Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 84
Mộ Sở vừa bước vào văn phòng đã bị Lưu Trị Tân gọi lại.
- Mộ Sở, đến văn phòng của tôi một lúc!
- Vâng! Ngay lặp tức.
Mộ Sở bỏ túi xách xuống, đi theo sau Lưu Trị Tân đến văn phòng anh ta.
- Thầy Lưu, thầy tìm em có việc gì ạ?
- Ngồi.
Lưu Trị Tân ý bảo Mộ Sở ngồi.
Mộ Sở không khách sáo mà ngồi xuống ghế đối diện anh ta.
- Mộ Sở lúc đầu khi em vừa vào bệnh viện chúng ta, thầy là chủ khảo của em, là thầy tự tay chọn em vào, năng lực của em thầy rất xem trọng, trong lúc thực tập biểu hiện của em cũng rất tốt, thầy thật sự rất đánh giá cao về em, cũng rất mong em sẽ tiếp tục ở lại bệnh viện chúng ta, nhưng mà......
Lưu Trị Tân nói đến đây, thì hơi ngừng lại rồi trầm giọng xuống, từ dưới ngăn bàn lấy ra một lá thư đư cho Mộ Sở:
- Vẫn là em tự xem đi!
- Cái gì?
Sương mù vây quanh Mộ Sở, nhưng khi nghe Lưu Trị Tân nói vậy, lòng cô cũng đoán được là không phải chuyện gì tốt đẹp rồi.
Cô lấy lá thư từ tay Lưu Trị Tân, nhìn chằm chầm vào nó.
Đơn đuổi việc?!
Mộ Sở chưa mở thư ra xem bên trong nội dung gì, cô không xem cũng đoán ra được.
- Thầy Lưu, em không hiểu!
Sắc mặt Mộ Sở có chút khó coi, cô đặt lại lá thư xuống bàn:
- Em có phạm sai lầm nào lớn soa? Tại sao lại đột nhiên lại đuổi việc em?cho dù là thời gian thực tập thất bại, thì đây đến đó cũng còn những ba tháng trời!
Lưu Trị Tân bất lực thở dài:
- Thầy cũng đã hỏi qua phòng nhân sự, nếu mà thầy có quyền bảo vệ em, thì thầy nhất định sẽ để em ở lại, nhưng bên nhân sự làm sao cũng không nói, nói là ý của bên trên, chúng ta cũng vô năng.
Ý của bên trên?
Mộ Sở đại khái đoán được là ai rồi.
Cái gọi là “bên trên”, ngoài phu nhân Lâu thị Vương Khởi Lệ, còn có thể là ai chứ? Cô như cây kim trong mắt của bà ta, bây giờ còn làm chung một bệnh viện với con trai bà ta,bà ta làm sao mà bỏ qua cho cô được? Mộ Sở sớm đã đoán ra rồi!
- Mộ Sở, có phải em đã đắc tội với ai không?
Chuyện này Lưu Trị Tân đã nghĩ rất lâu mà cũng nghĩ không thông, đang yên đang lành, lãnh đạo bên trên tại sao phải khai đao với một thực tập sinh chứ?
Mộ Sở hít hít cái sóng mũi cay cay, lắc đầu, đưa tay lấy tờ đơn đuổi việc ở trên bản:
- Thầy Lưu, những ngày này, cám ơn sự giúp đỡ của thầy!
Tuy cô bây giờ rất cần công việc này, cô cũng cực kì thích công việc này, nhưng cô biết, bất luận cô cố gắng thế nào, thì cô với cái bệnh viện này không có duyên nữa.
Vương Khởi Lệ sẽ không cho cô quay về đây nữa!
- Sở Sở, em cầm lấy!
Lưu Trị Tân vừa nói, vừa đưa cho cô một lá thứ:
- Đây là bức thư tiến cử thầy viết cho em, em câm lá thư này đến bệnh viện Thái Nhân tìm phó viện trưởng Lưu, nói là do thầy đề cử em qua đó, tuy là Thái Nhân không bằng Phụ Nhân, nhưng dù sao cũng là bệnh viện hạng ba, em đến đó mà phát triển, cố gắng làm nên thành tích, để cho lãnh đạo đuổi em ở bên này xem! Biết chưa?
Mộ Sở cảm động xém chút rơi lệ:
- Thầy Lưu, cám ơn thầy! Thật đó, thầy luôn chiếu cố em như vậy......
- Em là học trò mà thầy tâm đắc nhất, muốn thầy không chiếu cố em, vậy còn chiếu cố ai? Chỉ tiếc là, hôm nay thầy không còn cách giúp em, sau này nhất định phải chăm sóc tốt bản thân!
- Vâng, em sẽ!
Mộ Sở nghẹn ngào gật đầu.
- Thầy cũng vậy, ngày thường chút ý sức khỏe, đừng cực khổ quá.
- Được rồi, được rồi, không nói nữa, nói tiếp, nước mắt thầy cũng rơi ra đây này, tóm lại là cho dù đi rồi, cũng phải thường xuyên quay về thăm mọi người.
- Em nhất định sẽ......
- Đi ra đi, hôm nay là ngày cuối rồi, làm việc tốt vào.
- ......Vâng, em biết rồi!
Mộ Sở cầm lại nước mắt, đi ra khỏi văn phòng của Lưu Trị Tân.
Lúc này hốc mắt Lưu Trị Tân cũng có chút đỏ, dù gì mọi người cũng làm việc với nhau lâu như vậy, hơn nữa Mộ Sở từ trước đến nay luôn là học trò mà ông tâm đắc nhất, lần này nói đi là đi, trong lòng vẫn là rất khó chịu.
Lưu Trị Tân nghĩ một hồi, cảm thấy việc này cũng nên báo một tiếng với Lâu Tư Trầm, dù gì Mộ Sở cũng là học sinh kiêm trợ lý của hắn, bị đuổi việc cũng nên nói với hắn một tiếng, cho nên Lưu Trị Tân gọi điện cho Lâu Tư Trầm,
- Chủ nhiệm Lâu.
- Chủ nhiệm Lưu?
Lâu Tư Trầm nhận được điện thoại của Lưu Trị Tân cũng khá bất ngờ:
- Tìm tôi có việc sao?
- Đúng là có một việc muốn nói với anh.
Lưu Trị Tân đem chuyện Mộ Sở bị đuổi việc từ đầu đến cuối kể lại cho Lâu Tư Trâm một lần, nói xong còn không quên đưa ra một số ý kiến cá nhân:
- Cũng không biết con nha đầu này đắc tội với ai nữa, đột nhiên vô duyên vô cớ lại bị đuổi việc? Nói đến biểu hiện của em ấy cũng không tệ, thành tích thực tập cũng khá lý tưởng, theo lý mà nói không nên bị đuổi việc mới đúng. Chủ nhiệm Lâu, quan hệ của anh với viện trưởng không tồi, việc này có thể phiền anh nói giúp con nha đầu đó vài câu không?
Lưu Trị Tân nói mấy lời này lại khiếng chi Lâu Tư Trầm cảm thấy ngoài ý muốn, hắn chưa từng nghĩ qua, trong bệnh viện lại có người khai đao với cô.
- Phản ứng của cô ấy thế nào?
Lâu Tư Trầm hỏi Lưu Trị Tân.
- Tôi thấy em ấy cũng khá bình tĩnh, cảm giác như việc bị đuổi, đối với em ấy không có ngoài ý muốn. Không phải thật là đã đắc tội ai rồi?
- Việc này giao cho tôi xử lý đi!
- Được thôi, được thôi!
Có câu nói này của Lâu Tư Trầm, Lưu Trị Tân cũng yên tâm nhiều:
- Chủ nhiệm Lâu, vậy chuyện của mộ sở phiền anh rồi.
- Chuyện nên làm thôi.
Làm chủ cho vợ mình, quả thật là nên làm.
Lâu Tư Trầm ngắt điện thoại, phân phó cho Tiết Bỉnh:
- Tìm người đến Phụ Nhân tra một chút, đuổi việc Tần Mộ Sở rốt cuộc là ý của ai.
- Vâng!
Đuổi việc thiếu phu nhân? Gan ai mà lớn dữ vậy!
Lúc sau, Tiết Bỉnh đã tra ra nguyên do.
- Thiếu chủ......
Hắn đứng trước giường bệnh của Lâu Tư Trầm, lại có chút không dám mở miệng.
- Đã tra ra?
- ......Vâng.
Tiết Bỉnh gật đầu.
- Nói đi!
- ......
Tiết Bỉnh không dám hé nửa lời.
- Câm rồi hã?
Lâu Tư Trầm lạnh lẽo lườm hắn một cái.
- Là......là ý của phu nhân.
- Phu nhân?- Lâu Tư Trầm chau mày.
- Vâng! Là mẫu thân của người.
Đôi lông mày đẹp đẽ của Lâu Tư Trầm chau lại càng chặt hơn, đôi mắt đen nay càng thêm sâu lắng:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Vài ngày trước phu nhân có đến bệnh viện một chuyên, đúng lúc gặp thiếu phu nhân, chắc lo thiếu phu nhân dây dưa với ngài, nên ra lệnh cho viện trưởng khai trừ thiếu phu nhân.
- Là chuyện khi nào?
- Thứ tư tuần trước.
Thứ tư?
Tại sao lần trước gặp Tần Mộ Sở, không hề nghe cô nhắc gì tới chuyện này?
................................................................................
Mộ Sở đi chợ mua vài món mà Lâu Tư Trầm thích ăn, rồi đến trước phòng 5888 bấm chuông cửa.
Thực ra, cô cũng không chắc hắn có nhà hay không, chỉ là đi lên tìm chút vận may.
Hôm nay bị đuổi việc, bề ngoài cô trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ cô mới biết trong lòng cô toi đời biết bao nhiêu, đồng nghiệp đều muốn làm tiệc tiễn cô, nhưng cũng bị cô từ chối, Mộ Sở thực ra không thích các buổi tụ hợp cho lắm, càng sợ bản thân sẽ khóc, lòng tự tôn của cô quá lớn, không muốn thể hiện bản thân yếu đuối và thất bại cho người ngoài xem, như bây giờ, một mình che giấu vết thương, cùng đành thôi.
Mộ Sở nhẫn chuông lần đầu, không có ai trả lời.
Cô lại nhẫn lần thứ hai.
Tay vừa để xuống, thì đột nhiên, “Click~” một tiếng, cửa từ bên trong mở ra.
Mộ sở kinh ngạc.
Ngoài ý muốn, Lâu Tư Trầm cư nhiên có ở nhà.
Cửa mở, một thân áo chàng tắm màu trắng của hắn xuất hiện trước cửa.
Cho thấy hắn vừa mới tắm ra, trên tay còn cầm khăn lông lười biếng lau mái tóc ướt, tay còn lại gác lên cửa, nhướng mắt lên, nhìn MỌ Sở tay ôm một bao thức ăn đang đứng bên ngoài.
Sự xuất hiện của cô, hắn dường như không bất ngờ.
Nghiên người, nhường đường cho cô, hỏi:
- Ôm cái gì?
- Thức ăn!
Mộ Sở tiến vào trong.
Ôm một túi thức ăn lớn, hướng nhà bếp mà đi vào.
Cô đặt túi thức ăn trên bàn bếp, rồi lại lấy thức ăn từ bên trong ra, một bên hiếu kì hỏi Lâu Tư Trầm:
- Anh xuất viện rồi sao? Hôm nay lại ở khách sạn?
- Xuất viện rồi.
Lâu Tư Trầm lau lau mái tóc ướt rồi vứt cái khăn lên sô pha, không lo nữa.
Mộ sở nhìn hắn một cái, tim không nhịn được mà “bụp bụp~” đập nhanh vài tiếng.
Không thể không nói, hắn vừa tắm xong, thật là gợi cảm đến muốn nổ tung.
Miệng áo tắm màu trắng mở ra đến rất thấp, lộ ra một mảng lớn cơ bắp màu đồng, trên da thịt gợi cảm của hắn, còn lấp lánh vài giọt nước nhỏ, đập thẳng vào mắt của Mộ Sở, thật sự rất dụ hoặc người ta.
- Anh vẫn chưa ăn cơm phải không?
Mộ Sở nhịn lại sự mê hoặc đó, hỏi hắn.
- Ừ.
- Vậy tốt rồi, tôi nấu cho anh nhé! Lần trước đồng ý với anh, đến nay vẫn chưa thực hiện.
Mộ sở nói xong, bắt đầu một mình hướng vào nhà bếp bận rộn.
Lâu Tư Trầm ngồi xếp chân trên sô pha trong phòng khách, tay tùy tiện cầm một quyển tập chí y học, tùy ý l;ật ra coi. Nhưng lại hướng vào nhà bếp hỏi Mộ Sở:
- Về sau có ý định gì?
- Hả?
Mộ Sở bị hắn hỏi như vậy.
Ngẩng đầu lên, nhìn hắn ở phía sô pha.
Lâu Tư Trầm cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô trong phòng bếp:
- Bị bệnh viện đuổi rồi, vẫn chưa có ý định gì sao?
- ......Anh làm sao biết việc tôi bị đuổi? Đây đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm mà! -Mộ Sở trề trề môi của mình.
- Lưu Trị Tân gọi nói tôi biết.
Lâu Tư Trầm buông tập chí trên tay xuống, đứng dậy hướng về phía nhà bếp mà đi tới.
- ......Oh.
Mộ Sở chu mỏ, bẻ trái bắp đang cầm trong tay:
- Thầy Lưu cho tôi một bức thư tiến cử bệnh viện Thái Nhân, chắc tôi sẽ đến Thái Nhân đi!
- Cô nếu muốn về Phụ Nhân, tôi có thể để cô về.
Lâu Tư Trầm một tay chống lên bàn bếp, đứng đó nói với cô.
Mộ sở kinh ngạc một hồi, ngẩng đầu lên, nghĩ rồi lắc đầu:
- Thôi, tôi không muốn quay về.
- Tại sao?
Lâu Tư Trầm chau mày:
- Cô sợ mẹ tôi?
- ......
Mộ Sở dường như không ngờ đến hắn biết chuyện này, cánh tay đáng bẻ trái bắp cũng hơi cứng lại:
- Tôi mới không sợ bà ta!
Cô chỉ không muốn vì mình mà hắn và mẹ hắn lại gây tranh cãi mà thôi.
- Mộ Sở, đến văn phòng của tôi một lúc!
- Vâng! Ngay lặp tức.
Mộ Sở bỏ túi xách xuống, đi theo sau Lưu Trị Tân đến văn phòng anh ta.
- Thầy Lưu, thầy tìm em có việc gì ạ?
- Ngồi.
Lưu Trị Tân ý bảo Mộ Sở ngồi.
Mộ Sở không khách sáo mà ngồi xuống ghế đối diện anh ta.
- Mộ Sở lúc đầu khi em vừa vào bệnh viện chúng ta, thầy là chủ khảo của em, là thầy tự tay chọn em vào, năng lực của em thầy rất xem trọng, trong lúc thực tập biểu hiện của em cũng rất tốt, thầy thật sự rất đánh giá cao về em, cũng rất mong em sẽ tiếp tục ở lại bệnh viện chúng ta, nhưng mà......
Lưu Trị Tân nói đến đây, thì hơi ngừng lại rồi trầm giọng xuống, từ dưới ngăn bàn lấy ra một lá thư đư cho Mộ Sở:
- Vẫn là em tự xem đi!
- Cái gì?
Sương mù vây quanh Mộ Sở, nhưng khi nghe Lưu Trị Tân nói vậy, lòng cô cũng đoán được là không phải chuyện gì tốt đẹp rồi.
Cô lấy lá thư từ tay Lưu Trị Tân, nhìn chằm chầm vào nó.
Đơn đuổi việc?!
Mộ Sở chưa mở thư ra xem bên trong nội dung gì, cô không xem cũng đoán ra được.
- Thầy Lưu, em không hiểu!
Sắc mặt Mộ Sở có chút khó coi, cô đặt lại lá thư xuống bàn:
- Em có phạm sai lầm nào lớn soa? Tại sao lại đột nhiên lại đuổi việc em?cho dù là thời gian thực tập thất bại, thì đây đến đó cũng còn những ba tháng trời!
Lưu Trị Tân bất lực thở dài:
- Thầy cũng đã hỏi qua phòng nhân sự, nếu mà thầy có quyền bảo vệ em, thì thầy nhất định sẽ để em ở lại, nhưng bên nhân sự làm sao cũng không nói, nói là ý của bên trên, chúng ta cũng vô năng.
Ý của bên trên?
Mộ Sở đại khái đoán được là ai rồi.
Cái gọi là “bên trên”, ngoài phu nhân Lâu thị Vương Khởi Lệ, còn có thể là ai chứ? Cô như cây kim trong mắt của bà ta, bây giờ còn làm chung một bệnh viện với con trai bà ta,bà ta làm sao mà bỏ qua cho cô được? Mộ Sở sớm đã đoán ra rồi!
- Mộ Sở, có phải em đã đắc tội với ai không?
Chuyện này Lưu Trị Tân đã nghĩ rất lâu mà cũng nghĩ không thông, đang yên đang lành, lãnh đạo bên trên tại sao phải khai đao với một thực tập sinh chứ?
Mộ Sở hít hít cái sóng mũi cay cay, lắc đầu, đưa tay lấy tờ đơn đuổi việc ở trên bản:
- Thầy Lưu, những ngày này, cám ơn sự giúp đỡ của thầy!
Tuy cô bây giờ rất cần công việc này, cô cũng cực kì thích công việc này, nhưng cô biết, bất luận cô cố gắng thế nào, thì cô với cái bệnh viện này không có duyên nữa.
Vương Khởi Lệ sẽ không cho cô quay về đây nữa!
- Sở Sở, em cầm lấy!
Lưu Trị Tân vừa nói, vừa đưa cho cô một lá thứ:
- Đây là bức thư tiến cử thầy viết cho em, em câm lá thư này đến bệnh viện Thái Nhân tìm phó viện trưởng Lưu, nói là do thầy đề cử em qua đó, tuy là Thái Nhân không bằng Phụ Nhân, nhưng dù sao cũng là bệnh viện hạng ba, em đến đó mà phát triển, cố gắng làm nên thành tích, để cho lãnh đạo đuổi em ở bên này xem! Biết chưa?
Mộ Sở cảm động xém chút rơi lệ:
- Thầy Lưu, cám ơn thầy! Thật đó, thầy luôn chiếu cố em như vậy......
- Em là học trò mà thầy tâm đắc nhất, muốn thầy không chiếu cố em, vậy còn chiếu cố ai? Chỉ tiếc là, hôm nay thầy không còn cách giúp em, sau này nhất định phải chăm sóc tốt bản thân!
- Vâng, em sẽ!
Mộ Sở nghẹn ngào gật đầu.
- Thầy cũng vậy, ngày thường chút ý sức khỏe, đừng cực khổ quá.
- Được rồi, được rồi, không nói nữa, nói tiếp, nước mắt thầy cũng rơi ra đây này, tóm lại là cho dù đi rồi, cũng phải thường xuyên quay về thăm mọi người.
- Em nhất định sẽ......
- Đi ra đi, hôm nay là ngày cuối rồi, làm việc tốt vào.
- ......Vâng, em biết rồi!
Mộ Sở cầm lại nước mắt, đi ra khỏi văn phòng của Lưu Trị Tân.
Lúc này hốc mắt Lưu Trị Tân cũng có chút đỏ, dù gì mọi người cũng làm việc với nhau lâu như vậy, hơn nữa Mộ Sở từ trước đến nay luôn là học trò mà ông tâm đắc nhất, lần này nói đi là đi, trong lòng vẫn là rất khó chịu.
Lưu Trị Tân nghĩ một hồi, cảm thấy việc này cũng nên báo một tiếng với Lâu Tư Trầm, dù gì Mộ Sở cũng là học sinh kiêm trợ lý của hắn, bị đuổi việc cũng nên nói với hắn một tiếng, cho nên Lưu Trị Tân gọi điện cho Lâu Tư Trầm,
- Chủ nhiệm Lâu.
- Chủ nhiệm Lưu?
Lâu Tư Trầm nhận được điện thoại của Lưu Trị Tân cũng khá bất ngờ:
- Tìm tôi có việc sao?
- Đúng là có một việc muốn nói với anh.
Lưu Trị Tân đem chuyện Mộ Sở bị đuổi việc từ đầu đến cuối kể lại cho Lâu Tư Trâm một lần, nói xong còn không quên đưa ra một số ý kiến cá nhân:
- Cũng không biết con nha đầu này đắc tội với ai nữa, đột nhiên vô duyên vô cớ lại bị đuổi việc? Nói đến biểu hiện của em ấy cũng không tệ, thành tích thực tập cũng khá lý tưởng, theo lý mà nói không nên bị đuổi việc mới đúng. Chủ nhiệm Lâu, quan hệ của anh với viện trưởng không tồi, việc này có thể phiền anh nói giúp con nha đầu đó vài câu không?
Lưu Trị Tân nói mấy lời này lại khiếng chi Lâu Tư Trầm cảm thấy ngoài ý muốn, hắn chưa từng nghĩ qua, trong bệnh viện lại có người khai đao với cô.
- Phản ứng của cô ấy thế nào?
Lâu Tư Trầm hỏi Lưu Trị Tân.
- Tôi thấy em ấy cũng khá bình tĩnh, cảm giác như việc bị đuổi, đối với em ấy không có ngoài ý muốn. Không phải thật là đã đắc tội ai rồi?
- Việc này giao cho tôi xử lý đi!
- Được thôi, được thôi!
Có câu nói này của Lâu Tư Trầm, Lưu Trị Tân cũng yên tâm nhiều:
- Chủ nhiệm Lâu, vậy chuyện của mộ sở phiền anh rồi.
- Chuyện nên làm thôi.
Làm chủ cho vợ mình, quả thật là nên làm.
Lâu Tư Trầm ngắt điện thoại, phân phó cho Tiết Bỉnh:
- Tìm người đến Phụ Nhân tra một chút, đuổi việc Tần Mộ Sở rốt cuộc là ý của ai.
- Vâng!
Đuổi việc thiếu phu nhân? Gan ai mà lớn dữ vậy!
Lúc sau, Tiết Bỉnh đã tra ra nguyên do.
- Thiếu chủ......
Hắn đứng trước giường bệnh của Lâu Tư Trầm, lại có chút không dám mở miệng.
- Đã tra ra?
- ......Vâng.
Tiết Bỉnh gật đầu.
- Nói đi!
- ......
Tiết Bỉnh không dám hé nửa lời.
- Câm rồi hã?
Lâu Tư Trầm lạnh lẽo lườm hắn một cái.
- Là......là ý của phu nhân.
- Phu nhân?- Lâu Tư Trầm chau mày.
- Vâng! Là mẫu thân của người.
Đôi lông mày đẹp đẽ của Lâu Tư Trầm chau lại càng chặt hơn, đôi mắt đen nay càng thêm sâu lắng:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Vài ngày trước phu nhân có đến bệnh viện một chuyên, đúng lúc gặp thiếu phu nhân, chắc lo thiếu phu nhân dây dưa với ngài, nên ra lệnh cho viện trưởng khai trừ thiếu phu nhân.
- Là chuyện khi nào?
- Thứ tư tuần trước.
Thứ tư?
Tại sao lần trước gặp Tần Mộ Sở, không hề nghe cô nhắc gì tới chuyện này?
................................................................................
Mộ Sở đi chợ mua vài món mà Lâu Tư Trầm thích ăn, rồi đến trước phòng 5888 bấm chuông cửa.
Thực ra, cô cũng không chắc hắn có nhà hay không, chỉ là đi lên tìm chút vận may.
Hôm nay bị đuổi việc, bề ngoài cô trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ cô mới biết trong lòng cô toi đời biết bao nhiêu, đồng nghiệp đều muốn làm tiệc tiễn cô, nhưng cũng bị cô từ chối, Mộ Sở thực ra không thích các buổi tụ hợp cho lắm, càng sợ bản thân sẽ khóc, lòng tự tôn của cô quá lớn, không muốn thể hiện bản thân yếu đuối và thất bại cho người ngoài xem, như bây giờ, một mình che giấu vết thương, cùng đành thôi.
Mộ Sở nhẫn chuông lần đầu, không có ai trả lời.
Cô lại nhẫn lần thứ hai.
Tay vừa để xuống, thì đột nhiên, “Click~” một tiếng, cửa từ bên trong mở ra.
Mộ sở kinh ngạc.
Ngoài ý muốn, Lâu Tư Trầm cư nhiên có ở nhà.
Cửa mở, một thân áo chàng tắm màu trắng của hắn xuất hiện trước cửa.
Cho thấy hắn vừa mới tắm ra, trên tay còn cầm khăn lông lười biếng lau mái tóc ướt, tay còn lại gác lên cửa, nhướng mắt lên, nhìn MỌ Sở tay ôm một bao thức ăn đang đứng bên ngoài.
Sự xuất hiện của cô, hắn dường như không bất ngờ.
Nghiên người, nhường đường cho cô, hỏi:
- Ôm cái gì?
- Thức ăn!
Mộ Sở tiến vào trong.
Ôm một túi thức ăn lớn, hướng nhà bếp mà đi vào.
Cô đặt túi thức ăn trên bàn bếp, rồi lại lấy thức ăn từ bên trong ra, một bên hiếu kì hỏi Lâu Tư Trầm:
- Anh xuất viện rồi sao? Hôm nay lại ở khách sạn?
- Xuất viện rồi.
Lâu Tư Trầm lau lau mái tóc ướt rồi vứt cái khăn lên sô pha, không lo nữa.
Mộ sở nhìn hắn một cái, tim không nhịn được mà “bụp bụp~” đập nhanh vài tiếng.
Không thể không nói, hắn vừa tắm xong, thật là gợi cảm đến muốn nổ tung.
Miệng áo tắm màu trắng mở ra đến rất thấp, lộ ra một mảng lớn cơ bắp màu đồng, trên da thịt gợi cảm của hắn, còn lấp lánh vài giọt nước nhỏ, đập thẳng vào mắt của Mộ Sở, thật sự rất dụ hoặc người ta.
- Anh vẫn chưa ăn cơm phải không?
Mộ Sở nhịn lại sự mê hoặc đó, hỏi hắn.
- Ừ.
- Vậy tốt rồi, tôi nấu cho anh nhé! Lần trước đồng ý với anh, đến nay vẫn chưa thực hiện.
Mộ sở nói xong, bắt đầu một mình hướng vào nhà bếp bận rộn.
Lâu Tư Trầm ngồi xếp chân trên sô pha trong phòng khách, tay tùy tiện cầm một quyển tập chí y học, tùy ý l;ật ra coi. Nhưng lại hướng vào nhà bếp hỏi Mộ Sở:
- Về sau có ý định gì?
- Hả?
Mộ Sở bị hắn hỏi như vậy.
Ngẩng đầu lên, nhìn hắn ở phía sô pha.
Lâu Tư Trầm cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô trong phòng bếp:
- Bị bệnh viện đuổi rồi, vẫn chưa có ý định gì sao?
- ......Anh làm sao biết việc tôi bị đuổi? Đây đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm mà! -Mộ Sở trề trề môi của mình.
- Lưu Trị Tân gọi nói tôi biết.
Lâu Tư Trầm buông tập chí trên tay xuống, đứng dậy hướng về phía nhà bếp mà đi tới.
- ......Oh.
Mộ Sở chu mỏ, bẻ trái bắp đang cầm trong tay:
- Thầy Lưu cho tôi một bức thư tiến cử bệnh viện Thái Nhân, chắc tôi sẽ đến Thái Nhân đi!
- Cô nếu muốn về Phụ Nhân, tôi có thể để cô về.
Lâu Tư Trầm một tay chống lên bàn bếp, đứng đó nói với cô.
Mộ sở kinh ngạc một hồi, ngẩng đầu lên, nghĩ rồi lắc đầu:
- Thôi, tôi không muốn quay về.
- Tại sao?
Lâu Tư Trầm chau mày:
- Cô sợ mẹ tôi?
- ......
Mộ Sở dường như không ngờ đến hắn biết chuyện này, cánh tay đáng bẻ trái bắp cũng hơi cứng lại:
- Tôi mới không sợ bà ta!
Cô chỉ không muốn vì mình mà hắn và mẹ hắn lại gây tranh cãi mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương