Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Chương 730: Quỷ Kiếm, Thần Kiếm ra trận
- Cái gì?
Biến đổi của Hoàng Minh làm toàn trường không ít người kinh hãi. Phía bên Lập Phi cùng Hoàng Anh Hoàng Ánh thì không có biểu cảm gì mấy. Bởi vì bọn họ rõ ràng Hoàng Minh còn chưa có biểu hiện hoàn toàn thực lực. Thế nhưng đối với Tác Hi cùng một đám tiểu đệ đều là kinh ngạc há hốc mồm. Bọn hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức trung vị thần từ trên người Hoàng Minh. Thế nhưng cỗ lực lượng kì quái vừa xuất hiện làm khí thế cùng ngoại hình của Hoàng Minh biến hoá đến chói mắt.
- Hoả, Mộc, Phong, Kim, Quang Minh, bốn loại nguyên tố pháp tắc. Thiếu gia cũng lĩnh ngộ bốn loại pháp tắc thành thần a!
Ở một bên Vũ Nghi đứng bên cạnh Tác Hi trợn mắt há mồm nói. Nhưng tên còn lại đều một mặt mộng bức không thôi. Thiếu gia quả thực tiền đồ vô lượng a. Còn trẻ như vậy liền lĩnh ngộ bốn loại thuộc tính nguyên tố. Nếu như cho bọn hắn biết Hoàng Minh nắm bắt không phải bốn mà là chín thì không biết bọn hắn có cảm nghĩ gì?
Phía đối diện hơn bốn trăm cao thủ bị Hoàng Minh một màn biến hoá làm không ít người bị doạ sợ bất giác dừng lại.
- Không cần lo lắng, đó chỉ là một loại thiên phú huyết mạch mà thôi. Một tên mao đầu tiểu tử, giết chết hắn cho ta!
Đi đầu một tên trưởng lão lớn tiếng quát lên kéo chúng cường giả Đỗ gia đang kinh ngạc sợ hãi trở về bình tĩnh. Vừa nghĩ trưởng lão nói chỉ là một loại thiên phú huyết mạch mà thôi, đám người kia lại không còn sợ hãi lập tức lao đi.
Hoàng Minh cười lạnh, hai tay bất ngờ xuất hiện hai thanh trường kiếm một đen một trắng. Ánh mắt hắn tràn ngập tia tàn khốc, liếm liếm môi, Hoàng Minh lẩm bẩm:
- Đã lâu không có chiến đấu kiểu này, Quỷ Kiếm, Thần Kiếm, các ngươi có muốn tự mình chiến một trận không?
Quỷ Kiếm rung lên bần bật như đang hứng khỏi, lưỡi kiếm bất ngờ tràn ra một loại huyết dịch đỏ au đáng sợ. Nó rõ ràng là khát máu muốn điên rồi. Thần kiếm Kunasagi lại nhẹ nhàng hơn một chút. Trên thân nó ánh sáng nhu hoà hơn nhiều chỉ khẽ rung nhẹ ngân vang một tiếng như đáp lời.
Hoàng Minh vốn chỉ là thuận tiện hỏi một câu, không nghĩ tới bọn chúng lại phản ứng như vậy liền cười lớn ha ha:
- Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay một trận chiến này ta muốn danh trấn tiên giới. Đánh một trận sảng khoái nhất từ khi phi thăng đến nay!
Tiếng cười của hắn sang sảng vang vọng không gian. Mấy trăm người Đỗ gia gần nhất đã tiếp cận Hoàng Minh có hai mươi mét, công kích rậm rạp đã bắt đầu đi ra như muốn nuốt chửng thân thể đơn bạc của Hoàng Minh.
- Giết!
Hoàng Minh gầm lớn, hai tay buông lỏng. Quỷ kiếm như sứ giả câu hồn lao ra. Màu đen bóng kiếm như tia chớp chỉ để lại vố số đạo hắc sắc xé ngang bầu trời. Thần kiếm cũng không chịu thua kém, thân thể nó vốn trong suốt lúc này càng mờ ảo như biến mất, chỉ có thể trông thấy mơ hồ một đạo tàn ảnh hướng địch nhân mà đi. Quỷ Kiếm cùng Thần kiếm từ một hồi tại Lưu Ly tháp một lần tẩy lễ liền có ý thức tự chủ của mình. Từ trước tới nay bọn chúng đều chưa được một lần tự thân chiến đấu. Lần này không nghĩ tới Hoàng Minh vậy mà hỏi thăm bọn chúng, ngay sau đó liền còn để bọn chúng tự thân chiến đấu. Chuyện này làm hai kiếm linh đều vô cùng hứng khởi muốn điên.
- A, đây là thứ gì?
- Chết tiệt, trường kiếm kia là thế nào?
Rất nhanh phía đối diện tiếng kêu gào thảm thiết đã vang lên một mảnh. Trung vị thần gặp được hai thanh Kiếm còn có thể chống đỡ một hai, thế nhưng hạ vị thần hoàn toàn là bị miểu sát. Quỷ kiếm tốc độ siêu kinh khủng, lại có thể huyễn hoá không ít kiếm ảnh làm kẻ địch không thể nắm bắt liên tục gặt gái tính mạng thần cấp cao thủ. Thần kiếm lại càng xuất kì bất ý, nó toàn thân như bóng ma tới lui vô ảnh vô tung, giết địch như tử thần đòi mạng. Chỉ hai thanh kiếm đã khiến trung tâm cao thủ thần cấp của Đỗ gia kêu trời khóc đất một mảnh loạn hoàn toàn.
- Trước tiên giết tiểu tử kia, hắn là đang điều khiến trường kiếm!
Một lão giả cắn răng chỉ tay hướng về Hoàng Minh. Lời nói của hắn lập tức khiến không ít trưởng lão còn đang lúng túng bởi hai thanh kiếm tỉnh ngộ. Hơn mười trưởng lão đi đầu đã phóng tới trước mặt Hoàng Minh đánh ra vô số sát chiêu.
- Hừ, thượng vị thần trong mắt ta không đáng một xu! Dịch chuyển tức thời!
Hoàng Minh cười lạnh, thân ảnh biến mất tại chỗ khiến hơn mười đạo sát chiêu đánh vào không khí. Đám trưởng lão kinh hãi một mảnh, ánh mắt hướng bốn xung quanh đầy vẻ nghiêm trọng.
- Hắn ở đâu?
Một tên trưởng lão không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Bên kia!
Rất nhanh một tên trưởng lão có đôi mắt hí chỉ về phía không xa Hoàng Minh vừa xuất hiện.
Hoàng Minh lúc này một vẻ bình tĩnh đến đáng sợ. Bên trong Quỷ Kiếm cùng Thần Kiếm vẫn đang không ngừng du tẩu. Mười tên trưởng lão còn lại đang không ngừng công kích cùng ngăn chặn hai thanh trường kiếm khiến Thần Kiếm cùng Quỷ Kiếm chém giết chậm lại.
Hoàng Minh nhìn vào trong mắt, quát lớn:
- Đỗ gia, hôm nay không giao người, các ngươi liền phải chịu lửa giận của ta! Địa bộc thiên tinh!
Hai mắt Hoàng Minh biến đổi, Quỷ Nhãn sáng rực mờ ảo. Chín dấu phẩy trong mắt hắn xoay tròn, hai tay hắn nắm lại, kinh thiên một màn phát sinh trước mắt.
Biến đổi của Hoàng Minh làm toàn trường không ít người kinh hãi. Phía bên Lập Phi cùng Hoàng Anh Hoàng Ánh thì không có biểu cảm gì mấy. Bởi vì bọn họ rõ ràng Hoàng Minh còn chưa có biểu hiện hoàn toàn thực lực. Thế nhưng đối với Tác Hi cùng một đám tiểu đệ đều là kinh ngạc há hốc mồm. Bọn hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức trung vị thần từ trên người Hoàng Minh. Thế nhưng cỗ lực lượng kì quái vừa xuất hiện làm khí thế cùng ngoại hình của Hoàng Minh biến hoá đến chói mắt.
- Hoả, Mộc, Phong, Kim, Quang Minh, bốn loại nguyên tố pháp tắc. Thiếu gia cũng lĩnh ngộ bốn loại pháp tắc thành thần a!
Ở một bên Vũ Nghi đứng bên cạnh Tác Hi trợn mắt há mồm nói. Nhưng tên còn lại đều một mặt mộng bức không thôi. Thiếu gia quả thực tiền đồ vô lượng a. Còn trẻ như vậy liền lĩnh ngộ bốn loại thuộc tính nguyên tố. Nếu như cho bọn hắn biết Hoàng Minh nắm bắt không phải bốn mà là chín thì không biết bọn hắn có cảm nghĩ gì?
Phía đối diện hơn bốn trăm cao thủ bị Hoàng Minh một màn biến hoá làm không ít người bị doạ sợ bất giác dừng lại.
- Không cần lo lắng, đó chỉ là một loại thiên phú huyết mạch mà thôi. Một tên mao đầu tiểu tử, giết chết hắn cho ta!
Đi đầu một tên trưởng lão lớn tiếng quát lên kéo chúng cường giả Đỗ gia đang kinh ngạc sợ hãi trở về bình tĩnh. Vừa nghĩ trưởng lão nói chỉ là một loại thiên phú huyết mạch mà thôi, đám người kia lại không còn sợ hãi lập tức lao đi.
Hoàng Minh cười lạnh, hai tay bất ngờ xuất hiện hai thanh trường kiếm một đen một trắng. Ánh mắt hắn tràn ngập tia tàn khốc, liếm liếm môi, Hoàng Minh lẩm bẩm:
- Đã lâu không có chiến đấu kiểu này, Quỷ Kiếm, Thần Kiếm, các ngươi có muốn tự mình chiến một trận không?
Quỷ Kiếm rung lên bần bật như đang hứng khỏi, lưỡi kiếm bất ngờ tràn ra một loại huyết dịch đỏ au đáng sợ. Nó rõ ràng là khát máu muốn điên rồi. Thần kiếm Kunasagi lại nhẹ nhàng hơn một chút. Trên thân nó ánh sáng nhu hoà hơn nhiều chỉ khẽ rung nhẹ ngân vang một tiếng như đáp lời.
Hoàng Minh vốn chỉ là thuận tiện hỏi một câu, không nghĩ tới bọn chúng lại phản ứng như vậy liền cười lớn ha ha:
- Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay một trận chiến này ta muốn danh trấn tiên giới. Đánh một trận sảng khoái nhất từ khi phi thăng đến nay!
Tiếng cười của hắn sang sảng vang vọng không gian. Mấy trăm người Đỗ gia gần nhất đã tiếp cận Hoàng Minh có hai mươi mét, công kích rậm rạp đã bắt đầu đi ra như muốn nuốt chửng thân thể đơn bạc của Hoàng Minh.
- Giết!
Hoàng Minh gầm lớn, hai tay buông lỏng. Quỷ kiếm như sứ giả câu hồn lao ra. Màu đen bóng kiếm như tia chớp chỉ để lại vố số đạo hắc sắc xé ngang bầu trời. Thần kiếm cũng không chịu thua kém, thân thể nó vốn trong suốt lúc này càng mờ ảo như biến mất, chỉ có thể trông thấy mơ hồ một đạo tàn ảnh hướng địch nhân mà đi. Quỷ Kiếm cùng Thần kiếm từ một hồi tại Lưu Ly tháp một lần tẩy lễ liền có ý thức tự chủ của mình. Từ trước tới nay bọn chúng đều chưa được một lần tự thân chiến đấu. Lần này không nghĩ tới Hoàng Minh vậy mà hỏi thăm bọn chúng, ngay sau đó liền còn để bọn chúng tự thân chiến đấu. Chuyện này làm hai kiếm linh đều vô cùng hứng khởi muốn điên.
- A, đây là thứ gì?
- Chết tiệt, trường kiếm kia là thế nào?
Rất nhanh phía đối diện tiếng kêu gào thảm thiết đã vang lên một mảnh. Trung vị thần gặp được hai thanh Kiếm còn có thể chống đỡ một hai, thế nhưng hạ vị thần hoàn toàn là bị miểu sát. Quỷ kiếm tốc độ siêu kinh khủng, lại có thể huyễn hoá không ít kiếm ảnh làm kẻ địch không thể nắm bắt liên tục gặt gái tính mạng thần cấp cao thủ. Thần kiếm lại càng xuất kì bất ý, nó toàn thân như bóng ma tới lui vô ảnh vô tung, giết địch như tử thần đòi mạng. Chỉ hai thanh kiếm đã khiến trung tâm cao thủ thần cấp của Đỗ gia kêu trời khóc đất một mảnh loạn hoàn toàn.
- Trước tiên giết tiểu tử kia, hắn là đang điều khiến trường kiếm!
Một lão giả cắn răng chỉ tay hướng về Hoàng Minh. Lời nói của hắn lập tức khiến không ít trưởng lão còn đang lúng túng bởi hai thanh kiếm tỉnh ngộ. Hơn mười trưởng lão đi đầu đã phóng tới trước mặt Hoàng Minh đánh ra vô số sát chiêu.
- Hừ, thượng vị thần trong mắt ta không đáng một xu! Dịch chuyển tức thời!
Hoàng Minh cười lạnh, thân ảnh biến mất tại chỗ khiến hơn mười đạo sát chiêu đánh vào không khí. Đám trưởng lão kinh hãi một mảnh, ánh mắt hướng bốn xung quanh đầy vẻ nghiêm trọng.
- Hắn ở đâu?
Một tên trưởng lão không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Bên kia!
Rất nhanh một tên trưởng lão có đôi mắt hí chỉ về phía không xa Hoàng Minh vừa xuất hiện.
Hoàng Minh lúc này một vẻ bình tĩnh đến đáng sợ. Bên trong Quỷ Kiếm cùng Thần Kiếm vẫn đang không ngừng du tẩu. Mười tên trưởng lão còn lại đang không ngừng công kích cùng ngăn chặn hai thanh trường kiếm khiến Thần Kiếm cùng Quỷ Kiếm chém giết chậm lại.
Hoàng Minh nhìn vào trong mắt, quát lớn:
- Đỗ gia, hôm nay không giao người, các ngươi liền phải chịu lửa giận của ta! Địa bộc thiên tinh!
Hai mắt Hoàng Minh biến đổi, Quỷ Nhãn sáng rực mờ ảo. Chín dấu phẩy trong mắt hắn xoay tròn, hai tay hắn nắm lại, kinh thiên một màn phát sinh trước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương