Được Gặp Lại Em
Chương 60: Ngoại truyện : Chap 6 : Bất ngờ
Cả đêm, Ngôn Di thổn thức khó chịu, cứ tầm mười phút là cô phải đi súc miệng, thấy thế Phương Thy mới hỏi:
- Cậu làm sao thế, răng có vấn đề gì à, cứ một chút là lại súc miệng.
Ngôn Di nghe vậy mới cười trừ, cô chẳng biết phải trả lời Phương Thy thế nào, chẳng lẽ lại nói được trai hôn mà người đó lại là người cô ghét nên cô mới làm thế à, cô đáp:
- Ừ, răng hơi đau, phải súc nước muối nên làm nhiều một chút, giờ cũng đỡ rồi.
Phương Thy thấy cô cũng hơi khổ sở khi cứ mấy phút lại vào nhà vệ sinh một lần nên hỏi thăm
- Nếu cần gì thì nói, hay mai đi bác sĩ.
Chết, Phương Thy còn định dẫn cô đi bác sĩ, nhắc đến bác sĩ là cô lại nổi hết da gà, cô chính là sợ nhất bác sĩ, xem ra cách này không hiệu quả rồi, cô đáp:
- Không sao, cậu đi ngủ đi, một lát là hết.
Sáng hôm sau
- Cô có phải là con gái của bà Trịnh Minh Nguyệt không?
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
- Mẹ cô đang cấp cứu ở bệnh viện, mong cô đến đây một chuyến.
Vừa nghe xong, hai mắt Ngôn Di sáng bừng lên, cô còn chưa kịp hiểu gì thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Cô vội lấy máy gọi cho Minh Nguyệt nhưng tiếc rằng không một ai nghe máy, đến đây cô cũng hiểu, chính xác là bà gặp chuyện rồi.
Cô gọi điện ngay cho trung tâm bán vé máy bay nhưng họ lại bảo hiện tại không còn vé, kể cả là vé hạng sang hay vé thường.
Cô sắp xếp đồ đạc, thấy thế Phương Thy bảo:
- Cậu định đi đâu à?
- Ừ, mẹ tớ nhập viện, phải về Thành Phố T gấp.
Phương Thy lúc này mở máy ra xem một lát rồi sau đó nói lại:
- Xem ra là khó đặt vé rồi, hiện tại các sân bay đều bị trì hoãn do thời tiết xấu, cậu không thể đi được đâu.
Mọi hoạt động của cô như khựng lại, cô không biết nên làm gì, không về được nhà thì làm sao mà thăm mẹ cô, và cô cũng không biết chính xác mẹ cô đang bị gì, không phải trước lúc cô đi, bà vẫn rất tốt hay sao.
Cô gọi điện cho số của bệnh viện ban nãy, đầu dây bên kia bắt máy nói:
- Tôi là người nhà của bệnh nhân Trịnh Minh Nguyệt, cho hỏi mẹ tôi bị gì vậy ạ?
- Thưa cô, mẹ cô nhập viện vì bị suy tim nặng do bị sốc, còn lí do thì khi chúng tôi đến theo địa chỉ người gọi đến chỗ đó chỉ thấy bệnh nhân, còn về ai thì chúng tôi không rõ.
Tim cô như thắt chặt lại, nó khó thở đến từng cơn, cô như muốn khóc oà lên vì là con gái mà bà bị suy tim nặng cũng không biết, cô kiềm chế cơn nghẹn ngào trong lòng mà hỏi tiếp:
- Cho hỏi mẹ tôi đang nằm ở bệnh viện nào?
- Mẹ cô đang nằm ở bệnh viện *
Cô thấy tên bệnh viện hơi lạ, hay là mới xuất hiện không biết, cô hỏi tiếp:
- Bệnh viện nằm ở thành phố nào vậy ạ? Tại tên bệnh viện nghe hơi lại.
- Bệnh viện * nằm ở Thành phố Thượng Hải thưa cô, vậy thôi mong cô thu xếp đến đây một chuyến, vì tình hình có vẻ xấu hơn.
Đầu dây bên kia đã tắt nhưng vẫn không ngừng được sự ngạc nhiên của cô, Minh Nguyệt nhập viện ở Thượng Hải nhưng đến bây giờ cô còn chưa biết sự xuất hiện của bà ấy, đúng là đáng trách.
Cô thu xếp đồ rồi hỏi Phương Thy:
- Cậu có biết bệnh viện * nằm ở đâu không?
(* có nghĩa là cái tên bệnh viện này không biết lấy tên nào nên để trống)
- Hình như là nằm ở trung tâm thành phố, mà mẹ cậu ở đó à?
- Ừ, giờ tớ chuẩn bị đi.
- Vậy cùng đi đi, đường xá ở đây tôi quen hơn cậu.
- Cảm ơn.
Đến bệnh viện * thì cô lao nhanh vào hỏi ngay phòng bệnh của mẹ cô, đến nơi thì có một bác sĩ nữ đến kêu cô:
- Cô là con gái bà ấy à? Mời theo tôi một lát.
Vị bác sĩ chỉ cô ngồi xuống dưới ghế thì cô cũng ngồi theo, bà ấy đưa cô một tờ giấy chỉ tình hình hiện tại của mẹ cô rồi nói:
- Bệnh cũng đã khá lâu nhưng để bị như vậy thì chắc do kích động gì đấy nên dẫn đến suy tim nặng, cái này thì cần phẩu thuật nhưng e là....
- Bác sĩ hãy phẩu thuật cho mẹ tôi, còn vấn đề về tiền thì tôi sẽ cố gắng.
- Không phải là tiền nhưng sáng nay bệnh viện không bác sĩ nào được tiến hành phẩu thuật cho mẹ cô do lệnh cấp trên ban xuống.
- Cái gì, tại sao lại như vậy?
- Tất cả bệnh viện ở Thượng Hải không ai được phép phẩu thuật cho mẹ cô đâu, tôi có thể giữ mẹ cô ở lại coi như là tốt rồi, xem ra chắc hẳn phải có ai đó sắp xếp chuyện này, mà người đó có liên quan gì đến cô.
- Tôi sẽ quay lại sau
Cô nói giọng như ngày càng chùng xuống, cô không biết nói gì nữa nhưng cô cũng không hiểu ai đã làm việc này và tại sao lại làm vậy, cô mới đến Thượng Hải có hai ngày mà....... Khoang, cô nhớ tới lời nói:
- Tôi chắc chắn cô sẽ tìm đến tôi sớm thôi
Cô rùng mình, chắc chắn chính hắn là người đã gây ra việc này. Cô nhanh chóng đến Rouge.
Phòng bác sĩ
- Mọi chuyện đã xong hết rồi. Nhưng mà cậu có cần phải làm vậy không, dù gì người ta cũng chỉ có mình mẹ thôi. Giai Lạc nói
- Tôi không nghĩ cậu rảnh đến thế, cứ làm theo lời tôi đi, cha cô ấy gây ra thì cô ấy phải chịu.
- Nhưng mà vụ việc bố mẹ cậu mất tích đã có bằng chứng gì đâu, với lại bố cô ấy cũng mất rồi. Giai Lạc bất mãn hỏi
- Bố cô ta do là vụ việc năm ấy, tôi nói tôi là con trai của họ thì ông ta liền đau tim mà ngất đi, qua đời, cũng cho thấy ông ta liên quan đến việc này.
- Nhưng mà....
- Cậu chỉ cần làm tốt việc của cậu, còn về phần cô ấy, cậu không liên quan.
Đầu dây bên kia vừa tắt thì Giai Lạc liền khó chịu vứt ngay điện thoại xuống ghế, là bạn cùng với nhau từ thời ở trại mồ côi, mặc dù không thích hắn nhưng cô cũng là bạn hắn nên thấy mấy điều hắn làm đe doạ đến mạng sống đối với lương tâm là bác sĩ, Giai Lạc không cho phép mình làm vậy nhưng cũng đành chịu.
- Cậu làm sao thế, răng có vấn đề gì à, cứ một chút là lại súc miệng.
Ngôn Di nghe vậy mới cười trừ, cô chẳng biết phải trả lời Phương Thy thế nào, chẳng lẽ lại nói được trai hôn mà người đó lại là người cô ghét nên cô mới làm thế à, cô đáp:
- Ừ, răng hơi đau, phải súc nước muối nên làm nhiều một chút, giờ cũng đỡ rồi.
Phương Thy thấy cô cũng hơi khổ sở khi cứ mấy phút lại vào nhà vệ sinh một lần nên hỏi thăm
- Nếu cần gì thì nói, hay mai đi bác sĩ.
Chết, Phương Thy còn định dẫn cô đi bác sĩ, nhắc đến bác sĩ là cô lại nổi hết da gà, cô chính là sợ nhất bác sĩ, xem ra cách này không hiệu quả rồi, cô đáp:
- Không sao, cậu đi ngủ đi, một lát là hết.
Sáng hôm sau
- Cô có phải là con gái của bà Trịnh Minh Nguyệt không?
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
- Mẹ cô đang cấp cứu ở bệnh viện, mong cô đến đây một chuyến.
Vừa nghe xong, hai mắt Ngôn Di sáng bừng lên, cô còn chưa kịp hiểu gì thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Cô vội lấy máy gọi cho Minh Nguyệt nhưng tiếc rằng không một ai nghe máy, đến đây cô cũng hiểu, chính xác là bà gặp chuyện rồi.
Cô gọi điện ngay cho trung tâm bán vé máy bay nhưng họ lại bảo hiện tại không còn vé, kể cả là vé hạng sang hay vé thường.
Cô sắp xếp đồ đạc, thấy thế Phương Thy bảo:
- Cậu định đi đâu à?
- Ừ, mẹ tớ nhập viện, phải về Thành Phố T gấp.
Phương Thy lúc này mở máy ra xem một lát rồi sau đó nói lại:
- Xem ra là khó đặt vé rồi, hiện tại các sân bay đều bị trì hoãn do thời tiết xấu, cậu không thể đi được đâu.
Mọi hoạt động của cô như khựng lại, cô không biết nên làm gì, không về được nhà thì làm sao mà thăm mẹ cô, và cô cũng không biết chính xác mẹ cô đang bị gì, không phải trước lúc cô đi, bà vẫn rất tốt hay sao.
Cô gọi điện cho số của bệnh viện ban nãy, đầu dây bên kia bắt máy nói:
- Tôi là người nhà của bệnh nhân Trịnh Minh Nguyệt, cho hỏi mẹ tôi bị gì vậy ạ?
- Thưa cô, mẹ cô nhập viện vì bị suy tim nặng do bị sốc, còn lí do thì khi chúng tôi đến theo địa chỉ người gọi đến chỗ đó chỉ thấy bệnh nhân, còn về ai thì chúng tôi không rõ.
Tim cô như thắt chặt lại, nó khó thở đến từng cơn, cô như muốn khóc oà lên vì là con gái mà bà bị suy tim nặng cũng không biết, cô kiềm chế cơn nghẹn ngào trong lòng mà hỏi tiếp:
- Cho hỏi mẹ tôi đang nằm ở bệnh viện nào?
- Mẹ cô đang nằm ở bệnh viện *
Cô thấy tên bệnh viện hơi lạ, hay là mới xuất hiện không biết, cô hỏi tiếp:
- Bệnh viện nằm ở thành phố nào vậy ạ? Tại tên bệnh viện nghe hơi lại.
- Bệnh viện * nằm ở Thành phố Thượng Hải thưa cô, vậy thôi mong cô thu xếp đến đây một chuyến, vì tình hình có vẻ xấu hơn.
Đầu dây bên kia đã tắt nhưng vẫn không ngừng được sự ngạc nhiên của cô, Minh Nguyệt nhập viện ở Thượng Hải nhưng đến bây giờ cô còn chưa biết sự xuất hiện của bà ấy, đúng là đáng trách.
Cô thu xếp đồ rồi hỏi Phương Thy:
- Cậu có biết bệnh viện * nằm ở đâu không?
(* có nghĩa là cái tên bệnh viện này không biết lấy tên nào nên để trống)
- Hình như là nằm ở trung tâm thành phố, mà mẹ cậu ở đó à?
- Ừ, giờ tớ chuẩn bị đi.
- Vậy cùng đi đi, đường xá ở đây tôi quen hơn cậu.
- Cảm ơn.
Đến bệnh viện * thì cô lao nhanh vào hỏi ngay phòng bệnh của mẹ cô, đến nơi thì có một bác sĩ nữ đến kêu cô:
- Cô là con gái bà ấy à? Mời theo tôi một lát.
Vị bác sĩ chỉ cô ngồi xuống dưới ghế thì cô cũng ngồi theo, bà ấy đưa cô một tờ giấy chỉ tình hình hiện tại của mẹ cô rồi nói:
- Bệnh cũng đã khá lâu nhưng để bị như vậy thì chắc do kích động gì đấy nên dẫn đến suy tim nặng, cái này thì cần phẩu thuật nhưng e là....
- Bác sĩ hãy phẩu thuật cho mẹ tôi, còn vấn đề về tiền thì tôi sẽ cố gắng.
- Không phải là tiền nhưng sáng nay bệnh viện không bác sĩ nào được tiến hành phẩu thuật cho mẹ cô do lệnh cấp trên ban xuống.
- Cái gì, tại sao lại như vậy?
- Tất cả bệnh viện ở Thượng Hải không ai được phép phẩu thuật cho mẹ cô đâu, tôi có thể giữ mẹ cô ở lại coi như là tốt rồi, xem ra chắc hẳn phải có ai đó sắp xếp chuyện này, mà người đó có liên quan gì đến cô.
- Tôi sẽ quay lại sau
Cô nói giọng như ngày càng chùng xuống, cô không biết nói gì nữa nhưng cô cũng không hiểu ai đã làm việc này và tại sao lại làm vậy, cô mới đến Thượng Hải có hai ngày mà....... Khoang, cô nhớ tới lời nói:
- Tôi chắc chắn cô sẽ tìm đến tôi sớm thôi
Cô rùng mình, chắc chắn chính hắn là người đã gây ra việc này. Cô nhanh chóng đến Rouge.
Phòng bác sĩ
- Mọi chuyện đã xong hết rồi. Nhưng mà cậu có cần phải làm vậy không, dù gì người ta cũng chỉ có mình mẹ thôi. Giai Lạc nói
- Tôi không nghĩ cậu rảnh đến thế, cứ làm theo lời tôi đi, cha cô ấy gây ra thì cô ấy phải chịu.
- Nhưng mà vụ việc bố mẹ cậu mất tích đã có bằng chứng gì đâu, với lại bố cô ấy cũng mất rồi. Giai Lạc bất mãn hỏi
- Bố cô ta do là vụ việc năm ấy, tôi nói tôi là con trai của họ thì ông ta liền đau tim mà ngất đi, qua đời, cũng cho thấy ông ta liên quan đến việc này.
- Nhưng mà....
- Cậu chỉ cần làm tốt việc của cậu, còn về phần cô ấy, cậu không liên quan.
Đầu dây bên kia vừa tắt thì Giai Lạc liền khó chịu vứt ngay điện thoại xuống ghế, là bạn cùng với nhau từ thời ở trại mồ côi, mặc dù không thích hắn nhưng cô cũng là bạn hắn nên thấy mấy điều hắn làm đe doạ đến mạng sống đối với lương tâm là bác sĩ, Giai Lạc không cho phép mình làm vậy nhưng cũng đành chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương