Editor: Byredo
Sau khi dùng xong cơm tối, tùy tùng nhỏ giọng hỏi hắn rằng tối nay có muốn lên thùng xe của Liên phu nhân qua đêm không.
Nàng ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt tràn đầy khủng hoảng và đau lòng.
Hắn không chút suy nghĩ mà lắc đầu.
Tùy tùng ngẩn người ra, đã nhiều ngày chủ tử đều để đại cô nương ngủ trên giường của mình, mà bản thân vốn nên được ngủ trên giường lại dựa vào vách tường mà chợp mắt.
Vốn cho rằng chủ tử sẽ bởi vậy mà tới chỗ các phu nhân khác để qua đêm, chỉ là hắn vẫn luôn không có chỉ thị gì, cho nên hắn ta mới đành mở miệng dò hỏi, không ngờ là chủ tử lại từ chối lời đề nghị này. Theo bản năng, tùy tùng nhìn về phía đại cô nương, nhìn thấy vẻ mặt nàng tràn đầy ý cười, trong lòng hoảng sợ, không dám suy nghĩ sâu xa.
Ban đêm, hắn xử lý công chuyện xong, trở lại trong xe, bên trong vẫn để lại một ánh đèn le lói. Hắn cho rằng nàng đã ngủ rồi, không ngờ là khi nàng nghe được tiếng động thì mở mắt ra, đứng dậy, đi về phía hắn, thay hắn cởi bỏ quần áo.
“Ngươi đi ngủ đi! Ta tự mình làm.” Hắn ngăn cản động tác của nàng. Nàng ngủ rất nông, chỉ một động tĩnh rất nhỏ cũng có thể đánh thức nàng, cho nên khi hắn tiến vào thì cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, không ngờ là vẫn đánh thức nàng.
Nàng không để ý tới lời hắn nói, vẫn tiếp tục cởi áo ngoài và phát quan cho hắn.
Khi hắn sắp đi đến chỗ chiếc ghế dài, nàng kéo lấy tay hắn.
Hắn ngẩn người ra, thấy nàng đang kéo mình đi đến bên giường, hắn nhẹ giọng trách mắng nàng. “Cần Nhi!”
Nàng cúi đầu, run rẩy bỏ tay xuống, cởi bỏ cổ áo mình.
Hắn nắm lấy tay nàng. “Cần Nhi, không được.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt đầy van xin và hy vọng, nhu nhược đáng thương, làm người ta thương tiếc.
Hắn nín thở, mặc lại y phục cho nàng. “Không được.”
Nàng nắm lấy tay hắn, đặt lên gương mặt mềm mại nõn nà của mình, đôi mắt dịu dàng đẹp như tranh chăm chú nhìn hắn.
Nàng cứ dùng tư thế này, kéo hắn đến bên giường, ấn hắn ngồi xuống, sau đó ngồi trong lòng hắn, ôm cổ hắn, cánh môi xinh đẹp hé mở, dán lên môi hắn.
Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, hắn thường xuyên đến thăm nhà cũ ở Nam Thành Tây Giang, chính là bởi vì thân mình mềm ấm uyển chuyển và thủ đoạn dịu dàng lưu luyến của nàng đã làm hắn mê muội không thôi, hoàn toàn quên mất thân phận của nàng và thân phận của mình, chỉ chìm đắm trong nhục dục với nàng, hàng đêm hoan ái.
Khi đó, lần đầu tiên gặp mặt, nàng chỉ là một người khiêm tốn, bình thường và không nổi bật, chỉ là một trong số vô vàn con người hiện diện trên cõi đời này.
Sau đó, thường xuyên tiếp xúc, hắn mới dần chú ý tới nàng, ôm lấy nàng, làm một người tàn nhẫn vô tình như hắn cũng có lúc nhiệt huyết sục sôi, muốn hòa nàng vào máu xương, không thể tách rời.
Người chưa được hưởng qua hương vị của nàng sẽ không biết nàng mềm mại như nước, chỉ biết toàn tâm toàn ý mà yêu nàng say đắm.
Nếu khi đó nàng không chết thì có lẽ, hắn sẽ nhịn không được mà giữ nàng bên người, ngày đêm làm bạn, gắn bó keo sơn, cấp bậc thân phận hay môn đăng hộ đối đều không thể ngăn cản hai người gần gũi.
Tiếc là nàng đã chết dưới dã tâm của Giang Thừa Phụ, bám vào người Cần Nhi, một lần nữa trở lại bên người hắn. Mà sắp tới đây, hắn đã tính gả Cần Nhi đến phủ Thư lệnh, trở thành tức phụ của hắn ta, dù tương lai có được việc hay không cũng không màng sống chết.
Hắn rũ mắt xuống, liếm hút chất lỏng ngọt ngào trong miệng nàng, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng.
Ngón tay mềm như không xương của nàng đặt lên cổ áo hắn, lột ra hàng cúc phía dưới, ngón tay mát lạnh vuốt ve bả vai cường tráng của hắn mà xoa nhẹ.
Nàng luôn có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của hắn, trước nay chưa từng thất bại.
Hắn nhấc vòng eo thon thả của nàng lên, đè nàng xuống giường, từ trên cao mà nhìn xuống nàng.
Mái tóc đen dài của nàng xõa tung trên đầu giường, tạo thành một tấm lưới màu đen, bao quanh nàng ở chính giữa. Khuôn mặt vốn trắng nõn mềm mại non nớt càng trở nên mê hoặc quyến rũ.
“Ngươi còn nhỏ.” Giọng hắn trầm khàn, như đang kiềm chế bản thân.
Ngón tay nàng lướt từ trán hắn, xuống chóp mũi, đến cánh môi đang nói chuyện, rồi nàng đột nhiên cúi người, ôm cổ hắn, ấn hắn xuống.
Hắn ngửi thấy mùi hương cơ thể nàng tỏa ra, lúc đầu hắn còn tưởng đó là mùi hương do nàng tự tạo ra, sau này hắn mới biết được, đó là mùi thơm cơ thể nàng, mùi thơm độc nhất của nàng, nếu không đến gần thì sẽ không ngửi thấy. Nhưng một khi nàng đổ mồ hôi thì mùi hương này sẽ nồng hơn, khiến người ta có cảm giác như bị rót mị dược, hưng phấn mà động tình.
Không ngờ là mùi hương này lại đi theo nàng, cùng nhau bám vào người Cần Nhi, trừ khi Cần Nhi vốn có mùi thơm cơ thể giống hệt nàng, nếu không thì sẽ không giải thích được hiện tượng kì lạ này.
Thân thể nàng non nớt, chưa phát triển thành thân thể nữ nhân trưởng thành và quyến rũ, nhưng mà ở trên người nàng, hắn hoàn toàn không hề tiếc nuối gì cả. Bởi vì non nớt nên sức hấp dẫn mà nàng toát ra càng rõ ràng, cực kỳ dụ hoặc.
Từ bỏ khuôn mặt và thân thể trước kia, giờ đây nàng đã có một diện mạo hoàn toàn mới, rực rỡ đến mức hút hồn. Hắn đã có thể tưởng tượng được, trong tương lai nàng sẽ kích động nam nhân điên cuồng theo đuổi như thế nào, moi tim đào phổi để lấy lòng nàng ra sao.
Mà nàng lại hoàn toàn đặt tim mình lên người hắn, thân thể chỉ nở rộ vì hắn.
Nàng móc tay hắn, ấn trên người mình, từ từ di chuyển xuống dưới, hắn nhìn rõ khẩu hình miệng của nàng, im lặng mà nói. “Ôm ta.”
Hắn vốn không phải là người tuân theo phép tắc quy củ, trước kia chỉ là sợ nàng vẫn còn nhỏ nên mới kìm nén dục vọng của mình, không dám hành động hấp tấp, nhưng mà nàng quyến rũ mê người như thế, gấp gáp muốn thân thể hắn như thế, làm sao hắn có thể kìm nén được?
Động tác của hắn trở nên điên cuồng và tàn bạo, gần như dã man mà xé rách xiêm áo nàng, giống như con thú ăn thịt uống máu, lộ ra hàm răng sắc nhọn, hoành hành ngang ngược trên người nàng.
“Ta sẽ không dừng lại, dù cho nàng có khóc lóc thảm thiết, ta cũng không sẽ dừng lại.” Đây là lời cuối cùng hắn nói bên tai nàng trong đêm nay.
Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu
Chương 5
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương