Di Châu
Chương 109:
Mấy ngày này Ân Ly ở nhà rất vui vẻ, có tổ mẫu có đệ làm bạn, còn có phu quân thương, trên đời này còn có chuyện gì khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc hơn được nữa đây.Tới chạng vạng ngày thứ ba, Tuân Du nắm tay Ân Ly tản bộ trong nhà, Phúc bá từ vương phủ chạy vội tới bẩm báo, nói trong cung phái người đến, muốn Tuân Du một mình tiến cung diện thánh. Người trong cung tới bộ dạng rất gấp gáp, sợ là phát sinh chuyện lớn gì rồi. Tuân Du cũng không kịp từ biệt lão phu nhân đã vội vội vàng vàng rời đi.Mãi đến ngày hôm sau cũng không thấy trở lại, Ân Ly cả ngày đứng ngồi không yên. Lão phu nhân thấy thế nói: “A Di, về phủ chờ đi, nếu có chuyện gì cũng kịp thời biết được.”Trong lòng Ân Ly sớm đã nghĩ làm như vậy, chỉ sợ tổ mẫu lo lắng nên không có nói ra. Bây giờ tổ mẫu chủ động nhắc tới, Ân Ly cũng thuận theo đó vâng lời, hành lý cũng không kịp thu dọn đã vội vàng quay trở về vương phủ.Phúc bá thấy Ân Ly trở về liền có chút kinh ngạc. Vốn dĩ Tuân Du có dặn Ân Ly sẽ ở lâu ở Ân gia, không nghĩ tới sớm như vậy đã trở về rồi. Vừa muốn đi lên hành lễ thỉnh an, Ân Ly đâu còn tâm trí để ý mấy nghi thức xã giao đó, trực tiếp hỏi luôn: “Vương gia đã về phủ chưa?”“Chưa ạ, từ đêm qua tiến cung đến giờ vẫn chưa về.” Phúc bá đáp, thấy vẻ mặt Ân Ly lo lắng còn nói thêm: “Lão nô đã cho người chờ ở cửa cung, nếu có tin tức sẽ lập tức quay về bẩm báo, vương phi chớ lên lo lắng.”Ân Ly gật gật đầu lại hỏi: “Có biết triệu vương gia tiến cung vì chuyện gì không?”“Cũng có nghe phong thanh chút ít, nói là có liên quan đến nước Tấn. Tình hình cụ thể thế nào sợ là phải chờ vương gia về phủ mới biết được.”Ân Ly biết giờ có lo lắng cũng vô dụng, lại nghĩ đây cũng không phải lần đầu tiên hắn tiến cung diện thánh, cũng chả phải chuyện lớn gì.Mãi đến trưa ngày hôm sau Tuân Du mới về phủ, vừa về tới liền thấy Ân Ly đang đứng trước cổng chờ hắn, có chút kinh ngạc: “Không phải để nàng ở với lão phu nhân vài ngày sao? Sao đã về rồi?”Ân Ly cười cười đi lên đón hắn: “Điện hạ đã dùng bữa chưa? Ta đã sai người chuẩn bị cơm canh rồi.”Tuân Du như là nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng nhếch lên, tiến gần lại nàng cúi mặt xuống hỏi: “Lo lắng cho bổn vương?”Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên cằm đã lún phún râu, im lặng một lát, lại nhẹ nhẹ giọng nói: “…Lo lắng.”Tuân Du thu lại vẻ trêu đùa trên mặt, cúi đầu nhìn nàng một lát, ngón tay khớp xương rõ ràng vén một ngọn tóc rối trước thái dương nàng nhét ra sau tai, trầm trầm thở dài: “Nha đầu ngốc….”Hai người vẫn còn đứng ngoài cửa phủ, người đến người đi hắn cũng không e dè, nắm lấy tay nàng đi vào phủ. Hôm nay Ân Ly cũng không quan tâm đến mặt mũi, kệ hắn nắm lấy, ngoan ngoãn đi theo sau hắn.Đợi đến lúc hai người dùng cơm nước xong, Tuân Du đi vào tịnh thất tắm gội, Ân Ly ngồi trên giường nhỏ bên ngoài, nghe tiếng nước truyền đến từ tịnh thất. Từ khi trở lại hắn vẫn chưa nói cho nàng biết vì sao hoàng thượng lại triệu hắn nhập cung. Nhưng nhìn biểu hiện không có thả lỏng như ngày thường của hắn, lúc ăn cơm cũng giống như có tâm sự, ăn cũng không nhiều lắm.Nếu hắn không muốn nói, Ân Ly cũng sẽ không chủ động hỏi, nàng vốn không phải là người nhất định phải biết mọi chuyện cho bằng được, đợi đến lúc hắn muốn sẽ tự nói cho nàng.Đang nghĩ ngợi, Tuân Du đã đi ra. Vừa thấy Ân Ly ngồi trên giường đang ngẩn ngơ, hắn thầm than một tiếng, đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì. Chẳng qua hắn cũng đang do dự không biết có nên nói cho nàng lúc này hay không. Hắn sợ nói ra nàng sẽ khổ sở suy nghĩ nhiều, hơn nữa cũng còn vài ngày, thôi thì cứ kéo dài được ngày nào hay ngày đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương