để tiện nghỉ ngơi lúc bình thường.
Mấy năm qua anh hoặc là ở khách sạn, hoặc là ở văn phòng, thỉnh thoảng cũng về Vọng Kinh Tân Cảnh, trước sau vẫn không có nơi ở cố định, có cảm giác như đang lang thang. Mãi đến năm ngoái anh và Lương Chiêu Nguyệt kết hôn, anh mới có nơi ở cố định — Vọng Kinh Tân Cảnh.
Còn văn phòng và khách sạn thì anh đã lâu không ghé qua.
Đến nỗi lần này đột nhiên phải ở tạm, lại phát hiện bên cạnh thiếu rất nhiều đồ.
Anh bảo Giang Bách về Vọng Kinh Tân Cảnh lấy, Giang Bách đã chạy một chuyến, không chỉ mang đến những vật dụng sinh hoạt anh cần, đồng thời còn mang về cho anh một tin tức.
Lương Chiêu Nguyệt không ở nhà, mấy ngày nay đều ở khách sạn, vị trí ngay cạnh Chứng khoán Ngân Hải.
Thậm chí hơn nữa, đồ đạc của cô đều đã dọn đi sạch sẽ rồi.
Châu Vân Xuyên có bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ lắm.
Sau đêm đó, anh vốn đã bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ, cảm thấy tính cách của cô quả thực là như vậy — lúc đến thì như thiêu thân lao đầu vào lửa, bất chấp tất cả, một khi đã muốn kết thúc cũng không hề lưu lại đường lui.
Anh không khỏi tự giễu, sao ban đầu lại có thể cho rằng cô có trái tim thiếu nữ, làm việc mềm lòng.
Rõ ràng tốc độ hạ dao của cô nhanh hơn anh rất nhiều.
Giang Bách quan sát sắc mặt của Châu Vân Xuyên một hồi lâu, đáp: “Không có ạ.”
Châu Vân Xuyên im lặng một lát, nói: “Bảo dì Châu khoảng thời gian này không cần qua đây nữa, nếu bà nội có hỏi thì cứ nói là chúng tôi cần không gian riêng, qua một thời gian nữa hãy để bà ấy qua.”
Giang Bách thầm nghĩ, sau này còn có cần thiết phải qua nữa không?
Nhưng đối phương dù sao cũng là sếp của mình, mặc dù mình đã ở bên cạnh anh ấy mấy năm, nhưng chuyện riêng tư của sếp tuyệt đối không nằm trong phạm vi mình có thể buôn chuyện và phỏng đoán.
Ví dụ như sáng hôm đó, anh đến công ty từ sớm, định đem một phần công việc bị trì hoãn do Châu Vân Xuyên tan làm sớm tối hôm trước vào văn phòng của anh, không ngờ vào một thời điểm sớm như vậy, Châu Vân Xuyên đã âu phục giày da ngồi trước bàn làm việc xử lý công vụ rồi.
Tuy rằng cảnh tượng như vậy trước đây không phải là hiếm thấy, nhưng gần đây thời gian làm việc của Châu Vân Xuyên không còn đi sớm về muộn như trước nữa, ngược lại, tình trạng đến đúng giờ làm và tan làm sớm lại khá thường thấy.
Suy đoán đầu tiên của anh ta lúc đó là, có khả năng Lương Chiêu Nguyệt đã đi công tác, Châu Vân Xuyên cũng liền khôi phục lại nhịp độ đi làm như cũ.
Suy đoán này vừa lóe lên, ngay sau đó anh ta liền nghe thấy Châu Vân Xuyên nói, bảo anh phối hợp với luật sư Hoàng kiểm kê toàn bộ tài sản của anh, và hỗ trợ soạn thảo các điều khoản của thỏa thuận ly hôn.
Thỏa thuận ly hôn?
Giang Bách vừa nghe đã sững sờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đặt tài liệu xuống rồi rời khỏi văn phòng, anh ta lập tức liên lạc với luật sư Hoàng.
Điện thoại vừa gọi chưa đến mười giây, anh ta liền biết ly hôn trong miệng của Châu Vân Xuyên là chỉ cái gì.
Là anh và Lương Chiêu Nguyệt muốn ly hôn.
Tối hôm trước Châu Vân Xuyên đã nói chuyện điện thoại với luật sư Hoàng, quy trình cứ tiến hành theo thủ tục ly hôn thông thường.
Cho dù đã ba ngày trôi qua kể từ khi biết chuyện này, Giang Bách vẫn không khỏi cảm thán.
Nhớ lại lúc đầu, khi hai người kết hôn, bản thỏa thuận tiền hôn nhân kia vẫn là do anh ở giữa giúp soạn thảo, bây giờ đã đến bước ly hôn, Châu Vân Xuyên đã đơn phương hủy bỏ bản thỏa thuận tiền hôn nhân đó, đặc biệt dặn dò luật sư Hoàng trong phần phân chia tài sản, cứ soạn thảo theo tỷ lệ chia đôi.
Đương nhiên “chia đôi” trong đó, là lấy tài sản bên phía Châu Vân Xuyên làm chính.
Tuy rằng không biết vì sao hai người lại đến bước ly hôn, rõ ràng trước đó tình cảm của hai người vẫn đang tốt đẹp. Nhưng xét tình hình Châu Vân Xuyên nhượng bộ nhiều đến thế khi ly hôn, xem ra ý muốn ly hôn của anh không phải mãnh liệt đến vậy.
Ít nhất có thể khẳng định một điều là, người đề nghị ly hôn tuyệt đối không phải là Châu Vân Xuyên.
Giang Bách lại nghĩ, đã không muốn ly hôn, tại sao không tranh thủ một chút? Dù sao Lương Chiêu Nguyệt cũng là một người quan tâm anh như vậy, nói không chừng dỗ dành một chút là được thôi.
Dù sao cũng là chuyện của cấp trên, Giang Bách cũng không tiện phỏng đoán nhiều, đáp một tiếng “vâng”, rồi lui ra khỏi văn phòng của Châu Vân Xuyên, quay người lấy điện thoại gọi cho luật sư Hoàng, hỏi thăm tiến độ soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
Bên này Lương Chiêu Nguyệt cúp điện thoại, đứng ở hành lang ngắm cảnh một lúc, định quay về văn phòng tiếp tục làm việc, đột nhiên điện thoại rung lên một cái, cô cứ ngỡ là Châu Vân Xuyên hoặc Giang Bách gọi tới, cúi đầu nhìn, lại là Mạnh An An.
Nhìn cái tên ghi chú trên màn hình, cô đột nhiên không biết rốt cuộc có nên nghe cuộc điện thoại này không.
Trong lúc do dự, cuộc gọi đã ngắt, điện thoại trở lại yên tĩnh.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng lát nữa sẽ nhắn tin giải thích cho Mạnh An An, không ngờ, ý nghĩ này vừa vụt qua, điện thoại lại rung lên lần nữa, vẫn là Mạnh An An gọi tới.
Lần này Lương Chiêu Nguyệt không do dự nữa, trượt lên biểu tượng nhận cuộc gọi.
Điện thoại vừa áp vào tai, liền nghe thấy giọng nói đáng thương tội nghiệp ở đầu dây bên kia: “Chiêu Nguyệt, em đang ở dưới lầu công ty chị.”
Lương Chiêu Nguyệt quay lại văn phòng xin Khương Thần nghỉ một tiếng, sau đó cầm thẻ nhân viên và điện thoại xuống lầu.
Mạnh An An đang ở quán cà phê trên tầng ba, cô ấy chọn vị trí gần cửa, cứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm ra cửa, gần như ngay khi Lương Chiêu Nguyệt vừa xuất hiện, cô đã đứng dậy bay tới: “Chiêu Nguyệt.”
Lương Chiêu Nguyệt mỉm cười nhìn cô nói: “Hôm nay không phải đi làm à?”
Mạnh An An bĩu môi: “Em nào còn tâm trí đi làm nữa.”
Vừa nghe những lời này, Lương Chiêu Nguyệt liền khẳng định, Mạnh An An đây là đã biết chuyện của cô và Châu Vân Xuyên rồi.
Hai người chọn một khu vực ít người, mỗi người gọi một ly cà phê, vừa ngồi xuống, Mạnh An An đã nắm lấy tay cô hỏi: “Chị và anh trai em thật sự sắp ly hôn sao?”
Cổ họng Lương Chiêu Nguyệt có chút nghẹn ngào, lờ mờ nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạnh An An, người sau đã rất ngưỡng mộ tình cảm của cô và Châu Vân Xuyên, vừa là lâu ngày sinh tình, lại vừa ân ái mặn nồng, cô không dám nhìn Mạnh An An, cúi mắt nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Mạnh An An sắp khóc đến nơi.
Tối hôm đó sau khi Từ Minh Hằng đến nhà cô ấy nói chuyện này, ngày hôm sau vừa tan làm cô ấy đã đến Vọng Kinh Tân Cảnh. Cô ấy đương nhiên có mật khẩu mở cửa, nhưng vẫn ngồi ở cửa đợi cả một buổi tối, cũng không đợi được bóng dáng Lương Chiêu Nguyệt về nhà, cuối cùng cô ấy thật sự hết cách, nhập mật khẩu mở cửa đi vào, ngay sau đó liền phát hiện, cả căn nhà đã trống đi rất nhiều.
Hoặc không nên dùng từ “trống” để hình dung, mà nên dùng từ “tối giản”.
Anh trai cô vốn không thích trang trí nơi ở, trước đây cô không ít lần chê bai anh, cũng từng nghĩ sẽ giúp anh mua vài món đồ trang trí, nhưng lại bị anh một mực từ chối, thậm chí để dập tắt hoàn toàn ý định này của cô, Châu Vân Xuyên đã trực tiếp mua cho cô một căn nhà ở ngay bên cạnh, cắt đứt mọi sự rục rịch của cô.
Mãi cho đến khi Lương Chiêu Nguyệt dọn vào ở, căn nhà này mới đầy đặn hơn một chút, có hương vị và hơi thở của người ở. Mạnh An An một bên vừa chê bai anh trai trọng sắc khinh em, nhưng không thể phủ nhận rằng, cô ấy rất vui khi thấy anh trai bằng lòng bao dung một người khác giới.
Thế nhưng bây giờ, căn nhà này lại trở nên trống rỗng, những thứ thuộc về Lương Chiêu Nguyệt đều đã biến mất.
Cô ấy cứ ngỡ mình đã nghĩ nhiều, nói không chừng Lương Chiêu Nguyệt thật sự đang dọn dẹp để thêm đồ mới vào, nhưng đợi đến khi cô ất mở phòng sách và phòng ngủ dành riêng cho Lương Chiêu Nguyệt, lúc này mới phát hiện, hai căn phòng đều đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, làm gì còn tìm thấy một chút hơi thở nào thuộc về Lương Chiêu Nguyệt.
Hóa ra không phải cô ấy nghĩ nhiều, Từ Minh Hằng cũng không đùa với cô ấy.
Lương Chiêu Nguyệt và anh trai thật sự đang chuẩn bị ly hôn.
Bây giờ, cô ấy nhìn Lương Chiêu Nguyệt, nói: “Tại sao chứ? Trước đây không phải vẫn đang tốt đẹp sao? Sao chị và anh trai lại đột nhiên đi đến bước ly hôn.”
Đêm đó Lương Chiêu Nguyệt cũng nghe Châu Vân Xuyên hỏi mình như vậy, hỏi cô tại sao lại muốn ly hôn.
Nhân viên phục vụ mang cà phê và bánh ngọt lên.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn hình vẽ latte art tinh xảo đó, ngẩng đầu hỏi: “Người mà em thích ấy, em đã có được thứ em muốn từ trên người anh ta chưa?”
Mạnh An An ngơ ngác, nói: “Em cũng không biết nữa.”
Gần đây Từ Minh Hằng có hơi quan tâm cô ấy, nhưng nếu nói sự quan tâm này sâu đậm đến mức nào, chính cô ấy cũng không nói rõ được.
Lương Chiêu Nguyệt thấy dáng vẻ mờ mịt của cô ấy, phảng phất như nhìn thấy chính mình của quá khứ, cô nói: “An An, một người kiên trì lâu rồi cũng sẽ mệt mỏi.”
Mạnh An An không hiểu: “Nhưng không phải chị và anh trai là lâu ngày sinh tình sao?”
Lương Chiêu Nguyệt liền cười: “Chuyện này chị phải xin lỗi em, chị và anh trai em không phải như vậy.”
Ngay sau đó cô kể sơ qua về chuyện hai người kết hôn.
Mạnh An An nghe xong thì ngây người, theo sau đó là sự tức giận: “Anh trai em! Đúng là không phải người mà.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Không trách anh ấy, bọn chị ngay từ đầu đã nói rõ rồi.”
“Nhưng mà… nhưng mà sau này không phải hai người vẫn đang tốt đẹp sao, tại sao lại không thể cứ như vậy mà sống tiếp chứ?”
Lương Chiêu Nguyệt nhấp một ngụm cà phê, không nói gì.
Mạnh An An lại hỏi: “Chiêu Nguyệt, lúc trước chị nói với em, chị sẽ không để lại tiếc nuối, bây giờ chị cứ thế kết thúc với anh trai, không phải là… hoàn toàn trái ngược với những gì chị nói sao?”
Giọng Lương Chiêu Nguyệt mang theo nỗi cảm khái sâu sắc: “Lúc này khác lúc đó, hồi ấy vẫn còn quá trẻ, cứ ngỡ mình muốn là sẽ có được.”
Mạnh An An không nói gì nữa.
Sự thất vọng trong lời nói của Lương Chiêu Nguyệt rõ ràng có thể thấy được, chắc chắn là anh trai đã làm chuyện gì đó khiến cô cũng không thể kiên trì nổi nữa, cho nên mới đưa ra quyết định này.
Hồi lâu sau, Mạnh An An mím môi, hỏi lại một lần nữa: “Chiêu Nguyệt, Từ Minh Hằng nói với em là chị đề nghị ly hôn, chị thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”
Lương Chiêu Nguyệt cười cười, gật đầu nói: “Nghĩ rất kỹ rồi, còn kỹ hơn cả lúc chị quyết định đến Bắc Thành học năm đó.”
Mạnh An An biết chuyện này không còn đường quay lại nữa rồi, cô ấy nói: “Bà nội biết chưa ạ?”
Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu: “An An, chị muốn nhờ em một chuyện, chuyện này em đừng nói với bà nội vội, sau này chị sẽ tự mình nói với bà. Trước đó, em có thể giúp chị giữ bí mật này được không?”
Mắt Mạnh An An đỏ hoe: “Nếu em không nói, bà nội sẽ trách em đó, nói không chừng bà cũng sẽ khuyên chị.”
Lương Chiêu Nguyệt an ủi cô: “Sẽ không đâu, bà nội biết tình hình của bọn chị, bà cụ sẽ tôn trọng lựa chọn của bọn chị, bây giờ chị không nói với bà, là không muốn để bà đau lòng.”
“Đau lòng sớm và đau lòng muộn có khác gì nhau không?”
“Có, đau lòng muộn một chút có thể sẽ không đau lòng đến thế.”
Lời này quá vòng vo, Mạnh An An nghe không hiểu, cô ấy nói: “Sao lại đến nông nỗi này chứ? Tết năm nay chị không ở nhà, bà nội đã nói với các chú các thím các cô các bác rồi, Trung Thu năm nay dù bận thế nào cũng phải về một chuyến, đến lúc đó sẽ giới thiệu chị cho họ làm quen, thế nhưng bây giờ…”
Mạnh An An không nói tiếp, nước mắt cứ thế chảy dài trên má.
Lương Chiêu Nguyệt rút giấy ăn lau cho cô nói: “Là chuyện của chị và anh trai em, em khóc cái gì?”
Mạnh An An nắm lấy tay cô: “Chiêu Nguyệt, em rất thích chị.”
“Chị và anh trai em không có duyên, nhưng chị và em vẫn có duyên, sau này chúng ta vẫn có thể qua lại làm bạn.”
“Nhưng không giống nhau.” Mạnh An An nói “Em vẫn thích chị làm chị dâu của em hơn.”
Lương Chiêu Nguyệt nhìn cô, đột nhiên nói rất nghiêm túc: “Sau này có thể em sẽ còn có chị dâu khác, nói không chừng em còn thích cô ấy hơn.”
Mạnh An An lắc đầu như trống bỏi: “Sẽ không đâu, nếu anh trai dám kết hôn với người khác em sẽ là người đầu tiên không đồng ý, em chỉ nhận chị là chị dâu thôi.”
Lương Chiêu Nguyệt liền cười, nụ cười ấy rất phức tạp.
Có sự an ủi, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Bất cứ ai cũng hy vọng cô và Châu Vân Xuyên hạnh phúc, thế nhưng họ lại đi đến bước này.
An ủi Mạnh An An xong, Lương Chiêu Nguyệt tiễn cô ấy rời đi, rồi quay lại quán cà phê ngồi một lúc lâu, cho đến khi một tiếng đồng hồ xin nghỉ của cô sắp kết thúc, cô mới lên lầu.
Vừa lên lầu, mới bước vào khu vực văn phòng, cô liền phát hiện rất nhiều người đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt còn không thiện cảm, có một cảm giác hóng chuyện xem kịch một cách khó hiểu.
Lương Chiêu Nguyệt đang thắc mắc, đột nhiên Lục Bình xuất hiện, sắc mặt lo lắng, nhìn thấy cô rồi, liền vẫy tay với cô nói: “Lương Chiêu Nguyệt, đến phòng họp một chuyến.”
Lục Bình hiếm khi nghiêm túc gọi cả họ lẫn tên cô như vậy, Lương Chiêu Nguyệt ít nhiều cũng đoán được là có chuyện xảy ra rồi, phần lớn còn không thoát khỏi liên quan đến mình, chỉ là chuyện này rốt cuộc là lớn hay nhỏ, cô có chút không chắc chắn.
Cô vừa suy nghĩ, vừa đi theo sau Lục Bình vào phòng họp số 6.
Vừa bước vào, Lương Chiêu Nguyệt liền thấy Lục Bình với vẻ mặt phức tạp nhìn mình, trong ánh mắt đó có sự thất vọng, cũng có cả sự hận rèn sắt không thành thép.
Lương Chiêu Nguyệt nắm chặt tay, nói: “Sư phụ, anh tìm em?”
Lục Bình lập tức ném mạnh tập tài liệu trong tay xuống bàn: “Em và Châu Vân Xuyên của Vân Hòa Capital là quan hệ gì?”
Tim Lương Chiêu Nguyệt lỡ một nhịp, đột nhiên nghĩ đến email kia, cô siết chặt tay, im lặng đối đáp.
Thấy cô như vậy, Lục Bình có lẽ cũng đã đoán được, anh ta chỉ tay vào cô, vẻ mặt đó có bao nhiêu thất vọng thì có bấy nhiêu thất vọng: “Lúc đầu em đã đảm bảo với anh thế nào, tuyệt đối không làm những chuyện hạ tiện đó.”
Lương Chiêu Nguyệt lập tức muốn giải thích: “Sư phụ, em và anh ấy…”
Lục Bình mở tập tài liệu trên bàn, rút ra một tờ giấy vỗ cho cô xem: “Cái người tên Dư Hạo đó, lần trước ở Hàng Thông đã ra mặt giúp đỡ, có phải là do Châu Vân Xuyên chỉ thị không?”
Lương Chiêu Nguyệt cầm lấy tờ giấy đó, quả nhiên là email mà Tiền Khải đã gửi cho cô mấy ngày trước, bây giờ được gửi ra y nguyên. Chẳng trách lúc nãy vào văn phòng, các đồng nghiệp đều nhìn mình như vậy.
Cô mím môi, nói với Lục Bình: “Dự án đó đúng là do anh ấy giúp đỡ…”
Lục Bình lắc đầu, “hừ” một tiếng, nói: “Chẳng trách anh bảo em dẫn bạn trai đến đây, để anh xem xét giúp em, em cứ lần này lần khác tìm cớ thoái thác. Anh đã nói rồi, Dư Hạo đó là ai chứ, nếu bạn trai em chỉ là một nhân viên quèn, sao có thể quen biết người như vậy được?”
Anh ta lại hỏi: “Em và Châu Vân Xuyên bắt đầu từ khi nào?”
Lương Chiêu Nguyệt nắm chặt tờ giấy trong tay, nói: “Khoảng tháng mười năm kia ạ.”
Lục Bình vừa nghe, lập tức tức đến không nói nên lời: “Em… Anh giới thiệu công việc cho Từ Minh Hằng là để em làm thêm giảm bớt áp lực, chứ không phải để em đi làm… làm…”
Anh ta thậm chí không nói ra được hai chữ “bẩn thỉu”.
Thấy anh ta vì chuyện của mình mà tức giận và lo lắng như vậy, giống như một người anh trai lo lắng em gái lầm đường lạc lối, hủy hoại cuộc đời mình.
Lương Chiêu Nguyệt thầm nghĩ, bố mẹ cô cũng không làm được đến mức này.
Cô nhìn Lục Bình vẫn đang trong cơn tức giận, giải thích: “Mối quan hệ của em và anh ấy có chút phức tạp, nhưng tuyệt đối không phải như trong email viết, sở dĩ giấu anh, không để anh biết, là bởi vì…”
Bởi vì sao đây?
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, có lẽ là vì biết cô và anh không có tương lai lâu dài, cho nên cô chưa từng nghĩ đến việc công khai.
Sự chênh lệch của hai người vốn đã bày ra rõ ràng ở đó, thay vì để người ta chỉ trỏ, chi bằng cứ để mối quan hệ này mãi mãi được chôn giấu trong bóng tối, chôn giấu ở vị trí vốn có của nó.
Bắt đầu và kết thúc, vốn dĩ đều không ai hay biết, chính là kết cục tốt nhất cho đoạn tình cảm này của cô và anh.
Lục Bình nhìn cô một lúc, mắt nheo lại, giọng điệu dịu đi một chút, không chắc chắn lắm hỏi: “Em chắc chắn không phải là quan hệ bao nuôi chứ?”
Cô gật đầu, rất quả quyết nói: “Không phải ạ, bọn em là quan hệ bạn trai bạn gái bình thường, gần đây vì bất đồng tình cảm nên đã chia tay rồi.”
Nghe vậy, Lục Bình nhíu chặt mày, nhớ đến những lời cô nói ở quán cà phê trong khách sạn Hàng Thành. Nhìn cô một hồi lâu, giọng điệu của anh ta cuối cùng cũng ôn hòa hơn nhiều: “Thật sự là quan hệ bạn trai bạn gái sao?”
Lương Chiêu Nguyệt gật đầu một lần nữa: “Quan hệ của em và anh ấy là hoàn toàn hợp pháp, về điểm này em không thẹn với lòng.”
Lục Bình cười lạnh một tiếng: “Em nói không thẹn với lòng, vậy em có thể bịt được miệng của những người ngoài kia không?”
Lương Chiêu Nguyệt mím môi không nói gì.
Cả hai im lặng vài giây, Lục Bình thở dài một hơi.
Anh ta nghĩ, chỉ cần không phải là mối quan hệ không thể đưa ra ánh sáng như bao nuôi, thì chuyện này vẫn chưa đến mức quá tồi tệ, yêu đương bình thường vẫn quang minh chính đại và đường đường chính chính hơn giao dịch quyền sắc. Cho dù sự chênh lệch gia thế của hai người ở đó, nhưng cũng không thể cản được việc một người cao cao tại thượng như Châu Vân Xuyên lại có thể bị Lương Chiêu Nguyệt mê hoặc.
Chuyện tình cảm xưa nay khó nói, đã thấy nhiều cảnh môn đăng hộ đối rồi, thì không thể nhìn thử một kiểu khác sao?
Hơn nữa bản thân Lương Chiêu Nguyệt cũng không tệ phải không.
Anh ta ổn định lại tâm trạng, biết rằng chuyện tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn nhiều, hơn nữa Lương Chiêu Nguyệt sắp phải đến Thâm Thành rồi, những lời đàm tiếu này sẽ không làm phiền được cô, cũng sẽ không gây ra quá nhiều ảnh hưởng cho cô.
Nghĩ đến đây, anh ta thay đổi sự tức giận trước đó, nói rất ôn hòa: “Đã không hợp thì chia tay cũng tốt. Chúng ta và loại người đó vốn không cùng một tầng lớp, đau dài không bằng đau ngắn, cách làm của em là đúng.”
Lương Chiêu Nguyệt sững sờ, sau đó lại nói: “Cảm ơn sư phụ đã thông cảm.”
Lục Bình lại thở dài một hơi nặng nề nói: “Em… Thôi bỏ đi, anh đi nói với La tổng về chuyện của em trước, xem có thể để anh ấy ra mặt nói chuyện với Tống tổng một chút không, làm sao để giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực của sự việc xuống mức thấp nhất.”
Trong lòng Lương Chiêu Nguyệt lại ấm lên,nói: “Sư phụ, xin lỗi vì đã liên lụy đến anh.”
Lục Bình nói: “Mấy tấm ảnh của anh và em, lần nào cũng là tiệc của bộ phận hoặc dự án, rất dễ làm rõ, em không cần lo lắng, chỉ có chuyện của Dư tổng và Châu tổng là hơi phiền phức một chút.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Chuyện này thay vì để La tổng và Tống tổng ra mặt, tôi nghĩ để Châu Vân Xuyên ra mặt là hiệu quả nhất.”
Lương Chiêu Nguyệt lập tức thấy khó xử.
Chưa kể đến việc Châu Vân Xuyên có chịu ra mặt làm rõ giúp cô hay không, chỉ với tình hình hiện tại của họ, cô đến cả gọi điện thoại cho anh cũng phải nhờ Giang Bách truyền đạt.
Xem ra là vô vọng rồi.
Cô nói: “E là không được đâu ạ.”
Lục Bình hiểu lầm, khinh bỉ nói: “Đàn ông là vô tình nhất, huống chi là loại người như anh ta, lần này cũng coi như cho em một bài học, sau này em học hỏi một chút.”
Lương Chiêu Nguyệt không giải thích nhiều, ậm ừ một tiếng hỏi: “Bên La tổng có cần em đi cùng anh không ạ?”
Lục Bình nói: “Không cần, anh đi nói với anh ấy trước, đi một bước tính một bước, em về làm việc trước đi, việc cần bàn giao thì cứ bàn giao, đừng nghĩ nhiều quá.”
Nói xong, Lục Bình đi về phía cửa phòng họp, Lương Chiêu Nguyệt vội bước lên một bước, định giúp anh ta mở cửa, không ngờ, bên ngoài có người đã nhanh hơn cô một bước đẩy cửa ra.
“Cô là Lương Chiêu Nguyệt phải không? Tống tổng có lời mời.”
Người đến là Giang Khải Lâm, thư ký của Chủ tịch Chứng khoán Ngân Hải Tống Thành Kiệt, lúc này đang mỉm cười nhìn Lương Chiêu Nguyệt.
Vừa nghe những lời này, Lương Chiêu Nguyệt quay mặt lại, nhìn Lục Bình mà không nói nên lời.
Trong đầu hai người đều thoáng qua cùng một ý nghĩ —
Chẳng lẽ chuyện email nặc danh này đã lan nhanh đến vậy, đến mức kinh động cả Chủ tịch cấp trên phải đích thân ra mặt giải quyết?
