Di Châu
Chương 110:
Kể từ lần trước Tuân Du tiến cung diện thánh liền bắt đầu bận rộn hơn, không có còn được nhàn nhã tự tại như lúc trước, trời còn chưa sáng đã phải thức dậy ra khỏi phủ, đến tối mịt mới về. Chẳng qua, cho dù hắn bận mấy đi chăng nữa, mỗi ngày cũng tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm tối với nàng.Ngày hôm nay, Thập Tam Vương Gia lại đến Thất Vương phủ, bọn hạ nhân sớm đã thành thói quen. Từ lúc Tuân Du bị trọng thương phải tĩnh dưỡng trong phủ, Thập Tam Vương Gia vẫn thường hay tới làm khách. Bây giờ thân thiết với Ân Ly hơn rất nhiều.Lúc trước mỗi lần Thập Tam Vương Gia tới đây cứ quấn lấy Vương Phi, Thất Vương Gia rất không vui, ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn, Thập Tam Vương Gia lại không biết ý nhưng thấy mặt lạnh nhiều lần thì vẫn cảm giác được. Chẳng qua hắn có một ưu điểm, chính là hay quên. Ngày hôm trước mới bị người ta ghét bỏ, ngày hôm sau lại lon ton chạy tới cửa, khiến cho Tuân Du đau đầu mãi không thôi.Hôm nay thì ngược lại, Tuân Du bận tối tai tối mắt, đến cửa phủ cũng chưa tiến vào, nhưng lại khiến Thập Tam Vương Gia vui đến điên luôn, quấn lấy Ân Ly mãi không buông. Bây giờ đang ngồi trong đình ở trong vườn, tay chống lấy không mặt tròn trịa, chăm chú nhìn Ân Ly đang ngồi tết châu chấu cho hắn. Động tác tay của Ân Ly nhanh thoăn thoắt khiến Thập Tam kinh ngạc xuýt xoa không dừng.Ân Ly đưa con châu chấu đã tết xong trong tay cho hắn, châu chấu cỏ xanh mượt, còn có hai cái râu dài, nhìn rất sinh động. Tiểu Thập Tam chưa bao giờ nhìn qua những món đồ chơi dân gian nhỏ này, yêu thích con châu chấu này vô cùng, cầm mãi không buông tay.“Hoảng tẩu, tẩu thật quá lợi hại! Đợi Thất ca đi biên cảnh, Thập Tam sẽ ngày ngày tới phủ tìm hoàng tẩu chơi! Không, đến lúc đó ta ở lại Thất Vương Phủ luôn, ngày ngày ở cùng thất hoàng tẩu.” Thập Tam nghịch nghịch châu chấu, hai con mắt sáng ngời, mong chờ đến ngày Thất ca nhà mình rời khỏi phủ.Trong lòng Ân Ly nhảy dựng lên, im lặng một lúc vẫn nhịn không được hỏi: “Thất ca đệ chuẩn bị đi biên cảnh sao?”“Đúng ạ, hoàng tẩu, tẩu còn không biết sao? Trong cung đã truyền hết lên rồi, nói phụ hoàng muốn thu hồi lãnh thổ bị nước Tấn chiếm đánh, đặc biệt mệnh lệnh cho Thất ca làm chủ soái, lãnh binh đi phạt Tấn đó.”Trong lòng nàng lộp bộp một chút, vốn ban đầu cũng đã đoán được hắn bận rộn có quan hệ với chiến tranh, lại không nghĩ đến là phạt Tấn. Nước Tấn chiếm đóng lãnh thổ nước Lương cũng đã vài chục năm rồi, tiên đế cũng từng cử binh đi phạt Tấn. Chẳng qua lại bị nước Tấn đánh cho thất bại thảm hại, không chỉ không thu hồi được quốc thổ, ngược lại còn phải cắt ra không ít quận huyện để nghị hòa. Chuyện phạt Tấn lúc này, sợ là không thể làm được trong một sớm một chiều.Nàng bưng chén trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, hỏi: “Vậy, khi nào thì xuất phát?”“Nghe nói đầu tháng sau.”Hôm nay đã cuối tháng, cách tháng sau cũng chỉ có mấy ngày thôi, hắn vậy mà không hề nói qua với nàng một tiếng….Tiểu Thập Tam vô lo vô nghĩ, hoàn toàn không phát hiện ra Ân Ly có chút khác thường, lại quậy lên muốn nàng kể cho hắn nghe những chuyện thú vị ở Biện Châu. Ân Ly chọn một chuyện thú vị kể cho hắn nghe. Kể kể một lúc, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào đó thất thần.Thập Tam ngồi bên cạnh chu cái miệng nhỏ ra, hắn mới gọi Ân Ly mấy tiếng, nàng vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, khiến cho hắn rất là buồn bực.Ngoài cửa hiện lên một góc áo màu đậm, ánh mắt Ân Ly sáng lên, vừa muốn đứng dậy, người nó đã đi ra. Thì ra là Phúc bá, nàng thở dài, rũ mắt bưng chung trà lên nhấp.“Vương Phi, cơm trưa đã chuẩn bị xong hết rồi, có cần dùng chung với Thập Tam Vương Gia không ạ?” Phúc bá bước lên hỏi.“Truyền thiện đi.”Ăn cơm với Thập Tam xong, nàng liền lấy cớ thân thể không thoải mái đưa hắn về cung. Sắp tới sẽ phải chia ly, nàng có chút đứng ngồi không yên. Lần phạt Tấn này không giống như quá khứ, sức mạnh nước Tấn tuy không bằng lúc trước nhưng vẫn là một nước có binh hùng tướng mạnh, so với mấy dị tộc khuyển nhung linh tinh kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Quốc lực so với nước Lương cũng không khác biệt bao nhiêu, sao có thể dễ dàng thảo phạt chứ?Tuy rằng thu hồi quốc thổ nước Lương là nguyện vọng của đa số các đời hoàng đế, nhưng tại sao hoàng đế lại chọn khởi binh lúc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương