Sau khi thánh chỉ giáng xuống Đỗ phủ, bất luận là tiền viện, chính viện hay Tây trắc viện, đều tĩnh lặng tựa như đêm tối mịt mờ.
Gió cuối thu mang hàn ý từ ngoài cửa thổi vào, quấy động mùi hương trầm trong phòng, đồng thời cũng lật giở tập bản thảo cũ kỹ trong tay Đỗ Linh Tĩnh, di vật phụ thân năm xưa dốc lòng ghi chép để lại.
Những dòng chữ chi chít làm mắt nàng cay cay, giờ phút này bị cơn gió cắt ngang, nàng bèn nhắm mắt lại.
Ngày ấy thánh chỉ tứ hôn tựa sấm sét giữa trời quang.
Không chỉ riêng nàng hoàn toàn bất ngờ, mà cả kinh thành cũng chấn động.
Mối hôn sự này dường như không hề có dấu hiệu báo trước nào, chẳng ai ngờ Đỗ gia vốn muốn liên hôn cùng Thiệu thị, lại bất ngờ trở thành thông gia với Hầu phủ.
Thế nhưng, trong cái “không hề báo trước” ấy, tựa hồ vẫn ẩn giấu đôi chút linh cảm khó nói thành lời.
Hôm đó, tại Chẩm Nguyệt Lâu, khách nhân đều lấy làm lạ vì sao Lục hầu lại cùng Thiệu Bá Cử đồng thời xuất hiện. Không ai rõ hắn đến gặp người nào, nhưng nàng lại ở chỗ thang lầu hẻo lánh mà chạm mặt vị hầu gia kia.
Bàn tay đỡ lấy bên hông nàng, cùng lời nói mơ hồ mang theo thân mật...
Đỗ Linh Tĩnh tự nhủ mình vốn không quen biết Lục hầu. Nhưng vị hầu gia kia, liệu có phải đã nhận ra nàng?
Ý niệm vừa thoáng qua, tim nàng chợt đập mạnh một nhịp.
Nếu thật là vậy, thì đạo thánh chỉ liên hôn này cũng có thể xem như có lời giải thích.
Thiệu Bá Cử muốn cưới nàng, việc hôn nhân chưa thành đã gây xôn xao dư luận. Lục Thận Như tất nhiên cũng nghe thấy, hắn muốn cùng Thiệu thị tranh đoạt, đồng thời lợi dụng nàng, muốn mượn thanh danh Đỗ gia để lôi kéo văn thần cho Tuệ Vương.
Tập bản thảo trong tay nàng tỏa ra mùi cũ kỹ của sách vở, trong từng hàng chữ nhỏ bé như ma chú, che giấu biết bao gió tanh mưa máu chốn triều đình.
Từ thuở khai quốc đến nay, văn thần cùng võ tướng luôn bài xích nhau, dẫn tới không ít phân tranh. Văn thần cho rằng võ tướng nắm binh quyền quá nặng, uy h**p hoàng quyền triều đình; mà võ tướng lại mắng văn thần quấy nhiễu thị phi, hãm hại công thần lương tướng.
Tranh chấp giữa văn và võ trải qua nhiều triều đại không những chẳng chấm dứt, mà ngược lại tai họa ùn ùn không ngừng kéo đến.
Năm nàng mười một tuổi, phụ thân hẵng còn chưa làm quan, tiên đế vẫn còn tại vị, Vĩnh Định hầu phủ Lục thị lại vì văn thần cùng võ tướng giằng co mà suýt nữa gặp nạn diệt môn.
Năm ấy, lấy Vĩnh Định hầu phủ Lục thị làm chủ soái Vĩnh Định quân, xuất chinh Ninh Hạ, đối chiến cùng ba vạn đại quân Thát Đát, không ngờ lâm vào hiểm cảnh, quá nửa quân sĩ bị vây khốn trong đất Thát Đát. Lục thị cầu khẩn triều đình lập tức phái binh cứu viện, nhưng triều đình lại đồng thời nhận được thư nghị hòa từ Thát Đát.
Trong triều, hầu hết văn thần đều chủ trương nghị hòa, cho rằng dẫu có tổn thất binh lực tạm thời, vẫn có thể đổi lấy mười năm, thậm chí mấy chục năm thái bình nơi biên cương. Song các võ tướng thì cực lực phản đối, cho rằng Vĩnh Định quân đang sinh tử không rõ, nếu lúc này bỏ mặc, nghị hòa với Thát Đát, thì Lục thị chỉ có con đường chết, mà từ nay về sau sẽ chẳng còn ai có thể ngăn chặn được Thát Đát ngoài biên ải.
Văn võ lập tức chia phe công kích lẫn nhau, tiên đế do dự, khó lòng quyết định.
Đỗ Linh Tĩnh còn nhớ, năm ấy phụ thân luân phiên dâng sớ, khẩn cầu tiên đế sớm quyết đoán. Phụ thân tuy là văn thần, nhưng lại đồng quan điểm cùng hàng võ tướng, chủ trương lập tức phái binh cứu viện Vĩnh Định quân, rồi sau hẵng nghị hòa cũng chưa muộn.
Việc ấy giằng co hơn một tháng, cuối cùng tiên đế cắn răng vượt qua áp lực phe nghị hòa, điều động quân tinh nhuệ xuất chinh cứu viện.
Nhưng trước khi cứu viện kịp đến, Vĩnh Định quân đã tự mở đường máu mà thoát về.
Chỉ là con đường máu ấy quá đỗi thảm khốc, cứu viện đến nơi thì đã muộn. Một nhà Vĩnh Định hầu phủ Lục thị, trừ vị chủ soái là lão hầu gia còn sống, thì những tướng lãnh trai tráng, con cháu phần lớn đều táng thân. Khi đó, phụ thân của Lục Thận Như, thế tử Vĩnh Định hầu, đã trúng mười sáu mũi tên, vùi thây nơi sa mạc nhuộm đỏ máu.
Lão hầu gia tuy giữ lại được một mạng, nhưng vì trọng thương chẳng thể trở lại chiến trường, chỉ có thể nhờ vào sự chống đỡ của đứa cháu trưởng là Lục Thận Như, mới mười ba tuổi, gánh vác trọng trách của Vĩnh Định quân. Nhưng chưa kịp đợi hắn trưởng thành, lão hầu gia cũng không thể cầm cự, buông tay mà ra đi.
May thay, vị thiếu niên quân hầu này không làm nhục sứ mệnh trong đan thư thiết khoán*, gánh vác toàn bộ Vĩnh Định hầu phủ, toàn bộ Vĩnh Định quân Tây Bắc, cũng đồng thời gánh trên vai trọng trách giữ gìn toàn bộ biên quan của vương triều chống lại Thát Đát.
*Đan thư thiết khoán là một chế độ đặc thù trong lịch sử Trung Hoa. Khi hoàng đế ban cho công thần hoặc đại tướng, trên đó thường ghi rõ công lao và lời hứa với triều đình.
Chỉ là, sau một phen huyết tẩy ấy, Vĩnh Định hầu phủ Lục thị cũng chẳng thể nào chung đường với văn thần trong triều, đặc biệt là đám văn thần năm đó ra sức chủ hòa, lại còn nâng chén ca tụng...
Hai phái cứ thế công kích lẫn nhau, Hoàng thượng há có thể không bận lòng?
Đỗ Linh Tĩnh nghĩ, so với việc hoài nghi rằng Lục hầu sớm đã nhận thức nàng, hoặc ẩn tàng mưu đồ nào khác, chẳng bằng nói tình huống kỳ quái lần này, rất có khả năng bắt nguồn từ trong cung, với dụng ý điều hòa giữa văn thần và võ tướng.
Nếu đúng như thế, vậy biện pháp duy nhất để nàng thoát thân, cũng chỉ là thuyết phục vị Lục hầu kia. Nếu như hắn cũng chẳng cam lòng, vừa khéo hai người có thể cùng bàn bạc cách thoái thác.
Chỉ là, trước tiên nàng cần xác định: hắn quả thực không quen biết nàng, và thánh chỉ này cũng chẳng phải do hắn chủ ý cầu hôn.
Đôi mắt Đỗ Linh Tĩnh càng thêm nhòe ướt, nàng không kìm được đứng dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vừa mới mở cửa sổ, gió thu liền cuốn tới một chiếc lá, tựa như từ trời cao rơi xuống, đáp nhẹ trên tay áo nàng.
Là một phiến trúc diệp.
Ngoài kia gió lớn cuồn cuộn, mà phiến trúc diệp này lại nhẹ nhàng rơi đúng vào tay áo nàng.
“Tuyền Tuyền, nếu có lúc nhớ đến ta, ta sẽ ở trong rừng trúc chờ nàng.”
Nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống, từng giọt tí tách rơi trên phiến trúc diệp.
Nàng nhặt lấy chiếc lá, nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi cất bước ra ngoài. Sau hậu viện, nơi góc tường có một bụi trúc xanh, vốn dời từ quê nhà Thanh Châu tới.
Nhưng Thu Lâm đã nhanh chân chạy tới.
“Cô nương, người muốn ra tiền viện phải không?”
“Tiền viện?”
Đỗ Linh Tĩnh vốn định đi hậu viện, nhưng Thu Lâm lại đáp: “Là Hầu gia... Hầu gia tới đưa sính, đang chờ ở tiền viện.”
Bước chân Đỗ Linh Tĩnh bỗng khựng lại.
*
Tiền viện Đỗ phủ.
Đỗ Trí Kỳ nhìn khắp sân chật ních sính lễ, trong lòng thoáng ngẩn ngơ.
Từ khi thánh chỉ giáng xuống, ông ra chỉ cảm thấy đại sự hỏng bét cả rồi.
Lục hầu há lại không biết Đỗ gia vốn dĩ muốn liên hôn cùng Thiệu thị, thế nhưng hiện giờ thánh chỉ lại chỉ định Lục- Đỗ hai nhà.
Song, đưa mắt nhìn vị hầu gia trước mặt: nam nhân vận áo gấm đổ thêu hoa bảo tướng, trên đầu đội quan ngọc nạm san hô, lúc này thảnh thơi ngồi nơi ghế gập, thong dong uống trà, vẻ mặt chẳng hề mang theo nửa phần bất mãn.
Đỗ Trí Kỳ không đoán được ý tứ của hắn, cẩn thận lại có phần ngượng ngập mà mở lời: “Hầu gia, vì sao lại tự mình tới đây?”
Nam nhân ngẩng mắt nhìn hắn một cái: “Đương nhiên là phải đến.”
Một câu không nặng không nhẹ, khiến Đỗ Trí Kỳ càng thêm khó nắm bắt.
Nào ngờ Hầu gia lại đột nhiên mở miệng: “Không biết... cô nương dạo gần đây thế nào?”
Đỗ Trí Kỳ giật mình. Lục hầu hỏi, tất nhiên chẳng phải nữ nhi của mình, mà là chất nữ kia, kẻ thường khiến ông ta bận lòng.
“Nàng... vẫn khỏe.”
Miệng thì đáp là khỏe, nhưng trong lòng ông ta lại là sóng ngầm cuồn cuộn.
Đỗ gia không chỉ vốn muốn cùng Thiệu thị kết thân, mà chất nữ kia trước kia còn từng cùng Tưởng thị có hôn ước, lại vì Tưởng Trúc Tu mà thủ tiết suốt bao năm.
Hầu gia có thể nào không biết?
Trong miệng đắng chát chưa kịp nuốt xuống, bên ngoài đã có gã sai vặt chạy vào truyền lời:
“Lão gia, đại cô nương tới rồi.”
Đỗ Trí Kỳ cả kinh, theo bản năng quát mắng: “Hầu gia cùng ta đang nói chuyện, nàng tới đây làm gì? Mau bảo nàng ngoan ngoãn trở về...”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên ông ta cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo quét qua, dừng lại trên mặt mình.
Đỗ Trí Kỳ lập tức sững sờ, chỉ nghe nam nhân thong thả cất giọng: “Trời gió rét lạnh, Đỗ đại nhân hẳn nên mời cô nương vào dùng trà.”
Lời vừa rơi xuống, gã sai vặt nhà họ Đỗ đã hoảng hốt vội vàng chạy ra ngoài.
Chẳng bao lâu, rèm cửa bị vén lên, có người chậm rãi bước tới cửa.
Lục Thận Như không khỏi đưa mắt nhìn qua.
Nàng khoác trên mình váy áo màu trúc xanh nhạt, mái tóc được buộc lại bằng dải lụa xanh đậm. Người đứng nơi đầu gió trước cửa, vạt áo lay động phấp phới, như thể vừa từ nơi sâu trong tầng mây mà bước ra.
Hắn ngẩng mắt nhìn, đúng lúc nàng cũng khẽ nâng mi nhìn lại, hàng mi khẽ khàng rung động.
Nàng tiến lên, cúi người hành lễ: “Hầu gia.”
Nam nhân lập tức đưa tay đỡ nàng. Đầu ngón tay nàng lạnh buốt, rơi vào lòng bàn tay nóng hổi của hắn, như một khối ngọc vừa vớt từ đáy nước sâu lên.
Chỉ là, chưa kịp để hắn truyền thêm nửa phần hơi ấm vào khối ngọc ấy, nàng đã vội vàng rút tay về, lùi lại nửa bước, kéo ra khoảng cách cùng hắn.
Lúc này hắn mới nhìn thấy nơi cổ tay nàng có buộc một sợi tơ hồng tinh tế, xuyên qua đó là một phiến trúc diệp xanh biếc, tựa như vừa rơi xuống từ mùa hạ.
Trúc diệp...
Nam nhân lặng im.
Hắn lại đưa mắt nhìn nàng: chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, y phục nàng đã có vẻ cũ kỹ.
Đôi môi vốn không đầy đặn, sắc hồng nay càng thêm nhợt nhạt; đôi mắt trong veo lại ngưng đọng tựa suối băng, nặng nề ưu sầu.
Trong lòng hắn chợt se thắt.
Chỉ vì đạo thánh chỉ buộc nàng thành hôn cùng hắn, mà nàng phải khó xử đến mức này sao?
Một cảm giác tê dại không sao diễn tả dâng tràn trong ngực.
Năm ấy, nàng cũng từng xuất hiện trước mặt hắn như thế, khiến hắn không khỏi mềm lòng, đành phải buông tay.
Còn nay, hắn khẽ ngưng thần, giả như không nhận ra, chỉ nhếch môi mỉm cười với nàng: “Đừng đa lễ.”
Đỗ Linh Tĩnh nghiêng khóe mắt, lén nhìn đối phương một thoáng.
Không hiểu sao, trong giọng nói của hắn khi đối diện cùng nàng lại mang theo một loại “thân mật” khó diễn tả.
Chẳng lẽ, hắn thật sự đã nhận ra nàng từ trước?
Song, ý nghĩ ấy còn chưa kịp dứt, đã nghe nam nhân hơi ngạc nhiên cất lời:
“Nguyên lai, hôm ấy ở Chẩm Nguyệt Lâu, Lục mỗ gặp được chính là cô nương. Không ngờ lần sơ ngộ lại rơi vào tình cảnh như vậy, là Lục mỗ mạo phạm.”
Sơ ngộ?
Đỗ Linh Tĩnh thoáng khựng người, rồi cụp mi xuống.
Hắn... quả thực không hề quen biết nàng sao?
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 11: Không Biết
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
