Editor: Byredo
Nàng tỉnh lại trong cơn tê dại, nàng cảm nhận được sự thoải mái tê mỏi giữa hai chân, nàng biết là hắn đã liếm huyệt cho mình.
Nàng đã từng muốn ngăn cản, nàng cảm thấy hắn không thích hợp làm ra hành động thấp kém như thế, quá không phù hợp với thân phận quý công tử của hắn. Tuy rằng hắn làm vậy mang đến cho nàng khoái cảm rất lớn, cuồn cuộn không dứt, làm nàng sướng như lên tiên, tận tình ngâm nga phóng đãng, chỉ là nàng không muốn làm nhục thân phận của hắn.
Nhưng mà hắn lại không thèm để ý tới nàng, khăng khăng muốn làm như thế, còn nói là bởi vì thịt non của nàng quá thơm ngọt, làm hắn nhịn không được mà thưởng thức hết lần này đến lần khác, muốn ngừng mà không được.
Nàng cũng không biết, hắn thật sự không cho rằng hành vi này là thấp kém, mị thịt nàng chặt chẽ mềm mại, làm người ta cảm thấy hấp dẫn vô cùng, dù là cự vật của hắn hay là đầu lưỡi đều yêu thích không muốn rời xa.
Đến nay hắn cũng chỉ làm như thế đối với nàng, từ mê luyến mùi thơm cơ thể nàng đến thân hình nàng, tới thịt non của nàng, làm hắn từng bước chìm đắm.
Nàng thơm ngọt tốt đẹp như thế, đã từng làm hắn nảy sinh cảnh giác, nhỡ đâu nàng là quân cờ trong tối mà Lý Thượng Trị phái tới, làm một người lạnh nhạt tuyệt tình như hắn còn phải mất hồn mất vía, thậm chí diện mạo của nữ nhân này chỉ là thanh tú bình thường, không thể bì kịp với tình nhân của hắn, nhưng lại có được thủ đoạn lợi hại như thế, nếu hắn rơi vào tay nàng, hẳn là phải chết không nghi ngờ.
Cho nên hắn nhìn thấy tình yêu trong mắt nàng, nhưng lại dần dần rời xa nàng, hắn không thể phân biệt được tình cảm sâu sắc của nàng là thật sự hay là đang diễn. Thậm chí còn truyền ra tiếng gió, nói rằng hắn muốn nghênh thú Vân Nương ở nhà cũ Nam Thành Tây Giang, khiến nàng bị sát hại.
Không phải là hắn không tiếc nuối mất mát, thậm chí hắn còn nảy sinh ý muốn giấu nàng đi, giữ nàng ở bên mình. Nhưng đó cũng chỉ là ý muốn, hắn không thể thua được, một khi đã thua là hắn sẽ mất mạng.
Hiện giờ nàng trở lại bên người mình, dùng thân phận của Cần Nhi, khống chế nữ nhi trong tay mình, hắn muốn đùa nghịch xoa nắn như thế nào còn không phải là dễ dàng sao?
Đầu lưỡi hắn xâm nhập vào hoa huy*t đã chịu đủ loại tra tấn, bị nó kẹp chặt lại, mấp máy co rút.
Tay hắn giữ mông thịt của nàng, cảm giác được nàng đang run rẩy, hắn gia tăng động tác nơi đầu lưỡi, huyệt nhỏ phấn nộn tiết ra chất lỏng thơm ngọt, hắn biết là thân thể nàng đã động tình.
Thân thể nàng vẫn kiều mị mẫn cảm như trước, thậm chí bởi vì đoạt được thân thể được chăm sóc tỉ mỉ từ nhỏ đến lớn của Cần Nhi, nên nàng càng bộc lộ vẻ dụ hoặc làm người ta không thể rời mắt.
Nàng cong eo, không biết là muốn chạy trốn khỏi sự xâm nhập mạnh mẽ của hắn hay là muốn hùa theo để hắn tiến vào.
Nàng nhíu mày, vẻ mặt rối rắm khó nhịn, ngón tay thon dài túm chặt tơ lụa trên giường dưới thân, hai chân bất giác mở ra, kẹp trên phần lưng dày rộng cứng cỏi của hắn, mắt cá chân hồng nhạt cọ xát hắn, ngày càng dùng sức.
Nàng rụt vai lại, cả người như vớt ra từ trong nước, bị mồ hôi tẩm ướt. Không biết là mồ hôi hay nước mắt đã đọng lại trên hàng mi nàng, muốn rơi lại không rơi, bộ dạng nhìn thấy mà thương.
Khi thần trí nàng hoàn toàn bị tiêu diệt, nàng nhịn không được mà rơi nước mắt, cả người run rẩy.
Nhiều năm trước, nàng khẩn cầu trong miếu Nguyệt Lão ban cho nàng có một đêm phu thê ân ái cùng hắn, một đêm tham hoan, cho dù chỉ là giấc mộng thôi cũng được.
Sau đó, nguyện vọng trở thành sự thật, nàng không có gì báo đáp nên chỉ đành cắt thịt lấy máu trong miếu cầu duyên, coi như là lễ vật để dâng tặng lên Nguyệt Lão.
Lúc ấy nàng nghĩ, vậy là đã đủ rồi, nàng không thể tham lam, tức nước vỡ bờ, trời xanh cũng không chấp nhận được việc nàng làm càn, có thể có một đêm cá nước thân mật, nàng đã được như ước nguyện rồi.
Không ngờ là, lúc nào hắn cũng tới thăm, thương nhớ thân thể nàng, hoan ái với nàng, làm lơ lễ giáo và quy củ, coi cấp bậc thân phận không là gì cả, lúc ấy, trong lòng nàng vừa vui mừng lại vừa khủng hoảng.
Nàng sợ, sợ tất cả đều có nhân quả báo ứng, nàng nếm được quả ngọt thì nhất định phải trả giá tương đương.
Sau đó, quả nhiên nàng đã phải chịu báo ứng, đó chính là phải âm dương xa cách hắn, chết trong tay kẻ xấu, chết không nhắm mắt.
Hiện giờ, nàng gặp lại hắn trong một hình hài khác, có phải là sự thành tâm của nàng đã cảm động trời xanh, nên nàng mới có cơ hội ở bên hắn một lần nữa không?
Dù tương lai nàng có phải chịu kết cục gì thì nàng đều vui vẻ chịu đựng.
hoa huy*t co rút lại vì quá mẫn cảm, kẹp chặt đầu lưỡi hắn, vậy mà lại làm hắn không thể rút ra được.
Đôi mắt hắn nheo lại, xoay người nàng lại, đè nặng, hoàn toàn ôm nàng trong ngực, siết lấy eo bụng nàng, tách hai chân đang không ngừng run rẩy của nàng ra, chậm rãi đẩy mạnh cự vật sưng to dưới thân vào trong mật huyệt chặt chẽ trắc trở.
Thân thể dưới thân run lên, bị hắn cắm thẳng vào trong, hoàn toàn xâm nhập, đâm vào đến nhục bích mềm mại, hắn còn không dừng lại mà tiếp tục đâm sâu.
Nàng rụt vai, quay đầu lộ vẻ mặt cầu xin khuất phục với hắn, muốn cho hắn biết, hiện giờ đã làm cực hạn của nàng rồi, không thể tiến vào hơn nữa.
Hắn cúi đầu mút môi nàng, quấn lấy mị thịt trong miệng nàng, nâng chân nàng lên, từ phía sau chậm rãi chuyển động. Nộn huyệt trải qua cao trào, bây giờ càng thêm căng chặt, hắn vừa động thì tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong đã phập phồng không dứt, cọ xát với cự vật của hắn.
Hầu kết hắn giật giật, bị vùng đất kiều diễm mê người này bao chặt, liếm mút đến mức sinh ra cảm giác gần như bị hòa tan cắn nuốt.
Sau khi động tác hắn càng ngày càng mãnh liệt, nàng đã không ngậm được môi của hắn nữa, ánh mắt hoảng hốt mê ly, nhịn không được mà chôn mặt vào bàn tay, phát ra tiếng rên rỉ lặng lẽ.
Sau đó hắn lại cắn đầu vai nàng, hàm răng tàn nhẫn in sâu vào thịt mềm của nàng, trái phải đều có dấu ấn.
Nàng chịu đựng đau đớn mà ngẩng cổ, toàn thân bởi vậy mà co rút run rẩy, suýt nữa đã kẹp bắt cự vật đang chôn trong cơ thể mình.
Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu
Chương 7
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương