Doraemon Bóng Chày [Fanfiction]
Chương 18: Cậu Không Biết Anh Mất Tích Sao?
Phập! Lưỡi kiếm lạnh lùng nhằm thẳng Shiroemon mà đâm xuống, thế nhưng anh đã nhanh nhẹn né sang một bên, thành ra khiến nó cắm thẳng xuống đất. Thấy anh thoát được, tên áo đen lại hung bạo rút mạnh thanh gươm lên, một lần nữa lao đến chỗ anh. Hai bên đánh nhau qua lại một hồi vẫn bất phân thắng bại. Tên áo đen tuy mạnh thật, nhưng Shiroemon thân thủ cũng linh hoạt chẳng kém. Dù không có vũ khí nhưng anh vẫn chủ động tránh được những chiêu thức đầy hiểm hóc của đối phương. Trong lúc đánh, anh còn ra sức nói những lời khích tướng đối thủ, khiến hắn càng ngày càng hung bạo. "Đồ khốn kiếp!" Hắn hét lên với anh, giọng nói chứa đầy sự uất hận, "Kuroemon là của tao! Ai cho phép mày cướp đi em ấy chứ!?" Shiroemon nghe hắn nói thì nhếch mép đầy chế giễu, đôi chân nhanh nhẹn nhảy sang phải né đòn tấn công, đồng thời khiêu khích đáp lại: "Kuroemon là của mày ư? Xin lỗi đi. Cậu ấy sống là người của tao, chết cũng là người của tao. Một kẻ hành tung bí ẩn, đến cả mặt còn không dám lộ như mày thì làm được gì chứ? Mơ mà cướp được Kuroemon nhé!"Và anh đã thành công chọc giận hắn. Nghe đến câu "một kẻ hành tung bí ẩn, đến cả mặt còn không dám lộ", hắn dường như trở nên mất kiểm soát, nhào đến chỗ anh như con thú dữ bị thương. Ngay lúc đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển, từ trên không trung bỗng hiện ra những vết nứt như thủy tinh bị vỡ. Shiroemon cười thầm một tiếng, vậy là anh đã đoán đúng. Toàn bộ nơi này được điều khiển bằng bộ não của người tạo ra nó, thực chất đây chỉ là một loại không gian ảo. Từ nãy đến giờ Shiro chỉ đứng ở công viên chứ chẳng hề đi đâu cả. Muốn phá được cái này chỉ có một cách, đó là làm rối loạn đầu óc của người điều khiển nó, chủ càng rối loạn thì kết cấu không gian càng yếu, rồi cuối cùng sẽ bị tan vỡ và biến mất. Chính vì vậy nên từ nãy đến giờ anh mới cố ý chọc điên hắn. Tên áo đen gào thét như điên, dần dần biến mất cùng với khu rừng do hắn tạo ra, thế nhưng trước khi tan vào hư không, hắn còn gắng gượng để lại một câu: "Rồi... mày sẽ hối hận...". ___Shiroemon trở lại với nơi mà anh đang đứng trong công viên cùng mọi người, dù anh đã biến mất một khoảng thời gian khá dài, nhưng trông như họ chẳng hề nhận ra. Tất cả đều đang chơi rất vui vẻ, bao gồm cả Kuroemon. Lạ thật! Mọi khi cậu luôn bám dính lấy anh, ấy vậy mà nay anh mất tích, cậu lại chẳng hề lo lắng, thậm chí là còn không thèm để tâm mà vẫn vui vẻ chơi đùa ư? Khó chịu nhỉ? Tên này trở nên vô tâm vô phế như vậy từ khi nào? Trong phút chốc, tâm tình Shiroemon tuột dốc tệ hại, mặt mày cũng trở nên u ám đến đáng sợ. Hừm! Anh không tin trong chuyện này không có uẩn khúc, mà nếu thật sự không có... Thì cậu chết với anh rồi! "Shiroemon! Mau đến đây nào!"Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc truyền đến tai anh. Là Drump. Cậu ta vừa cầm cây xúc xích trên tay vừa vẫy gọi anh tới tấp, vẻ mặt như thể muốn nuốt luôn anh không chừng. Đang là đối thủ mà tự nhiên trở nên thân thiết như vậy, Shiro có chút không quen, bước đi cũng khập khiễng rất nhiều. Thôi kệ vậy, họ đang đi chơi cơ mà. Lâu lâu dẹp chuyện thi đấu sang một bên cũng không sao. Nghĩ vậy, Shiroemon ngưng suy nghĩ mà hòa mình vào cùng cả bọn. ___"Ayza, hôm nay chơi vui thật!"Người Mika ướt đẫm mồ hôi, cô cầm chai nước mà Hiroshi vừa đưa cho uống một ngụm, cảm giác mát lạnh chảy khắp người khiến cô vô cùng thích thú. Cả một ngày hùng hục như trâu nên bây giờ cô thực sự chỉ muốn ngủ thôi, mệt quá rồi. "Chúng ta đi ăn rồi về khách sạn ngủ thôi. Mai chơi tiếp." Hyoro lên tiếng đề nghị và được cả đám hưởng ứng. Họ kéo nhau đến nhà hàng làm một bữa hoành tráng lệ rồi đến khách sạn nghỉ ngơi. Bởi vì đây là khách sạn tiên tiến nhất hiện giờ nên mỗi người đều có một cái giường lơ lửng trên không trung, bao xung quanh là bức tường vô hình, chính vì vậy nên họ có thể ngủ nghê thoải mái, lăn qua lăn lại thỏa thích mà không sợ bị rơi. Cả nhóm đều đăng ký giường đơn, thế nên chẳng cần phải đau đầu chuyện chia giường ngủ chung như hồi ở nhà Nobita nữa. Ngủ một mình dĩ nhiên rất thích, nhưng mà Shiroemon lại có chút chán nản. Không có cục bông mềm mại bên cạnh, anh ngủ thế nào đây? Quá buồn! Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cậu không quan tâm đến việc anh biến mất thì sao anh lại phải thao thức vì cậu cơ chứ? Không nha. Anh ngủ đây! ___Đêm khuya thanh vắng, tiếng ngáy vang lên rất đều đặn. Rồi bỗng từ không trung, một đôi mắt đỏ rực như máu xuất hiện, như một điềm báo về những nguy hiểm đang rình rập trong chuyến đi của nhóm bạn này...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương