Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 72: Hồi ức đã qua
Từ nhỏ tới giờ Cù Mạnh Chiến chưa từng bị bố mắng như vậy, hắn không nuốt trôi cơn giận này, tất nhiên sẽ đổ lên đầu Trần Việt và Giang Nhung.
Nếu không phải do tên họ Trần kia giở trò thì làm sao Diệp thị lại đột nhiên muốn hợp tác với Sang Tân được, càng không thể khiến hắn thảm hại trong bữa tiệc từ thiện của Thịnh Thiên như thế.
Cù Mạnh Chiến siết chặt nắm tay, coi tờ báo trong tay như Trần Việt, hận không thể bóp cổ tên họ Trần kia.
"Anh Chiến, xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Hân đã nghe hết mọi chuyện nhưng lại giả vờ không biết.
Đàn ông luôn thích người phụ nữ ngốc một chút. Thế nên Giang Hân luôn cố gắng giả vờ là một cô gái ngốc nghếch ngoan ngoãn nghe lời.
Cù Mạnh Chiến vốn muốn xả giận, nhưng nhìn thấy mặt Giang Hân lại như thấy được một chút hy vọng, vì vậy hắn gượng cười: "Chừng nào em mới hẹn Nhung Nhung?"
"Em hẹn rồi, trưa nay sẽ ăn cơm cùng em ấy." Giang Hân cười dịu dàng, như thể không hề so đo việc Cù Mạnh Chiến nghĩ đến cô gái khác một chút nào.
"Em thật giỏi, không hổ là vợ hiền của anh." Cù Mạnh Chiến ôm Giang Hân: "Đi thôi, giờ chúng ta qua đó."
Giang Hân kéo hắn lại: "Anh Chiến, có những lời chỉ có em nói thì có thể em ấy sẽ nghe, nhưng nếu anh đến đó thì..."
Giang Hân đã mua chuộc người bên cạnh Cù Mạnh Chiến, mỗi hành vi cử chỉ của hắn trong khoảng thời gian này cô ta đều nắm rõ.
Cô ta hiểu rõ Cù Mạnh Chiến vẫn chưa theo đuổi được Giang Nhung, Giang Nhung đối với hắn lạnh nhạt như người dưng.
Mục đích thực sự khi hẹn Giang Nhung chỉ mình cô ta biết, sao có thể để Cù Mạnh Chiến đi cùng phá hủy chuyện tốt của cô ta chứ?
Giang Hân đến điểm hẹn trước giờ, gọi trước vài món Giang Nhung thích. Trong lúc chờ đợi, Giang Hân nhớ lại chuyện trước kia.
Năm đó, cô ta tám tuổi, Giang Nhung sáu tuổi, cả nhà dọn đến nhà mới, gặp được Cù Mạnh Chiến mười tuổi.
Bố dặn đi dặn lại hai chị em, bảo họ nhất định phải lấy lòng cậu cả nhà họ Cù, mọi chuyện đều phải nghe hắn, tuyệt đối không được chọc giận hắn.
Giang Hân khắc ghi lời của bố trong lòng, sau đó, chỉ cần cậu cả nhà họ Cù có mặt là cô ta sẽ ngoan ngoãn hầu hạ, cẩn thận dè dặt.
Thế nhưng Giang Nhung còn nhỏ tuổi lại không quan tâm nhiều như vậy, bởi vì còn chưa biết gì nên không nghe lời cha, thậm chí còn cắn Cù Mạnh Chiến bị thương.
Chẳng ai ngờ sau khi Giang Nhung cắn Cù Mạnh Chiến bị thương, quan hệ giữa hai người lại dần dần tốt lên.
Khi đó Giang Hân không hiểu, vì sao Cù Mạnh Chiến lại đối xử tốt với Giang Nhung, vì sao hắn chưa bao giờ nhìn cô ta, dù cho cô ta đứng ngay trước mặt hắn?
Bố cô ta cũng có ý để cô ta tiếp cận Cù Mạnh Chiến, hy vọng cô ta có thể bắt được trái tim Cù Mạnh Chiến, về sau sẽ trở thành vợ của cậu cả nhà họ Cù. Nhưng trong mắt Cù Mạnh Chiến chỉ thấy mỗi sự tồn tại của Giang Nhung, cho dù đi đâu cũng dẫn Giang Nhung theo, chưa bao giờ có vị trí cho cô ta.
Thời gian qua đi, bọn họ đều đã trưởng thành.
Bố cô ta muốn bồi dưỡng cho cô ta. À không, không phải muốn bồi dưỡng cho cô ta mà là muốn về sau cô ta có thể trợ giúp cho Cù Mạnh Chiến. Vì vậy ông ta đưa cô ta sang Mĩ học ngành kinh tế, chuẩn bị hết thảy để về sau cô ta có thể tiến vào nhà họ Cù.
Nhưng năm thứ hai cô ta đi Mĩ, trong nước lại gửi tin sang nói rằng Cù Mạnh Chiến và Giang Nhung đã đính hôn rồi.
Đó là người đàn ông cô ta luôn hướng tới, bố cũng luôn nói về sau cô ta sẽ là vợ của Cù Mạnh Chiến, vì sao hắn lại đính hôn với Giang Nhung?
Ngay lúc cô ta mong mỏi tốt nghiệp xong xuôi sẽ về nước làm cô dâu của Cù Mạnh Chiến, thì lại nhận được tin tức đau lòng đến vậy nơi đất khách quê người.
Khoảnh khắc ấy, Giang Hân cảm thấy trời đất như sụp xuống, trong lòng cuộn trào đau khổ.
Nỗi đau trong lòng cô ta mãi đến khi một người đàn ông khác xuất hiện mới có chuyển biến tốt.
Cô ta chưa bao giờ gặp người đàn ông nào vừa có ngoại hình hoàn hảo vừa có khí chất và phẩm chất tốt đến vậy. Chỉ vừa liếc nhìn cô ta đã bị người ấy hấp dẫn.
Cô ta tìm mọi cách thăm dò mới nghe ngóng được, người đàn ông này là tiến sĩ hệ tài chính của Đại học Harvard, tên Trần Minh Chí, ngoài ra thì hoàn toàn không có thông tin gì.
Sau đó Giang Hân gặp được người ấy trong một buổi diễn thuyết ở trường, cô ta tự tạo cơ hội cho mình, cuối cùng cũng khiến người ấy chú ý đến cô ta.
Có được cơ hội nói chuyện với người ấy, cô ta chủ động theo đuổi, gửi mail, thậm chí là tiến thêm một bước trở thành bạn gái của anh ta.
Nói đến cũng nực cười, anh ta luôn luôn bận rộn, thường xuyên mất tăm mất tích. Sau khi trở thành bạn gái của anh ta, Giang Hân lại chỉ gặp được bạn trai hai lần. Một lần là trong hoạt động hữu nghị của trường, một lần là do cô ta chủ động hẹn gặp, nhưng còn chưa uống xong một ly cà phê, anh ta đã có việc bỏ đi rồi.
Hai người xác nhận quan hệ yêu đương hai tháng trời, nhưng còn chưa cả nắm tay. Có lẽ trong lòng anh ta còn không nhớ đến sự tồn tại của nhân vật nhỏ mang tên bạn gái này.
Nếu căn bản không quan tâm đến cô ta, thì sao lại đồng ý yêu đương? Hay trở thành quan hệ yêu đương cũng chỉ là cô ta đơn phương mong muốn, thực ra anh ta không hề có suy nghĩ này?
Mãi cho đến khi cô ta về nước cũng không gặp lại người đàn ông ấy.
Có điều so với người đàn ông xuất sắc mọi mặt cả về ngoại hình cũng như khí chất kia, cô ta lại coi trọng quyền thế hơn, Cù Mạnh Chiến của nhà họ Cù mới thực sự là người cô ta muốn lấy.
Ngày về nước, vì Giang Nhung đang bận việc thiết kế nên nhờ Cù Mạnh Chiến đến đón cô ta, cũng chính lần đó cô ta mới nghe Cù Mạnh Chiến kể, Giang Nhung vừa đi học vừa đi làm, vô cùng bận rộn, rất ít thời gian làm bạn với hắn chứ đừng nói là tiến triển thêm một bước.
Cù Mạnh Chiến chỉ than vãn với cô ta, nhưng Giang Hân biết, cơ hội của cô ta đến rồi, chỉ cần giữa hắn và Giang Nhung có một khe hở thì cô ta có thể chen vào.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Vì thế Giang Hân lập tức nghĩ ra một cách.
Mùa hè nóng bức rất dễ bị cảm nắng, cô ta liền lấy lý do ấy giả vờ té xỉu vào lòng Cù Mạnh Chiến.
Nam nữ trưởng thành có tiếp xúc thân thể tự nhiên sẽ bùng cháy, ngày hôm đó trước khi về nhà bọn họ đã đến khách sạn.
Lúc Cù Mạnh Chiến đòi hỏi cô ta hết lần này đến lần khác, miệng vẫn luôn gọi tên Giang Nhung, nhưng cô ta không quan tâm, người nằm dưới thân hắn là cô ta cơ mà.
Giang Nhung muốn học tập, muốn làm việc, vậy thì cứ để Giang Nhung bận rộn đi, cô ta là chị gái, có thể thay em gái làm chuyện nó không muốn làm.
Có những chuyện chỉ cần có lần đầu thì sẽ tiếp tục xảy ra, chính là nước chảy thành sông.
Nếu không phải do tên họ Trần kia giở trò thì làm sao Diệp thị lại đột nhiên muốn hợp tác với Sang Tân được, càng không thể khiến hắn thảm hại trong bữa tiệc từ thiện của Thịnh Thiên như thế.
Cù Mạnh Chiến siết chặt nắm tay, coi tờ báo trong tay như Trần Việt, hận không thể bóp cổ tên họ Trần kia.
"Anh Chiến, xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Hân đã nghe hết mọi chuyện nhưng lại giả vờ không biết.
Đàn ông luôn thích người phụ nữ ngốc một chút. Thế nên Giang Hân luôn cố gắng giả vờ là một cô gái ngốc nghếch ngoan ngoãn nghe lời.
Cù Mạnh Chiến vốn muốn xả giận, nhưng nhìn thấy mặt Giang Hân lại như thấy được một chút hy vọng, vì vậy hắn gượng cười: "Chừng nào em mới hẹn Nhung Nhung?"
"Em hẹn rồi, trưa nay sẽ ăn cơm cùng em ấy." Giang Hân cười dịu dàng, như thể không hề so đo việc Cù Mạnh Chiến nghĩ đến cô gái khác một chút nào.
"Em thật giỏi, không hổ là vợ hiền của anh." Cù Mạnh Chiến ôm Giang Hân: "Đi thôi, giờ chúng ta qua đó."
Giang Hân kéo hắn lại: "Anh Chiến, có những lời chỉ có em nói thì có thể em ấy sẽ nghe, nhưng nếu anh đến đó thì..."
Giang Hân đã mua chuộc người bên cạnh Cù Mạnh Chiến, mỗi hành vi cử chỉ của hắn trong khoảng thời gian này cô ta đều nắm rõ.
Cô ta hiểu rõ Cù Mạnh Chiến vẫn chưa theo đuổi được Giang Nhung, Giang Nhung đối với hắn lạnh nhạt như người dưng.
Mục đích thực sự khi hẹn Giang Nhung chỉ mình cô ta biết, sao có thể để Cù Mạnh Chiến đi cùng phá hủy chuyện tốt của cô ta chứ?
Giang Hân đến điểm hẹn trước giờ, gọi trước vài món Giang Nhung thích. Trong lúc chờ đợi, Giang Hân nhớ lại chuyện trước kia.
Năm đó, cô ta tám tuổi, Giang Nhung sáu tuổi, cả nhà dọn đến nhà mới, gặp được Cù Mạnh Chiến mười tuổi.
Bố dặn đi dặn lại hai chị em, bảo họ nhất định phải lấy lòng cậu cả nhà họ Cù, mọi chuyện đều phải nghe hắn, tuyệt đối không được chọc giận hắn.
Giang Hân khắc ghi lời của bố trong lòng, sau đó, chỉ cần cậu cả nhà họ Cù có mặt là cô ta sẽ ngoan ngoãn hầu hạ, cẩn thận dè dặt.
Thế nhưng Giang Nhung còn nhỏ tuổi lại không quan tâm nhiều như vậy, bởi vì còn chưa biết gì nên không nghe lời cha, thậm chí còn cắn Cù Mạnh Chiến bị thương.
Chẳng ai ngờ sau khi Giang Nhung cắn Cù Mạnh Chiến bị thương, quan hệ giữa hai người lại dần dần tốt lên.
Khi đó Giang Hân không hiểu, vì sao Cù Mạnh Chiến lại đối xử tốt với Giang Nhung, vì sao hắn chưa bao giờ nhìn cô ta, dù cho cô ta đứng ngay trước mặt hắn?
Bố cô ta cũng có ý để cô ta tiếp cận Cù Mạnh Chiến, hy vọng cô ta có thể bắt được trái tim Cù Mạnh Chiến, về sau sẽ trở thành vợ của cậu cả nhà họ Cù. Nhưng trong mắt Cù Mạnh Chiến chỉ thấy mỗi sự tồn tại của Giang Nhung, cho dù đi đâu cũng dẫn Giang Nhung theo, chưa bao giờ có vị trí cho cô ta.
Thời gian qua đi, bọn họ đều đã trưởng thành.
Bố cô ta muốn bồi dưỡng cho cô ta. À không, không phải muốn bồi dưỡng cho cô ta mà là muốn về sau cô ta có thể trợ giúp cho Cù Mạnh Chiến. Vì vậy ông ta đưa cô ta sang Mĩ học ngành kinh tế, chuẩn bị hết thảy để về sau cô ta có thể tiến vào nhà họ Cù.
Nhưng năm thứ hai cô ta đi Mĩ, trong nước lại gửi tin sang nói rằng Cù Mạnh Chiến và Giang Nhung đã đính hôn rồi.
Đó là người đàn ông cô ta luôn hướng tới, bố cũng luôn nói về sau cô ta sẽ là vợ của Cù Mạnh Chiến, vì sao hắn lại đính hôn với Giang Nhung?
Ngay lúc cô ta mong mỏi tốt nghiệp xong xuôi sẽ về nước làm cô dâu của Cù Mạnh Chiến, thì lại nhận được tin tức đau lòng đến vậy nơi đất khách quê người.
Khoảnh khắc ấy, Giang Hân cảm thấy trời đất như sụp xuống, trong lòng cuộn trào đau khổ.
Nỗi đau trong lòng cô ta mãi đến khi một người đàn ông khác xuất hiện mới có chuyển biến tốt.
Cô ta chưa bao giờ gặp người đàn ông nào vừa có ngoại hình hoàn hảo vừa có khí chất và phẩm chất tốt đến vậy. Chỉ vừa liếc nhìn cô ta đã bị người ấy hấp dẫn.
Cô ta tìm mọi cách thăm dò mới nghe ngóng được, người đàn ông này là tiến sĩ hệ tài chính của Đại học Harvard, tên Trần Minh Chí, ngoài ra thì hoàn toàn không có thông tin gì.
Sau đó Giang Hân gặp được người ấy trong một buổi diễn thuyết ở trường, cô ta tự tạo cơ hội cho mình, cuối cùng cũng khiến người ấy chú ý đến cô ta.
Có được cơ hội nói chuyện với người ấy, cô ta chủ động theo đuổi, gửi mail, thậm chí là tiến thêm một bước trở thành bạn gái của anh ta.
Nói đến cũng nực cười, anh ta luôn luôn bận rộn, thường xuyên mất tăm mất tích. Sau khi trở thành bạn gái của anh ta, Giang Hân lại chỉ gặp được bạn trai hai lần. Một lần là trong hoạt động hữu nghị của trường, một lần là do cô ta chủ động hẹn gặp, nhưng còn chưa uống xong một ly cà phê, anh ta đã có việc bỏ đi rồi.
Hai người xác nhận quan hệ yêu đương hai tháng trời, nhưng còn chưa cả nắm tay. Có lẽ trong lòng anh ta còn không nhớ đến sự tồn tại của nhân vật nhỏ mang tên bạn gái này.
Nếu căn bản không quan tâm đến cô ta, thì sao lại đồng ý yêu đương? Hay trở thành quan hệ yêu đương cũng chỉ là cô ta đơn phương mong muốn, thực ra anh ta không hề có suy nghĩ này?
Mãi cho đến khi cô ta về nước cũng không gặp lại người đàn ông ấy.
Có điều so với người đàn ông xuất sắc mọi mặt cả về ngoại hình cũng như khí chất kia, cô ta lại coi trọng quyền thế hơn, Cù Mạnh Chiến của nhà họ Cù mới thực sự là người cô ta muốn lấy.
Ngày về nước, vì Giang Nhung đang bận việc thiết kế nên nhờ Cù Mạnh Chiến đến đón cô ta, cũng chính lần đó cô ta mới nghe Cù Mạnh Chiến kể, Giang Nhung vừa đi học vừa đi làm, vô cùng bận rộn, rất ít thời gian làm bạn với hắn chứ đừng nói là tiến triển thêm một bước.
Cù Mạnh Chiến chỉ than vãn với cô ta, nhưng Giang Hân biết, cơ hội của cô ta đến rồi, chỉ cần giữa hắn và Giang Nhung có một khe hở thì cô ta có thể chen vào.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Vì thế Giang Hân lập tức nghĩ ra một cách.
Mùa hè nóng bức rất dễ bị cảm nắng, cô ta liền lấy lý do ấy giả vờ té xỉu vào lòng Cù Mạnh Chiến.
Nam nữ trưởng thành có tiếp xúc thân thể tự nhiên sẽ bùng cháy, ngày hôm đó trước khi về nhà bọn họ đã đến khách sạn.
Lúc Cù Mạnh Chiến đòi hỏi cô ta hết lần này đến lần khác, miệng vẫn luôn gọi tên Giang Nhung, nhưng cô ta không quan tâm, người nằm dưới thân hắn là cô ta cơ mà.
Giang Nhung muốn học tập, muốn làm việc, vậy thì cứ để Giang Nhung bận rộn đi, cô ta là chị gái, có thể thay em gái làm chuyện nó không muốn làm.
Có những chuyện chỉ cần có lần đầu thì sẽ tiếp tục xảy ra, chính là nước chảy thành sông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương