Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Chương 1091: Không được đụng vào Khương Tuyết Nhu
**********
Chương 1091: Không được đụng vào Khương Tuyết Nhu
Lương Duy Phong bị sốc.
Chuyện về sát thủ chỉ có mình Sở Minh Khôi biết thôi, làm gì còn ai khác, sao người này có thể... “Tôi còn biết từ lúc anh yêu Khương Tuyết Nhu, thì mọi chuyện đầu có đơn giản gì đâu”
Người đó bỗng dưng cười lạnh một tiếng âm trầm: “Người khác có thể có loại tình cảm mãi mãi không thay đổi, một tình yêu vô điều kiện, nhưng tình yêu của Lương Duy Phong anh, cùng lắm cũng chỉ là ta tính người toán thôi”
Cơ thể Lương Duy Phong run rẩy. Người này rốt cuộc là ai?
Sao có thể biết được bí mật của anh ta, rõ ràng không ai biết mà. “Không được đụng vào Khương Tuyết Nhu, không được động tới, nếu không lần sau thứ tôi nhìn thấy sẽ là xác của anh, anh có thử xem sao.
Người đàn ông đeo khẩu trang ở ghế phụ mở cửa xe ra. Sau đó có hai chiếc xe màu đen không có biển số tiền lại gần đây.
Người đàn ông đứng bên cạnh Lương Duy Phong cũng theo đó rời đi.
Hai người đó nhanh chóng lên xe đi xa.
Lương Duy Phong nằm siết chặt nắm tay để ở sau lưng khiến móng tay đâm vào da thịt, khuôn mặt đẹp trai dịu dàng giờ ngập tràn sự giận dữ và sợ hãi.
Kinh Đô, từ khi nào có nhiều thêm một người thế này. Đến chuyện sát thủ của vịnh Neah cũng biết. “Tổng giám đốc... Tổng giám đốc Lương.” Tài xế nơm nớp quay đầu lại. “Điều tra, điều tra cho tôi xem người này là ai.” Lương
Duy Phong giận dữ ra lệnh. “Vâng, bây giờ chúng ta về nhà ạ.” Tài xế hỏi. “Không cần nữa, đưa tôi đến câu lạc bộ”
Trong lòng Lương Duy Phong phiền muộn không thôi, vốn muốn quay về nhà một chuyến nhưng bây giờ không còn chút tâm trạng nào nữa.
Lời của người kia khiến anh ta không dám lơ là. Dù sao thì người kia biết quá quá nhiều rồi.
Anh ta không dám cược, kế hoạch của anh ta không được phép có bất cứ một bước đi sai nào hết.
Chỉ là rất không cam lòng, rất rất không cam lòng.
Anh ta muốn được thân mật với Khương Tuyết Nhu đã từ rất lâu rồi.
Tới câu lạc bộ, Lương Duy Phong nốc một ly rượu vào bụng.
Cửa phòng bao bỗng nhiên bị đẩy ra, anh ta không quan tâm, mãi tới khi có một ngón tay chạm lên lưng anh ta. “Bỏ ra. Anh ta nâng mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhu mì của Nhạc Hạ Thu, hôm nay cô ta có trang điểm, mặc một bộ váy dài trắng, toát ra phong thái trong sáng không nhiễm bụi trần.
Có những cô gái thực sự sở hữu kiểu phong thái trong sáng thanh khiết không vấy bẩn, nếu không thì cũng không thể đem trái tim của tam thiếu Nguyệt Hàn ra chơi đùa bao nhiều năm như thế được. “Nhạc Hạ Thu, cô muốn làm gì?” Lương Duy Phong híp mắt lại cảnh cáo “Tổng giám đốc Lương, Khương Tuyết Nhu không ở bên cạnh anh, chắc anh cô đơn lắm phải không”
Nhạc Hạ Thu híp mắt cười, ngồi xuống bên cạnh
Lương Duy Phong, thêm rượu vào cho anh ta: “Có điều, cho dù cô ta có tới, ở trước mặt cô ta anh phải giả vờ như vậy không mệt sao?”
Lương Duy Phong cười lạnh: “Nhạc Hạ Thu, cô đúng là con đàn bà đê tiện nhất mà tôi từng gặp, sao, Tổng Dung Đức bị đuổi ra khỏi gia phả nhà họ Tống rồi nên không còn giá trị lợi dụng gì với cô nữa chứ gì. “Cũng chưa chắc, có một số người chưa đi đến cuối, ai biết được có cơ hội lật mình hay không” Nhạc Hạ Thu không để ý tới lời móc mỉa của anh ta, cười: “Tôi tới đây chỉ để giữ lại ba trăm nghìn tỉ trong tay tôi thôi.” “Cô tìm nhầm người rồi.” Lương Duy Phong nằm lấy cầm của cô ta: “Trước đây tôi giúp cô là vì cô có chỗ rất đáng để lợi dụng, bây giờ cô có gì?”
Chương 1091: Không được đụng vào Khương Tuyết Nhu
Lương Duy Phong bị sốc.
Chuyện về sát thủ chỉ có mình Sở Minh Khôi biết thôi, làm gì còn ai khác, sao người này có thể... “Tôi còn biết từ lúc anh yêu Khương Tuyết Nhu, thì mọi chuyện đầu có đơn giản gì đâu”
Người đó bỗng dưng cười lạnh một tiếng âm trầm: “Người khác có thể có loại tình cảm mãi mãi không thay đổi, một tình yêu vô điều kiện, nhưng tình yêu của Lương Duy Phong anh, cùng lắm cũng chỉ là ta tính người toán thôi”
Cơ thể Lương Duy Phong run rẩy. Người này rốt cuộc là ai?
Sao có thể biết được bí mật của anh ta, rõ ràng không ai biết mà. “Không được đụng vào Khương Tuyết Nhu, không được động tới, nếu không lần sau thứ tôi nhìn thấy sẽ là xác của anh, anh có thử xem sao.
Người đàn ông đeo khẩu trang ở ghế phụ mở cửa xe ra. Sau đó có hai chiếc xe màu đen không có biển số tiền lại gần đây.
Người đàn ông đứng bên cạnh Lương Duy Phong cũng theo đó rời đi.
Hai người đó nhanh chóng lên xe đi xa.
Lương Duy Phong nằm siết chặt nắm tay để ở sau lưng khiến móng tay đâm vào da thịt, khuôn mặt đẹp trai dịu dàng giờ ngập tràn sự giận dữ và sợ hãi.
Kinh Đô, từ khi nào có nhiều thêm một người thế này. Đến chuyện sát thủ của vịnh Neah cũng biết. “Tổng giám đốc... Tổng giám đốc Lương.” Tài xế nơm nớp quay đầu lại. “Điều tra, điều tra cho tôi xem người này là ai.” Lương
Duy Phong giận dữ ra lệnh. “Vâng, bây giờ chúng ta về nhà ạ.” Tài xế hỏi. “Không cần nữa, đưa tôi đến câu lạc bộ”
Trong lòng Lương Duy Phong phiền muộn không thôi, vốn muốn quay về nhà một chuyến nhưng bây giờ không còn chút tâm trạng nào nữa.
Lời của người kia khiến anh ta không dám lơ là. Dù sao thì người kia biết quá quá nhiều rồi.
Anh ta không dám cược, kế hoạch của anh ta không được phép có bất cứ một bước đi sai nào hết.
Chỉ là rất không cam lòng, rất rất không cam lòng.
Anh ta muốn được thân mật với Khương Tuyết Nhu đã từ rất lâu rồi.
Tới câu lạc bộ, Lương Duy Phong nốc một ly rượu vào bụng.
Cửa phòng bao bỗng nhiên bị đẩy ra, anh ta không quan tâm, mãi tới khi có một ngón tay chạm lên lưng anh ta. “Bỏ ra. Anh ta nâng mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhu mì của Nhạc Hạ Thu, hôm nay cô ta có trang điểm, mặc một bộ váy dài trắng, toát ra phong thái trong sáng không nhiễm bụi trần.
Có những cô gái thực sự sở hữu kiểu phong thái trong sáng thanh khiết không vấy bẩn, nếu không thì cũng không thể đem trái tim của tam thiếu Nguyệt Hàn ra chơi đùa bao nhiều năm như thế được. “Nhạc Hạ Thu, cô muốn làm gì?” Lương Duy Phong híp mắt lại cảnh cáo “Tổng giám đốc Lương, Khương Tuyết Nhu không ở bên cạnh anh, chắc anh cô đơn lắm phải không”
Nhạc Hạ Thu híp mắt cười, ngồi xuống bên cạnh
Lương Duy Phong, thêm rượu vào cho anh ta: “Có điều, cho dù cô ta có tới, ở trước mặt cô ta anh phải giả vờ như vậy không mệt sao?”
Lương Duy Phong cười lạnh: “Nhạc Hạ Thu, cô đúng là con đàn bà đê tiện nhất mà tôi từng gặp, sao, Tổng Dung Đức bị đuổi ra khỏi gia phả nhà họ Tống rồi nên không còn giá trị lợi dụng gì với cô nữa chứ gì. “Cũng chưa chắc, có một số người chưa đi đến cuối, ai biết được có cơ hội lật mình hay không” Nhạc Hạ Thu không để ý tới lời móc mỉa của anh ta, cười: “Tôi tới đây chỉ để giữ lại ba trăm nghìn tỉ trong tay tôi thôi.” “Cô tìm nhầm người rồi.” Lương Duy Phong nằm lấy cầm của cô ta: “Trước đây tôi giúp cô là vì cô có chỗ rất đáng để lợi dụng, bây giờ cô có gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương