Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn
Chương 29: Rơi vào cái bẫy, bị cuốn chặt rồi!?
Quảng trường hội chợ ngườiđông nghìn nghịt. Vân Mộ Hoa đứng trước của một tiệm đồ cổ, thỉnh thoảng lạicúi đầu xuống nhìn đồng hồ. Tô Hàm vì sao còn chưa đến?Bọn họ đã hẹn hôm nay sẽcùng đi chọn một món đồ cổ làm quà sinh nhật cho papa, Vân Mộ Hoa vì thế lấy điệnthoại gọi cho Tô Hàm, hỏi xem khi nào thì cô tới, không ngờ Tô Hàm lạinói hôm nay cô có việc bận nên không đến được.Vân Mộ Hoa chẳng hiểu vìsao tự nhiên lại bị bỏ bom, trong lòng vô cùng không vui. Cậu nói qua loa vài câu vớicô vợ rồi liền cúp điện thoại. Nhưng, ngay khi cậu chuẩn bị một mình đi vào tiệm chọnquà thì một bóng người bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt.Vân Mộ Hoa vội vã xoay ngườiđể né tránh người trước mắt, nhanh chân sải bước vào tiệm đồ cổ, tâm tình buồnbực. Vì sao hôm nay anh ta cũng đến đây?Âu Dương Thụy khí định thầnnhàn mà đi vào của tiệm, cũng không vội vàng đuổi theo Vân Mộ Hoa. Nếu nhưkhông có chuẩn bị từ trước, anh sao có thể ung dung xuất hiện ở chỗ này?Cho dù Vân Mộ Hoa hiểu được bản thân mình đi vào tiệm đồ cổ cũng không phải là một biện pháp an toàn, nhưng sự xuấthiện dây dưa của Âu Dương Thụy đã làm cho trái tim cậu dao động. Vì thế, Vân MộHoa lập tức quyết định lần theo cửa sau của tiệm đồ cổ mà đi vào hội chợ, sau đó tranh thủ khi Âu Dương Thụy không kịp để ý, len lén trốn đi.Nhưng mà Vân Mộ Hoa lạikhông biết, Ân Dương Thụy sở dĩ có mặt ở nơi này cùng với việc Tô Hàm bỏ bom cậuđều là kế hoạch mà Vân Mộ Âm và Âu Dương Thụy thông đồng cấu kết dựnglên. Bởi vậy, cuộc gặp gỡ hôm nay không phải do vô tình mà có, cho nên Âu DươngThụy căn bản sẽ không bỏ qua cho tiểu bạch thỏ Vân Mộ Hoa này.Vân Mộ Hoa vừa đi vừa ngoáicổ lại nhìn, mãi cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh người kia đâu nữa mới thởphào một hơi, buông lỏng tâm tư nặng trĩu trong lòng. Thế nhưng, cậu bắt đầu cảmthấy mọi chuyện quá trùng hợp rồi! Tô Hàm không tới, ngược lại Âu Dương Thụy lại xuấthiện? Hơn nữa, cậu vì sao vừa thấy anh ta lại phải chạy a? Chẳng lẽ cậu muốn trốnanh ta cả đời hay sao?Vân Mộ Hoa vừa đi vừa nghĩ,bất tri bất giác đã đi vào một cửa hàng bán đồ trang sức.“Tiên sinh, ngài muốn muathứ gì sao?” Một nhân viên bán hàng lễ độ cười nói.Vân Mộ Hoa ngẩng đầu nhìnvào cửa tiệm. Tất thảy không gian trong cửa tiệm đều lấp lánh sắc màu, bêntrong tủ kính trưng bày đủ loại trang sức muôn hình vạn trạng, không khỏikhiến cho người ta lóa mắt mà nhíu mày. Cậu rốt cuộc đến cửa hàng trang sức làmcái gì? Vân Mộ Hoa định bụng quay bước rời khỏi nơi này, thế nhưng cậulại phân vân không biết Âu Dương Thụy có đang ở bên ngoài hay không.“Tiên sinh có phải muốnmua nhẫn hay không?” Nhân viên bán hàng phát hiện Vân Mộ Hoa từ đầu đến cuối vẫnluôn dán mắt vào chiếc tủ trưng bày nhẫn cưới, liền cho rằng cậu muốn mua nó.“Không phải, tôi chỉ là…”Vân Mộ Hoa giải thích với người bán hàng, nhưng lại vô tình không để ý tới mộtbóng người đang đi vào trong tiệm.Thân ảnh cao lớn thon dài củangười vừa tới chầm chậm tiến về phía Vân Mộ Hoa, mà Vân Mộ Hoa lúc này vẫn hoàntoàn không hay không biết cái gì.Mãi cho đến khi một nữ nhânviên nào đó trong tiệm cảm thán một tiếng… “Mau nhìn! Anh chàng kia đẹp traiquá!”“Anh ta đang đi về phíachúng ta a! Thực sự là quá đẹp trai! Tôi không ổn rồi… tim đập mạnh quá đi…”Nghe thanh âm kích động củamấy nữ nhân viên bán hàng, Vân Mộ Hoa nhịn không được mà quay đầu, nhìn theo ánh mắtcủa các cô. Nhưng là, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy đã giật cả mình!Sặc? Đây không phải là ÂuDương Thụy sao?Đại soái ca đi tới khiếncho đám nữ nhân viên bán hàng xôn xao rối loạn một hồi. Các cô nhốn nháo liếc mắtquan sát đánh giá anh chàng điểm trai trước mắt một hồi, ngay cả nữ nhân viên vừathân thiện chào hỏi Vân Mộ Hoa cũng tức thì quên mất cậu, hoàn toàn bị ÂuDương Thụy thu hút.Vân Mộ Hoa bĩu môi, cúi thấpđầu để Âu Dương Thụy không nhìn thấy cậu, ánh mắt vừa vặn quét tới chiếc nhẫnkim cương tinh mỹ đang bày bên trong tủ kính rồi lại vô thức nhìn xuống ngóntay mình. Chiếc nhẫn cưới cùng cặp với Tô Hàm, ngay hôm sau ngày cưới cậu đãtháo xuống rồi.Âu Dương Thụy mặc một bộ âuphục màu xám, thoạt nhìn vô cùng cao quý. Anh đi đến bên cạnh Vân Mộ Hoa, ánh mắtcũng dừng lại trên chiếc nhẫn đính hôn mà Vân Mộ Hoa đang chăm chú nhìn.“Muốn mua nhẫn?”Nghe thấy thanh âm gần kềtrong gang tấc, Vân Mộ Hoa bất chợt ngẩng đầu. Quả nhiên chính là anh ta! Có mộtvài người trời sinh đã là vật phát sáng, đi đến đâu cũng khiến mọi người phảinhìn theo, còn cậu, thật không ngờ, từ đầu đến cuối vẫn luôn là một con vịt xấuxí mà thôi.“Thật là trùng hợp. Anhcũng ở đây?” Vân Mộ Hoa nói.“Ừ, thực rất trùng hợp, cậucũng ở đây!” Âu Dương Thụy mỉm cười, làm bộ vô tình gặp gỡ.“Tôi tùy tiện đi chơithôi.” Vân Mộ Hoa bất động thanh sắc dịch người ra xa một chút, cố gắng kéo dàikhoảng cách với người kia.Âu Dương Thụy nào có thể đểcậu đạt được mục đích? Vân Mộ Hoa dịch ra xa một bước, anh cũng áp tới gần mộtbước, “Mộ Hoa, cậu không thấy chúng ta rất có duyên hay sao?”“Có sao?” Vân Mộ Hoa khôngthừa nhận, lắc lắc đầu.“Có chứ. Hôm nay tình cờtương ngộ ở chỗ này chính là minh chứng rất rõ ràng đi? Cậu đã rời khỏi tôi mộtnăm rồi, thế nhưng chúng ta vẫn có thể gặp lại, hẳn là ông trời cũng muốn chúngta tiếp tục tiền duyên.”Mặc cho Âu Dương Thụy cườilên có bao nhiêu mê hoặc, Vân Mộ Hoa chỉ cảm thấy anh ta nhìn thật ngứađòn mà thôi.Bất quá những nữ nhân viênbị mê hoặc đến điên đảo thần hồn thấy Âu Dương Thụy cứ đứng lì bên cạnh Vân MộHoa không chịu rời đi, liền nhiều chuyện nói, “Tiên sinh, anh có phải muốn xem nhẫncưới hay không? Vị tiên sinh này cũng đang xem nhẫn cưới.”Nhẫn cưới? Âu Dương Thụynhướn mày, cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc tủ bày nhẫn đính hôn một cái. Bày trong tủ đềulà từng cặp từng cặp nhẫn, Vân Mộ Hoa muốn mua nhẫn cưới với ai? Tô Hàm?Nghĩ đến đây, Âu Dương Thụy hơi nhíumày, hỏi, “Cậu muốn mua nhẫn cưới?”“Đương nhiên không phải!”Không có chuyện gì, cậu lại đi mua nhẫn cưới để làm chi?Nhìn bộ dạng chẳng thèmquan tâm của Vân Mộ Hoa có vẻ không giống như muốn mua nhẫn cưới đi tặng ngườikhác. Nghĩ thế, Âu Dương Thụy mi tâm bất chợt giãn ra, trong đầu thế nhưng lại nảyra một ý định, đầy hứng thú mà cười nói, “Vậy người ta tại sao lại nói cậu đangxem nhẫn cưới? Có muốn tôi mua cho cậu hay không?”“Không có! Tôi không muốn!”Vân Mộ Hoa nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện Âu Dương Thụy muốn mua nhẫn cưới cho cậu. Đây là cái ýtứ gì? Nhẫn cưới chính là một thứ rất thiêng liêng, chẳng lẽ anh ta không hiểurằng thứ này không thể tặng bừa hay sao?“Thích cái nào?”“Cái nào cũng không thích.”Vân Mộ Hoa liều mạng lắc đầu từ chối. Đùa sao? Âu Dương Thụy hẳn là điên rồiđi.“Vị tiên sinh này lúc nãyluôn nhìn ngắm cặp nhẫn cưới kia mà.” Nữnhân viên nãy giờ vọng tưởng có thể tiếp cận Âu Dương Thụy tươi cười vươn tay chỉ vào mộtcặp nhẫn đang bày trong tủ. Cô nàng lộ ra một nụ cười phi thường đẹp mắt, hỏi,“Có cần lấy ra cho anh xem một chút không?”“Được, làm phiền cô rồi.”Âu Dương Thụy gật đầu.“Một chút cũng không phiền.”Có thể phụng sự vì một anh chàng đẹp trai như thế này, cô mừng còn không kịpđi.Khi cặp nhẫn được lấy ra khỏi tủ,Âu Dương Thụy liền thấy hai chiếc nhẫn kim cương này một thanh mảnh, một thô dày.Anh cầm lấy chiếc nhẫn dành cho nữ, hỏi Mộ Hoa, “Đẹp không?”“Không đẹp!” Vân Mộ Hoakhông thèm liếc mắt một cái, nói.“Không đẹp à? Vậy quên đi.” ÂuDương Thụy quay sang nữ nhân viên, cườinói, “Phiền cô lấy mấy cặp khác cho tôi xem một chút.”Vân Mộ Hoa nghe thấy thì lậptức nhíu mày. Anh ta thật sự muốn chọn nhẫn cưới ở đây sao? Vì sợ đối phương sẽtiếp tục nấn ná ở chỗ này không chịu đi, Vân Mộ Hoa thiếu kiên nhẫn tức khắcliếc mắt tới cặp nhẫn vừa mới xem, không được tự nhiên nói, “Kì thực cái đócũng đẹp.”“Thích là được rồi.” Trướcmặt tất cả mọi người trong cửa hàng, Âu Dương Thụy kéo bàn tay phải của Vân MộHoa lên, nhẹ nhàng vuốn ve ngón tay thon dài trắng nõn của cậu.Động tác ái muội này khiếncho những người ngoài cuộc sôi nổi vây xem. Vân Mộ Hoa bị nhìn đến phát ngượng,sắc mặt dần dần ửng đỏ. Cậu rất muốn rụt tay về, nhưng mà ngón tay lại bị ngườikia gắt gao nắm chặt.“Này, anh muốn làm cái gì?”“Hẳn là rất vừa vặn.” Âu DươngThụy cong môi, đáy mắt tràn ngập ý cười gian xảo, cầm lấy chiếc nhẫn cưới chậmrãi lồng vào ngón tay Vân Mộ Hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương