Editor: Byredo
Tùy tùng từ bên ngoài đi vào thư phòng, phía sau dẫn theo một gã nam nhân to lớn, hắn ta cúi đầu, đưa văn kiện trong tay lên bàn sách, lui ra cửa để canh chừng.
Nam nhân to lớn cúi đầu, chờ đợi chủ tử hỏi chuyện.
Tống Duẫn Tín cầm một văn kiện, nhìn thấy chữ viết phía trên, hắn không kìm nén được vẻ ngạc nhiên trên mặt.
Trước kia, hắn từng hoài nghi không biết Vân Nương có phải là người của Lý Thượng Trị hay không. Chỉ là khi phái người điều tra nàng ta thì làm cách nào cũng không điều tra được điều kỳ lạ, thân thế nàng ta bình thường nhạt nhòa, không hề có chút sóng gió, nhưng mà chính bởi vì sự nhạt nhòa này mới càng làm hắn kiêng kỵ.
Hiện tại, sau khi nàng ta bị sát hại thì yêu ma quỷ quái phía sau nàng ta đều lòi đuôi hết.
“Xác nhận tin tức này là thật sao?” Hắn thấp giọng, uy nghiêm hỏi nam nhân cao lớn trước mặt.
Nam nhân quỳ chân sau xuống đất. “Xác nhận là thật, sau khi Vân cô nương qua đời thì liên tục có ba đợt người đến tìm nhà ở của nàng ta. Sau khi thuộc hạ điều tra mấy phen thì phát hiện ra là người dưới trướng của Quốc cữu Dương Mẫn.”
Quốc cữu Dương Mẫn là chó săn trung thành nhất của Lý Thượng Trị, tất cả âm mưu quỷ kế đều là mưu lược mà hắn hiến lên. Quan trọng hơn là trên người hắn là binh phù mà tiên hoàng ban cho, Lý Thượng Trị còn phải dựa vào binh phù này để an thân lập uy, nếu mất binh phù này thì tính mạng hắn ta sẽ khó giữ được.
“Vân cô nương là người trong tối của Dương Mẫn tại Giang Nam, chuyên môn thay hắn ta thu thập tình báo, là một nhân vật rất quan trọng.” Nam nhân rõ ràng cảm nhận được áp suất thấp của chủ tử, hắn ta bất an mà động đậy một chút.
“Hóa ra là thế, trời xui đất khiến mà ta lại diệt được tình báo ở Giang Nam của Lý Thượng Trị.” Hắn lẩm bẩm tự nói.
Hắn dùng tên giả là Vân công tử, gặp gỡ Vân Nương nổi tiếng ở Giang Nam, tiếp xúc thân mật.
Lúc ấy, có lẽ Vân Nương đã nghi ngờ thân phận của hắn, lại bởi vì hắn mạnh mẽ che lấp nên từ bỏ truy cứu, tạm thời tin tưởng hắn là Vân công tử.
Sau đó, hắn vì muốn cai nghiện tình dục, cũng vì muốn đánh lừa kẻ địch, nên thả ra tiếng gió, nói là Tống Duẫn Tín ở kinh thành mến mộ Vân nương ở nhà cũ Nam Thành Tây Giang, muốn nghênh thú làm thê, mượn đao giết người.
Không ngờ là Giang Thừa Phụ liên minh với Lý Thượng Trị nhưng lại không biết được thân phận của Vân Nương, vì dọn dẹp chướng ngại cho nữ nhi mà không để lại người sống, diệt sạch cả nhà người ta, thật đúng là chó cắn chó, một miệng đầy lông. Đúng là một trò hề.
==========================
Sắc mặt hắn không rõ vui buồn, bước vào trong phòng nàng, nàng đang cúi người vẽ tranh trên bàn.
Hắn từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng. “Đang vẽ gì đó?” Không trách được hắn nhìn không ra, trên tờ giấy trắng, có hình vẽ đỉnh núi nhưng không giống đỉnh núi, có bụi hoa nhưng không giống bụi hoa, rất kỳ lạ.
Bàn tay trắng trẻo của nàng cầm bút, khẽ chạm trên giấy, viết hai chữ giang sơn.
Hắn phát ra tiếng cười khẽ. “Giang sơn? Giang sơn của nàng chính là lộn xộn như vậy sao?”
Ánh mắt hắn nghiêm khắc dò xét, nhưng nàng quay lưng về phía hắn nên không hề hay biết.
“Quê nàng ở đâu? Khi nào rảnh ta đưa nàng về nhìn một cái.” Hắn giả vờ không để tâm mà hỏi.
Nàng ngẩn người ra, rồi chậm rãi biết hai chữ không rõ.
Nàng không biết quê mình ở đâu, cũng không biết thân thế của mình. Khi nàng còn nhỏ đã bị bắt cóc, ngủ một giấc, tỉnh lại thì trời đất đã hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc thì tìm không thấy đường về nhà, không thấy người nhà quen thuộc, một đường lưu lạc ở mấy gia đình giàu có, cuối cùng thì đặt chân tại nhà cũ ở Nam Thành Tây Giang.
Hắn nhìn chằm chằm hai chữ phía trên, ánh mắt quỷ quyệt phức tạp.
======================================
Hắn dẫn nàng vào thư vào, ở trước mặt nàng, thảo luận kế hoạch ám sát Dương Mẫn với thuộc hạ.
Hắn nhìn nàng vừa nghe vừa trợn to mắt, vẻ mặt khủng hoảng, phản ứng kinh ngạc, ánh mắt trở nên u ám sâu xa.
Hắn chờ nàng truyền tin tức đi, hắn biết trên người quân cờ trong tối luôn có một chút biện pháp không muốn người biết, có thể không cần nhìn thấy người nhưng vẫn truyền được tin tức ra ngoài, không sợ tiết lộ thân phận.
Mấy ngày này, hắn vẫn bình tĩnh, giống như bình thường mà gần gũi hoan ái với nàng, ngược lại là nàng, vẻ mặt lại luôn thấp thỏm lo âu.
Hắn nghĩ thầm, quân cờ trong tối này cũng quá bất cẩn rồi, biểu hiện rõ ràng như vậy, chẳng phải là làm người ta nghi ngờ sao?
Hắn không sợ nàng phản bội, muốn cầm tù nàng, tra tấn nàng đều chỉ phụ thuộc vào một câu của hắn. Hắn chỉ muốn đợi xem, vẻ mặt buồn rầu tuyệt vọng của nàng khi bị người ta phá vỡ mặt nạ.
Một bên giả vờ tình cảm sâu sắc với hắn, một bên bán đứng hắn nguyện trung thành với Dương Mẫn, cuối cùng rơi vào tay của hắn, mặc hắn chà đạp sắp xếp, không thể cầu cứu được.
Vào đêm hắn tiến hành kế hoạch, sự bất an sợ hãi của nàng đã lên đến đỉnh điểm, nàng nắm lấy tay hắn, hai mắt rưng rưng mà lắc đầu, im lặng há miệng nói đừng đi mà.
Hắn cho rằng nàng đã truyền tin ra, Dương Mẫn đã bày sẵn bẫy chờ hắn nhảy vào, mà trong lòng nàng không đành lòng, muốn ngăn hắn lại.
Hắn nghĩ thầm, hóa ra nàng cũng không phải là người lạnh lùng vô tình, hai người ân ái triền miên nhiều năm, trái tim nàng cũng bị hắn ủ ấm, không thể để hắn đi chịu chết. Nể mặt nàng kịp thời ngăn cản hắn, hắn quyết định không ra tay tàn nhẫn tra tấn nàng.
Nàng cầm bút, viết nhanh trên giấy: Thân phận của Dương Mẫn kỳ lạ, không thể hành động tùy tiện.
Hắn nghiêm túc lại, khó hiểu nhìn nàng. “Sao lại thế này?”
Nàng nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm mà viết: Dương Mẫn đã sớm bỏ mình, người này chỉ là thế thân, sợ là có bẫy rập.
Hắn ngơ ngẩn, chuyện lớn thế này mà hắn lại hoàn toàn không nghe được tiếng gió, có thể thấy được tầm quan trọng của tình thế. “Sao nàng lại biết được?”
Nàng hít sâu một hơi, hạ bút: Hắn đến trong nhà, nhìn thấy chàng tới tìm ta, muốn giết hại chàng, ta không đồng ý nên đã giết hắn.
Ánh mắt hắn lộ ra sự sợ hãi, hơi giật mình mà nhìn nàng chằm chằm. Hoàn toàn không thể tưởng tượng được bộ dáng mảnh mai trước kia của nàng vậy mà lại có thể giết người!
Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu
Chương 9
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương