Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)
Chương 947: Hắc Ba Luân, đã lâu không gặp
Ai dám nghi ngờ lực chiến đấu của Dương Ân?
Khỉ Gầy từng bị hắn đá vào mông, rùa vân bạc từng bị hắn đánh vỡ mai, dù họ liên thủ lại với nhau thì cũng không phải là đối thủ của Dương Ân.
Sau khi tất cả ngoan ngoãn thu tay lại, Dương Ân tiếp tục dẫn họ lên đường, còn phạt họ mỗi người đi tìm thảo dược và đồ bổ thận.
Trên đường đi, ngoài việc thu thập rất nhiều thảo dược, Khỉ Gầy và rùa vân bạc còn kiếm không ít đồ bổ thận, trong đó có chân gấu, lộc nhung, linh sâm…
Dương Ân vờ vịt từ chối mà nướng luôn chân gấu ăn, uống linh sâm cứ như là nước giải khát, thận nhanh chóng được bồi bổ.
Bất giác họ đã đi vào trong lòng núi được vài ngày rồi, cuối cùng cũng đã sắp đến được nơi cần đến.
Hú!
Từng tiếng gầm gừ của lang yêu vang lên, đám lang yêu bao vây lấy đám người Dương Ân.
Trên đường đi, Dương Ân chưa từng làm hại bất kỳ một con lang yêu nào, hắn biết rõ nơi này là địa bàn của tộc sói, một khi làm hại đến chúng thì chắc chắn sẽ tạo thành vô vàn rắc rối.
“Đại ca, nhiều lang yêu quá”, Khỉ Gầy kinh ngạc thốt lên.
“Đừng sợ, chúng nó là bạn chúng ta!”, Dương Ân bình tĩnh nói.
“Ai là bạn các ngươi, mau cút khỏi đây đi, nếu không bọn ta ăn thịt hết các ngươi đấy!”, một con Lang Vương tộc sói đen hung ác gào một tiếng.
Bên cạnh Lang Vương tộc sói đen này còn có thêm mấy con Lang Vương nữa, chúng đều tức giận trợn mắt với đám người Dương Ân, chuẩn bị nhào tới bất cứ lúc nào, ánh mắt của mấy con sói đen xung quanh lóe lên tia hung ác.
Lang Vương tộc sói đen có thể cảm nhận được hơi thở không tầm thường của hai người và hai yêu trước mặt, đây cũng là nguyên nhân tại sao nó không ra lệnh tấn công họ ngay.
“Đại ca, giết hay thế nào?”, Khỉ Gầy nắm chặt cây gậy nói.
“Trưởng tộc Hắc Ba Luân của các ngươi có ở đây không?”, Dương Ân làm lơ câu hỏi của Khỉ Gầy, hỏi Lang Vương tộc sói đen đầu đàn.
“Ngươi… ngươi quen với trưởng tộc?”, Lang Vương tộc sói đen kinh ngạc nói.
“Tất nhiên rồi, ngươi mau gọi nó ra đây, nói là có Dương Ân đến thăm!”, Dương Ân đáp.
Lang Vương kia do dự một lúc, sau đó thấp giọng kêu vài tiếng với mấy con lang yêu bên cạnh rồi nói với Dương Ân: “Ngươi đợi một chút”.
Sau đó nó nhanh chóng chạy lên ngọn núi cao nhất gần đó, trưởng tộc của bọn chúng đang ở đấy.
Không lâu sau, tiếng sói tru vang lên, một con sói màu đen, thân mình lớn hơn mấy con còn lại xuất hiện trước mặt Dương Ân, chính là Lang Hoàng tộc sói đen – Hắc Ba Luân.
Hắc Ba Luân đầu tiên là nhìn Tiểu Hắc trên vai Dương Ân, cúi đầu nằm rạp xuống đất nói: “Tham kiến tiểu tổ tông, Dương thiếu”.
Hắc Ba Luân chính là một trong các Thiên yêu từng theo Dương Ân tiến thẳng đến tộc Man di. Lúc đó Dương Ân từng dẫn vài Thiên yêu lớn như Lang Hoàng tộc sói đen, trưởng tộc sói băng, sói xanh ba mắt, lão rùa đánh đến biên cương của tộc Man di, từ đó mới có thể thuận lợi đàm phán với tộc Man di. Sau đó Dương Ân luyện chế yêu vương đan để báo đáp chúng.
“Hắc Ba Luân, đã lâu không gặp!”, Dương Ân lên tiếng chào Hắc Ba Luân.
“Đã lâu không gặp Dương thiếu, ta rất nhớ các ngài!”, Hắc Ba Luân nhiệt tình nói.
Khỉ Gầy ngây người luôn rồi.
Hắn ta không ngờ Dương Ân lại quen biết với Thiên yêu có khí thế bức người này, nhưng sau đó hắn ta nghĩ đến việc đại ca mình có thể trở nên lợi hại như thế thì chắc chắn có vài bí mật mà người khác không biết, hắn ta cũng không nên tìm hiểu sâu hơn.
Nghe trưởng tộc nói chuyện như vậy, Lang Vương tộc sói đen chạy đến từ phía sau, sợ hãi đến độ chân mềm nhũn.
Lúc nãy nó còn đe dọa bạn của trưởng tộc, chuyện này phải làm thế sao đây?
Cũng may nó chưa làm chuyện gì quá đáng, chắc không có vấn đề gì lớn.
“Hắc Ba Luân, quanh đây đều là lãnh địa của tộc các ngươi sao?”, Dương Ân hỏi Hắc Ba Luân.
Hắn tìm theo hướng bản đồ do chiến hoàng Tử thần đưa, không ngờ lại đi đến địa bàn của tộc sói đen, nơi này cách đích đến mà hắn muốn tới không xa.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ ra được là ban đầu chiến hoàng Tử thần đã đến đây như thế nào?
“Đúng thế, đây đều lãnh địa của tộc ta, nhưng không lâu nữa, chúng ta lại phải chuyển đi rồi!”, Hắc Ba Luân đáp: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, tiểu tổ tông, Dương thiếu, mời đến động phủ của ta”.
Dương Ân không từ chối, hắn dẫn Tiểu Hắc, Khỉ Gầy đến động phủ của Hắc Ba Luân. Trước tiên hắn phải tìm hiểu tình hình xung quanh, có lẽ Hắc Ba Luân có thể cung cấp vài thông tin cho hắn.
Động phủ của Hắc Ba Luân rất tối, giơ tay ra không thấy cả năm ngón, dù là ai, khi đến những nơi như thế này thì đều sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắc Ba Luân rất nhiệt tình, không biết nó lấy ở đâu mấy viên tinh thạch mà ngay sau đó, cả hang động đều sáng rõ.
Động phủ này không rộng như của trưởng tộc sói băng, cũng không thấy có linh vật gì, có vẻ như mới dựng chưa được bao lâu.
Chỉ có mắt Tiểu Hắc nhạy bén nhất, nó nhảy xuống khỏi vai Dương Ân, đi đến một góc, chẳng mấy chốc đã ngậm một hòn đá quay lại.
“Tiểu tổ tông lợi hại thật, chỉ thoáng chốc đã phát hiện ra linh bảo trong động phủ của ta!”, Hắc Ba Luân cười nói.
Dương Ân nhìn hòn đá đen nhẻm mà Tiểu Hắc đang ngậm, hắn hỏi: “Tiểu Hắc, đây là đá gì thế?”
Mắt Khỉ Gầy khẽ giật, hắn ta kinh ngạc thốt lên: “Trong hòn đá này có năng lượng!”
Khỉ Gầy từng bị hắn đá vào mông, rùa vân bạc từng bị hắn đánh vỡ mai, dù họ liên thủ lại với nhau thì cũng không phải là đối thủ của Dương Ân.
Sau khi tất cả ngoan ngoãn thu tay lại, Dương Ân tiếp tục dẫn họ lên đường, còn phạt họ mỗi người đi tìm thảo dược và đồ bổ thận.
Trên đường đi, ngoài việc thu thập rất nhiều thảo dược, Khỉ Gầy và rùa vân bạc còn kiếm không ít đồ bổ thận, trong đó có chân gấu, lộc nhung, linh sâm…
Dương Ân vờ vịt từ chối mà nướng luôn chân gấu ăn, uống linh sâm cứ như là nước giải khát, thận nhanh chóng được bồi bổ.
Bất giác họ đã đi vào trong lòng núi được vài ngày rồi, cuối cùng cũng đã sắp đến được nơi cần đến.
Hú!
Từng tiếng gầm gừ của lang yêu vang lên, đám lang yêu bao vây lấy đám người Dương Ân.
Trên đường đi, Dương Ân chưa từng làm hại bất kỳ một con lang yêu nào, hắn biết rõ nơi này là địa bàn của tộc sói, một khi làm hại đến chúng thì chắc chắn sẽ tạo thành vô vàn rắc rối.
“Đại ca, nhiều lang yêu quá”, Khỉ Gầy kinh ngạc thốt lên.
“Đừng sợ, chúng nó là bạn chúng ta!”, Dương Ân bình tĩnh nói.
“Ai là bạn các ngươi, mau cút khỏi đây đi, nếu không bọn ta ăn thịt hết các ngươi đấy!”, một con Lang Vương tộc sói đen hung ác gào một tiếng.
Bên cạnh Lang Vương tộc sói đen này còn có thêm mấy con Lang Vương nữa, chúng đều tức giận trợn mắt với đám người Dương Ân, chuẩn bị nhào tới bất cứ lúc nào, ánh mắt của mấy con sói đen xung quanh lóe lên tia hung ác.
Lang Vương tộc sói đen có thể cảm nhận được hơi thở không tầm thường của hai người và hai yêu trước mặt, đây cũng là nguyên nhân tại sao nó không ra lệnh tấn công họ ngay.
“Đại ca, giết hay thế nào?”, Khỉ Gầy nắm chặt cây gậy nói.
“Trưởng tộc Hắc Ba Luân của các ngươi có ở đây không?”, Dương Ân làm lơ câu hỏi của Khỉ Gầy, hỏi Lang Vương tộc sói đen đầu đàn.
“Ngươi… ngươi quen với trưởng tộc?”, Lang Vương tộc sói đen kinh ngạc nói.
“Tất nhiên rồi, ngươi mau gọi nó ra đây, nói là có Dương Ân đến thăm!”, Dương Ân đáp.
Lang Vương kia do dự một lúc, sau đó thấp giọng kêu vài tiếng với mấy con lang yêu bên cạnh rồi nói với Dương Ân: “Ngươi đợi một chút”.
Sau đó nó nhanh chóng chạy lên ngọn núi cao nhất gần đó, trưởng tộc của bọn chúng đang ở đấy.
Không lâu sau, tiếng sói tru vang lên, một con sói màu đen, thân mình lớn hơn mấy con còn lại xuất hiện trước mặt Dương Ân, chính là Lang Hoàng tộc sói đen – Hắc Ba Luân.
Hắc Ba Luân đầu tiên là nhìn Tiểu Hắc trên vai Dương Ân, cúi đầu nằm rạp xuống đất nói: “Tham kiến tiểu tổ tông, Dương thiếu”.
Hắc Ba Luân chính là một trong các Thiên yêu từng theo Dương Ân tiến thẳng đến tộc Man di. Lúc đó Dương Ân từng dẫn vài Thiên yêu lớn như Lang Hoàng tộc sói đen, trưởng tộc sói băng, sói xanh ba mắt, lão rùa đánh đến biên cương của tộc Man di, từ đó mới có thể thuận lợi đàm phán với tộc Man di. Sau đó Dương Ân luyện chế yêu vương đan để báo đáp chúng.
“Hắc Ba Luân, đã lâu không gặp!”, Dương Ân lên tiếng chào Hắc Ba Luân.
“Đã lâu không gặp Dương thiếu, ta rất nhớ các ngài!”, Hắc Ba Luân nhiệt tình nói.
Khỉ Gầy ngây người luôn rồi.
Hắn ta không ngờ Dương Ân lại quen biết với Thiên yêu có khí thế bức người này, nhưng sau đó hắn ta nghĩ đến việc đại ca mình có thể trở nên lợi hại như thế thì chắc chắn có vài bí mật mà người khác không biết, hắn ta cũng không nên tìm hiểu sâu hơn.
Nghe trưởng tộc nói chuyện như vậy, Lang Vương tộc sói đen chạy đến từ phía sau, sợ hãi đến độ chân mềm nhũn.
Lúc nãy nó còn đe dọa bạn của trưởng tộc, chuyện này phải làm thế sao đây?
Cũng may nó chưa làm chuyện gì quá đáng, chắc không có vấn đề gì lớn.
“Hắc Ba Luân, quanh đây đều là lãnh địa của tộc các ngươi sao?”, Dương Ân hỏi Hắc Ba Luân.
Hắn tìm theo hướng bản đồ do chiến hoàng Tử thần đưa, không ngờ lại đi đến địa bàn của tộc sói đen, nơi này cách đích đến mà hắn muốn tới không xa.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ ra được là ban đầu chiến hoàng Tử thần đã đến đây như thế nào?
“Đúng thế, đây đều lãnh địa của tộc ta, nhưng không lâu nữa, chúng ta lại phải chuyển đi rồi!”, Hắc Ba Luân đáp: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, tiểu tổ tông, Dương thiếu, mời đến động phủ của ta”.
Dương Ân không từ chối, hắn dẫn Tiểu Hắc, Khỉ Gầy đến động phủ của Hắc Ba Luân. Trước tiên hắn phải tìm hiểu tình hình xung quanh, có lẽ Hắc Ba Luân có thể cung cấp vài thông tin cho hắn.
Động phủ của Hắc Ba Luân rất tối, giơ tay ra không thấy cả năm ngón, dù là ai, khi đến những nơi như thế này thì đều sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắc Ba Luân rất nhiệt tình, không biết nó lấy ở đâu mấy viên tinh thạch mà ngay sau đó, cả hang động đều sáng rõ.
Động phủ này không rộng như của trưởng tộc sói băng, cũng không thấy có linh vật gì, có vẻ như mới dựng chưa được bao lâu.
Chỉ có mắt Tiểu Hắc nhạy bén nhất, nó nhảy xuống khỏi vai Dương Ân, đi đến một góc, chẳng mấy chốc đã ngậm một hòn đá quay lại.
“Tiểu tổ tông lợi hại thật, chỉ thoáng chốc đã phát hiện ra linh bảo trong động phủ của ta!”, Hắc Ba Luân cười nói.
Dương Ân nhìn hòn đá đen nhẻm mà Tiểu Hắc đang ngậm, hắn hỏi: “Tiểu Hắc, đây là đá gì thế?”
Mắt Khỉ Gầy khẽ giật, hắn ta kinh ngạc thốt lên: “Trong hòn đá này có năng lượng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương