Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 85
Lâu Tư Trầm cau mày:
- Tôi còn lâu mới sợ mẹ anh!
Chỉ là cô không muốn hắn vì mình mà khiến cho quan hệ của hai mẹ con trở nên khó xử mà thôi.
- Vậy thì trở lại đi! Ngày mai tôi sẽ đích thân nói với viện trưởng.
Ngữ khí của Lâu Tư Trầm thuộc kiểu bá đạo, khó mà cãi lại được.
- Như vậy có ổn không?
Mộ Sở ngẩng đầu hỏi hắn.
Lâu Tư Trầm khẽ cau mày:
- Cô là học sinh của tôi, cô đi hay ở lại, tôi nói mới được tính.
Tim của Mộ Sở chợt rung động.
Trong lòng giống như có một cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng và ấm áp.
- Cảm ơn...
Cô nói cảm ơn, nơi đáy mắt ánh lên những tia sáng long lanh.
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của cô, ánh mắt anh sáng lên.
Giây tiếp theo, bỗng cuối đầu không báo trước, môi hắn chuẩn xác ngậm lấy bờ môi đỏ của Mộ Sở.
Trong bếp, hương vị mềm mại lan tỏa khắp trong bầu không khí.
Hai người không biết đã hôn nhau được bao lâu, cho đến khi cảm thấy Mộ Sở ở trong lòng mình có chút thở không đều, Lâu Tư Trầm lúc này mới tiếc nuối buông cô ra.
Những ngón tay thon dài vê lấy chiếc cầm ửng đỏ của cô, nâng khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng của cô lên, để cô nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của mình.
- Đây mới là lời cảm ơn đúng nghĩa.
Mộ Sở bỗng nhớ đến nụ hôn xin lỗi ngày hôm đó
- Ai nói là tôi không thích?
Lúc nói chuyện, môi hắn cố ý tiến gần đến môi cô, rất gần.
Bầu không khí ẩm ướt và ấm nóng có cũng như không ấy lướt nhẹ qua hơi thở của Mộ Sở, khiến cho trái tim nhạy cảm của cô cứ rung lên....
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở cũng có chút lộn xộn.
- Anh không ghét tôi, vậy sao hôm đó anh lại giận?
Mộ Sở nhẹ nhàng hỏi hắn, ngữ điệu có chút trách móc, nhìn vào mắt của Lâu Tư Trầm, mang theo cả một chút vô tội và ấm ức.
Bởi vì sự giận dỗi vô cớ của hắn, hại cô mấy ngày nay cứ thấp tha thấp thỏm, nơm nớp lo âu, thậm chí cơm cũng ăn chẳng ngon, trong đầu cứ nghĩ đến rốt cuộc mình đã chọc giận hắn chỗ nào, nhưng mà cô có nghĩ đến nát óc cũng chẳng nghĩ ra.
Lâu Tư Trầm ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Mộ Sở, mắt hơi híp lại, khàn giọng hỏi cô:
- Cô rốt cuộc muốn lấy thứ gì từ tôi?
Câu hỏi của Lâu Tư Trầm, khiến cho Mộ Sở ngớ người ra, đáy mắt thoáng qua một chút cảm giác tội lỗi nhưng ngay sau đó đã tự nhiên trở lại.
- Cô trước giờ không phải là một người đơn thuần như vậy!
Mộ Sở hơi tái mặt:
- Được, vậy tôi nói cho anh biết tôi muốn cái gì...
Dứt lời cô bỗng nhón chân lên, ngẩng đầu và hôn vào đôi môi lạnh và mỏng của Lâu Tư Trầm.
- Tôi muốn anh!
Mộ Sở trả lời rất dứt khoát, giống như sợ hắn không tin vậy, nên kiến quyết nhắc lại một lần nữa " Tôi muốn anh!"
Đôi đồng tử đen láy của Lâu Tư Trầm như thu hẹp, ngón tay vê cằm Mộ Sở lại dùng lực mạnh hơn một chút, giống như hận chẳng thể bóp nát cô ra vậy.
- Đau...
Cảm giác đau từ cằm truyền đến khiến cho Mộ Sở đau đến nỗi cau mày:
- Anh bóp cằm tôi đau quá.
Mắt của Lâu Tư Trầm chợt tối sầm lại, sau đó bỏ tay ra khỏi đôi má của cô.
Hơi thở của hắn có chút loạn, ngực căng phồng lên, còn mắt thì nhìn chằm chằm vào Mộ Sở, như muốn thông qua đôi mắt ấy nhìn thấu tâm can cô, nhưng cũng lại giống như hận không thể nuốt chửng cô vậy.
Nói thật thì Mộ Sở thật ra hơi sợ bộ dạng này của hắn.
Lúc này, hắn giống như một con sư tử ngủ đông, không biết chắc được khi nào sẽ lại bộc phát thú tính.
Mộ Sở cứng đờ, không dám nhúc nhích, bàn tay vừa làm loạn trên người hắn cũng đã lẳng lặng rút về.
Vừa nãy thái độ còn như chả sợ chết là gì, giờ thì lại bắt đầu thấy sợ.
Lâu Tư Trầm tựa trên kệ bếp liếc nhìn xuống cô, như đang nghiến răng hỏi:
Mộ Sở căng thẳng nuốt nước bọt nói:
- Cái đó... tôi đói rồi, nấu ăn trước đã.
Cô đỏ mặt, quay lưng đi và tiếp tục với việc tẽ ngô của mình.
Ở bên cạnh, ánh mắt sáng quắt của Lâu Tư Trầm vẫn không rời khỏi gương mặt của cô, giống như muốn thiêu đốt cô vậy, hai má của Mộ Sở cũng bắt đầu nóng ran lên, bị hắn nhìn chằm chằm, cả người cảm thấy bức rức không tự tại.
Tuy nhiên, điều làm Mộ Sở cảm thấy bất ngờ đó là Lâu Tư Trầm lại bỏ qua cho cô một cách dễ dàng như vậy.
Hắn chỉnh lại áo choàng tắm, thắt lại dây thắt lưng bị Mộ Sở tháo ra, bước ra khỏi nhà bếp, trước khi đi cũng không quên để lại một lời cảnh cáo bên tai cô:
Sau đó, suốt lúc nấu ăn, Mộ Sở cứ lơ đãng, không tập trung được, đến nổi nấu một bửa ăn mà hết hai món bị khét rồi, món soup ngô cũng chả có vị gì, nói chung, đây chắc có lẽ là lần nấu ăn thất bại nhất trong suốt cuộc đời nấu ăn của cô.
Nhìn kệ bếp đầy những chiến phẩm thất bại của mình, Mộ Sở có chút chán nản.
Cô không ngờ rằng lần đầu mình nghiêm túc nấu ăn cho hắn, kết quả lại thành ra như vậy, đây thật sự không phải là trình độ nấu nướng thường ngày của cô.
Mộ Sở rầu rĩ rầu cắn ngón tay, bước ra khỏi bếp.
Trong phòng khách, Lâu Tư Trầm lúc này đã thay áo choàng tắm ra, và mặc vào một bộ đồ vest đen lịch lãm và trang nhã kết hợp cùng một chiếc áo sơ mi trắng.
Lúc này hắn đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa, chăm chú lật xem quyển sách trong tay.
Mộ Sở đứng trước phòng bếp, cảm thấy hơi có lỗi và nói với hắn rằng:
- Hay là chúng ta cứ để nhà hàng giao đồ ăn đến đây đi?
Lâu Tư Trầm nghe nói thế nên ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, không nói gì cả, đợi cô nói tiếp vế sau.
Mộ Sở cắn cắn tay áo của mình, chột dạ nói:
- ... cơm tối nấu có chút thất bại.
Lâu Tư Trầm đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy, tiến thẳng đến phòng ăn và nói:
Lúc nhìn thấy tình trạng bi thảm của các nguyên liệu trong đĩa, Lâu Tư Trầm bất giác đưa mắt nhìn Mộ Sở một cái:
- Cô bây giờ có phải được coi là vừa ăn cướp vừa la làng không?
- Cô sợ mẹ tôi?
- ......
- Tôi còn lâu mới sợ mẹ anh!
Chỉ là cô không muốn hắn vì mình mà khiến cho quan hệ của hai mẹ con trở nên khó xử mà thôi.
- Vậy thì trở lại đi! Ngày mai tôi sẽ đích thân nói với viện trưởng.
Ngữ khí của Lâu Tư Trầm thuộc kiểu bá đạo, khó mà cãi lại được.
- Như vậy có ổn không?
Mộ Sở ngẩng đầu hỏi hắn.
Lâu Tư Trầm khẽ cau mày:
- " Có gì mà không ổn?"
- Người ta đã đuổi việc tôi rồi, tôi còn mặt dày ở lì tại bệnh viện của họ không chịu đi, anh nói xem họ sẽ nghĩ như thế nào chứ? Còn nữa, mẹ anh nếu như biết chuyện này, anh có phải sẽ gặp rắc rối với bà ấy không?
- Mẹ tôi không có quyền gì để đuổi việc cô!
- Cô là học sinh của tôi, cô đi hay ở lại, tôi nói mới được tính.
Tim của Mộ Sở chợt rung động.
Trong lòng giống như có một cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng và ấm áp.
- Cảm ơn...
Cô nói cảm ơn, nơi đáy mắt ánh lên những tia sáng long lanh.
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của cô, ánh mắt anh sáng lên.
Giây tiếp theo, bỗng cuối đầu không báo trước, môi hắn chuẩn xác ngậm lấy bờ môi đỏ của Mộ Sở.
Trong bếp, hương vị mềm mại lan tỏa khắp trong bầu không khí.
Hai người không biết đã hôn nhau được bao lâu, cho đến khi cảm thấy Mộ Sở ở trong lòng mình có chút thở không đều, Lâu Tư Trầm lúc này mới tiếc nuối buông cô ra.
Những ngón tay thon dài vê lấy chiếc cầm ửng đỏ của cô, nâng khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng của cô lên, để cô nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của mình.
- Đây mới là lời cảm ơn đúng nghĩa.
Mộ Sở bỗng nhớ đến nụ hôn xin lỗi ngày hôm đó
- Tôi cứ tưởng anh không thích tôi... hôn anh mới đúng chứ.
- Ai nói vậy?
- Ai nói là tôi không thích?
Lúc nói chuyện, môi hắn cố ý tiến gần đến môi cô, rất gần.
Bầu không khí ẩm ướt và ấm nóng có cũng như không ấy lướt nhẹ qua hơi thở của Mộ Sở, khiến cho trái tim nhạy cảm của cô cứ rung lên....
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở cũng có chút lộn xộn.
- Anh không ghét tôi, vậy sao hôm đó anh lại giận?
Mộ Sở nhẹ nhàng hỏi hắn, ngữ điệu có chút trách móc, nhìn vào mắt của Lâu Tư Trầm, mang theo cả một chút vô tội và ấm ức.
Bởi vì sự giận dỗi vô cớ của hắn, hại cô mấy ngày nay cứ thấp tha thấp thỏm, nơm nớp lo âu, thậm chí cơm cũng ăn chẳng ngon, trong đầu cứ nghĩ đến rốt cuộc mình đã chọc giận hắn chỗ nào, nhưng mà cô có nghĩ đến nát óc cũng chẳng nghĩ ra.
Lâu Tư Trầm ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Mộ Sở, mắt hơi híp lại, khàn giọng hỏi cô:
- Cô rốt cuộc muốn lấy thứ gì từ tôi?
Câu hỏi của Lâu Tư Trầm, khiến cho Mộ Sở ngớ người ra, đáy mắt thoáng qua một chút cảm giác tội lỗi nhưng ngay sau đó đã tự nhiên trở lại.
- Nếu như tôi nói, tôi không cần gì cả, anh tin không?_ Mộ Sở ngẩng đầu hỏi hắn.
- Không tin!
- Cô trước giờ không phải là một người đơn thuần như vậy!
Mộ Sở hơi tái mặt:
- Được, vậy tôi nói cho anh biết tôi muốn cái gì...
Dứt lời cô bỗng nhón chân lên, ngẩng đầu và hôn vào đôi môi lạnh và mỏng của Lâu Tư Trầm.
- Tôi muốn anh!
Mộ Sở trả lời rất dứt khoát, giống như sợ hắn không tin vậy, nên kiến quyết nhắc lại một lần nữa " Tôi muốn anh!"
Đôi đồng tử đen láy của Lâu Tư Trầm như thu hẹp, ngón tay vê cằm Mộ Sở lại dùng lực mạnh hơn một chút, giống như hận chẳng thể bóp nát cô ra vậy.
- Đau...
Cảm giác đau từ cằm truyền đến khiến cho Mộ Sở đau đến nỗi cau mày:
- Anh bóp cằm tôi đau quá.
Mắt của Lâu Tư Trầm chợt tối sầm lại, sau đó bỏ tay ra khỏi đôi má của cô.
Hơi thở của hắn có chút loạn, ngực căng phồng lên, còn mắt thì nhìn chằm chằm vào Mộ Sở, như muốn thông qua đôi mắt ấy nhìn thấu tâm can cô, nhưng cũng lại giống như hận không thể nuốt chửng cô vậy.
Nói thật thì Mộ Sở thật ra hơi sợ bộ dạng này của hắn.
Lúc này, hắn giống như một con sư tử ngủ đông, không biết chắc được khi nào sẽ lại bộc phát thú tính.
Mộ Sở cứng đờ, không dám nhúc nhích, bàn tay vừa làm loạn trên người hắn cũng đã lẳng lặng rút về.
Vừa nãy thái độ còn như chả sợ chết là gì, giờ thì lại bắt đầu thấy sợ.
Lâu Tư Trầm tựa trên kệ bếp liếc nhìn xuống cô, như đang nghiến răng hỏi:
- Sao không tiếp tục nữa?
- ......
Mộ Sở căng thẳng nuốt nước bọt nói:
- Cái đó... tôi đói rồi, nấu ăn trước đã.
Cô đỏ mặt, quay lưng đi và tiếp tục với việc tẽ ngô của mình.
Ở bên cạnh, ánh mắt sáng quắt của Lâu Tư Trầm vẫn không rời khỏi gương mặt của cô, giống như muốn thiêu đốt cô vậy, hai má của Mộ Sở cũng bắt đầu nóng ran lên, bị hắn nhìn chằm chằm, cả người cảm thấy bức rức không tự tại.
Tuy nhiên, điều làm Mộ Sở cảm thấy bất ngờ đó là Lâu Tư Trầm lại bỏ qua cho cô một cách dễ dàng như vậy.
Hắn chỉnh lại áo choàng tắm, thắt lại dây thắt lưng bị Mộ Sở tháo ra, bước ra khỏi nhà bếp, trước khi đi cũng không quên để lại một lời cảnh cáo bên tai cô:
- Lần sau không có ngoại lệ.
- ......
Sau đó, suốt lúc nấu ăn, Mộ Sở cứ lơ đãng, không tập trung được, đến nổi nấu một bửa ăn mà hết hai món bị khét rồi, món soup ngô cũng chả có vị gì, nói chung, đây chắc có lẽ là lần nấu ăn thất bại nhất trong suốt cuộc đời nấu ăn của cô.
Nhìn kệ bếp đầy những chiến phẩm thất bại của mình, Mộ Sở có chút chán nản.
Cô không ngờ rằng lần đầu mình nghiêm túc nấu ăn cho hắn, kết quả lại thành ra như vậy, đây thật sự không phải là trình độ nấu nướng thường ngày của cô.
Mộ Sở rầu rĩ rầu cắn ngón tay, bước ra khỏi bếp.
Trong phòng khách, Lâu Tư Trầm lúc này đã thay áo choàng tắm ra, và mặc vào một bộ đồ vest đen lịch lãm và trang nhã kết hợp cùng một chiếc áo sơ mi trắng.
Lúc này hắn đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa, chăm chú lật xem quyển sách trong tay.
Mộ Sở đứng trước phòng bếp, cảm thấy hơi có lỗi và nói với hắn rằng:
- Hay là chúng ta cứ để nhà hàng giao đồ ăn đến đây đi?
Lâu Tư Trầm nghe nói thế nên ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, không nói gì cả, đợi cô nói tiếp vế sau.
Mộ Sở cắn cắn tay áo của mình, chột dạ nói:
- ... cơm tối nấu có chút thất bại.
Lâu Tư Trầm đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy, tiến thẳng đến phòng ăn và nói:
- Ăn thử đã, nếu khó ăn quá thì bảo nhà hàng giao món ăn tới.
- ... Ồ, vậy cũng được!
Lúc nhìn thấy tình trạng bi thảm của các nguyên liệu trong đĩa, Lâu Tư Trầm bất giác đưa mắt nhìn Mộ Sở một cái:
- Cô có chắc là mình không phải đang lãng phí nguyên liệu chứ?
- ......
- Hôm nay thật sự là một sự cố ngoài ý muốn, ai bảo anh lúc đầu đi quấy rầy tôi nấu ăn chứ, thêm nữa là tôi cũng không có quen thuộc với bếp nhà anh...
- Tôi quấy rầy cô nấu ăn?
- Cô bây giờ có phải được coi là vừa ăn cướp vừa la làng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương