================
"Tôi cứ nghĩ thường ngày anh chỉ toàn ăn cơm hộp thôi chứ." Đoàn Triết rửa xong cái bát cuối cùng, vươn tay tắt vòi nước bồn rửa, "Không ngờ còn biết tự nấu cơm nữa."
Không gian bếp trong nhà Lâm Nhất không nhỏ nhưng đồ đạc không nhiều lắm, trong lúc rửa bát Đoàn Triết có quan sát giá để gia vị và độ sạch sẽ của bếp núc, không có quá nhiều dấu vết cho thấy chúng được sử dụng hằng ngày.
"Đúng là không thường xuyên làm." Lâm Nhất nghiêng người dựa vào cửa bếp nhìn hắn rửa bát xong, xoay người muốn đi, "Bên cạnh Viện Y học cổ truyền có cái siêu thị, thuận tiện tạt qua mua mấy thứ về nấu tạm."
Đoàn Triết theo Lâm Nhất trở ra phòng khách, thấy anh cầm một chiếc túi giấy màu đen bên cạnh tủ lên.
"Đừng xịt cái thứ kia lên người cậu nữa." Lâm Nhất đặt túi giấy lên bàn trà, móc từ bên trong ra một chiếc hộp màu đen, vừa gỡ lớp giấy nilon bọc ngoài vừa thản nhiên nói, "Vứt chai nước hoa kia đi, không thích hợp với cậu đâu."
Đoàn Triết im lặng nhìn logo màu bạc trên thân hộp.
Lâm Nhất mở hộp, lấy chai nước hoa bên trong ra.
"Bên trên siêu thị có trung tâm thương mại, đi mua đồ ăn tiện chân mua luôn." Anh thuận miệng giải thích một câu.
Câu nói dối này thật sự bịa đến không hề có tâm, người thích nước hoa mùi đàn hương như Đoàn Triết không thể không nhận ra nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng kia. Toàn thành phố Bắc Kinh chỉ có một quầy chuyên doanh duy nhất nằm trong trung tâm thương mại SKP, mà khoảng cách từ SKP đến Viện y học cổ truyền Lâm Nhất châm cứu ít nhất phải xa đến 10km.
"Cậu có cảm thấy đàn hương là một mùi hương rất mâu thuẫn không?" Lâm Nhất xịt nước hoa lên cổ tay rồi cất bước đi đến trước mặt Đoàn Triết.
Đây là một mùi hương tuyến tính tiêu chuẩn, hương gỗ đàn trắng êm dịu thong dong khuếch tán trong không khí theo từng bước chân anh.
"Nó được tôn giáo đóng khung vào hình tượng thiêng liêng và trang trọng." Anh nâng tay, nhẹ nhàng áp cổ tay ra sau tai Đoàn Triết để tinh thể nước hoa trên da mình chậm rãi bám lên cổ hắn, "Nhưng tôi cảm thấy nó rất ấm áp, cũng rất gợi cảm."
Đàn hương, tên trong sách Phật là "Chiên đàn", tên gốc tiếng Phạn là "Chandana", với ý nghĩa mang đến cho con người niềm vui và hạnh phúc, đồng thời giải tỏa ưu phiền bất hạnh. Mùi hương rất giống với con người này, luôn khiến anh cảm thấy an tĩnh và bình yên.
Sau chút mát lạnh ban đầu là ấm áp, Đoàn Triết cảm nhận được độ ấm trên cổ tay Lâm Nhất.
"Lâm Nhất, anh đang tìm cách dỗ tôi đúng không." Mùi đàn hương trong trẻo, ôn hòa và êm dịu vương vấn giữa hai người, Đoàn Triết hồi tưởng lại những lời Khương Niệm nói lúc sắp tan làm, nhìn anh nhẹ giọng hỏi, "Trông tôi không vui đến thế cơ à?"
Lâm Nhất buông cánh tay đáp trên vai hắn, nói nhàn nhạt: "Không thích thì nghỉ."
Đoàn Triết lập tức lên tiếng: "Tôi đâu nói là không thích."
Lâm Nhất hài lòng cong nhẹ khóe môi, chôn mặt vào cổ hắn hít sâu một hơi.
Đoàn Triết thấp giọng bật cười: "Tôi tưởng anh định khen tôi ấm áp gợi cảm."
Lâm Nhất cười nhạt một tiếng: "Cậu nghĩ lầm rồi."
Đoàn Triết không cãi lại mà nâng tay lên ấn hắn trở về lồng ngực mình.
"Anh cũng nghĩ sai rồi." Hắn nghiêng đầu hôn phớt lên tóc anh, "Lâm Nhất, ở bên cạnh anh tôi không hề thấy áp lực, cũng không cảm thấy khổ sở. Bình nước hoa này, tôi rất thích."
Lâm Nhất nhẹ nhàng nhắm mắt lại giữa mùi hương gỗ đàn trắng êm dịu.
"Tối nay..." Anh thở dài, "Ngủ bên phòng ngủ chính đi."
Nhịp tim xao động xuyên qua lồng ngực dội vào ngực Đoàn Triết, hắn hỏi: "Sao lại đổi ý thế?"
Tiếng cười của hắn khiến vành tai Lâm Nhất ngưa ngứa.
"Tôi dỗ cho cậu vui rồi." Anh cọ cọ mặt lên cổ Đoàn Triết, hơi đẩy vạt áo len của hắn lên một chút, "Bây giờ đến phiên cậu dỗ tôi."
—
Đấy, thế này xong lại bảo là không yêu nhau đi?:)
Chọn hẳn mùi nước hoa khác bọt với tình đầu nghĩa là trong tiềm thức anh Lâm dần chấp nhận để ông đốc tờ bước vào cuộc đời mình với tư cách một người hoàn toàn độc lập rồi đó.