Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Chương 141: CHUẨN BỊ HÀNH ĐỘNG



Kỳ Dư rất coi trọng chuyện này. 

Bạn tốt Dư Đại Lang của ông ta bị bắt không nói, nghiêm trọng hơn chính là, mười mấy thuộc hạ của ông ta cũng bị những người kia cho bắt giữ! 

Đây chính là chuyện lớn đấy! 

Ở Trung Hải chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy! 

Một đám côn đồ lại dám cả gan ngụy trang thành quân nhân, làm chuyện xằng bậy trong nội thành! 

Quả thực là cả gan làm loạn! 

Kỳ Dư dẫn rất nhiều cảnh vệ và đặc công tập hợp ở địa điểm đã hẹn với quân biên phòng. 

Trưởng quan quân thủ thành tên là Hồ Quân, quân hàm trung tá, hơn bốn mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, khí chất mơ hồ ẩn hiện sát khí. 

Lúc đầu Hồ Quân đi lính ở Mạc Bắc, nơi đó chiến sự quanh năm, cũng là mãnh tướng đã từng trải qua rèn luyện từ khói lửa chiến tranh! 

Bởi vì một lần bị thương nên ông ta mới bất đắc dĩ lui về bộ đội tuyển hai. 

“Anh Hồ, anh chắc chắn quân thủ thành các anh không hề ra tay à?" 

Kỳ Dư nói với Hồ quân. 

"Kỳ Dư, anh nói vậy là có ý gì, nếu bộ đội bên tôi hành động ở nội thành thì sao không chào hỏi với anh trước chứ?” 

 

"Không có mệnh lệnh của tôi, cho dù là một binh một tốt cũng không thể tiến vào nội thành Trung Hải." 

Hồ Quân trầm giọng nói. 

“Nói vậy, thật sự là một tốp bộ đội vũ trang giả mạo ư?” Sắc mặt Kỳ Dư trở nên nghiêm trọng. 

Hồ Quân nói: “Tôi cũng không biết xung quanh Trung Hải vẫn còn nơi nào đang đóng quân nữa, suy đoán của anh chính xác tám chín phần mười rồi đấy” 

"Đám côn đồ chết tiệt này, dám hung hăng càn quấy như thế ở Trung Hải, đúng là không coi Kỳ Dư tôi ra gì mà!” Vẻ mặt Kỳ Dư lạnh lùng nghiêm nghị, lập tức nói với Hồ Quân: "Anh Hồ, người của anh đều đến đông đủ rồi chứ?” 

Hồ Quân cười lạnh một tiếng nói: "Chủ tịch Kỳ, anh yên tâm, chúng tôi đều là đàn ông rèn luyện từ trong chiến hoả mà ra, không tướng nào hèn nhát cả, nếu đối phương thật sự là một đám người ô hợp, chỉ dựa vào quân đội đã có thể trấn áp được rồi!" 

“Vậy thì tốt!” 

Hồ Quân gật đầu, sau đó mang theo người hùng dũng đi về phía khu ổ chuột 

Khu ổ chuột. 

 

“Gọi điện thoại chưa?” Khóe miệng Tần Duy lộ ra vẻ châm biếm, lạnh giọng nói với Dư Đại Lang. 

Sắc mặt Dư Đại Lang tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, vội vàng gật đầu nói: "Đã gọi rồi, Kỳ Dư nói ông ta sẽ lập tức tới đây. 

Dư Đại Lang tỏ vẻ thấp thỏm, thực ra lại an tâm. 

Đợi Kỳ Dư đến, đương nhiên cái mạng nhỏ này của anh ta sẽ được bảo vệ. 

“Mày cảm thấy cây dù này của mày có thể bảo vệ được mày ư?” 

Dư Đại Lang đang nghĩ gì, trong lòng Tần Duy biết rõ ràng. 

Sắc mặt Dư Đại Lang thay đổi, đầu đầy mồ hôi nói: "Người... Người anh em, tôi cũng không dám nghĩ như vậy mà, đợi lát nữa Kỳ Dư đến, các anh cứ tự thương lượng là được rồi..." 

Tần Duy cười nhạo một tiếng, không nói gì. 

Nếu như cái người gọi là Kỳ Dư kia thật sự dám bảo vệ loại khốn kiếp tội ác tày trời như Dư Đại Lang này! 

Thì Tần Duy muốn trừ hại cho dân. 

Lúc này, ánh mắt Tần Duy lại nhìn về phía Tần Phúc Tài cách đó không xa! 

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tần Duy phóng tới phía mình, anh ta chỉ cảm thấy sống lưng của mình đột nhiên lạnh lẽo. 

Tựa như có một con rắn độc lạnh buốt đang bò lên xương cụt và sống lưng anh ta... 

Sởn cả tóc gáy! 

Như rơi xuống hầm băng! 

Tần Phúc Tài nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, sao mọi chuyện lại có thể chuyển biến kịch tính như vậy! 

Càng không nghĩ tới, Tần Duy lại có xuất thân từ quân đội. 

Thảo nào trước đây lúc Tần Duy đang ở thế giằng co với Dư Đại Lang, nhưng lại không chút hoảng loạn nào. 

Thậm chí còn nắm chắc thắng lợi, hóa ra trong tay lại có một lá bài tẩy. 

Bỗng dưng anh ta nhớ tới một câu Tần Duy đã nói với anh ta. 

...Chỉ cần anh không quỳ, tôi bảo đảm anh sẽ không sao! 

Nhưng mà, Tần Phúc Tài lại xem những lời này là đánh rắm! 

Anh ta hoàn toàn cũng không nghe lọt những lời này của Tần Duy! 

Chính xác hơn chính là anh ta vốn cũng không tin Tần Duy có năng lực này! 

Cho nên, anh ta tình nguyện giống như một con chó, nằm phục trước mặt Dư Đại Lang để kéo dài hơi tàn, chứ không hề muốn tin tưởng Tần Duy. 

Thậm chí còn nhục mạ anh! 

Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Tần Phúc Tài càng thêm sợ hãi hơn 

"Tần... À không, anh Duy, tôi... Tôi cũng không muốn như vậy, anh biết đấy, sở dĩ tôi quỳ xuống, là... Là do Dư Đại Lang ép tôi... 

"Anh Duy, những lời tôi vừa nói đều không phải là lời thật lòng của tôi, chúng ta đều là anh em mà, nếu không tôi vốn cũng sẽ không theo anh tới nơi này... 

Nghe Tần Phúc Tài nói những lời này làm người ta thấy ghê tởm. 

Tần Duy không kìm được mà cảm thấy buồn nôn. 

"Tần Phúc Tài, anh thật sự coi tôi là kẻ ngốc, hay coi chính mình là kẻ ngốc vậy?" 

“Anh sẵn sàng theo tôi đến khu ổ chuột này, trong lòng anh không có chút tính toán sao?” 

"Nếu như tôi không có giá trị lợi dụng với anh, sợ rằng anh cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn tôi một c** ** chứ?" 

Tần Phúc Tài bị nói đến câm nín. 

Tần Duy nói không sai, nếu như không phải nể tình Tần Duy quen biết Trần Tứ Hải. 

Anh ta sẽ không xưng anh gọi em với Tần Duy. 

"Anh Duy, dù nói thế nào chúng ta là thân thích mà, Gia Lệ, em nói đúng không, dù sao anh vẫn là anh của em mà!" 

Sắc mặt Tần Phúc Tài tái nhợt, miễn cưỡng cười với Tần Gia Lệ. 

Tần Gia Lệ không nói một lời. 

Nhất cử nhất động vừa rồi của Tần Phúc Tài, cô ấy đều nhìn thấy cả. 

Khiến cô ấy thấy vọng! 

“Tần Phúc Tài, anh mau cút cho em, sau này đừng để em nhìn thấy anh nữa!” 

“Nếu không, nhìn thấy anh một lần thì đánh anh một lần đấy!” 

Tần Duy cả giận nói. 

Sắc mặt Tần Phúc Tài âm trầm, cuối cùng xoay người rời khỏi nơi này. 

Cái chốn quỷ quái này, anh ta cũng không muốn ở lại thêm một giây nào! 

“Người... Người anh em, anh thả chúng tôi ra trước, dù sao chúng tôi cũng là cảnh sát, các người làm như vậy, không sợ sẽ lên tòa án quân sự sao?" 

Vẻ mặt đội trưởng Tôn âm trầm, trầm giọng nói. 

“Mẹ nó, còn dám uy h**p tôi à!” 

Ánh mắt Thương Hổ phát lạnh, báng súng nện vào miệng anh ta. 

Nhất thời, răng máu lẫn lộn, máu tươi đầm đìa. Đội trưởng Tôn giận tới nỗi không kìm được! 

Trong mắt ông ta, những người này vốn không giống quân nhân! 

Mà giống côn đồ hơn. 

Dù sao, quân đội coi trời bằng vung như thế, ông ta còn chưa từng thấy qua! 

Rầm rầm rầm rầm rầm! 

Vừa lúc đó, tiếng động cơ ầm ầm chợt vang lên! 

Bên ngoài khu ổ chuột, vô số chiếc xe cảnh sát, xe chống nổ, xe bọc thép bao vây hết toàn bộ khu vực. 

Ngay lập tức đã thấy một đám đông dày đặc người bước ra khỏi xe, tay cầm súng, tạo thành một vòng vây khổng lồ ở rìa ngoài cùng! 

Kỳ Dư cùng Tần Thiên từ trong xe đi ra. 

Ánh mắt đồng thời nhìn về phía khu ổ chuột. 

Bên đó chướng khí mù mịt, cát bụi tung bay, hơn nữa hiện trường có gió lớn gào thét, gạch ngói vụn bay lên, cản trở tầm nhìn nghiêm trọng. 

Bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng người nhốn nháo trong khu ổ chuột, có thể mơ hồ nhìn thấy đàn ông mặc quân trang rằn ri. 

Quả nhiên là một đám côn đồ giả mạo quân đội! 

Hồ Quân trầm giọng nói: “Nhìn đồng phục của đối phương, là quân trang đặc thù của chiến khu Mạc Bắc, bọn họ là lính cũ của tôi!" 

“Trung Hải nằm ở vị trí trung ương của Đại Hạ, người ở quân khu Mạc Bắc làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này được?" 

“Hơn nữa cho dù có thứ gì ở đây đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào không nhận được tin nhắn!” 

Sau khi Hồ Quân xác nhận, Kỳ Dư chậm rãi gật đầu. 

Nếu đối phương là phần tử phạm tội, vậy tất cả đều có cách. 

“Mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu, nghe mệnh lệnh của tôi, chuẩn bị hành động!" 

Kỳ Dư giơ một tay lên, chuẩn bị sai người ra tay!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...