Editor: Byredo
Hắn nhìn chằm chằm vào đại phu kiểm tra cho nàng, trận địa như sẵn sàng đón quân địch, gấp gáp nhìn chằm chằm vào người làm đại phu cảm thấy rất áp lực, hành động gian nan.
Tùy tùng nghe thấy tiếng động ầm ĩ bên ngoài, rút trường đao trên người ra, khi đang muốn đi tới cửa thì Giang Nghi Thanh đã xông vào, hai người bùng nổ xung đột, là hắn nhận ra thân phận người tới, bảo tùy tùng lui ra.
“Tống Duẫn Tín?” Nàng ta nhướng mày đánh giá hắn, sau đó phát hiện nữ hài đang nằm trên giường và hành động bắt mạch của đại phu. “Nàng ta là ai?”
Giang Nghi Thanh nhìn chằm chằm vào nữ hài trên giường, giọng điệu không rõ cảm xúc, giống như chỉ là dò hỏi đơn thuần.
Đôi mắt xinh đẹp ướt át của nữ hài cũng nhìn về phía Giang Nghi Thanh, lại không dám làm càn mà đánh giá, rũ mắt tránh đi ánh mắt quá mức nghiêm khắc và sắc bén của nữ nhân.
“Nàng là nữ nhi của ta.” Hắn dừng một chút, giọng điệu dịu dàng, mềm mại, cúi đầu nói với nàng. “Cần Nhi, nàng ấy là đại tiểu thư Giang gia, cũng là kế phu nhân sắp vào cửa.”
Nàng đã sớm nghe nói việc này, cũng đoán được thân phận của người tới, nhưng lại lặng im không nói, cũng không thể nói được.
“Nàng ấy bị sao vậy?” Giang Nghi Thanh không hề có chút xấu hổ hay làm ra vẻ của nữ nhi, lớn tiếng hỏi. Nữ hài bị bệnh, gầy yếu, huống hồ còn có đại phu đang bắt mạch giúp nàng, vừa nhìn đã biết là thân thể không khỏe.
Hắn không để ý đến nàng ta, quay đầu hỏi đại phu. “Sao rồi? Độc còn sót lại đã được loại bỏ toàn bộ chưa?”
Đại phu gật gật đầu. “Hiện tại chỉ còn thanh quản của đại cô nương là có vấn đề thôi, cái này không thể chữa được, chỉ có thể từ từ hồi phục.”
Giang Nghi Thanh thấy Tống Duẫn Tín không để ý tới mình thì cảm thấy tức giận. Nếu là bình thường, nàng ta đã sớm đánh một roi qua đó rồi, nhưng mà nàng ta để ý đến nữ hài gần sát đó nên mới chịu đựng không phát tác. “Thanh quản của nàng ấy bị sao vậy?”
Đại phu thấy thái độ lạnh nhạt của hắn cũng không dám vượt quá giới hạn mà giải thích cho Giang Nghi Thanh, ông ta thấy tình huống không ổn, tìm cớ mà lui ra ngoài.
Giang Nghi Thanh thấy thái độ lạnh lùng năm lần bảy lượt của hắn đã sắp không kìm nén nổi lửa giận nữa rồi.
Nữ hài nằm trên giường, lại nhìn về phía nàng ta, đôi mắt xinh đẹp ướt sũng, ngón tay trắng trẻo thon dài để ở yết hầu, rồi lại xua xua tay, ý bảo mình không thể nói chuyện được.
Cơn tức của Giang Nghi Thanh tiêu tán, hừ một tiếng, ngồi trên đệm, tự mình rót một chén nước cho nhuận họng. “Ngay cả nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được, loại nam nhân này có thể làm được gì chứ?”
Tống Duẫn Tín không để ý tới lời châm chọc của nàng ta, cúi đầu nhìn xuống nữ hài, dịch góc chăn cho nàng, đôi mắt u ám sâu thẳm đối diện với nàng.
Nàng không chịu rời mắt, đôi mắt trong trẻo như nước, nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong tràn đầy lưu luyến, tình cảm sâu nặng, giống như đập vào xương cốt máu thịt của hắn, làm hắn đau đớn.
Hắn khụ một tiếng, rời mắt đi. “Ngươi tới đây làm gì?”
Giang Nghi Thanh không phát hiện ra điều kì lạ giữa hai người, tính cách nàng ta xuề xòa, cũng không hiểu được ánh mắt của người khác, hành động hoàn toàn theo ý mình, làm theo sở thích, mặc lời khuyên can của người khác nên thanh danh của nàng ta mới trở nên hỗn loạn như thế. “Nghe nói ngươi và cha ta đã định hôn kỳ vào mùa thu sang năm, quá lâu, trở về thì làm luôn đi.”
Bức hôn đến trình độ này, Giang Nghi Thanh cũng là người tài ba, tìm trăm dặm khó thấy.
Nữ hài trên giường nghe vậy, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Vì sao?” Tống Duẫn Tín bình tĩnh hỏi.
“Ta muốn đến Bắc cương, không thể chờ đến mùa thu sang năm, năm nay phải xuất phát luôn.” Nữ nhân mạnh mẽ vỗ bàn, hoàn toàn không có tư thái của nữ nhân, thậm chí còn giống hán tử hơn cả Tống Duẫn Tín.
Dường như hắn đã sớm biết tính cách của Giang Nghi Thanh, ngậm miệng không hề đồng ý. “Ta sẽ suy xét.”
“Suy xét cái gì chứ! Lề mà lề mề, không có chút phong thái nam nhân nào cả, đúng là đồ thư sinh.” Nàng ta đang muốn chỉ vào mũi hắn mà mắng, nhưng lại thấy nữ hài dùng ánh mắt dịu dàng mềm mại nhìn về phía mình, nàng ta dừng một chút, nuốt vào những lời thô tục chuẩn bị phun ra.
Trước khi rời đi, Giang Nghi Thanh đột nhiên xoay người, nói với nữ hài. “Đợi đến khi thân thể ngươi tốt lên, ta sẽ đưa ngươi đi cưỡi ngựa nha.”
Nữ hài kinh ngạc.
Giang Nghi Thanh cũng không đợi nàng đáp lại, quay đầu đi mất.
“Nàng thích ngươi, thật đúng là hiếm có.” Hắn lắc đầu cười khẽ.
Giang Nghi Thanh có tiếng là tính tình ngang ngược kiêu ngạo, khi lửa giận bùng lên thì ngay cả nương nàng ta cũng không thể dập tắt được. Nàng ta đã từng đánh tiểu thiếp của cha mình đến tàn phế, đánh đến khi hài tử trong bụng tiểu thiếp mất đi, suýt chút nữa là một thi hai mệnh, bị Giang Thừa Phụ lưu đày đến Bắc cương nửa năm. Cũng bởi vậy mà nàng ta yêu cuộc sống ở Bắc cương, nếu không phải là Giang Thừa Phụ trông quá chặt thì nàng ta đã sớm chuồn đi rồi.
Nữ hài bất đắc dĩ cười cười. Nàng ta thích mình thì sao chứ? Nàng chỉ muốn làm hắn thích, chỉ là bọn họ mới là phu thê, nàng và hắn, suốt đời chỉ có thể dừng bước ở thân phận cha con, không thể vượt qua.
“Ít nhất thì nàng ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để nữ nhân trong hậu trạch dễ dàng làm ngươi bị thương.” Hắn nhìn ra nàng không để bụng, nhẹ giọng mà giải thích.
Nàng khẽ chạm vào tay hắn, nắm lấy bàn tay hắn, mười ngón đan xen, muốn nói với hắn rằng nàng chỉ muốn được hắn bảo vệ.
Hắn thông minh như thế, sao có thể không rõ ý của nàng chứ? Hắn nghĩ nghĩ, hứa hẹn với nàng. “Được, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
===============================
Tùy tùng nghe được thuộc hạ nói nhỏ thì ngạc nhiên, vẻ mặt rối rắm mà nhìn chỗ xe ngựa. “Được, ta đã biết.”
Hắn ta do dự, chờ ở bên ngoài, rốt cuộc thì cũng chờ được chủ tử đi ra, hắn ta nhanh chóng chạy lên phía trước. “Hàng Ngũ nói Thẩm công tử bị thương nặng, đi đứng không tốt, đã bị Thư lệnh đón về phủ rồi.”
Tùy tùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của chủ tử, không chắc hắn nghĩ thế nào, bản thân cũng không dám đoán bừa, cúi đầu lui sang một bên.
Hắn lặng lẽ cong khóe miệng lên, vén vạt áo đi xuống xe ngựa.
Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu
Chương 4
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương