Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm

Chương 53: Thân phận duy nhất của cô ấy là Lương Chiêu Nguyệt, không phải là vợ hay cháu dâu của ai cả



Đối với Tống Thành Kiệt, đây vốn dĩ là một ngày biển lặng gió yên.
Buổi sáng vừa mới họp cấp cao về tiến độ thành lập chi nhánh công ty ở Thâm Thành, mọi thủ tục tiến triển khá thuận lợi, thậm chí còn nhanh và tốt hơn dự kiến. Ông rất hài lòng, giống như hài lòng về việc mấy năm nay Chứng khoán Ngân Hải dưới sự lãnh đạo của ông, từng bước từng bước, rất có trật tự mà phát triển về phía trước.
Khi con người thuận lợi vui vẻ, luôn nghĩ rằng có thể vô lo vô nghĩ hơn một chút nữa.
Do đó buổi chiều ông đã bảo thư ký xem qua lịch trình, đẩy mấy cuộc họp không quá quan trọng cho các phó tổng bên dưới, định rằng hôm nay sẽ tan làm sớm một chút để đi đón con gái ăn cơm.
Lúc đó ông thậm chí còn đang tìm mấy nhà hàng mà con gái thích, kết quả, thư ký đột nhiên gõ cửa bước vào, nói là có chuyện cần báo cáo.
Nghe nói là email ẩn danh về bê bối tình ái, ông không mấy để tâm. Đối với giới tài chính mà nói, bê bối tình ái, giao dịch quyền sắc, sớm đã không còn mới lạ. Ông dặn thư ký liên hệ với giám đốc điều hành của bộ phận có nhân viên liên quan để tìm hiểu tình hình, sau đó xử lý theo quy chế công ty.
Thư ký lại chần chừ mãi không làm theo.
Tống Thành Kiệt liền hỏi sao thế, thư ký nghĩ một lát, hai tay dâng điện thoại lên, phóng to biển số xe được chụp trong email ẩn danh nói: “Biển số xe này tôi lờ mờ nhớ đã thấy ở đâu đó, vừa rồi tra một chút, chủ nhân của biển số xe là Châu tổng của Vân Hòa Capital.”
Nghe vậy, sắc mặt Tống Thành Kiệt đều nghiêm túc hơn mấy phần, nói: “Cô chắc chứ?”
Thư ký gật đầu nói: “Lần trước ngài gặp Châu tổng, anh ấy đã lái chiếc xe này.”
Sau khi thư ký nhắc đến như vậy, Tống Thành Kiệt cũng đã nhớ ra, đó có lẽ là chuyện của mấy tháng trước.
Những năm đầu, bố của ông làm việc dưới trướng ông nội của Châu Vân Xuyên, tuy sau này ông nội của Châu Vân Xuyên sớm đã qua đời, nhưng gia đình họ mấy năm nay dưới sự giúp đỡ của bà nội của Châu Vân Xuyên là Liễu Y Đường, phát triển rất thuận lợi.
Ví dụ như việc ông nhanh chóng ngồi lên vị trí chủ tịch của Chứng khoán Ngân Hải, thậm chí ngồi vững như vậy, phía sau chính là có sự thúc đẩy của Liễu Y Đường.
Lần đó ông gặp Châu Vân Xuyên, một mặt là chuyện công việc, nhiều hơn nữa là một sự duy trì trong quan hệ xã giao.
Châu Vân Xuyên là người khá lạnh lùng, trong giao dịch thương mại trước nay không ham mê chuyện quan hệ xã giao. Nhưng anh không thích, là vì nhà người ta gia thế lớn, nền tảng vững chắc, anh tự nhiên có vốn.
Nhưng Tống Thành Kiệt thì khác, ông có thể tích cóp được một chút thì sẽ tích cóp một chút, tốt nhất là có thể từng bước từng bước nhảy lên trên.
Lần đó ông vẫn mượn cớ công việc để gặp Châu Vân Xuyên, chỉ là đêm đó đặc biệt kỳ lạ, không phải là con người Châu Vân Xuyên kỳ lạ, mà là chiếc xe của anh kỳ lạ.
Hôm đó anh lại lái một chiếc Bentley màu xanh ô liu.
Sau đó ông còn nghĩ, con người Châu Vân Xuyên riêng tư có chút khác biệt.
Còn khá có cá tính.
Bây giờ xem ra, e rằng chiếc xe đó không phải là do Châu Vân Xuyên lái.
Bởi vì lúc này, thư ký đã đúng lúc nhắc nhở: “Lương Chiêu Nguyệt là nhân viên của phòng ngân hàng đầu tư số hai, vào công ty tháng sáu năm ngoái, do quản lý Lục phỏng vấn tuyển vào, trước đó, công việc thực tập trước của cô ấy là ở Vân Hòa Capital, tham gia vào một dự án sáp nhập về mảng thành phố thông minh.”
Ngay sau đó, thư ký đưa lên thông tin liên quan đến dự án sáp nhập.
Tống Thành Kiệt xem từng trang một, càng cảm thấy có ý tứ.
Một sinh viên không có bối cảnh gì, lại có thể tham gia vào một dự án sáp nhập lớn như vậy.
Cho dù lúc đó là nhờ ánh sáng của giáo sư hướng dẫn, nhưng Châu Vân Xuyên là người thế nào? Dựa vào quan hệ đi cửa sau trước nay ở chỗ anh đều không được.
Giống như chính ông, mặc dù là dưới sự giúp đỡ của Liễu Y Đường, của nhà họ Châu mới ngồi lên được vị trí chủ tịch của Chứng khoán Ngân Hải, nhưng nếu bản thân không có năng lực vững vàng, vị trí đó chưa chắc đã ngồi được.
Tống Thành Kiệt lại nghiêm túc xem những bức ảnh trên giấy.
Mặc dù mặt chính diện của Châu Vân Xuyên đã cố ý bị làm mờ, thậm chí chọn toàn là những bóng lưng, nhưng qua sự nhận dạng cẩn thận của ông, người trong ảnh đúng là Châu Vân Xuyên.
Chỉ là theo ông được biết, bao nhiêu năm nay chưa từng thấy Châu Vân Xuyên yêu đương.
Mấy lần ông đến thăm Liễu Y Đường, Liễu Y Đường luôn lo lắng về chuyện hôn nhân của cháu trai mình, bảo ông nếu có ai phù hợp thì giúp để ý, nếu đối phương làm trong ngành tài chính thì càng tốt, như vậy có thể có chủ đề chung để giao tiếp, ngoài ra bà còn nhấn mạnh, bối cảnh của đối phương không quan trọng, nhân phẩm tốt là được.
Đã hạ điều kiện xuống ngưỡng thấp như vậy, thậm chí không yêu cầu môn đăng hộ đối, Tống Thành Kiệt nghĩ, xem ra Châu Vân Xuyên này đúng là dầu muối không ngấm, khiến người ta đau đầu.
Sau đó ông tự nhiên đã giúp để ý, đây là một cơ hội tốt để nịnh hót Liễu Y Đường, ông chắc chắn sẽ không bỏ qua, chỉ là mỗi khi ông nói với Liễu Y Đường, đến lúc định giới thiệu cho Châu Vân Xuyên, thường đều bị từ chối ở chỗ Châu Vân Xuyên.
Người đó là ngay cả gặp cũng không gặp.
Chậc chậc.
Tống Thành Kiệt nghĩ, thì ra lời đồn bên ngoài về việc không gần nữ sắc, không chỉ là nói suông.
Lúc này, ông cầm hồ sơ cá nhân và đơn xin việc của Lương Chiêu Nguyệt mà thư ký đã chuẩn bị sẵn, từ đầu đến cuối, từ cuối đến đầu, ông xem đi xem lại ba lần, thế nào cũng không hiểu, Châu Vân Xuyên sao lại để ý đến Lương Chiêu Nguyệt.
Người này trông cũng được, nhưng bối cảnh của cô ấy cũng quá…
Bố mẹ ly hôn, lớn lên cùng ông nội, sau khi ông nội qua đời, tự mình thi vào Đại học Bắc Thành, cuộc sống thường ngày ngoài việc học hành thì là đi làm thêm khắp nơi.
Đây rõ ràng là một đứa trẻ nghèo khổ.
Chẳng lẽ là câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử đã thành hiện thực?
Ông thực sự không hiểu.
Ông nhất thời không rõ mối quan hệ của Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên.
Rốt cuộc là giống như email ẩn danh viết, chỉ là giao dịch quyền sắc; hay là quan hệ thân mật hơn một chút.
Nhưng khả năng trước không cao lắm.
Theo sự hiểu biết của ông về Châu Vân Xuyên, nếu chỉ là một người tình, thì Châu Vân Xuyên chưa đến mức hồ đồ để đưa người tình vào dự án của mình.
Dù sao dùng tiền để giải quyết là được rồi, dính líu đến lợi ích công việc thực tế là điều cấm kỵ của những người như họ.
Suy đi nghĩ lại, ông quyết định gọi điện cho Châu Vân Xuyên trước để thăm dò.
Bất kể hai người có quan hệ gì, bây giờ email ẩn danh đều xảy ra ngay dưới mắt ông, đây là một cơ hội. Nói nhẹ thì, có thể giúp Châu Vân Xuyên thoát khỏi những chuyện bê bối này một cách sạch sẽ; nói nặng thì, lỡ hai người thật sự có quan hệ không tầm thường, thì ông coi như là tìm mỏi mắt mà không tốn công.
Nghĩ xong, ông một mặt bảo thư ký liên hệ với IT để xử lý email ẩn danh, đừng để nhân viên công ty bàn tán, một mặt thì cầm điện thoại gọi cho Châu Vân Xuyên.

Lúc Châu Vân Xuyên biết chuyện email ẩn danh, anh đang họp.
Trong cuộc họp, mấy giám đốc đầu tư đang báo cáo về các dự án gần đây, Châu Vân Xuyên lật từng tập tài liệu, sau đó không nói một lời đặt sang một bên, cảnh tượng đó rơi vào mắt những người bên dưới, liền trở thành biểu hiện không hài lòng của anh.
Cộng thêm việc anh trước sau vẫn giữ một khuôn mặt âm trầm, mọi người cực kỳ biết ý, đều không dám thở mạnh một hơi, kẹp chặt đuôi làm báo cáo.
Ngay lúc tiến hành đến vòng thứ tư, ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Thường thì những cuộc họp thế này sẽ không có ai đến làm phiền, nếu có, chắc chắn đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng và khó giải quyết.
Quả nhiên mọi người sau khi thấy Giang Bách đẩy cửa bước vào, đều đồng loạt thở phào một hơi.
Giang Bách gật đầu với mấy giám đốc đầu tư, đi đến bên cạnh Châu Vân Xuyên, cúi người ghé sát vào tai anh nói vài câu, chỉ thấy mắt Châu Vân Xuyên nheo lại, lập tức đứng dậy đi về phía cửa phòng họp.
Mọi người nhìn nhau.
Lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng?
Giang Bách nói: “Hôm nay cuộc họp tạm dừng ở đây, mọi người có chuyện gì cần nói có thể gửi email cho Châu tổng, ngày mai sẽ tiến hành báo cáo thống nhất.”
Nói xong, Giang Bách cũng lập tức rời khỏi phòng họp, hoàn toàn không cho cơ hội để hỏi.
Châu Vân Xuyên bước vào thang máy, phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân vội vã, là Giang Bách đã nhanh chân đuổi kịp.
Anh bấm nút tạm dừng, Giang Bách nói một tiếng cảm ơn, sau đó vào thang máy rồi bấm nút tầng hầm một rồi nói: “Vừa rồi Tống tổng bên Chứng khoán Ngân Hải có gọi điện, tôi nói anh đang họp, anh xem có cần bây giờ gọi lại không ạ?”
Ngay trong một phút rời khỏi phòng họp đến thang máy, Châu Vân Xuyên đã hiểu được đại khái sự việc.
Lúc này anh hỏi: “Email ẩn danh đã gỡ chưa?”
Giang Bách đáp: “Bên Tống tổng nói đã bảo IT gỡ rồi, tôi cũng đã bảo nhân viên kỹ thuật bên mình hỗ trợ theo dõi.”
Châu Vân Xuyên lại hỏi: “Đã tra ra được là ai gửi chưa?”
Giang Bách nói: “Có lẽ còn cần chút thời gian.” Lại thấy khuôn mặt lạnh như sương của Châu Vân Xuyên, anh ta kịp thời bổ sung một câu, nói: “Trước khi tan làm sẽ có kết quả.”
Cửa thang máy mở ra, Châu Vân Xuyên bước ra khỏi thang máy, sau đó lại dừng lại, anh nói: “Thỏa thuận ly hôn đã soạn xong chưa?”
Giang Bách nói: “Còn thiếu một chút ạ, tài sản của anh có chút phức tạp, luật sư và kế toán cần thẩm định toàn bộ xong còn cần chút thời gian.”
Châu Vân Xuyên đứng yên không động, dường như đang nghĩ chuyện gì đó, cũng như đang đưa ra quyết định gì đó.
Hồi lâu, anh nói: “Chia bảy mươi phần trăm tài sản dưới tên tôi sang tên cô ấy, ngoài ra tài sản đã chuyển nhượng sang tên cô ấy trước đây giữ nguyên không chia.”
Nói rồi anh xem điện thoại, tiếp tục nói: “Lát nữa tôi từ bên Ngân Hải ra là phải có được bản thỏa thuận đó.”
Sau khi ra tối hậu thư, anh đi về phía chỗ đỗ xe, chẳng mấy chốc đã kéo cửa xe ngồi lên, lái xe rời khỏi bãi đậu xe ngầm.
Giang Bách nhìn chiếc Bentley màu xanh ô liu đi xa, có một cảm giác ngớ ngẩn hoang đường.
Anh ta vốn tưởng mấy ngày nay Châu Vân Xuyên bảo luật sư và kế toán tính toán toàn bộ tài sản dưới tên mình, có lẽ là để phân chia tài sản ly hôn, anh ta thậm chí đã chuẩn bị tinh thần Châu Vân Xuyên sẽ chia cho Lương Chiêu Nguyệt một nửa tài sản, không ngờ, lại là quyết định đến bảy mươi phần trăm.
Đây là hào phóng sao?
Hay là dốc hết tất cả?
Anh ta có thể nhìn ra được sự đặc biệt và yêu thích của Châu Vân Xuyên đối với Lương Chiêu Nguyệt.
Nhưng đặc biệt đến mức độ này, anh ta hoàn toàn không ngờ tới.
Dù sao thì theo những năm anh ta làm việc bên cạnh Châu Vân Xuyên, chưa từng thấy anh có hành động liều lĩnh như vậy trong bất kỳ chuyện gì.
Dù sao thì việc đặt ra trước một giới hạn dừng lỗ, là một mắt xích cứng rắn nhất trong phong cách làm việc của Châu Vân Xuyên, chưa từng có ngoại lệ.
Nhưng sự thật hiện tại lại là, anh không chỉ phá vỡ giới hạn dừng lỗ đã định trước, thậm chí còn định đầu tư thêm gần hai phần ba tài sản của mình.
Mặc dù những đồng tiền đó đối với Châu Vân Xuyên mà nói, chưa chắc đã là gì.
Nhưng Giang Bách vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Châu Văn Xuyên đang nghĩ, đây rốt cuộc là tình yêu, hay là sự áy náy?
Anh ta nghĩ không ra, nhưng cũng không có thời gian để anh ta nghĩ nữa, thời gian mà Châu Vân Xuyên đặt ra không còn nhiều. Anh ta vừa đi về phía chỗ đỗ xe, vừa như thường lệ gọi điện cho luật sư Hoàng.
Bên này, Lương Chiêu Nguyệt được mời riêng đến văn phòng của chủ tịch Tống Thành Kiệt.
Vốn dĩ Lục Bình định cùng cô vào, dù sao thì trước đây bất kỳ tin tức tiêu cực nào của Ngân Hải, chỉ cần liên quan đến cấp cao, Tống Thành Kiệt hiếm khi ra mặt can thiệp.
Đây là lần đầu tiên ông chủ động mời người đến văn phòng, nhất thời, Lục Bình không đoán ra được Tống Thành Kiệt muốn làm gì.
Là vì lần này nhân vật chính có liên quan là Châu Vân Xuyên, nên Tống Thành Kiệt đã có những cân nhắc khác?
Lương Chiêu Nguyệt cũng không rõ, tiếp theo chờ đợi mình sẽ là gì.
Trước khi vào, Lục Bình an ủi cô nói: “Anh ở bên ngoài đợi em, khi cần có thể gọi anh.”
Nghe vậy, Lương Chiêu Nguyệt cảm thấy vừa ấm áp vừa áy náy, lúc này cô sao còn dám kéo anh ta vào nữa, nhưng cũng biết nếu không đồng ý e rằng sẽ bị Lục Bình thuyết phục, đành phải gật đầu nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Bên kia thư ký giúp mở cửa, Lương Chiêu Nguyệt hít một hơi thật sâu, khẽ nói một tiếng cảm ơn với thư ký, sau đó như đi vào chỗ chết bước vào văn phòng của Tống Thành Kiệt.
Điều khiến Lương Chiêu Nguyệt bất ngờ là, Tống Thành Kiệt không chỉ đối với cô hòa nhã, thậm chí còn đầy sự quan tâm, câu đầu tiên ông mở miệng chính là hỏi: “Sao lại xin đến Thâm Thành làm việc?”
Cô ngơ ngác, không hiểu tại sao Tống Thành Kiệt lại quan tâm đến chuyện này, không phải nên là nghiêm khắc phê bình, sau đó ném cho một bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng lao động sao?
Tống Thành Kiệt mỉm cười nhìn cô, dường như đang đợi cô trả lời.
Lương Chiêu Nguyệt vừa nghi ngờ vừa đáp: “Chào chủ tịch, tôi là người Lâm Thành, gần Thâm Thành, tôi xin qua đó làm việc, về nhà cũng tiện hơn ạ.”
Tống Thành Kiệt không mấy ngạc nhiên với câu trả lời này, sớm đã sau khi xem qua hồ sơ của Lương Chiêu Nguyệt đã có một vài phỏng đoán. Chỉ là, nếu sau này cô đến Thâm Thành, chẳng phải là càng xa Bắc Thành hơn sao?
Ông nói: “Cô Lương, tôi thấy ngày cô nộp đơn cũng mới gần đây, chuyện cô qua đó, Vân Xuyên cậu ấy có biết không?”
Lương Chiêu Nguyệt tức thì đầu óc chấn động, lẽ nào… còn chưa kịp để cô nghĩ nhiều, Tống Thành Kiệt như đã nhìn ra được sự lo lắng và băn khoăn của cô, cười nói: “Cô đừng căng thẳng, tôi vừa mới gọi điện cho Vân Xuyên, lát nữa cậu ấy sẽ qua. Cô bé này cũng thật là, đã kết hôn với Vân Xuyên lâu như vậy rồi, mà một tiếng cũng không nói, nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, tôi còn không biết một người quan trọng như vậy lại đang làm việc ngay dưới mắt mình.”
Những lời ông nói Lương Chiêu Nguyệt hoàn toàn không nghe lọt tai, sự chú ý của cô toàn là vào việc lát nữa Châu Vân Xuyên sẽ qua, Châu Vân Xuyên qua làm gì?
Mới đây cô gọi điện cho anh còn không tìm được người, bây giờ chỉ vì xảy ra chuyện này, anh lại phải đích thân qua một chuyến sao?
Thấy cô mãi không nói gì, Tống Thành Kiệt tưởng sự thân mật của mình đã dọa cô sợ, giải thích: “Cô Lương đừng lo, nói ra chúng ta đều là người nhà, những năm đầu bố của tôi làm việc dưới trướng ông nội của Vân Xuyên, chỉ là ông Chu qua đời quá sớm.”
Nói rồi ông thở dài một hơi.
Lương Chiêu Nguyệt không biết những chuyện này, hay phải nói là cô đối với toàn bộ tình hình của nhà họ Châu đều không biết gì.
Nếu là trước đây có lẽ cô còn có h*m m**n tìm hiểu, dù sao cũng có thể gián tiếp làm quen với Châu Vân Xuyên và gia đình anh, nhưng bây giờ những lời này những chuyện này trong mắt cô lại càng giống như đang nghe chuyện cổ tích.
Thấy cô trước sau vẫn im lặng, Tống Thành Kiệt nghĩ một lát, chuyển chủ đề đến trọng tâm hiện tại: “Tuy theo đuổi sự nghiệp là chuyện tốt, nhưng sống ở hai nơi khác nhau đối với quan hệ vợ chồng có phải là…” ông dừng lại nói: “Cô biết đấy, ngành của chúng ta trước nay vẫn là tụ ít xa nhiều, sống ở hai nơi khác nhau đối với quan hệ gia đình là một cú sốc quá lớn.”
Lương Chiêu Nguyệt có chút nghe ra được ý của ông, chắc là ông đã biết một nửa sự việc, nhưng lại không rõ nửa còn lại, nên mới quan tâm như vậy, dứt khoát nói: “Chủ tịch, anh ấy có lẽ chưa kịp nói với ông.”
Tống Thành Kiệt cười: “Nói gì?”
Lương Chiêu Nguyệt nắm chặt tay: “Gần đây tôi và anh ấy đang bàn chuyện ly hôn.”
???
Tống Thành Kiệt tưởng mình đã nghe nhầm: “Cô nói gì?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm, ông không nghe nhầm đâu ạ.”
Phản ứng đầu tiên của Tống Thành Kiệt là: “Bà nội của hai người biết không?”
Ông biết Châu Vân Xuyên sẽ không dễ dàng kết hôn, nếu đã kết hôn, cũng tuyệt đối không thể giấu được Liễu Y Đường, lại cẩn thận nghĩ lại một khoảng thời gian dài gần đây không thấy Liễu Y Đường lo lắng về tình hình cá nhân của Châu Vân Xuyên, hơn nữa lần trước còn nói đến cháu dâu gì đó.
Liễu Y Đường chắc là rất hài lòng với Lương Chiêu Nguyệt.
Nếu biết hai người đang gây chuyện ly hôn, với phong cách cứng rắn của bà cụ, nói gì thì nói cũng sẽ phản đối chứ?
Lương Chiêu Nguyệt im lặng vài giây, nói: “Đang chuẩn bị nói với bà ạ.”
Tống Thành Kiệt vừa nghe, tim đã rỉ máu.
Cô Lương Chiêu Nguyệt này có phải là sống khổ nhiều quá, đầu óc cũng theo đó mà rỉ sét rồi không? Một cái đùi lớn tốt như vậy đã gặp được rồi không ôm chặt lấy, lại còn nghĩ đến chuyện ly hôn.
Ly hôn thì được gì? Một gia tộc lớn như nhà họ Châu, cô ly hôn rồi, có thể lấy được một đồng nào không? Ngoài cái danh tái hôn gây vướng chân, cô còn có thể lấy được lợi ích gì khác không?
Trong cuộc điện thoại ngắn ngủi chưa đầy một phút với Châu Vân Xuyên, biết được Lương Chiêu Nguyệt là vợ anh, Tống Thành Kiệt đã nghĩ, cuộc điện thoại này gọi đúng rồi.
Ông đã nghĩ nếu Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên chỉ là mối quan hệ có thể dễ dàng bỏ đi, thì ông sẽ lập tức sa thải Lương Chiêu Nguyệt, và tất cả lỗi lầm của chuyện này đều sẽ do Lương Chiêu Nguyệt gánh chịu; nhưng nếu quan hệ của hai người là khả năng khác, thì cách xử lý sẽ phải thay đổi theo.
Ông không thể nào ngờ, hai người lại là quan hệ vợ chồng.
Ngay khi biết được tin này, ông nhìn vào đơn xin điều chuyển của Lương Chiêu Nguyệt, nghĩ rằng lát nữa thế nào cũng phải thuyết phục Lương Chiêu Nguyệt ở lại, chỉ cần giữ được người ở lại, sau này làm gì mà không có được dự án tốt.
Ông thậm chí còn đang nghĩ, hai ngày nữa có nên đề bạt Lương Chiêu Nguyệt làm phó tổng giám đốc của phòng số hai không.
Người mới được điều đến đó ông có thể tìm cớ để đuổi đi.
Trong vài phút ngắn ngủi, ông đã trải sẵn con đường sự nghiệp mười năm tới cho Lương Chiêu Nguyệt rồi, ai có thể ngờ, Lương Chiêu Nguyệt lại ném cho ông một quả bom lớn như vậy?
Ly hôn?
Cô điên rồi sao?
Hay là bây giờ người trẻ tuổi đối với việc ly hôn đều qua loa như vậy?
Thích thì kết hôn, thích thì ly hôn, không cân nhắc lợi ích của bản thân thì thôi, sao có thể ngay cả người nhà cũng không nói một tiếng?
Tống Thành Kiệt lại một lần nữa xác nhận: “Đã ký chưa?”
Lương Chiêu Nguyệt do dự một lát, để tránh sinh thêm chuyện, cô gật đầu.
Tống Thành Kiệt thật sự muốn ôm đầu.
Rốt cuộc là người từ tầng lớp dưới đi lên, khó khăn lắm mới leo lên được một cây đại thụ, không những không tận dụng tốt để phát triển bản thân, lại còn nghĩ đến việc phân chia ranh giới với người ta.
Nếu đây là con gái ông, ông có thể đánh gãy chân nó.
Nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là xử lý chuyện email ẩn danh, hôn nhân tuy đã ly hôn, nhưng nói không chừng tình cảm vẫn còn. Huống chi công ty đang chuẩn bị triển khai nghiệp vụ bên Thâm Thành, Lương Chiêu Nguyệt theo qua đó cũng không phải là chuyện xấu.
Tống Thành Kiệt nói: “Người với người sống với nhau khó tránh khỏi va chạm, nếu không phải là mâu thuẫn không thể giải quyết, ly hôn trực tiếp có phải là quá vội vàng không?”
Lương Chiêu Nguyệt chỉ cho là bậc cha chú quan tâm đến thế hệ sau, nói: “Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm, đây là quyết định sau khi tôi và anh ấy đã suy nghĩ kỹ.”
“…”
Sao lại cố chấp như vậy? Tống Thành Kiệt đang định tiếp tục thuyết phục, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, sau đó là thư ký mở cửa, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tống tổng, Châu tổng đến rồi ạ.”
Tống Thành Kiệt liếc nhìn Lương Chiêu Nguyệt nói: “Cô cùng tôi xuống dưới đón người.”
Lương Chiêu Nguyệt đang định nói, liền bị ông ngắt lời: “Không cần biết hai người bây giờ là tình hình gì, lúc này cô gặp phải chuyện này, để cậu ấy ra mặt là tốt nhất, đến lúc đó những thông tin lố bịch khó coi đó tất nhiên sẽ không ai dám nói ra nói vào nữa.”
Nói xong, Tống Thành Kiệt lại nhìn cô một cách đầy ẩn ý nói: “Người trẻ tuổi thích dựa vào bản thân là chuyện tốt, nhưng xã hội con người phức tạp, thỉnh thoảng lợi dụng quan hệ cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ.”
Nếu lúc trước ông cho Lương Chiêu Nguyệt cảm giác là người thực dụng, thì câu nói này lại nói trúng tim đen của cô.
Lương Chiêu Nguyệt chân thành nói một câu: “Cảm ơn.”
Tống Thành Kiệt nói: “Xuống dưới đón người đi, để người ta đợi lâu không phải là chuyện tốt.”
Lương Chiêu Nguyệt đáp một tiếng được, đi theo sau ông từng bước một.
Tòa nhà của Chứng khoán Ngân Hải có tổng cộng tám thang máy, hai sảnh lớn trái phải mỗi bên chiếm bốn thang, công ty của họ nằm ở tòa nhà văn phòng bên trái, ngày làm việc giờ đi làm người ra vào tòa nhà tấp nập, Lương Chiêu Nguyệt bấm nút xuống của mỗi thang máy, dù vậy, vẫn phải đợi một lúc.
Khoảng hai phút sau, một tiếng “ting”, thang máy khu vực bên trái dừng lại ở tầng của cô.
Lương Chiêu Nguyệt bước lên phía trước, định đợi người bên trong ra hết, rồi bấm giữ cửa để Tống Thành Kiệt vào. Trong vụ việc ẩn danh này, bất kể Tống Thành Kiệt có ý định gì, nhưng cuối cùng cũng đã giúp đỡ mình, cô cũng nên giữ đủ lễ nghĩa.
Cô nghĩ như vậy, nhưng không thể nào ngờ, chuyến thang máy này lại chở Châu Vân Xuyên.
Cửa thang máy mở ra, cô ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt chính là khuôn mặt lạnh lùng của Châu Vân Xuyên, động tác cô định đưa tay bấm nút xuống dừng lại.
Châu Vân Xuyên dường như cũng không ngờ cô lại ở ngay ngoài cửa, anh nhìn cô một cách lạnh nhạt, sau đó nhướng mày, nhấc bước ra khỏi thang máy, đứng trước mặt cô nói: “Ổn không?”
Khoảnh khắc đó, trên mặt anh mang theo ý cười nhàn nhạt, không hề có chút lạnh lùng như mấy giây trước, Lương Chiêu Nguyệt sững người một chút, nhận ra còn có người khác ở đây, đang định nói, Châu Vân Xuyên đã nhanh hơn một bước, anh đưa tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sau đó nói với Tống Thành Kiệt: “Tổng tổng, chuyện của Chiêu Nguyệt phiền ông rồi.”
Tống Thành Kiệt thực sự cũng có chút không rõ tình hình, theo lời Lương Chiêu Nguyệt nói, không phải họ đang gây chuyện ly hôn sao? Sao Châu Vân Xuyên lại như không có chuyện gì xảy ra, thái độ đối với Lương Chiêu Nguyệt ngược lại còn có chút cưng chiều?
Lẽ nào… người muốn ly hôn là Lương Chiêu Nguyệt?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, lại nhìn tư thế của hai người lúc này, Lương Chiêu Nguyệt rõ ràng đang ngơ ngác, còn Châu Vân Xuyên thì ung dung, phỏng đoán này dường như có thể giải thích được.
Ông không khỏi nhìn Lương Chiêu Nguyệt thêm một cái, đồng thời nói với Châu Vân Xuyên: “Đều là người nhà, khách sáo làm gì.” Lại nói: “Bên ngoài nói chuyện không tiện, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Tống Thành Kiệt đi trước dẫn đường, Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên đi sau.
Tầng 27 tuy đều là nơi làm việc của cấp cao, nhưng mỗi cấp cao không thể thiếu trợ lý thư ký và các cấp dưới hỗ trợ khác, thân phận của Châu Vân Xuyên dù sao cũng đặc biệt, lại là do Tống Thành Kiệt đích thân ra đón, nhất thời, vẫn thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Cả người Lương Chiêu Nguyệt cứng đờ.
Một là vì không quen với cảnh bị người khác nhìn ngó dò xét, hai là không biết Châu Vân Xuyên đang định làm gì. Cô vốn tưởng gặp lại, anh đối với mình chắc chắn sẽ lạnh lùng không thèm để ý, bộ dạng tức giận rời đi đêm đó vẫn còn hiện rõ mồn một.
Như biết cô đang lo lắng phỏng đoán điều gì, lúc Tống Thành Kiệt dặn dò thư ký việc tiếp đãi, Châu Vân Xuyên nghiêng mặt, khẽ ghé sát vào tai Lương Chiêu Nguyệt nói: “Chuyện bên này xử lý xong, chúng ta sẽ ký thỏa thuận ly hôn, trước đó, em hãy cùng tôi diễn tốt vở kịch này.”
Bàn tay buông thõng bên hông của Lương Chiêu Nguyệt, chợt nắm chặt váy.
Hơi thở ấm áp của anh từng chút từng chút thấm vào tai cô, bao nhiêu lần thân mật trước đây, anh đều thích ghé sát vào tai cô nói chuyện như vậy, lúc đó, cả người anh đều vô cùng thoải mái, người dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
Nhưng dưới sự dịu dàng đó, chào đón họ không còn là sự quấn quýt ngọt ngào nữa, mà là một nhát dao cắt đứt.
Lương Chiêu Nguyệt không dám nhìn anh, cũng sợ phải nhìn anh lúc đó, cảm giác này thực sự quá mâu thuẫn.
Cô chỉ nhìn về phía trước, khẽ “ừm” một tiếng.
Nhìn bộ dạng đó của cô, bàn tay đang đặt trên eo cô của Châu Vân Xuyên đột nhiên siết chặt, cô cảm nhận được, nhưng không còn như trước đây nghiêng đầu liếc xéo anh, rồi lại dùng giọng điệu nũng nịu để tố cáo anh làm cô đau nữa, cô chỉ cả người căng cứng, cơ thể không kiểm soát được mà nghiêng về phía anh, nhưng ý chí thì lại luôn tìm cách trốn chạy.
Cũng chính trong khoảnh khắc đó, Châu Vân Xuyên cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Sau khi Tống Thành Kiệt dặn dò thư ký xong, quay người, đang định mời Châu Vân Xuyên vào văn phòng, bất thình lình đối mặt với ánh mắt coi trời bằng vung của anh, lại liếc nhìn Lương Chiêu Nguyệt vô cùng bình tĩnh, trong lòng ông bất an, hai vị tổ tông này sao lại có vẻ mặt đồng sàng dị mộng thế này?
Người ta nói người không liên quan xin hãy nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Tống Thành Kiệt không muốn quan tâm hai người lúc này đang nghĩ gì, là một chút giận dỗi hòa thuận của tình nhân cũng tốt, hay là sự yên tĩnh trước khi tan vỡ cũng được, hiện tại điều quan trọng nhất của ông là nhanh chóng xử lý hoàn hảo vụ việc ẩn danh của Lương Chiêu Nguyệt. Còn về chuyện sau này, cứ đi một bước xem một bước.
Nhìn mặt đoán ý là bản lĩnh của ông, ông trước nay không sợ mình đứng sai phe.
Tống Thành Kiệt nói: “Vân Xuyên, chúng ta uống trà trước đã, chuyện email tôi đã bảo người ta xử lý khẩn cấp rồi, trước khi tan làm hôm nay sẽ có kết quả.”
Châu Vân Xuyên nói: “Cảm ơn Tống tổng.”
“Khách sáo rồi! Dự án ở Thượng Hải lần trước nhờ cậu giúp một tay, tôi còn đang nghĩ khi nào đến nhà thăm hỏi cảm tạ” Lại nói: “Gần đây bà cụ sức khỏe có tốt không?”
Châu Vân Xuyên nói: “Bà cụ sức khỏe vẫn tốt.”
Tống Thành Kiệt nói: “Vậy thì tốt, đợi qua đợt bận rộn này, tôi lại đến thăm bà cụ, gần đây mới tìm được một bức tranh hoa lan, nghe nói còn là bút tích thật của đời Đường, hôm nào mang qua tặng luôn.”
Châu Vân Xuyên cười nhạt: “Tống tổng có lòng rồi.”
Lúc này thư ký mang trà lên, Tống Thành Kiệt vẫy tay ra hiệu cô ấy ra ngoài, sau đó tự mình pha hai tách trà, một tách đặt trước mặt Lương Chiêu Nguyệt trước, sau đó mới đến lượt Châu Vân Xuyên.
Thứ tự này Tống Thành Kiệt hoàn toàn là nhất thời hứng khởi, tuy Châu Vân Xuyên vẫn luôn nói chuyện với mình, còn Lương Chiêu Nguyệt trước sau vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng không biết sao, ông có thể cảm nhận được toàn bộ sự chú ý của Châu Vân Xuyên đều đặt trên người Lương Chiêu Nguyệt. Thế là, ông đã nghĩ đến phương pháp thăm dò này.
Ngoài dự đoán, khi ông đặt tách trà đầu tiên trước mặt Lương Chiêu Nguyệt, lông mày của Châu Vân Xuyên cũng theo đó mà nhướng lên, cái cảm giác hài lòng khi người của mình được tôn trọng, ông nhìn ra ngay. Tuy là rất nhỏ khó có thể nhận ra, nhưng với bao nhiêu năm kinh nghiệm trong quan hệ xã giao thương trường, Tống Thành Kiệt trong việc nhìn sắc mặt người khác đã đạt đến trình độ điêu luyện.
Ông chỉ nghĩ, may mà mình không tin lời một phía của Lương Chiêu Nguyệt.
Đồng thời, ông càng nghĩ, bao nhiêu năm nay Châu Vân Xuyên cũng đã tiếp xúc với không ít phụ nữ ưu tú rồi chứ, người quen biết trong công việc và người nhà giới thiệu, ai mà không phải là vạn người chọn một, sao lại không để ý đến một ai, ngược lại lại chọn một Lương Chiêu Nguyệt?
Lương Chiêu Nguyệt không tệ, trẻ tuổi mới ra xã hội, tương lai còn có thể phát triển, nhưng có phát triển thế nào, điểm cuối cùng cô có thể đến được cũng chỉ vừa vặn là điểm khởi đầu của Châu Vân Xuyên.
Nhưng đây không phải là chuyện ông nên lo, sự việc phát triển đến mức này, ông đã có thể chắc chắn được mức độ được coi trọng của Lương Chiêu Nguyệt, nếu đã như vậy, công việc tiếp theo của Lương Chiêu Nguyệt, ông tự nhiên là có thể giúp thì sẽ giúp, không thể giúp cũng sẽ tạo cơ hội để đẩy một tay.
Suy nghĩ vài giây, ông nói: “Chuyện lần này của Chiêu Nguyệt tôi nhất định sẽ xử lý công bằng, tuyệt đối không ảnh hưởng đến công việc sau này của cô ấy ở Thâm Thành.”
Lời này vừa dứt, Lương Chiêu Nguyệt lập tức cảm nhận rõ ràng cơ thể người bên cạnh trong thoáng chốc căng cứng, thậm chí, một ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người cô.
Cô nắm chặt bàn tay đặt trên sofa, cố gắng không để ý đến mọi hành động của người bên cạnh, tiếp tục giữ im lặng.
Thấy cô trốn tránh như vậy, ngay cả nhìn anh một cái cũng không dám, Châu Vân Xuyên lập tức đoán ra được ý trong lời nói của Tống Thành Kiệt. Anh cười nhạt nhìn Tống Thành Kiệt, từ tốn hỏi: “Công việc ở Thâm Thành?”
Tống Thành Kiệt cân nhắc lời nói một lúc, nói: “Một tháng trước Chiêu Nguyệt đã nộp đơn xin điều chuyển đến Thâm Thành, tôi cũng vừa mới biết tin, vẫn là người trẻ tốt, dám xông pha dám thử sức, điểm này làm tôi nhớ lại dáng vẻ không chút do dự của cậu năm đó ra nước ngoài học tập và làm việc.”
Không chút do dự?
Từ này dùng quả thực chính xác.
Châu Vân Xuyên nghĩ, thì ra cô không chỉ đơn thuần lên kế hoạch cho việc ly hôn, mà còn muốn tuyệt tình hơn nữa, ly hôn còn xa mới đủ để cắt đứt với anh, cô còn muốn hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với anh, do đó, cô không tiếc rời khỏi Bắc Thành, đi xa đến Thâm Thành.
Châu Vân Xuyên lại không nhịn được mà nghĩ, anh rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, hay là đã phạm phải tội ác tày trời gì, phán một bản án ly hôn còn chưa đủ để cô trút giận, nhất quyết phải đem tiền đồ của mình ra đùa giỡn.
Đôi mắt của Châu Vân Xuyên lập tức lạnh như băng.
Anh bắt chéo chân, đổi tư thế nói: “Trước đây nghe nói Ngân Hải định mở rộng nghiệp vụ bên Thâm Thành, ứng cử viên cho chức tổng giám đốc là?”
Tống Thành Kiệt nghĩ, một Châu Vân Xuyên bận trăm công nghìn việc lại còn có thể quan tâm đến việc phát triển nghiệp vụ của Chứng khoán Ngân Hải, cẩn thận nghĩ lại, chắc chắn là do Lương Chiêu Nguyệt đang làm việc ở đó nói: “Là Lục Bình, trước đây anh ta còn tham gia vào vụ án sáp nhập của công ty Công nghệ Áo Phương.”
Châu Vân Xuyên không hề bất ngờ, nói: “Vậy phiền Tống tổng sau này chiếu cố thêm cho Chiêu Nguyệt rồi, tính cô ấy yếu đuối, không giỏi giao tiếp, sau này bên Ngân Hải có việc gì tôi có thể giúp được Tống tổng cứ nói.”
Đề nghị?!
Tống Thành Kiệt chính là chờ câu nói này, ông nói: “Chiếu cố Chiêu Nguyệt đó là tự nhiên, cậu và bà Liễu cũng thật khách sáo, chuyện Chiêu Nguyệt đến đây làm việc sao không nói với tôi một tiếng.”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn Lương Chiêu Nguyệt, đưa tay nắm lấy bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong thoáng chốc của cô, anh cũng không để tâm, chỉ nắm chặt, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa nói: “Cô ấy không thích những chuyện này, suy nghĩ của tôi và bà cụ là tôn trọng mọi quyết định của cô ấy. Nếu trong công việc thật sự xảy ra chuyện gì, khi cần thiết chúng tôi sẽ ra mặt giải quyết, trước đó, thân phận duy nhất của cô ấy là Lương Chiêu Nguyệt, không phải là vợ hay cháu dâu của ai cả.”
Tống Thành Kiệt sững người, trọng lượng của đoạn nói chuyện này quá nặng, đặc biệt là câu sau cùng, ở Bắc Thành bao nhiêu cô gái nhà quyền quý một khi đối mặt với hôn nhân cưới gả làm gì còn có thân phận của riêng mình, huống chi là nhà bình thường.
Nhưng nghĩ lại, đúng là phong cách của Châu Vân Xuyên và Liễu Y Đường, người trước lúc mới ra làm việc đối ngoại chưa từng khoe khoang thân phận của mình, còn Liễu Y Đường thì lại càng lợi hại hơn, từ khi kết hôn đến nay, thân phận đối ngoại luôn là bà Liễu, chưa từng là bà Châu, cũng chưa từng mang họ Châu.
Tống Thành Kiệt suy nghĩ một lát, nói: “Tôi hiểu rồi, sau này Chiêu Nguyệt vẫn là Chiêu Nguyệt, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, tôi cũng sẽ không để cô ấy khó xử.”
Châu Vân Xuyên thấy mục đích đến đây hôm nay đã đạt được, liền nói: “Chuyện email ẩn danh phiềnTống tổng bên đó giúp giải quyết ổn thỏa.”
“Vâng vâng vâng, đó là điều chắc chắn, bất kể sau này kẻ gây rối bị bắt ra là ai, tôi nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc.”
Châu Vân Xuyên nhẹ nhàng ném ra một câu: “Không đủ.”
Tống Thành Kiệt kinh ngạc: “Ý của cậu là?”
Châu Vân Xuyên cười mà không nói.
Tống Thành Kiệt lại hiểu ra: “Tôi biết phải làm gì rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt ngồi bên cạnh Châu Vân Xuyên, nghe cuộc đối thoại của hai người, có một cảm giác vừa sợ hãi vừa chấn động không thể giải thích được.
Cô vốn tưởng mình ngồi đó, sẽ là xấu hổ và khó xử. Từ thái độ kính cẩn của Tống Thành Kiệt đối với Châu Vân Xuyên mà nói, cô ít nhiều có thể đoán ra được sự chênh lệch của cuộc đối thoại này, một bên nghiêm khắc ra oai, một bên gật đầu khom lưng, còn cô như cá nằm trên thớt, trở thành con bài mặc cả của hai bên.
Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?
Sự thật lại là, Châu Vân Xuyên đã hết sức bảo vệ danh dự của cô, không để cô khó xử, cũng không nhân đó mà thể hiện thân phận cao cao tại thượng của anh. Trước khi vào anh nói cùng anh diễn tốt vở kịch cuối cùng này, cô đã nghĩ đến hàng nghìn vạn khả năng, cũng đã chuẩn bị sẵn tư thế phụ thuộc, nhưng những hình ảnh cô nghĩ đến đều không xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Lương Chiêu Nguyệt cảm thấy, cô và Châu Vân Xuyên là bình đẳng, một sự bình đẳng về mọi mặt, từ trong ra ngoài.
Từ văn phòng của Tống Thành Kiệt ra ngoài, rồi đi thang máy xuống lầu, cho đến khi bước ra khỏi tòa nhà Ngân Hải, tay của Lương Chiêu Nguyệt trước sau vẫn bị Châu Vân Xuyên nắm chặt.
Giữa đường gặp không ít đồng nghiệp, ánh mắt của họ vẫn rơi trên người cô, chỉ là sự ác ý đó đã đổi thành sự kinh ngạc, nhưng Lương Chiêu Nguyệt đã không còn tâm trí để để ý nữa.
Cô biết, Châu Vân Xuyên làm như vậy là đang giúp cô dọn dẹp mọi trở ngại phía trước.
Vụ việc ẩn danh bất ngờ này, mọi lời nói và giải thích yếu ớt mà cô có thể nghĩ ra đều không bằng một lần anh đích thân ra mặt, đích thân hạ thấp tâm thái.
Cô nghĩ, Châu Vân Xuyên đã nói sai một chuyện, không phải là cô cùng anh diễn kịch, mà là anh đích thân đang trải đường cho cô.
Còn về con đường sau này, so với sự vấp ngã trước đây, sẽ là một con đường bằng phẳng.
Xe của Châu Vân Xuyên đang đợi ở cửa, là chiếc Bentley màu xanh ô liu, họ vừa ra ngoài, Giang Bách lập tức giúp mở cửa hàng ghế sau.
Giống như mọi lần trước, lần này Lương Chiêu Nguyệt vẫn gật đầu nói một tiếng cảm ơn với anh ta, sau đó cúi người ngồi vào xe, khoảnh khắc cửa xe đóng lại, những giọt nước mắt cô đã kìm nén suốt đường đi không còn giữ được nữa, trào ra.
Cô cúi đầu, cắn chặt môi, mặc cho nước mắt trượt dài trên má, rơi xuống váy.
Ngoài cửa xe, Tống Thành Kiệt vẫn đang nói chuyện với Châu Vân Xuyên, không lâu sau, Châu Vân Xuyên mở cửa ghế lái, lúc định ngồi lên, anh đã nhận ra sự không ổn ở hàng ghế sau.
Rõ ràng trong xe rất yên tĩnh, nhưng anh chắc chắn Lương Chiêu Nguyệt đang khóc.
Cô ngồi ngay ngắn, đầu hơi cúi, một bộ dạng rất trầm tĩnh, trông cũng rất bình thường, nhưng Châu Vân Xuyên lại biết, dưới sự bình tĩnh đó, chắc chắn là sóng to gió lớn.
Anh im lặng hai giây, ngồi lên xe, cài dây an toàn, lái xe rời khỏi tòa nhà Ngân Hải.
Đi được một đoạn, xe hòa vào trục đường chính của trung tâm thành phố, phía trước đang là đèn đỏ, Châu Vân Xuyên giảm tốc độ, khoảnh khắc dừng lại, anh nghiêng người lấy một chai nước khoáng từ ngăn kéo ghế phụ, cùng với hộp khăn giấy trên bảng điều khiển trung tâm đưa ra phía sau nói: “Vẫn còn ấm ức à?”
Nghe thấy lời này, nước mắt của Lương Chiêu Nguyệt lại trào ra, lần này Châu Vân Xuyên đã nghe thấy tiếng thút thít nhỏ, anh nhìn dòng xe dài vô tận phía trước nói: “Em mà còn khóc như vậy, tôi sẽ tưởng là em không muốn ly hôn với tôi nữa đấy.”
Lời này đã có tác dụng tuyệt vời, tiếng thút thít đó lập tức ngưng lại.
Châu Vân Xuyên mặt mày cười nhạt, nghĩ, xem ra chuyện ly hôn của hai người vẫn chưa đủ để khiến cô khóc lóc đau lòng.
Lương Chiêu Nguyệt cắn môi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh một lúc, đưa tay nhận lấy giấy và nước, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”
Châu Vân Xuyên lại hỏi: “Cảm ơn tôi vì điều gì?”
Động tác xoay nắp chai của Lương Chiêu Nguyệt dừng lại, lại nói: “Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho em.”
Châu Vân Xuyên chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm.
Hai mươi phút sau, xe đến Vân Hòa Capital.
Châu Vân Xuyên xuống xe, mở cửa hàng ghế sau, tay đặt lên nóc cửa xe, chuyên nghiệp đón cô.
Lương Chiêu Nguyệt có chút do dự, nhưng cũng không do dự quá lâu, anh phía trước đã làm đủ nhiều, hiện tại không là gì cả. Nếu cô thật sự muốn tránh né, thì nên làm ngay từ đầu, bây giờ mới tránh né, lại có vẻ như cô quá khách sáo.
Lương Chiêu Nguyệt xuống xe, lúc đứng bên cạnh anh, lại một lần nữa nói: “Cảm ơn.”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn điện thoại, sau đó tắt màn hình, nhìn cô nói: “Thỏa thuận đã có rồi, lên lầu ký tên.”
Lương Chiêu Nguyệt nói được, định đi về phía trước, đi được một bước liền bị anh kéo tay lại, cô quay đầu.
Châu Vân Xuyên vẻ mặt không một gợn sóng, giọng điệu cũng vậy: “Đã diễn đến bước này rồi, không ngại cùng tôi diễn thêm vài phút nữa chứ?”
Hốc mắt Lương Chiêu Nguyệt lại hơi nóng lên, cô hít hít mũi, gật đầu, nói: “Không ngại.”
Anh đã dốc hết sức như vậy, cô làm gì có quyền ngại.
Châu Vân Xuyên nắm tay cô, bước vào Vân Hòa Capital.
Suốt đường lên lầu, vẫn nhận được không ít ánh mắt chú ý, Lương Chiêu Nguyệt đã bình tĩnh, đến tầng 37, ra khỏi thang máy, thư ký liền đi tới đón.
Châu Vân Xuyên nói: “Thông báo cho luật sư Hoàng qua đây, pha thêm ba ly cà phê lát nữa cùng mang vào.”
Nói xong anh nắm tay Lương Chiêu Nguyệt bước vào văn phòng.
Thư ký đáp được, sau đó nhìn bóng dáng dần xa của hai người, đầy đầu dấu hỏi.
Kia không phải là Lương Chiêu Nguyệt sao?
Lần trước thấy cô ấy xuất hiện ở văn phòng tổng tài, sếp còn cố ý dặn mình đừng nhìn lung tung đừng nói lung tung, sao mới qua không bao lâu, chính sếp lại dắt tay người ta ra vào công khai thế này.
Nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý của sếp, có phải là đang khoe khoang không?
Lẽ nào tình yêu bí mật không định giấu nữa?
Hay là chuẩn bị công khai?
Thư ký nghĩ đến dáng vẻ của sếp mình khi yêu, thật có chút khó tưởng tượng.
Cô ấy lắc lắc đầu, vừa gọi điện cho luật sư Hoàng, vừa đi về phía phòng pha cà phê.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...