Doraemon Bóng Chày [Fanfiction]

Chương 17: Tên Áo Đen Bí Ẩn



"Chạy đi, Shiro..."

___

Cả buổi tối, Shiroemon cứ suy nghĩ mãi về câu nói đó của Kuro. Tại sao cậu lại khóc? Sao lại bảo anh chạy đi? Rồi sao lại chối bay chối biến một việc làm của chính bản thân mình cơ chứ?

Ánh mắt của cậu khi ở trên đu quay cứ bủa vây lấy tâm trí anh, nhưng khi anh hỏi lại thì cậu lại bảo là chẳng có gì. Thậm chí cậu còn không nhớ rằng mình đã từng có hành động như vậy nữa kìa.

Đúng là đã xảy ra chuyện gì đó rồi!

Không được, anh không thể để Kuro cứ mãi như vậy, anh phải tìm cách biết được chuyện gì đã xảy ra với cậu.

Nhưng mà phải làm sao bây giờ? Người duy nhất giúp được anh bây giờ chỉ có Kuroemon, cơ mà cậu lại không chịu nói. Khỉ thật! Cậu ta đúng là đồ ngốc mà! Shiroemon bực bội nghiến răng mấy cái.

Cứ mãi chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình, Shiro không nhận ra cảnh vật xung quanh anh đang từ từ thay đổi. Mọi thứ trong công viên mờ nhạt dần, thay vào đó là một nơi chỉ toàn là cây cối, thoạt nhìn có vẻ giống một khu rừng, nhưng thực tế nó còn ghê gớm hơn như vậy nhiều.

Không khí thật lạnh lẽo.

Bên tai đột nhiên vắng đi tiếng cười nói của đám nhoi kia, Shiroemon bất giác ngẩng đầu lên nhìn. Và rồi, anh khựng lại. Đây là đâu? Anh đang ở trong công viên cơ mà?

"Rừng ư?" Shiro lẩm bẩm, "Mình lạc đến đây lúc nào vậy? ... Mà không, sao mình có thể lạc được? Mình đang đi cùng với đám kia mà?"

Nhưng đứng một chỗ cũng không phải là cách, thôi thì cứ đi xem có gì. Nghĩ là làm, Shiro tiếp tục đi từng bước một. Thật kỳ lạ, đám cây cối trước mặt lại tự động tách ra nhường đường cho anh, dường như anh còn nghe thấy chúng cười. Nụ cười phảng phất hương vị chết chóc.

Bỗng, trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ: "Sao mình lại bình tĩnh đến thế?"

Đúng vậy. Chính Shiroemon còn không hiểu vì sao bản thân lại có thể đi tiếp như thế. Nếu là người bình thường thì phản ứng đầu tiên chính là hoảng loạn, la hét tìm kiếm sự giúp đỡ, hoặc là khóc lóc ỉ ôi. Nhưng còn anh thì...

Shiro tự nhiên rùng mình, anh cảm thấy sợ chính con người anh.

Đi mãi, đi mãi, cuối cùng, Shiro dừng lại tại một bãi đất tròn khá rộng. Anh đứng ở tâm, nhìn một lượt xung quanh, đâu đâu cũng là cây. Lối mòn vừa nãy anh đi chính là khoảng cách giữa các hàng cây của khu rừng, chúng được chia rất đều, bởi lẽ các hàng cây trồng rất thẳng hàng, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Nhưng mà... Oh no, bây giờ không phải lúc để ngắm cảnh!

Cơ mà sự thật là... bây giờ trừ ngắm cảnh thì anh cũng chẳng biết làm gì hơn. Ở đây ngoài việc cây cối rất đẹp mắt ra thì chẳng còn gì cả, hoàn toàn trống. Anh chán chường ngồi phịch xuống đất, đưa mắt nhìn mặt trăng trên cao.

Phải công nhận, anh chưa gặp qua khu rừng nào đẹp như thế này, nó làm anh cảm thấy yên bình, bao nhiêu muộn phiền đều tan biến hết. Rồi dần dần, khuôn mặt ai đó lại hiện lên trong anh.

Nụ cười đó, vẻ mặt ngây thơ đó... Chúng chỉ nên thuộc về anh mà thôi. Những người xung quanh cậu nên chết hết đi mới đúng...

"Không được! Mình đang nghĩ gì vậy?"

Shiro lắc mạnh đầu, xua tan đi ý nghĩ đen tối đang hình thành trong tâm trí anh. Nguy hiểm thật. Quả nhiên, việc xấu dễ làm, việc tốt mới khó.

Đúng lúc đó, sau lưng anh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Shiro giật mình quay phắt lại. Trước mặt anh, một bóng người mặc đồ đen hiện ra. Hắn nở nụ cười nửa miệng, giọng điệu trào phúng nói với anh: "Không hổ danh là Shiroemon vô tình lạnh lùng, khá khen cho ngươi đã kiềm chế được mình trước khu rừng khơi dậy dục vọng này."

"Ngươi là ai?" Shiro nhíu mày hỏi.

"Ta ư?" Hắn chỉ một ngón tay vào mình, tròn mắt hỏi lại, "Ngươi không cần phải biết. Ngươi chỉ nên nhớ, ta sẽ cướp Kuroemon khỏi ngươi."

"Ha..." Nghe hắn nói, anh chỉ nhếch mép đầy khinh bỉ, "Giỏi thì làm thử xem?"

"Được thôi. Nhưng trước mắt... ngươi nên chết đi đã."

Vừa dứt câu, trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm đỏ rực, rồi bằng vận tốc ánh sáng, hắn lao thẳng về phía Shiroemon. Tiếng xé gió vang lên vun vút, thể hiện rõ tốc độ của kẻ đang di chuyển nhanh đến mức làm người ta hãi hùng.

Phập!
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...