Editor: Byredo
Đoàn người vội vàng đi không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng trở về Tống phủ ở kinh thành, vốn lộ trình cần phải tốn mất gần một tháng, nay lại bị hắn rút ngắn còn nửa tháng, hiệu suất kinh người.
Nữ quyến và hài tử trên đường đều có vẻ hốc hác và mệt mỏi. Trong lòng không khỏi may mắn, chuyến về quê thăm mồ mả này trăm năm mới có một lần, sau này có cử người về quê thì cũng không làm lớn, hẳn là sẽ không có lần thứ hai, nếu mỗi năm đều có một lần, chắc thân mình mảnh mai của các nàng cũng không chịu nổi mất.
Quản gia Tống phủ ra lệnh cho người mở cửa chính ra, để xe ngựa tiến vào.
Nhìn thấy các chủ tử trở về, ông ta vui mừng cười tươi rói, vội vàng đi tới cửa xe ngựa, chuẩn bị chờ chủ tử đi ra để dìu hắn xuống xe.
Sau đó, ông ta nhìn thấy chủ tử ôm một nữ nhân thân hình nhỏ xinh tử trong đi ra, không để ý tới ông ta, tự mình xuống xe ngựa, đi vào sương phòng mình ở.
Quản gia lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía tên tùy tùng, muốn thám thính tin tức từ miệng hắn ta.
Tùy tùng lộ vẻ mặt rối rắm, nghĩ nghĩ mới nói cho cha mình. “Đó là đại cô nương, nàng bị người ta hạ độc ở quê, thân mình suy nhược, dọc đường đi đều tĩnh dưỡng trong xe của chủ tử.”
Quản gia nghe vậy thì tức giận, ông ta là tâm phúc của chủ tử, đương nhiên là biết rõ tầm quan trọng hiện giờ của đại cô nương. Mục đích đám phụ nhân vô tri kia xuống tay, không đề cập cũng biết. Ông ta nghĩ sâu hơn, liệu chuyện này có bút tích của phía trên không?
“Đúng là phải bảo vệ đại cô nương thật tốt.” Quản gia nói xong, lập tức vội vàng đuổi theo thân ảnh của chủ tử.
Tùy tùng xấu hổ mà nghĩ, mình đúng là bảo vệ có hơi qua loa. Ngày ấy, sau khi rình mò chuyện phòng the của chủ tử và đại cô nương, hắn ta cũng không đi đến chỗ đám hộ vệ bên người của chủ tử mà khoác áo khoác da trên người, dựa vào ngoài cửa xe ngựa ngủ gật.
Hoan ái triền miên diễn ra hàng đêm, sắc mặt kỳ lạ của đại phu mang theo sự sợ hãi, im như ve sầu mùa đông, trong lòng hắn ta biết rõ ràng tình huống bên trong, nhưng lại không để lộ ra điều gì ở ngoài mặt.
Mỗi lần đưa cơm vào bên trong, nhìn thấy dung mạo càng thêm linh động của đại cô nương cùng sự cưng chiều của chủ tử với nàng, đều làm hắn ta cảm thấy lạnh gáy sợ hãi.
Chủ tử đánh vị hôn phu của đại cô nương đến mức tàn phế, không đi đứng được, thậm chí có thể nói là vô nhân đạo, mà hắn lại đối xử với đại cô nương như thế, chẳng lẽ hắn muốn phủ Thư lệnh nuôi nhi tử cho mình sao?
Tùy tùng đã quen với hành động nào cũng bao hàm dụng ý, có mục đích rạch ròi của chủ tử, nên đương nhiên thấy hắn đối đãi với đại cô nương như thế cũng là rắp tâm muốn lợi dụng người ta.
===============================
Hắn sắp xếp cho nàng ở trong viện gần mình nhất, người hầu hạ nàng đều là tâm phúc của hắn, đuổi toàn bộ ma ma và tỳ nữ cũ bên người nàng đi.
Quản gia khó xử mà bị ma ma của đại cô nương cuốn lấy, ma ma là người nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, tình cảm như mẫu nữ, bà không thể chấp nhận được việc phải chia lìa với đại cô nương.
Trong suy nghĩ của bà, trước kia chủ tử không hỏi không nghe không thấy đại cô nương, bây giờ lại cưỡng ép sắp xếp người bên cạnh đại cô nương, nhất định là để giám sát và khống chế nàng.
Bà rơi lệ không thôi, đau lòng cho đại cô nương mệnh khổ, lại tưởng tượng ra cảnh nàng đang run rẩy khiếp sợ trốn trong một góc, chờ đợi mình xuất hiện an ủi bảo vệ nàng.
Quản gia cũng hiểu lầm dụng ý của chủ tử, cũng nghĩ giống ma ma, hoài nghi đây là thủ đoạn khống chế của chủ tử, nhưng mà chủ tử là chủ từ, ông ta chỉ là một quản gia, nào có quyền xen vào quyết định của hắn chứ?
=============================
Hắn đuổi tất cả người cũ bên người nàng đi, chỉ sợ nàng bị phát hiện ra sự khác lạ, tính tình Cần Nhi thay đổi quá lớn, đại ma ma một tay nuôi lớn nàng không thể nào không phát hiện ra. Hơn nữa, quan hệ giữa hắn và nàng không thể để người ngoài phát hiện ra được, tránh việc rước họa vào thân.
Ngón tay hắn dính thuốc mỡ, bôi lên vết thương chồng chất trên vai, trên tai, eo sườn, mông thịt, phần đùi trong trắng nõn, mắt cá chân mảnh khảnh hồng nhạt của nàng. Gần như toàn thân trên dưới đều bị hắn bôi đầy thuốc, không chỗ nào không có vết thương.
Bình thuốc mỡ nhỏ xinh rất nhanh đã thấy đáy, hắn cúi đầu kiểm tra xem còn chỗ nào chưa bôi thuốc không, nàng nghiêng đầu ngửa mặt, đón nhật môi hắn, cùng hắn truy đuổi quấn quýt môi lưỡi.
Hắn không tránh đi nụ hôn của nàng, tay ôm nàng tăng thêm chút lực, chỉ trong chốc lát, hai người liền ở trong phòng, dựa vào song cửa sổ bên giường, liều chết dây dưa.
Thời gian đó, bọn họ thân mật giao hòa vô số lần, còn hơn cả số lần thâu hoan ở nhà cũ Nam Thành Tây Giang. Thân hình non nớt chưa thành thục của nàng bị hắn mạnh mẽ khai phá, ủ chín, nở rộ, tỏa ra mùi hương mê người.
Mỗi lần thân thể cường tráng khỏe mạnh của hắn phủ lên thì chân nàng lập tức quen cửa quen nẻo mà kẹp vào eo hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, kịch liệt hôn sâu với hắn, mặc hắn hưởng dụng thân mình xinh đẹp tươi mới của mình.
Trước kia, khi nàng ở phương xa, hắn cũng đã nhớ nàng mãi không quên, thường xuyên tìm cơ hội để “tâm sự” với nàng. Hiện giờ, nàng gần ngay trước mắt, do chính hắn khống chế, hắn càng không hề kiêng dè gì cả.
Đây là nữ nhi của hắn, cuộc đời nên do hắn chi phối, sắp xếp, người khác không thể xen vào.
Sau khi làm yêu xong, hắn chôn sâu trong cơ thể nàng không rút ra, vỗ về hàng mi bị mồ hôi tẩm ướt của nàng. “Ta sẽ bảo thôn trang mỗi ngày đều mang sữa bò đến đây để nàng dưỡng thân mình, đưa mật ong tới để chăm sóc da cho nàng, cho nàng dùng tơ lụa Lăng La tốt nhất, yêu thương chiều chuộng, che chở vô tận.”
Nàng mơ mơ màng màng, không nghe rõ lời hắn nói, chỉ theo bản năng mà nâng mắt nhìn hắn.
Sau đó, hắn nhớ tới Thẩm Kính, rũ mắt nhìn nàng, cúi đầu hôn lên hàng mi trĩu nặng của nàng.
Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu
Chương 8
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương