Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 1: Chỉ có nàng



Trời chưa sáng, Hầu gia giẫm tuyết ra đi, sính mã lăn bánh rời kinh thành.

Hầu gia lưu Sùng An lại, chỉ dặn một việc.

Khi ấy, ánh mắt nam nhân dừng nơi khung cửa sổ chính viện còn chưa hé mở.

“Ba ngày ta không có ở phủ, ngươi chớ để phu nhân rời kinh.”

Sùng An kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Hầu gia. Chỉ nghe Hầu gia nói tiếp:

“Nếu ngươi không ngăn được nàng…”

Sùng An lập tức quỳ sụp xuống, thề son sắt: “Hầu gia yên tâm, thuộc hạ nhất định giữ phu nhân ở lại trong kinh thành!”

Nhưng Hầu gia chỉ lắc đầu.

Dưới mái hiên tối tăm, ánh đèn lay động, trong gió đông giá buốt càng thêm ảm đạm, sắc lửa chập chờn phản chiếu ra một mảnh trắng bệch. Hầu gia ánh mắt vẫn dừng mãi nơi cửa sổ trước viện của phu nhân.

“Nàng một khi đã quyết chímột hai muốn rời đi, ngươi có muốn cũng ngăn không được.”

Ngọn đèn trong phòng bị gió lay, “kẽo kẹt” nghiêng ngả, ánh lửa chập chờn thoắt sáng thoắt tắt, soi vào đôi mắt hầu gia, cũng theo đó mà ảm đạm mấy phần.

Chợt, thần quang trong mắt hắn lại ngưng tụ:

“Một khi phát hiện phu nhân mất tích, lập tức bẩm báo cho ta, chớ chậm trễ một khắc!”

Hầu gia đi rồi. Sùng An chưa kịp ăn cơm đã gác thẳng ngoài chính viện, không dám rời nửa bước.

Nhưng phu nhân vẫn như thường lệ:

Dậy sớm, rửa mặt, dùng cơm. Đại nha hoàn Thu Lâm theo hầu, nấu trà trong trúc viện sau nhà, còn phu nhân khoác áo choàng dày, ngồi đọc sách nửa canh giờ, chỉ khi bị gió lạnh và mưa phùn quấy nhiễu mới quay về. Thu Lâm lúc ấy sẽ sai người đổi sang tây sương phòng, vốn được làm thư phòng cho phu nhân, rồi điểm hương, hỏi phu nhân có muốn qua đó hay không……

Sùng An đứng gác ngoài cổng viên dựng lỗ tai lên nghe ngóng. Nghe thấy phu nhân không mấy hưởng ứng lời của Thu Lâm, ngược lại cân nhắc nói: “Mấy ngày nay không ra ngoài, chi bằng kêu người đóng xe, đi dạo một vòng?”

Lòng Sùng An cả kinh.

Nào ngờ phu nhân lại khẽ cất một câu, lời nói theo gió từ trong đình viện phiêu đãng truyền đến:

“Đi mời An thị vệ theo cùng, nói với hắn ta một tiếng.”

Sùng An chẳng cần ai gọi, đã vội vã bước nhanh đến trước mặt phu nhân, khom người thưa:

“Phu nhân muốn ra ngoài ạ? Là định đi đâu? Thuộc hạ sẽ chuẩn bị xe.”

Chẳng lẽ… đúng như Hầu gia đã liệu, phu nhân định rời kinh?

Tim hắn ta như treo lơ lửng, chợt nghe Thu Lâm nói: “Phu nhân chỉ muốn đến mấy hiệu sách ở Trùng Gia phường mà thôi.”

Trùng Gia phường ở gần Yên Ổn môn phía đông bắc kinh thành, trong phường có Quốc Tử Giám ngự trấn, vốn là chỗ văn nhân mặc khách tụ hội. Các hiệu sách nơi ấy tụ tập văn chương khắp thiên hạ, những tác phẩm mà nơi khác dăm ba năm chưa chắc có, thì ở Trùng Gia phường đều sớm xuất hiện.

Phu nhân vốn là người yêu chữ nghĩa, chẳng giống với cả phủ Vĩnh Định hầu đều là xuất thân võ tướng. Đây cũng là lời hầu gia từng nói qua. Mà phu nhân lần này cũng chẳng phải muốn ra khỏi thành, nên Sùng An khó lòng trực tiếp ngăn trở, chỉ đành do dự khuyên thử.

“Hầu gia từng căn dặn, gần đây có bọn mao tặc lẻn vào kinh, Ngũ Thành Binh Mã Tư đang ráo riết truy bắt, trong thành hơi hỗn loạn. Phu nhân ngài xem…”

Hắn ta nhắc tới Hầu gia, còn cố tình quan sát nét mặt phu nhân.
Phu nhân chỉ khẽ cười: “Bồi phòng đều bận sự vự ngoài phủ, bên ta chỉ còn mấy nha hoàn, chẳng có ai nữa. Như vậy đi, An thị vệ cứ điều thêm hai ba người theo xe, đi sớm về sớm là được.”

Không hề nhắc tới Hầu gia nửa chữ, trái lại còn muốn mượn người của hắn.

Sùng An đành phải nói: “Trong kinh người đông hỗn tạp, thuộc hạ tự mình hộ tống phu nhân.”

Hắn ta nghĩ bụng, nếu phu nhân nhất định đi, mà không cho hắn ta theo, ắt có điều bất thường.

Song phu nhân lại gật đầu, nét mặt an tĩnh như mùa thu núi sông: “Vậy phiền An thị vệ.”

Sùng An ngẩn ngơ, chẳng lẽ là hắn ta đa nghi?

Đang muốn lui ra, bỗng có người đến báo: tướng lãnh biên quan Tây Bắc đến phủ vấn an Hầu gia. Hầu gia đi vắng, trong phủ chỉ còn hắn ta ra tiếp đón.

Sùng An liền chần chừ.

Phu nhân lại bảo: “Ngươi đi làm việc của mình đi, cứ phái người theo ta là được.”

Sùng An càng thêm khó xử, nhưng phu nhân xác thực không giống như muốn rời kinh.

Hắn ta đành gọi bốn hộ vệ khéo léo theo hầu, còn mình tính toán chỉ định mất nửa khắc để tiếp khách, rồi sẽ nhanh chóng đuổi tới Trùng Gia phường.

Chỉ ba mươi phút mà thôi, hẳn sẽ không có chuyện gì.

Ai ngờ, khi hắn vội vàng chạy đến, lại thấy bốn hộ vệ kia lại đang luống cuống sục sạo trong hẻm nhỏ.

Trong lòng Sùng An chấn động: “Các ngươi đang tìm gì vậy?”

Một hộ vệ mặt tái xanh run rẩy đáp: “An gia, phu nhân… phu nhân cùng nha hoàn đều không thấy đâu rồi!”

Sùng An như sét đánh ngang tai, suýt ngã quỵ.

Phu nhân thật sự đi rồi! Quả như Hầu gia tiên đoán, lặng lẽ biệt tăm.

Nhưng… vì sao?

“Nhanh, chạy nhanh ra khỏi thành tìm cho ta!” – Sùng An gấp gáp hô, rồi như chợt nhớ ra điều gì:

“Đúng rồi, cấp tốc bẩm báo cho Hầu gia!”

*

Một cỗ xe ngựa không ngừng nghỉ, giữa lúc nhân thủ bên Sùng An lục tục xuất thành, mới có thể ổn định vững vàng mà rời khỏi thành.

Qua khe cửa lay động, Thu Lâm khẽ vén rèm nhìn ra ngoài, đúng lúc bắt gặp hai gã thị vệ của Hầu phủ đang cưỡi ngựa dò xét. Trước khi tầm mắt họ quét đến, nàng ấy lập tức thu rèm, không dám nhìn thêm.

Kinh thành trọng địa, trên đường đi lại đều là bậc quan to hiển quý. Dù Hầu gia nắm binh quyền trong tay, cũng không có khả năng tra xét toàn bộ xe ngựa đi qua, đặc biệt là xe ngựa của thế gia danh môn

Huống chi chiếc xe này mượn danh Đậu các lão gia, kẻ vốn chẳng ưa gì Hầu gia, nên hộ vệ Hầu phủ không tiện tiến lên tra xét. Đúng lúc Đậu lão có người xuất kinh hồi hương, thị vệ phủ Hầu muốn tra xét minh bạch e cũng phải mất mấy ngày.

Chỉ là con đường này không dễ chút nào, trèo đèo lội suối, đường dài dằng dặc, còn muốn thay tên đổi họ, đem thân phận vốn có vứt bỏ lại phía sau.

Thu Lâm đưa mắt nhìn về phía cô nương nhà mình, muốn mở miệng hỏi nàng có thật sự đã nghĩ kỹ, muốn kiên quyết rời đi như thế chăng. Nhưng cuối cùng, lời lại nghẹn trong cổ. Cô nương đã quyết ý làm việc gì, tất sớm đã cân nhắc trong lòng ngàn vạn lần.

Nếu không phải là thánh chỉ ban hôn, mà người được chỉ hôn lại chính là hầu gia quyền khuynh triều dã kia, sao có thể đến nông nỗi này?

*

Trời vừa ngả bóng về chiều, xe ngựa thuận lợi đến được chỗ mà quản sự Nguyễn Cung đã sớm an bài để dừng chân.

Đỗ Linh Tĩnh dùng chút cơm qua loa, rồi về phòng nghỉ ngơi.

Nàng theo thói quen nằm tận trong cùng, vốn quen giấc ngủ say, nhưng đêm nay mộng tựa dây leo quấn riết chẳng buông, khiến nàng chợt bừng tỉnh giữa cơn mơ, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi ráo.
Nàng ngồi yên trên giường một lúc.

Từ ngày thành thân, chỉ cần nàng tỉnh giấc giữa đêm, liền có người cùng tỉnh dậy theo. Hắn là võ tướng, giấc ngủ vốn nông, mỗi khi như vậy lại ân cần hỏi:

“Khát nước ư? Có muốn uống chút trà không?”

Nhưng nay, trong màn giường yên tĩnh, chẳng có tiếng đáp lời.
Đỗ Linh Tĩnh ngẩn người, rồi mới chợt tỉnh ngộ.

Thu Lâm đang ngủ ở gian phòng bên cạnh, nàng không lên tiếng gọi, chỉ lặng lẽ khoác xiêm y lên vai.

Nhưng y phục vừa khoác lên vai, bỗng dưng không hiểu sao, nàng lại cảm giác có một bàn tay ấm áp khẽ đặt lên bờ vai mình.

“Đừng xuống giường, để ta đi rót chén trà ấm cho nàng.”

Đỗ Linh Tĩnh ngẩn người.

Mấy đêm nay, hễ tỉnh giấc, đều là như thế…

Nhưng đêm qua, gió đêm thổi làm cánh cửa rung lên kẽo kẹt. Hắn đưa cho nàng chén trà nước uống xong, lại không lập tức tắt ngọn đèn nhỏ, mà ngược lại nói một câu:

“Qua hai ngày nữa ta sẽ hồi kinh, trên đường sẽ mang vài chậu hoa về phủ cho nàng, được không?”

Đỗ Linh Tĩnh nhất thời không hiểu rõ ý hắn, cho đến khi hắn lại mở miệng, giọng vốn đã khàn khàn nay càng trầm thấp hơn mấy phần:

“Ở nhà chờ ta trở về.”

Nàng kinh ngạc ngẩng mắt nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu nhìn lại nàng, trong mắt ánh lên tia sáng hòa cùng vầng trăng ngoài cửa sổ, khiến cả gian phòng tĩnh lặng thêm vài phần.

Đỗ Linh Tĩnh không còn nhớ rõ đêm ấy mình đáp lại thế nào, chỉ chợt nghe như có tiếng vó ngựa bay nhanh dồn dập, vang lên từ ngoài tiểu viện.

*

Đoàn người thúc ngựa chạy xuyên đêm, khi tia nắng ban mai mỏng manh vừa ló rạng, từ triền núi hạ xuống tới trước cổng viện, vẫn còn mơ hồ thấy trong viện có một ngọn đèn con lập lòe sáng.

Ánh mắt mọi người đồng loạt sáng ngời, nhất là Sùng An, lập tức xoay mình nhảy xuống ngựa.

Hắn ta vội vàng bước lên muốn đẩy cửa, thì phía sau có người thấp giọng dặn:

“Động tĩnh nhẹ thôi, đừng làm kinh động phu nhân.”

Sùng An liền nén hơi thở, bước nhanh tới cửa, song vừa giơ tay, cánh cửa gỗ đã “kẽo kẹt” mở ra ——

Gió bắc lùa thẳng vào, trong viện trống rỗng, ngay cả ngọn đèn nhỏ khi nãy còn thấy, giờ cũng run rẩy tắt ngấm trong bình dầu.

“Phu nhân… phu nhân bọn họ đi rồi?” Sùng An khó lòng tin nổi.

Từ khi phu nhân m·ất t·ích, hắn ta tìm thế nào cũng chẳng ra tung tích, mãi đến khi hầu gia truyền tin đuổi đến, nhờ men theo vài kẻ gọi là người của “Đậu phủ” mà lần ra manh mối, dọc đường truy đến tận đây.

Trong bụng hắn ta nghĩ, hầu gia phản ứng thần tốc như vậy, tất có thể tìm được phu nhân. Nào ngờ đến nơi lại thế này: “Sao lại để vồ hụt? Phu nhân thật sự đã quyết lòng ra đi ư?”

Lời còn chưa dứt đã bị gió thổi loạn, đại ca Sùng Bình vội liếc hắn ta một cái, khiến hắn ta giật mình cắn chặt miệng.

Hắn ta ngước nhìn về phía hầu gia. Hầu gia chẳng nói nửa lời, chỉ nhấc chân bước tới. Người đi đến bên ngọn đèn tắt, cúi đầu, nơi chân đèn có đặt một chiếc chìa khóa.

Ấy là chiếc chìa khóa đồng, trên đỉnh chạm khắc hình dáng một tòa Thư Lâu cao ngất, tinh xảo vô cùng.

Chính là chìa khóa của Vệ Lâm Lâu, thư lâu đứng đầu thiên hạ, chỉ sau Văn Lan Các của hoàng gia, mượn thợ Công Bộ trong cung xây dựng nên.

Đây vốn là sính lễ hầu gia chuẩn bị cho phu nhân.

Mà nay, chiếc chìa khóa sính lễ lại bị đặt lại, cố ý lưu ở nơi này.

Phu nhân… là muốn nói cho hầu gia biết, đừng tìm nữa sao?

Tàn khói đèn dầu vẫn lững lờ trong không khí, cay xè nơi sống mũi.

Trong ánh sáng lờ mờ của bình minh, Sùng An thấy hầu gia cúi đầu khẽ cười nhạt. Nhưng rốt cuộc, hầu gia lại chẳng thốt nửa lời, chỉ lặng lẽ cất chiếc chìa khóa Vệ Lâm Lâu vào trong ngực.

Mặt trời chưa kịp lên, đã bị mưa nhỏ rơi tí tách cùng tầng mây u ám che khuất ngoài trời. Dưới mái hiên tăm tối, chẳng ai dám mở miệng.

Chỉ thấy Sùng Bình, do dự một hồi, mới khẽ tiến lên hỏi:

“Gia… còn tìm nữa không?”

Trời còn chưa sáng đã lên đường, quả thật thuận buồm xuôi gió, đi được rất nhanh. Chỉ là con đường thuận lợi ấy chưa kéo dài bao lâu, đã phải dừng lại.

Không khéo làm sao, bọn họ vừa đi ngang qua một trấn nhỏ, nơi đây lại đúng dịp tụ hội, người xe chen chúc như nêm cối. Xe ngựa cứ đi rồi lại dừng. Đỗ Linh Tĩnh vừa mới gọi Thu Lâm xuống xe, Thu Lâm liền bổ nhào xuống gốc cây ven đường, nôn ọe như cuồng phong bão cuốn.

Bản thân Đỗ Linh Tĩnh cũng chẳng dễ chịu gì, nàng men theo phía có gió lớn đi vài bước, chen chúc trong đám đông, một mình đi trước.

Hai ngày nay nàng đi không nhanh, phần lớn thời gian đều lo nghĩ cách che giấu hành tung, cho nên chưa ra khỏi kinh đô cùng vùng phụ cận, vẫn còn nằm dưới mí mắt của người nọ. Chỉ cần có thể thuận lợi lẩn ra Bắc Trực Lệ, tiến vào địa giới Sơn Đông, thì dẫu không trở lại quê nhà Thanh Châu, nàng cũng có chốn bí mật để tạm lánh. Nhưng nếu muốn rời khỏi Bắc Trực Lệ, ít nhất cũng còn phải mất ba ngày.

Trong lòng nàng đang tính toán, nào ngờ ở ngã ba phía trước bỗng nổi lên một trận cuồng phong. Gió thổi cuốn cát đá tung bay, khiến người chen chúc trên đường đều bị bụi mù làm mờ mắt.

Vốn đã chật chội, náo loạn, nay càng thêm hỗn loạn.

Có kẻ la hoảng, có người giơ tay xô đẩy, trong lúc hỗn loạn ấy, Đỗ Linh Tĩnh bị ai đó đẩy mạnh một phen. Nàng lảo đảo một bước, may mà có bàn tay vững vàng đỡ lấy cánh tay nàng.

Nàng không kìm được cất tiếng: “Đa tạ.”

Vừa dứt lời, nàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thoáng liếc qua một cái, đôi mắt nàng lập tức mở to.

Khuôn mặt nam nhân quen thuộc gần ngay trước mắt, trong đám đông phía xa, thuộc hạ của hắn sớm đã vây chặt xung quanh.

Đỗ Linh Tĩnh biết mình không thể thoát, nhưng vẫn nhịn không được xoay người rời đi, lập tức lại bị hắn giữ chặt cổ tay.

“Gió lớn quá, thân thể nàng chịu không nổi, đừng đi về hướng ấy.”

Nàng không quay lại, đáp lạnh lùng: “Ta chẳng thấy con đường này có gió lớn gì, chỉ cần không đi cùng hầu gia, chút gió này có gì đáng kể.”

Nói đến đây, nàng mới quay đầu nhìn hắn một cái: “Nếu hầu gia chịu để ta một mình rời đi, ta vô cùng cảm kích.”

Nam nhân nghe vậy, giọng khàn khàn khẽ cười: “Đi rồi, còn có thể quay về sao?”

“Đã đi rồi, tất nhiên sẽ không trở lại.”

“Nhưng nếu… nàng đã có cốt nhục của chúng ta thì sao?”

Ánh mắt hắn dừng lại trên bụng nhỏ của nàng, dừng một lát rồi mới trở lại trên mặt nàng, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.

Ngón tay thô ráp mang vết chai sần của hắn khẽ v**t v* bờ vai, lan đến bên hông nàng… Đỗ Linh Tĩnh thoáng giật mình, lập tức dời mắt.

“Không có khả năng.”

Giọng nàng lạnh lùng, ánh mắt như băng.

Nàng đối đãi hắn, từ trước đến nay chưa từng có lấy một phần năm ôn nhu mà nàng từng dành cho vị hôn phu cũ Tưởng Trúc Tu, Tưởng Tam Lang. Hiện giờ lại càng không có lấy nửa phần.

Nhưng chính nàng với hắn, mới là phu thê đã kết tóc se duyên.
Nam nhân cười càng thêm trầm thấp, giọng khàn khàn, nhẹ nhàng cười nói: “Nương tử đối ta bất mãn như vậy, quả thật là lỗi của ta.”

Hắn lắc đầu, tự giễu tự trách.

Đám đông chen chúc chẳng biết từ khi nào đã bị xô tản ra, gió cuốn sợi tóc rối trên trán hắn tung bay.

Ngay khoảnh khắc ấy, hắn lại tiến thêm một bước, chỉ còn cách nàng gang tấc.

Đỗ Linh Tĩnh theo bản năng muốn lùi, nhưng cổ tay đã bị hắn nắm chặt.

“Ta từng phạm sai lầm, ta biết rõ. Nhưng càng như thế, ta càng không thể để nương tử rời đi. Kinh Phật có nói, nếu người thành tâm sám hối, tội sẽ tiêu trừ. Xin nương tử cho ta một cơ hội, để ta lấy cả đời này mà sám hối chuộc tội, như thế chẳng phải tốt sao?”

Mỗi một chữ hắn nói ra, đều như mang theo sức ép của ánh mắt, dồn thẳng đến trước mặt nàng.

Đỗ Linh Tĩnh giãy không thoát khỏi bàn tay hắn, lại càng không hiểu trên đời sao lại có hạng người như thế: đem “sám hối” ra làm cớ, nói năng thuận miệng tự nhiên đến vậy.

Nam nhân kia làm như không thấy sự khinh thường trong mắt thê tử, càng nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng từ đám đông trở về chỗ hắn.

Nhưng nàng bỗng bật cười.

“Lục hầu đúng là khinh người quá đáng. Từ lúc bày mưu bố cục, đến thánh chỉ ban hôn, sau đó lại từng bước lừa gạt, dối trá, cho đến nay vẫn đuổi theo không ngừng, chỉ để trói buộc ta trong vòng xoáy kinh thành.”

Nàng khẽ hừ một tiếng: “Xin hỏi Lục hầu, rốt cuộc tâm tư ngài là gì?”

Nàng gọi hắn là Lục hầu.

Nam nhân không lập tức đáp lời, chỉ từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, trong khăn gói vật gì đó, rồi nhẹ nhàng đặt vào túi ngọc đeo bên hông nàng.

Chính là chiếc chìa khóa của Vãn Lâm lâu.

“Đừng để mất nữa.”

Đỗ Linh Tĩnh mím môi không nói, chỉ chăm chú nhìn hắn, ép hắn phải trả lời câu hỏi.

Nam nhân hơi khựng lại, rồi chậm rãi mỉm cười với thê tử, từng chữ nói ra thật chậm rãi:

“Điều ta mong, chỉ có phu nhân mà thôi.”

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...