Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 71: Ai mới là tên hề
Cuối tuần, Trần Việt ở trong phòng làm việc, cô thì ngồi trên ban công đọc sách.
Tuy nhìn có vẻ nhàm chán nhưng Giang Nhung vô cùng thích những ngày tháng bình yên ấy.
Hôm nay Trần Việt lại đột nhiên muốn ra ngoài, anh đang muốn xin lỗi chuyện tối qua sao?
Bất kể có phải hay không thì Giang Nhung cũng coi như anh đang nghĩ vậy, bèn cười gượng: "Trưa nay em có hẹn rồi, chúng ta ra ngoài muộn một chút có được không?
"Ừ." Trần Việt gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy bóng lưng cô đơn của anh, Giang Nhung lại có chút xót xa, liền bổ sung: "Em phải đi nói chuyện với một người, sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu."
Giang Nhung đồng ý gặp mặt Giang Hân chỉ vì hỏi tình hình của mẹ, không muốn trò chuyện tâm sự gì với chị ta cả.
Trần Việt quay đầu, đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng: "Ăn cơm xong anh đi cùng em?"
Anh dùng giọng điệu hỏi dò, chờ câu trả lời của cô.
Giang Nhung đi gặp Giang Hân, người này là hồi ức vô cùng đau khổ của cô, Giang Nhung theo bản năng không muốn Trần Việt đi cùng.
Trần Việt là hiện tại của cô, là tương lai của cô, chuyện quá khứ cô sẽ tự xử lý sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không kéo anh vào vũng lầy dơ bẩn ấy.
Thế nhưng cô lại không đành lòng từ chối Trần Việt, đang rối rắm không biết nên mở lời thế nào thì lại nghe Trần Việt nói: "Em đi rửa mặt đi, anh ra ngoài đợi em ăn trưa."
Anh đi tới xách Mộc Mộc lên ra ngoài phòng khách, lúc anh thả Mộc Mộc xuống, ánh mắt nhìn nó sáng như đuốc.
"Gâu gâu gâu..." Mộc Mộc rất có linh tính, cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Trần Việt liền dùng phương thức của mình chống lại anh. Thế nhưng kêu mãi kêu mãi, giọng Mộc Mộc lại hạ dần xuống, người đàn ông này quá đáng sợ, chỉ nhìn thôi mà khí thế của anh lại áp đảo nó rồi.
Nếu như nó có thể nói chuyện thì nhất định sẽ bảo mẹ mang nó cao chạy xa bay, nó không thèm chơi với tên đàn ông lạnh lùng này đâu! Hu hu...
Người đàn ông này quá đáng sợ, sao lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn nó chứ?
Được rồi, đấu không lại anh ta thì nó chạy đi tìm mẹ cầu cứu vậy.
Nhưng vừa mới chạy, Trần Việt đã giơ tay xách nó về, cũng học Giang Nhung xoa đầu nó: "Ngoan chút."
Huhu...
Mộc Mộc nằm sấp không dám cử động, rất sợ gã đàn ông xấu xa này sẽ vặn gãy cổ nó mà.
Trần Việt lại xoa đầu nó, người mắc bệnh sạch sẽ như anh chưa bao giờ tiếp xúc với loại động vật nhỏ này.
Chấp nhận nhóc con này là vì nó là thú cưng Giang Nhung vô cùng coi trọng, cô đối xử với nó như con mình vậy.
Trong thời gian ở chung, anh cũng phát hiện, kỳ thực loại động vật nhỏ này không hề đáng ghét như anh tưởng, đôi khi nó còn rất đáng yêu.
Nhất là lúc nó làm cho Giang Nhung vui vẻ.
Nó có thể dễ dàng khiến Giang Nhung bật cười, mà người đàn ông trưởng thành như anh lại không làm được.
Giang Nhung rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy cảnh này, Mộc Mộc tủi thân nằm bên cạnh Trần Việt, còn Trần Việt thì đang nhẹ nhàng xoa đầu chó nhỏ.
Trước đây cô còn lo Trần Việt không tiếp nhận Mộc Mộc, thế nhưng qua một khoảng thời gian quan sát thì cô nhận ra, Trần Việt chỉ là không thích thể hiện chứ thực ra cũng rất thích Mộc Mộc.
Cơ mà nói đi nói lại Mộc Mộc của cô đáng yêu như vậy, làm gì có ai không thích nó chứ?
"Mộc Mộc, con chơi gì với chú Trần thế?" Giang Nhung đi đến chỗ bọn họ, cũng xoa đầu Mộc Mộc.
Chú Trần à?
Trần Việt rất không hài lòng với cách gọi này, hàng mày anh hơi cau lại: "Giang Nhung, anh là chồng em."
Không biết vì sao anh lại đột nhiên nhấn mạnh chuyện này, Giang Nhung ngơ ngác nhìn anh rồi gật đầu: "Em biết."
Anh đang nhấn mạnh chuyện tối qua anh làm với cô là hợp pháp sao?
Sao lại nghĩ đến chuyện tối qua rồi, đã nói là không nghĩ nữa mà. Đã nói vẫn sẽ cùng nhau sinh sống cơ mà, Giang Nhung thật muốn tát cho mình một cái.
Trần Việt nghẹn lời. Anh không nói gì, Giang Nhung lại ôm Mộc Mộc qua: "Đi nào, để mẹ lấy thức ăn cho con. Ăn xong chúng ta cùng đi dạo nhé."
Bữa trưa là dì Trần chuẩn bị, gồm những món ăn gia đình thông thường nhưng rất ngon, Giang Nhung ăn no nê.
Trần Việt lại không động đũa, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt cô. Cô thường hay mỉm cười, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác bình yên, dường như không có chuyện gì có thể khuấy động tâm hồn cô vậy.
"Giang Nhung, lát nữa anh lái xe đưa em đi." Nhịn hồi lâu, cuối cùng Trần Việt vẫn nói ra lời trong lòng.
"Hả, được." Giang Nhung đang vùi đầu ăn, đầu cũng không ngẩng mà đáp lời.
...
Bữa tiệc từ thiện tối qua có thể nói là đã tụ tập tất cả những nhân vật nổi tiếng Giang Bắc, vậy mà Cù Mạnh Chiến lại bị đuổi ra ngoài.
Cho dù không có phóng viên ở hiện trường nhưng chuyện này rất nhanh đã lan truyền khắp trong giới, đồng thời cũng đến tai Cù Mạnh Chiến.
Cũng không phải truyền đến tai Cù Mạnh Chiến mà là do hắn sai người đi nghe ngóng, hắn rất để ý đến cái nhìn của đám người tối qua.
Vừa nghe ngóng đã nhận được tin xấu rồi, hắn bị nói là không có tố chất, không có trình độ, không có lễ nghĩa, quan trọng nhất là đã đắc tội với Leo Tran của Thịnh Thiên.
Tối hôm qua là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm sống trên đời Cù Mạnh Chiến mất mặt như vậy. Cảnh tượng ấy đừng nói là Cù Mạnh Chiến, cho dù là người bình thường thì cũng mất hết thể diện.
Càng nghĩ Cù Mạnh Chiến càng tức điên, hắn như một quả bom, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Hồng Lâm Giang vội vã chạy vào, vừa chạy vừa gọi: "Anh Cù, xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi."
Cù Mạnh Chiến bất mãn nói: "Vội cái gì, còn có chuyện gì to tát nữa?"
Hồng Lâm Giang đưa tờ báo Giang Bắc cho Cù Mạnh Chiến: "Anh xem, Diệp thị lại nhảy vào muốn hợp tác với Sang Tân."
"Diệp thị?" Cù Mạnh Chiến cầm tờ báo lên, vừa nhìn đã tức giận: "Diệp Cô Thành rốt cuộc muốn làm gì?"
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Nhà họ Cù là doanh nghiệp hàng đầu Kinh Đô, còn Diệp thị là đại biểu của phương nam. Trong mắt Cù Mạnh Chiến, Thịnh Thiên nếu muốn chọn người hợp tác thì rất có thể sẽ chọn giữa hai nhà bọn họ.
Những năm gần đây nhà họ Cù và nhà họ Diệp tuy không phải quan hệ bạn bè nhưng cũng có quan hệ hợp tác.
Vì sao Diệp Cô Thành lại muốn nhảy vào việc giữa hắn và Sang Tân vào lúc này, cái công ty nhỏ Sang Tân kia rốt cuộc có năng lực gì?
Lẽ nào Diệp Cô Thành muốn thể hiện cho Leo Tran thấy rằng bản thân rộng lượng, để tăng cơ hội hợp tác với Thịnh Thiên?
Đang nghĩ thì chuông điện thoại của Cù Mạnh Chiến vang lên, vừa nghe tiếng chuông hắn đã biết là ông già nhà hắn gọi tới.
Cù Mạnh Chiến hít sâu một hơi rồi mới nghe: "Bố..."
"Thằng khốn này, mày gây ra chuyện náo loạn gì ở Giang Bắc vậy hả? Mày lập tức lăn về đây cho tao..."
Cù Mạnh Chiến vừa nghe điện đã bị mắng xối xả.
Tuy nhìn có vẻ nhàm chán nhưng Giang Nhung vô cùng thích những ngày tháng bình yên ấy.
Hôm nay Trần Việt lại đột nhiên muốn ra ngoài, anh đang muốn xin lỗi chuyện tối qua sao?
Bất kể có phải hay không thì Giang Nhung cũng coi như anh đang nghĩ vậy, bèn cười gượng: "Trưa nay em có hẹn rồi, chúng ta ra ngoài muộn một chút có được không?
"Ừ." Trần Việt gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy bóng lưng cô đơn của anh, Giang Nhung lại có chút xót xa, liền bổ sung: "Em phải đi nói chuyện với một người, sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu."
Giang Nhung đồng ý gặp mặt Giang Hân chỉ vì hỏi tình hình của mẹ, không muốn trò chuyện tâm sự gì với chị ta cả.
Trần Việt quay đầu, đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng: "Ăn cơm xong anh đi cùng em?"
Anh dùng giọng điệu hỏi dò, chờ câu trả lời của cô.
Giang Nhung đi gặp Giang Hân, người này là hồi ức vô cùng đau khổ của cô, Giang Nhung theo bản năng không muốn Trần Việt đi cùng.
Trần Việt là hiện tại của cô, là tương lai của cô, chuyện quá khứ cô sẽ tự xử lý sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không kéo anh vào vũng lầy dơ bẩn ấy.
Thế nhưng cô lại không đành lòng từ chối Trần Việt, đang rối rắm không biết nên mở lời thế nào thì lại nghe Trần Việt nói: "Em đi rửa mặt đi, anh ra ngoài đợi em ăn trưa."
Anh đi tới xách Mộc Mộc lên ra ngoài phòng khách, lúc anh thả Mộc Mộc xuống, ánh mắt nhìn nó sáng như đuốc.
"Gâu gâu gâu..." Mộc Mộc rất có linh tính, cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Trần Việt liền dùng phương thức của mình chống lại anh. Thế nhưng kêu mãi kêu mãi, giọng Mộc Mộc lại hạ dần xuống, người đàn ông này quá đáng sợ, chỉ nhìn thôi mà khí thế của anh lại áp đảo nó rồi.
Nếu như nó có thể nói chuyện thì nhất định sẽ bảo mẹ mang nó cao chạy xa bay, nó không thèm chơi với tên đàn ông lạnh lùng này đâu! Hu hu...
Người đàn ông này quá đáng sợ, sao lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn nó chứ?
Được rồi, đấu không lại anh ta thì nó chạy đi tìm mẹ cầu cứu vậy.
Nhưng vừa mới chạy, Trần Việt đã giơ tay xách nó về, cũng học Giang Nhung xoa đầu nó: "Ngoan chút."
Huhu...
Mộc Mộc nằm sấp không dám cử động, rất sợ gã đàn ông xấu xa này sẽ vặn gãy cổ nó mà.
Trần Việt lại xoa đầu nó, người mắc bệnh sạch sẽ như anh chưa bao giờ tiếp xúc với loại động vật nhỏ này.
Chấp nhận nhóc con này là vì nó là thú cưng Giang Nhung vô cùng coi trọng, cô đối xử với nó như con mình vậy.
Trong thời gian ở chung, anh cũng phát hiện, kỳ thực loại động vật nhỏ này không hề đáng ghét như anh tưởng, đôi khi nó còn rất đáng yêu.
Nhất là lúc nó làm cho Giang Nhung vui vẻ.
Nó có thể dễ dàng khiến Giang Nhung bật cười, mà người đàn ông trưởng thành như anh lại không làm được.
Giang Nhung rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy cảnh này, Mộc Mộc tủi thân nằm bên cạnh Trần Việt, còn Trần Việt thì đang nhẹ nhàng xoa đầu chó nhỏ.
Trước đây cô còn lo Trần Việt không tiếp nhận Mộc Mộc, thế nhưng qua một khoảng thời gian quan sát thì cô nhận ra, Trần Việt chỉ là không thích thể hiện chứ thực ra cũng rất thích Mộc Mộc.
Cơ mà nói đi nói lại Mộc Mộc của cô đáng yêu như vậy, làm gì có ai không thích nó chứ?
"Mộc Mộc, con chơi gì với chú Trần thế?" Giang Nhung đi đến chỗ bọn họ, cũng xoa đầu Mộc Mộc.
Chú Trần à?
Trần Việt rất không hài lòng với cách gọi này, hàng mày anh hơi cau lại: "Giang Nhung, anh là chồng em."
Không biết vì sao anh lại đột nhiên nhấn mạnh chuyện này, Giang Nhung ngơ ngác nhìn anh rồi gật đầu: "Em biết."
Anh đang nhấn mạnh chuyện tối qua anh làm với cô là hợp pháp sao?
Sao lại nghĩ đến chuyện tối qua rồi, đã nói là không nghĩ nữa mà. Đã nói vẫn sẽ cùng nhau sinh sống cơ mà, Giang Nhung thật muốn tát cho mình một cái.
Trần Việt nghẹn lời. Anh không nói gì, Giang Nhung lại ôm Mộc Mộc qua: "Đi nào, để mẹ lấy thức ăn cho con. Ăn xong chúng ta cùng đi dạo nhé."
Bữa trưa là dì Trần chuẩn bị, gồm những món ăn gia đình thông thường nhưng rất ngon, Giang Nhung ăn no nê.
Trần Việt lại không động đũa, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt cô. Cô thường hay mỉm cười, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác bình yên, dường như không có chuyện gì có thể khuấy động tâm hồn cô vậy.
"Giang Nhung, lát nữa anh lái xe đưa em đi." Nhịn hồi lâu, cuối cùng Trần Việt vẫn nói ra lời trong lòng.
"Hả, được." Giang Nhung đang vùi đầu ăn, đầu cũng không ngẩng mà đáp lời.
...
Bữa tiệc từ thiện tối qua có thể nói là đã tụ tập tất cả những nhân vật nổi tiếng Giang Bắc, vậy mà Cù Mạnh Chiến lại bị đuổi ra ngoài.
Cho dù không có phóng viên ở hiện trường nhưng chuyện này rất nhanh đã lan truyền khắp trong giới, đồng thời cũng đến tai Cù Mạnh Chiến.
Cũng không phải truyền đến tai Cù Mạnh Chiến mà là do hắn sai người đi nghe ngóng, hắn rất để ý đến cái nhìn của đám người tối qua.
Vừa nghe ngóng đã nhận được tin xấu rồi, hắn bị nói là không có tố chất, không có trình độ, không có lễ nghĩa, quan trọng nhất là đã đắc tội với Leo Tran của Thịnh Thiên.
Tối hôm qua là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm sống trên đời Cù Mạnh Chiến mất mặt như vậy. Cảnh tượng ấy đừng nói là Cù Mạnh Chiến, cho dù là người bình thường thì cũng mất hết thể diện.
Càng nghĩ Cù Mạnh Chiến càng tức điên, hắn như một quả bom, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Hồng Lâm Giang vội vã chạy vào, vừa chạy vừa gọi: "Anh Cù, xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi."
Cù Mạnh Chiến bất mãn nói: "Vội cái gì, còn có chuyện gì to tát nữa?"
Hồng Lâm Giang đưa tờ báo Giang Bắc cho Cù Mạnh Chiến: "Anh xem, Diệp thị lại nhảy vào muốn hợp tác với Sang Tân."
"Diệp thị?" Cù Mạnh Chiến cầm tờ báo lên, vừa nhìn đã tức giận: "Diệp Cô Thành rốt cuộc muốn làm gì?"
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Nhà họ Cù là doanh nghiệp hàng đầu Kinh Đô, còn Diệp thị là đại biểu của phương nam. Trong mắt Cù Mạnh Chiến, Thịnh Thiên nếu muốn chọn người hợp tác thì rất có thể sẽ chọn giữa hai nhà bọn họ.
Những năm gần đây nhà họ Cù và nhà họ Diệp tuy không phải quan hệ bạn bè nhưng cũng có quan hệ hợp tác.
Vì sao Diệp Cô Thành lại muốn nhảy vào việc giữa hắn và Sang Tân vào lúc này, cái công ty nhỏ Sang Tân kia rốt cuộc có năng lực gì?
Lẽ nào Diệp Cô Thành muốn thể hiện cho Leo Tran thấy rằng bản thân rộng lượng, để tăng cơ hội hợp tác với Thịnh Thiên?
Đang nghĩ thì chuông điện thoại của Cù Mạnh Chiến vang lên, vừa nghe tiếng chuông hắn đã biết là ông già nhà hắn gọi tới.
Cù Mạnh Chiến hít sâu một hơi rồi mới nghe: "Bố..."
"Thằng khốn này, mày gây ra chuyện náo loạn gì ở Giang Bắc vậy hả? Mày lập tức lăn về đây cho tao..."
Cù Mạnh Chiến vừa nghe điện đã bị mắng xối xả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương