Hồ Quân cũng hạ lệnh tương tự, chuẩn bị sai người ra tay!
Bên trong khu ổ chuột.
“Báo cáo thống lĩnh, chúng ta đã bị người khác bao vây!”
Một người lính chạy tới, báo cáo với Thương Hổ.
Nghe thấy lời này, Thương Hổ khẽ cau mày, lập tức cười lạnh một tiếng: "Nói cho bọn chúng biết, bảo người phụ trách của bọn chúng đến gặp tôi!”
“Vâng!”
Người lính kia gật đầu.
Nhìn thế trận bên ngoài, sắc mặt đội trưởng Tôn và Dư Đại Lang lộ vẻ mừng rỡ khôn xiết!
Họ biết, Kỳ Dư dẫn người đến rồi!
Thấy quân thủ thành đều ra mặt, trong lòng đội trưởng Tôn vô cùng kích động!
Họ được cứu rồi!
“Lãnh đạo của chúng ta tới rồi, các người mau thả người ra!”
Sắc mặt đội trưởng Tôn âm trầm nói.
“Còn dám mạnh miệng đúng không!”
Ánh mắt Thương Hổ lạnh lẽo, lại nện báng súng vào đầu ông ta, máu tươi chảy ròng ròng.
“Đồ khốn, đừng tưởng rằng tôi không biết các người là ai, dám giả mạo quân đội ư, các ngươi chết chắc rồi!”
"Hiện tại đồn cảnh sát và quân thủ thành đều đã tới, đầu hàng là con đường duy nhất của các người đấy!"
Đội trưởng Tôn không kìm được giận dữ.
“Thật sao? Chỉ sợ anh phải thất vọng rồi!”
Thương Hổ nhe răng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài khu ổ chuột.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thống lĩnh quân thủ thành tên là Hồ Quân, năm đó đã từng ở Thiên Vương vệ một thời gian.
Ông ấy nỉ non một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần Duy, cười nói: "Duy Nhi, cháu yên tâm, tôi còn không để những người này vào mắt đâu!"
Tần Duy gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Dư Đại Lang, cười khẩy nói: "Dư Đại Lang, đây là ô dù của mày sao?”
Vẻ mặt Dư Đại Lang âm trầm, tuy rằng anh ta đã an tâm hơn đôi chút, nhưng dù sao mạng nhỏ vẫn còn ở trong tay đối phương.
Anh ta cũng không dám nhảy lung tung.
“Người... Người anh em, cần gì phải vì một chuyện nhỏ mà khiến mọi chuyện ầm ĩ đến mức trời long đất lở như vậy, nên hòa giải mâu thuẫn thôi, anh cũng là một nhân vật tầm cỡ nên hẳn biết điểm này, đắc tội quá nhiều người sẽ không có kết cục tốt đâu!"
“Hay là chúng ta bắt tay giảng hòa, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, chuyện cũ bỏ qua, thế nào?"
Dư Đại Lang thấy mọi chuyện ầm ĩ như vậy, trong lòng không sợ hãi là chuyện không thể.
“Cậu là cái thá gì cũng xứng nói chuyện như thế với Duy Nhi!”
Thương Hổ nghe xong ánh mắt lạnh lẽo, giơ súng lên, nhằm thẳng vào đầu Dư Đại Lang.
Dư Đại Lang sợ tới mức cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt!
Bên ngoài khu ổ chuột.
Đúng lúc này, một thuộc hạ của Thương Hổ chạy ra.
“Ai là người phụ trách?" Vệ sĩ trầm giọng nói.
Kỳ Dư hơi nheo hai mắt lại, đứng dậy: "Chính là tôi!”
"Rốt cuộc các người là ai, muốn làm gì, nói với người cầm đầu của các người, nếu không đầu hàng, chúng tôi sẽ nổ súng!"
Thuộc hạ của Thương Hổ không chút sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh một tiếng.
“Trưởng quan của chúng tôi bảo người phụ trách của các anh qua đó một chuyến!”
“Trưởng quan?”
Kỳ Dư cười nhạo một tiếng: "Anh bảo anh ta tới gặp chúng tôi, tiện thể nói với anh ta một câu, buông vũ khí xuống, thả con tin ra sẽ được xử lý khoan hồng!" "Đi đến tận cùng con đường sẽ không có bất kỳ kết quả tốt nào!"
Thuộc hạ của Thương Hổ cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi nơi này.
“Lão Hồ, đám côn đồ này quá to gan làm loạn, tôi thấy giả mạo quân nhân đến nỗi nghiện rồi, lát nữa không được thả một kẻ nào ra hết.
Hồ Quân lại nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi cảm nhận được một khí chất đặc biệt của quân nhân trên người gã vệ sĩ vừa rồi, không giống như là giả. “Không thể nào, lão Hồ, tôi vừa gọi điện thoại lên tỉnh rồi, ở Trung Hải không có bộ đội nào khác, những người này đều là giả mạo”
“Lão Hồ, những thứ này đều là phần tử vũ trang, chế ngự chúng chính là công lao lớn!
Kỳ Dư cười nói.
Hồ Quân luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Vũ trang ư?
Nhìn trang bị của đối phương, trong nước nào có phần tử vũ trang lớn mạnh như vậy, thương nhân súng ống đạn dược cũng không thể lợi hại như vậy chứ.
“Kỳ Dư, tôi vẫn nên đi vào một chuyến thôi, tôi muốn xem thử đối phương là thần thánh phương nào.
Hồ Quân nói.
Kỳ Dư nói: "Như vậy sẽ không gặp nguy hiểm chứ.”
“Đến lúc đó cứ theo lệnh của tôi mà làm.”
“Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ bắn đạn tín hiệu ngay lập tức.”
Nói xong, Hồ Quân một mình đi vào bên trong.
Mới vừa đi tới cửa khu ổ chuột đã thấy một đám vệ sĩ mặt đầy sát khí canh giữ ở bên ngoài, một luồng sát khí đập vào mặt!
Khí chất của những vệ sĩ này kiên nghị, ánh mắt như dao găm, sát khí trên người cuộn trào!
Hồ Quân nhìn thấy thì trong lòng run sợ, luồng sát khí này chỉ có quân nhân biên phòng mới có...
Một ý nghĩ dâng lên trong lòng, chẳng lẽ đây thật sự là bộ đội Mạc Bắc?
Được người khác dẫn vào, ông ta đi vào khu ổ chuột.
Vừa đi vào đã thấy được các loại vũ khí tiên tiến đứng đầu trong nước!
Những vũ khí này, cho dù là quân thủ thành cũng không có tư cách được trang bị.
“Người anh em, xin hỏi chút, trưởng quan của các người rốt cuộc là ai vậy?”
Mãi đến khi đi vào khu ổ chuột, lúc này Hồ Quân mới xác định, đây rõ ràng chính là một nhánh bộ đội kỷ luật hàng thật giá thật!
Hiểu rõ càng sâu, Hồ Quân lại càng kinh hãi!
Tác phong quân nhân này!
Sát khí này!
Thanh thế này!
Đời người hiếm thấy!
Lúc trước Hồ Quân phục vụ ở Mạc Bắc, từng gia nhập một nhánh bộ đội đặc thù.
Nhìn thấy nhánh bộ đội trước mắt này, ông ta giật mình vì một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Gặp rồi thì ông sẽ biết."
Vệ sĩ trầm giọng nói.
Hồ Quân rất nhanh đã đi tới vị trí trung tâm của khu ổ chuột.
Nhìn thấy một bóng lưng, ông ta dừng bước!
Bóng lưng quen thuộc...
Trong chớp mắt khoé mắt ông ta ướt át, ký ức mấy năm trước tràn lên đầu.
Khi đó, ông ta còn là một tiểu đội trưởng của Thiên Vương vệ.
Theo Thiên Vương vệ chinh chiến sa trường!
Vẻn vẹn chỉ là một bóng lưng.
Ông ta đã nhận ra người đàn ông này!
“Thống... Thống lĩnh...
Mỗi ông ta mấp máy, kỷ niệm xưa ùa về, đó là một đoạn quá khứ khắc sâu nhất trong trí nhớ ông ta.
“Thống lĩnh Hồ, cứu mạng, mau cứu chúng tôi!”
Đội trưởng Tôn bị bắt nhìn thấy Hồ Quân, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng hô lên.
Ngay cả Hồ Quân cũng tới rồi, lòng tin của ông ta tăng mạnh.
Dư Đại Lang cũng thế.
Xem ra mạng nhỏ đã được bảo vệ rồi!
Những người trước mắt này lá gan lớn thế nào cũng không dám giết người trước mặt Hồ Quân!
Phải biết rằng, ông ta chính là thống lĩnh quân thủ thành đấy!
Nắm giữ binh quyền mấy chục ngàn người!
Ai dám không nể mặt ông ta chứ.
Mà lúc này, Thương Hổ chậm rãi xoay người lại.
Ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hồ Quân.
“Hồ Quân, đã lâu không gặp.
Thương Hổ chậm rãi nói.
“Thống lĩnh!”
Hồ Quân đứng nghiêm chào ngay lập tức.
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Ông ta lại gặp phải lãnh đạo cũ của mình ở Trung Hải.
Nhánh bộ đội chính thống của chiến thần Mạc Bắc!
Thống lĩnh Thiên Vương vệ.
...Thương Hổ!
Thấy cảnh này.
Đội trưởng Tôn trợn tròn mắt.
Dư Đại Lang cũng trợn tròn mắt!
Vẻ mặt họ ngạc nhiên.
Có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, Hồ Quân lại là thuộc hạ của Thương Hổ này!
Xong rồi!
Tiêu đời rồi!
Sắc mặt hai người cực kỳ khó coi, không hẹn mà cùng nghĩ thế.
Thương Hổ đi từng bước về phía Hồ Quân, sau đó đứng ở cách ông ta không xa, trầm giọng nói: "Hồ quân, mặc dù bây giờ anh là thống lĩnh một phương, nhưng anh là lính đi ra từ Thiên Vương vệ!"
“Báo cáo thống lĩnh, tôi vĩnh viễn là lính của ngài!”
Hồ Quân đứng thẳng, thẳng lưng, lớn giọng nói.
“Tôn chỉ của Thiên Vương vệ là gì?” Thương Hổ trầm giọng hỏi.
“Bảo vệ quốc gia, trừ bạo giúp yếu!” Hồ Quân hét lớn.
“Rất tốt”.
Thương Hổ khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh lại rống giận nói: “Anh có chắc mình làm được tám chữ này không!!!”