Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Chương 731: Chấn nhiếp toàn trường
Oanh long long!
Địa trấn rung chuyển nổ vang khiến toàn trường kinh hãi. Mặt đất rung chuyển vỡ vụn từng mảnh. Dưới trấn tiếng kêu gào ầm ĩ. Bốn phía đồi núi xung quanh đều nứt vỡ đáng sợ. Ba cuộc chiến sáu thượng vị thần đại viên mãn đều không hẹn mà dừng tay nhìn về phía Đỗ gia.
Chỉ thấy lúc này hàng trăm hàng ngàn tảng đá, khối đất điên cuồng bay lên không trung với tốc độ chóng mặt. Bọn chúng hướng về mấy trăm thần cấp cao thủ của Đỗ gia mà tới.
- Đây là thứ gì?
Thần cấp cao thủ của Đỗ gia khuôn mặt đều biến sắc. Trông thấy khối đất, tảng đá lao tới đều điên cuồng đánh ra công kích phả huỷ không cho chúng tiếp cận thân thể. Nhưng mà đám đất đá này số lượng quá khủng bố, lại tốc độ cực kì nhanh. Không ít hạ vị thần đều lập tức bị bọn chúng đắp lại. Giống như một cái nam châm, mỗi tên hạ vị thần đều bị vô số đất đá bao phủ hoàn toàn bị vùi lấp. Trung vị thần liền có thể khó khăn ngăn cản một hai, thế nhưng hạ vị thần là hoàn toàn không một chút phản kháng. Rất nhanh trên trời xuất hiện mấy trăm khối cầu đất lơ lửng trên không trung.
- Tiểu súc sinh, ngươi làm gì?
Một tên trưởng lão Đỗ gia có mái tóc trắng bạc hướng Hoàng Minh gầm lên. Những kẻ khác không khỏi hướng về Hoàng Minh đầy giận dữ cùng sợ hãi.
- Giết các ngươi! Bạo!
Hoàng Minh cười lạnh, hai mắt hung ác lập loè quang mang quỷ dị. Lời hắn vừa quát, hai tay đang nắm chặt lập tức mở ra.
Bùm bùm bùm...
Mấy trăm khối cầu đất trong ánh mắt khiếp sợ của toàn trường lập tức nổ tung, bụi đất bay đầy trời. Toàn bộ hạ vị thần của Đỗ gia cứ vậy bị nổ thành bột phấn, đến một cọng lông cũng không thấy. Mấy trăm thần cách từ trên không rơi xuống mặt đất khiến người ta thấy được đây là sự thật chứ không phải là một giấc mơ. Gần như lúc này không khí yên tĩnh đến tột cùng. Ai cũng rơi vào trong cảm giác chết lặng. Hơn hai trăm hạ vị thần a, cũng không phải là Hoá Thần hay Độ Kiếp mà là chân chính Hạ Vị thần đây. Cứ như vậy hợ hai trăm hạ vị thần bị một chiêu miểu sát toàn bộ.
- A, tiểu tạp chủng, ngươi đáng chết!
Ở phía xa trông thấy một màn này, lão thái thái kia là người đầu tiên thanh tỉnh lại. Tiếng rít gào của lão thái này cực kì kinh khủng. Nó giống như âm ba vang vọng đất trời. Đồng thời nó cũng khiến toàn trường còn trong tĩnh lặng toàn bộ người bừng tỉnh. Lão Thái Thải bỏ lại Lập Khương thành chủ lập tức hướng về phía Hoàng Minh lao tới.
- Ở lại đi!
Lập Khương làm sao ó thể để lão thái bà này hướng tới Hoàng Minh bên kia. Thân hình loé lên, quang minh nguyên tố bao phủ toàn thân hắn nhanh chóng lướt đi. Một cự chưởng khổng lồ được Lập Khương đánh ra hoàn toàn bao trùm lão thái bà.
- Đáng chết!
Lão thái thái quát lớn một tiếng, thân thể không thể không lui lại, đồng thời quải trưởng vung lên. Hắc ám nguyên tố mạnh mẽ tạo thành lốc xoáy hướng cự chưởng đánh tới. Không gian lập tức nổ mạnh, quang minh hắc ám hai chủng lực lượng đối lập điên cuồng cắn nuốt nhau.
Phía bên kia lão nhân tóc hoa râm cũng bị Yến Thanh ngăn cản không cách nào thoát khỏi đeo bám. Đỗ Thực giao chiến cùng Vũ Văn Hoá Cập cũng đã đỏ cả mắt. Tộc nhân trong nhay mắt chết mấy trăm cường giả thần cấp, thân là tộc trưởng, hắn trong lòng như phát điên. Thế nhưng Vũ Văn Hoá Cập tu vi cao hơn hắn một đoạn, lại liên tục dây dưa một mực cầm chừng hắn. Không có cách nào, ba thượng vị thần đại viên mãn của Đỗ gia hoàn toàn không thể tương trợ.
Phía bên này, Hoàng Minh lăng không mà đứng. Áo bào xanh lam theo gió bay phần phật. Hai tay hắn chắp lại phía sau lưng, tóc dài bay múa. Toàn thân một màu vàng kim óng ánh lực lượng Cửu Vĩ. Hai con mắt một đỏ vàng, một tím nhạt yêu dị khôn cùng. Hai thanh trường kiếm một đen tuyền một trắng bạc phiêu phù phía sau lưng. Hắn đứng ở đó như một vương giả bễ nghễ thiên hạ. Ánh mắt nhìn về hơn trăm thần cấp cao thủ còn lại của Đỗ gia, Hoàng Minh cười lạnh.
Đã đến một bước này, không còn có cách nào thoả hiệp được nữa. Hoàng Minh một chiêu diệt mấy trăm hạ vị thần cao thủ. Từ lúc này, Hắn cùng Đỗ gia chính là chỉ có một bên còn có thể sống sót.
- Thiếu gia, hắn mạnh như vậy!
Vũ Nghi ở phía sau lưng Hoàng Minh kinh hãi hô lên. Không chỉ có hắn, Tác Hi cùng một đám tiểu đệ phía sau cũng là há hốc miệng tràn ngập vẻ dại ra.
Tác Hi hai mắt tư màu đen bất giác đã chuyển thành đỏ rực. Hai con mắt của hắn nhất thời xuất hiện đồ án quỷ dị.
- Lực lượng huyết mạch có thể mạnh đến như thế nào?
Tác Hi lẩm bẩm, hai mắt đồ án dấu phẩy liên tục xoay tròn, thế nhưng không ai lúc này để ý đến hai mắt của hắn.
- Woa, lão đại thật lợi hại, thật đẹp trai a!
Hoàng Ánh hai mắt sáng rực, liên tục kêu lên cảm thán. Hoàng Anh cũng gật đầu như gà mổ thóc biểu hiện sự đồng ý của bản thân. Lập Phi lại là hai tay nắm chặt, miệng nở nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm:
- Hắn vẫn luôn như vậy, vô cùng bá đạo cường hãn!
Địa trấn rung chuyển nổ vang khiến toàn trường kinh hãi. Mặt đất rung chuyển vỡ vụn từng mảnh. Dưới trấn tiếng kêu gào ầm ĩ. Bốn phía đồi núi xung quanh đều nứt vỡ đáng sợ. Ba cuộc chiến sáu thượng vị thần đại viên mãn đều không hẹn mà dừng tay nhìn về phía Đỗ gia.
Chỉ thấy lúc này hàng trăm hàng ngàn tảng đá, khối đất điên cuồng bay lên không trung với tốc độ chóng mặt. Bọn chúng hướng về mấy trăm thần cấp cao thủ của Đỗ gia mà tới.
- Đây là thứ gì?
Thần cấp cao thủ của Đỗ gia khuôn mặt đều biến sắc. Trông thấy khối đất, tảng đá lao tới đều điên cuồng đánh ra công kích phả huỷ không cho chúng tiếp cận thân thể. Nhưng mà đám đất đá này số lượng quá khủng bố, lại tốc độ cực kì nhanh. Không ít hạ vị thần đều lập tức bị bọn chúng đắp lại. Giống như một cái nam châm, mỗi tên hạ vị thần đều bị vô số đất đá bao phủ hoàn toàn bị vùi lấp. Trung vị thần liền có thể khó khăn ngăn cản một hai, thế nhưng hạ vị thần là hoàn toàn không một chút phản kháng. Rất nhanh trên trời xuất hiện mấy trăm khối cầu đất lơ lửng trên không trung.
- Tiểu súc sinh, ngươi làm gì?
Một tên trưởng lão Đỗ gia có mái tóc trắng bạc hướng Hoàng Minh gầm lên. Những kẻ khác không khỏi hướng về Hoàng Minh đầy giận dữ cùng sợ hãi.
- Giết các ngươi! Bạo!
Hoàng Minh cười lạnh, hai mắt hung ác lập loè quang mang quỷ dị. Lời hắn vừa quát, hai tay đang nắm chặt lập tức mở ra.
Bùm bùm bùm...
Mấy trăm khối cầu đất trong ánh mắt khiếp sợ của toàn trường lập tức nổ tung, bụi đất bay đầy trời. Toàn bộ hạ vị thần của Đỗ gia cứ vậy bị nổ thành bột phấn, đến một cọng lông cũng không thấy. Mấy trăm thần cách từ trên không rơi xuống mặt đất khiến người ta thấy được đây là sự thật chứ không phải là một giấc mơ. Gần như lúc này không khí yên tĩnh đến tột cùng. Ai cũng rơi vào trong cảm giác chết lặng. Hơn hai trăm hạ vị thần a, cũng không phải là Hoá Thần hay Độ Kiếp mà là chân chính Hạ Vị thần đây. Cứ như vậy hợ hai trăm hạ vị thần bị một chiêu miểu sát toàn bộ.
- A, tiểu tạp chủng, ngươi đáng chết!
Ở phía xa trông thấy một màn này, lão thái thái kia là người đầu tiên thanh tỉnh lại. Tiếng rít gào của lão thái này cực kì kinh khủng. Nó giống như âm ba vang vọng đất trời. Đồng thời nó cũng khiến toàn trường còn trong tĩnh lặng toàn bộ người bừng tỉnh. Lão Thái Thải bỏ lại Lập Khương thành chủ lập tức hướng về phía Hoàng Minh lao tới.
- Ở lại đi!
Lập Khương làm sao ó thể để lão thái bà này hướng tới Hoàng Minh bên kia. Thân hình loé lên, quang minh nguyên tố bao phủ toàn thân hắn nhanh chóng lướt đi. Một cự chưởng khổng lồ được Lập Khương đánh ra hoàn toàn bao trùm lão thái bà.
- Đáng chết!
Lão thái thái quát lớn một tiếng, thân thể không thể không lui lại, đồng thời quải trưởng vung lên. Hắc ám nguyên tố mạnh mẽ tạo thành lốc xoáy hướng cự chưởng đánh tới. Không gian lập tức nổ mạnh, quang minh hắc ám hai chủng lực lượng đối lập điên cuồng cắn nuốt nhau.
Phía bên kia lão nhân tóc hoa râm cũng bị Yến Thanh ngăn cản không cách nào thoát khỏi đeo bám. Đỗ Thực giao chiến cùng Vũ Văn Hoá Cập cũng đã đỏ cả mắt. Tộc nhân trong nhay mắt chết mấy trăm cường giả thần cấp, thân là tộc trưởng, hắn trong lòng như phát điên. Thế nhưng Vũ Văn Hoá Cập tu vi cao hơn hắn một đoạn, lại liên tục dây dưa một mực cầm chừng hắn. Không có cách nào, ba thượng vị thần đại viên mãn của Đỗ gia hoàn toàn không thể tương trợ.
Phía bên này, Hoàng Minh lăng không mà đứng. Áo bào xanh lam theo gió bay phần phật. Hai tay hắn chắp lại phía sau lưng, tóc dài bay múa. Toàn thân một màu vàng kim óng ánh lực lượng Cửu Vĩ. Hai con mắt một đỏ vàng, một tím nhạt yêu dị khôn cùng. Hai thanh trường kiếm một đen tuyền một trắng bạc phiêu phù phía sau lưng. Hắn đứng ở đó như một vương giả bễ nghễ thiên hạ. Ánh mắt nhìn về hơn trăm thần cấp cao thủ còn lại của Đỗ gia, Hoàng Minh cười lạnh.
Đã đến một bước này, không còn có cách nào thoả hiệp được nữa. Hoàng Minh một chiêu diệt mấy trăm hạ vị thần cao thủ. Từ lúc này, Hắn cùng Đỗ gia chính là chỉ có một bên còn có thể sống sót.
- Thiếu gia, hắn mạnh như vậy!
Vũ Nghi ở phía sau lưng Hoàng Minh kinh hãi hô lên. Không chỉ có hắn, Tác Hi cùng một đám tiểu đệ phía sau cũng là há hốc miệng tràn ngập vẻ dại ra.
Tác Hi hai mắt tư màu đen bất giác đã chuyển thành đỏ rực. Hai con mắt của hắn nhất thời xuất hiện đồ án quỷ dị.
- Lực lượng huyết mạch có thể mạnh đến như thế nào?
Tác Hi lẩm bẩm, hai mắt đồ án dấu phẩy liên tục xoay tròn, thế nhưng không ai lúc này để ý đến hai mắt của hắn.
- Woa, lão đại thật lợi hại, thật đẹp trai a!
Hoàng Ánh hai mắt sáng rực, liên tục kêu lên cảm thán. Hoàng Anh cũng gật đầu như gà mổ thóc biểu hiện sự đồng ý của bản thân. Lập Phi lại là hai tay nắm chặt, miệng nở nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm:
- Hắn vẫn luôn như vậy, vô cùng bá đạo cường hãn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương