================
Khương Niệm đang ngồi sắp xếp lại ghi chép tư vấn ngày hôm nay, đột nhiên suy tư nhìn về hướng bàn làm việc phía đối diện.
Gần đây trạng thái của Đoàn Triết trông cứ sai sai.
Bình thường hắn vốn không hay để lộ tâm trạng ra ngoài, nhưng Khương Niệm vẫn có thể nhận ra tương đối rõ, trong khoảng thời gian này cảm xúc của hắn dao động rất mạnh. Nếu nói thang điểm bình thường là 10, thì từ hôm thứ ba hắn quay trở lại làm việc trạng thái chỉ đạt khoảng 3 đến 5 điểm, từ thứ tư cho đến sáng hôm nay ước chừng đạt 7 hoặc 8 điểm.
Nhưng càng tới gần giờ tan sở, số điểm trên người hắn lại càng có vẻ tuột dốc.
Khương Niệm làm cộng sự với hắn nửa năm nay, tình hình như thế này vẫn là lần đầu mới gặp. Cô vừa mặc áo khoác vừa hỏi Đoàn Triết: "Lần cuối cùng anh đi gặp chuyên gia tâm lý cá nhân là từ bao giờ?"
Mỗi ngày các chuyên gia tư vấn tâm lý phải đối mặt với một lượng lớn cảm xúc tiêu cực từ khách hàng, đôi khi mất cân bằng cảm xúc là chuyện có thể hiểu được, thế nên Hòa An yêu cầu tất cả các chuyên viên tâm lý ở bệnh viện mình phải thường xuyên hẹn lịch với chuyên viên giám sát và chuyên viên tâm lý cá nhân, hai người này sẽ cung cấp cho bọn họ những hướng dẫn chuyên môn dựa trên góc độ cá nhân trong từng trường hợp.
Đoàn Triết vừa trả lời xong một tin nhắn, lơ đãng trả lời: "Trung tuần mỗi tháng tôi đều đi." Hắn lật xem lịch trên điện thoại di động, nhìn danh sách công việc đã được đánh dấu, "Lần hẹn tiếp theo là vào ngày nghỉ tuần sau."
Khương Niệm nhắc nhở: "Tôi kiến nghị anh nên sửa lịch lại sớm hơn đi."
Đoàn Triết chậm chạp ngẩng đầu, bấy giờ mới nhận ra Khương Niệm không phải đang nói chuyện phiếm.
"Kiến nghị cá nhân thôi, anh cứ suy xét thêm." Khương Niệm bổ sung một câu.
Đoàn Triết yên lặng vài giây mới nói: "Lát nữa tôi hỏi lại cô ấy xem sao."
Thấy hắn thoải mái đồng ý, Khương Niệm không tiếp tục đề tài này nữa, đột nhiên cô nàng nhớ ra một chuyện: "Anh đã liên hệ được với mấy vị bác sĩ vật lý trị liệu mà chủ nhiệm Trần đề cử chưa?"
Đoàn Triết đáp: "Liên hệ rồi."
Hắn không muốn nhiều lời, Khương Niệm cũng không truy vấn thêm.
"Thế thôi vậy." Cô xách túi đứng dậy khỏi bàn làm việc, cười chào, "Tôi về đây, ngày mai lại gặp."
Đoàn Triết buông di động xuống rồi tranh thủ làm nốt công việc còn lại ngày hôm nay, trên đường ra bãi đỗ xe hắn gửi một tin WeChat cho Lâm Nhất thông báo mình đang trở về nhà.
Vừa ngồi lên xe, tin nhắn trả lời của Lâm Nhất cũng tới.
[ 1: Về mau lên đi, đồ ăn nguội hết bây giờ. ]
Đoàn Triết cầm điện thoại phân tích ý nghĩa trong câu này mất cả buổi, cuối cùng nửa tin nửa ngờ hỏi: [ Anh nấu cơm à? ]
Di động lập tức nhảy ra hai thông báo hồi đáp.
[ 1: Nói nhảm, chẳng lẽ là cậu nấu? ]
[ 1: Còn lề mề nữa là tôi ăn hết đấy. ]
Đoàn Triết cực kỳ chấn động, sự kiện này quả thật hoang đường ngang với tin tức mặt trời mọc đằng tây.
Mà cơn chấn động đạt đến đỉnh điểm ở ba mươi phút sau đó.
Đoàn Triết nhìn một bàn đậu phụ gia thường*, cải xào nấm hương và trứng xào cà chua, không tin được mở miệng hỏi: "Toàn bộ đều là món chay?"
*Đậu phụ gia thường 家常豆腐
Lâm Nhất đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn, anh nện mạnh hai chén cơm xuống mặt bàn, ngữ khí cực kỳ cau có: "Trong trứng xào cà chua có trứng."
Ai nấu cơm người đó làm vua, Đoàn Triết không dám hó hé gì nữa đành ngoan ngoãn đi rửa tay. Lúc hắn quay lại bàn Lâm Nhất đã bắt đầu ăn cơm.
Đoàn Triết nhấc đũa lên nếm một miếng, buộc lòng phải thừa nhận, tuy rất tiếc nuối vì không có thịt nhưng cơm nhà vẫn ngon hơn cơm hộp đến một tỉ lần. Hắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hỏi Lâm Nhất: "Hôm nay châm cứu thấy thế nào?"
Lâm Nhất đáp cho có: "Thế nào là thế nào, tuần nào mà chẳng y như vậy."
Đoàn Triết chọc chọc miếng đậu phụ trong chén, lại hỏi: "Thứ bảy này anh có bận gì không?"
Lâm Nhất chống tay trái lên cằm, liếc hắn một cái: "Lại muốn làm gì nữa?"
"Thầy chủ nhiệm khoa phục hồi chức năng bên tôi có đề cử vài vị bác sĩ Trung y." Đoàn Triết nói, "Thứ bảy anh đi với tôi một chuyến đi."
Lâm Nhất không hứng thú "À" một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đoàn Triết hỏi: "Đồ ăn được không?"
"Ngon lắm ngon lắm..."
Thấy ánh mắt anh quá tha thiết, Đoàn Triết ấp úng nửa ngày, rốt cuộc vẫn lựa chọn thành thật trả lời: "Nhưng tôi thích ăn thịt hơn."
Lâm Nhất lập tức lạnh mặt đẩy đĩa đậu phụ ra trước mặt hắn: "Ăn đi, trong này có thịt bằm đấy."
Đoàn Triết suýt nữa nghẹn họng, miếng đậu phụ trong chén bị hắn bấm gãy làm đôi.
"Mấy món thịt chế biến quá tốn công, cậu muốn ăn thì tự đi mà làm." Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi hỏi, "Biết nấu cơm không?"
Suy xét đến hiện thực xã hội tàn khốc người tài giỏi thường trăm công ngàn việc, Đoàn Triết không suy nghĩ gì đã đáp ngay: "Không biết."
—
Anh Lâm biết nấu cơm đấy, bất ngờ chưa bà già:D
Btw hai vị này từ đầu đến cuối vẫn không đạt được nhận thức chung rốt cuộc trứng là đồ ăn chay hay đồ ăn mặn