“Sơ ngộ?” Đỗ Linh Tĩnh khẽ ngẩn người.
Một bên, Đỗ Trí Kỳ trước hết thấy vị hầu gia này đối với chất nữ lại quá mực lễ độ, liền lấy làm ngoài ý muốn. Lại nghe hắn nói hai người từng gặp qua, càng thêm kinh hãi.
Chính là ở Chẩm Nguyệt Lâu... Há chẳng phải lần nàng lén đi gặp Thiệu Bá Cử sao?
Trong đầu Đỗ Trí Kỳ thoáng chốc nhói đau.
Lần trước nàng lặng lẽ đi gặp Thiệu Bá Cử, kết quả dẫn đến dư luận xôn xao chuyện Thiệu Bá Cử giết người; nay nàng lại ra gặp Lục hầu, Đỗ Trí Kỳ không biết nàng lại muốn gây ra trò gì, ánh mắt liền gắt gao dán chặt lên chất nữ.
Đỗ Linh Tĩnh chẳng hề để tâm đến ánh mắt cảnh cáo của thúc phụ, chỉ lặng lẽ cân nhắc trong lòng.
Xem ra, vị Lục hầu này chưa từng quen biết nàng.
Nếu vậy, đạo thánh chỉ liên hôn e rằng chỉ có thể xuất phát từ ý tứ trong cung.
Còn về ngày ấy tại Chẩm Nguyệt Lâu, những lời lẽ cùng hành động kỳ quái của hắn, liệu có phải hắn thật sự nhận lầm người?
Trong kinh vốn đồn rằng hắn đã hai mươi lăm tuổi vẫn chưa thành thân, là bởi vì đang chờ một người. Có kẻ bảo hắn chờ thiên kim Quốc cữu chưa tới tuổi cập kê; cũng có lời đồn là say mê tuyệt sắc ca cơ chốn hoa lâu; lại có lời bịa đặt rằng bởi triều đình khó lòng tiếp thu, lí do là hắn muốn lấy công chúa Thát Đát...
Ngày ấy tại Chẩm Nguyệt Lâu, hắn nhận nhầm nàng, có lẽ chính là bởi vì đang chờ đợi người trong lòng mình.
Mà người đó, mới chính là hầu phu nhân mà hắn đã thầm nhận định.
Đỗ Linh Tĩnh chỉ có thể phỏng đoán như thế.
Ý niệm vừa thoáng qua, nàng bèn hướng về phía vị Lục hầu kia: “Không biết... có thể được cùng Hầu gia đơn độc nói một lời?”
Ai ngờ lời còn chưa dứt, thúc phụ Đỗ Trí Kỳ đã trừng mắt nhìn nàng, song trước mặt Lục hầu chẳng dám phát tác, chỉ dồn nén lửa giận, thấp giọng quát khẽ: “Ngươi lại định làm cái gì?”
Ông ta giận dữ, nhưng Đỗ Linh Tĩnh chẳng hề để tâm.
Bởi chuyện nàng có được cùng vị hầu gia này đơn độc trò chuyện hay không, vốn dĩ chẳng liên quan đến ý tứ của thúc phụ.
Nàng ngước mắt nhìn về phía vị hầu gia kia, chỉ thấy nam nhân chẳng lộ vẻ ngoài ý muốn, ngược lại quay sang thúc phụ nàng mà nói:
“Thư phòng này có phần oi bức, không bằng Đỗ đại nhân ra ngoài nghỉ tạm một lát?”
Hắn dứt lời, liền trực tiếp đuổi Đỗ Trí Kỳ ra ngoài.
Đỗ Trí Kỳ kinh hãi, đây rõ ràng là thư phòng của mình, vậy mà Lục hầu lại thẳng thừng đuổi chủ nhân đi?
“Cái này... tại hạ xin ra ngoài hít thở không khí trước.”
Đầu óc Đỗ Trí Kỳ ngày càng nhức nhối. Ông ta không dám khước từ Lục hầu, chỉ có thể liếc chất nữ một cái, ánh mắt sắc bén, toan hạ giọng cảnh cáo nàng chớ có hồ đồ làm loạn. Nhưng lời còn chưa kịp thốt, Lục hầu đã thúc giục:
“Đỗ đại nhân, mau đi thôi.”
Đỗ Trí Kỳ hậm hực, lại chẳng thể lưu lại, đành tức tối rảo bước ra khỏi thư phòng.
Người vừa đi, Đỗ Linh Tĩnh rõ ràng cảm nhận được một luồng áp lực giận dữ hướng đến mình đã vơi đi ít nhiều, nhẹ nhõm hơn hẳn.
Không ngờ vị hầu gia kia lại thay nàng lên tiếng. Nàng không khỏi ngẩng đầu, khẽ nhấp môi mỉm cười cùng hắn, như một lời cảm tạ.
Chỉ là nam nhân tựa như hóa đá, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nàng, không hề dịch chuyển.
Nàng có đôi mắt trong veo mềm mại, tựa như cánh sen mới hé. Khi nàng cười, trong mắt liền gợn sóng, tầng tầng lớp lớp lan ra.
Lục Thận Như bất giác nhớ về năm ấy: nàng đứng giữa kệ sách, ngoài cửa sổ là ánh nắng đầu hạ rọi vào, nàng lẳng lặng cầm sách, quay về phía hắn mà nhấp môi khẽ cười.
“Xin lỗi, chỉ là nhầm ngươi thành tên mọt sách trong lâu mà thôi...”
Đó là lần đầu tiên nàng chủ động lên tiếng cùng hắn.
Cũng là lần đầu tiên, nàng cùng hắn cười với nhau.
Trong ngực hắn gợn sóng dâng trào, mềm nhũn không sao kìm lại.
“Nàng chớ đứng mãi, ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện.” hắn khẽ cất lời.
Hắn thì không thấy có gì lạ, nhưng ở bên ngoài, Sùng An khẽ chớp mắt, quay đầu nói nhỏ: “Ca, Hầu gia coi nơi này như nhà mình rồi sao?”
Sùng Bình vội quát khẽ: “Câm miệng!”
Trong thư phòng, Đỗ Linh Tĩnh khẽ gật đầu cảm tạ, rồi ngồi xuống.
Hương trà và mùi sách như hai dải lụa, theo gió nhẹ ngoài cửa sổ quấn quýt bay lượn.
Không khí đã khác hẳn vừa rồi. Nam nhân nhìn nàng an tĩnh ngồi đó, trong lòng càng thêm nhu hòa, ôn tồn hỏi:
“Nàng muốn cùng ta nói điều gì?”
Ánh mắt hắn dừng nơi hàng mi nàng khẽ rũ.
Nhưng ngay sau đó, nàng nâng mi mắt, chậm rãi mở lời:
“Không dám giấu Hầu gia, trong lòng Đỗ Linh Tĩnh đã có một người. Duy chỉ có chàng là trân trọng muôn vàn, e rằng không thể cùng Hầu gia kết thành phu thê.”
Lời vừa buông xuống, trong phòng lập tức tĩnh lặng. Ngay cả bên ngoài, hai huynh đệ Sùng Bình, Sùng An cũng bất giác nín thở. Đặc biệt là Sùng An không kìm được ngạc nhiên, dõi mắt nhìn vào gương mặt Hầu gia sau khung cửa sổ.
Ánh mắt nam nhân chợt kiên định, hắn nhìn nàng: “Tưởng Giải Nguyên?”
Nàng hơi cúi đầu, khẽ gật: “Đúng vậy.”
Khi nàng thốt ra hai chữ “Đúng vậy”, vài sợi tóc mai rơi xuống bên tai. Nàng khẽ đưa tay vén ra sau, nơi cổ tay buộc phiến trúc diệp xanh biếc, theo động tác mà lay động.
Ánh mắt nam nhân liền ghim chặt vào phiến trúc diệp ấy, lạnh lẽo ngưng định.
Đương nhiên là Tưởng Trúc Tu.
Trong lòng nàng vẫn luôn là hắn, mãi chẳng nhìn thấy thêm được bất kỳ ai khác.
Nam nhân thầm nhủ trong lòng, ngoài miệng lại khẽ hỏi: “Nhưng Tưởng Giải Nguyên đã khuất, cớ sao cô nương thà chìm đắm trong chuyện cũ năm xưa?”
Chuyện cũ năm xưa?
Tam Lang mất chưa quá ba năm mà thôi.
Nghe vậy, lòng Đỗ Linh Tĩnh thoáng se thắt, giọng nói cũng nhạt đi mấy phần:
“Gia phu tuy đã mất, nhưng trong lòng ta, núi sông còn tình, cỏ cây còn ý. Chàng chưa từng rời xa.”
Lời vừa dứt, ngay cả chim tước đậu trên cành ngoài cửa sổ cũng ngừng cánh, chẳng dám bay loạn.
Nam nhân lại không kìm được, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười.
Gia phu.
Thì ra, trong lòng nàng, dẫu chưa từng chính thức thành thân, Tưởng Trúc Tu vẫn là phu quân của nàng.
Và chỉ có Tưởng Trúc Tu mới là phu quân của nàng.
Trong lồng ngực hắn, như có gai nhọn rậm rạp quét qua, rõ ràng chẳng hề đổ máu, nhưng nỗi đau ấy lại sâu sắc đến khó mà coi thường.
Song hắn không muốn cùng nàng nhắc đến người đã khuất, dù sao cũng chẳng còn liên quan nữa.
“Nhưng thánh chỉ đã tứ hôn cô nương cùng ta, cô nương định liệu thế nào?”
Hắn chỉ nhắc đến thánh chỉ. Đỗ Linh Tĩnh cũng không muốn dây dưa thêm nữa, liền ngước nhìn hắn một cái:
“Tuy ta sống nơi quê cũ Thanh Châu, song cũng hiểu rõ Hầu gia quyền cao chức trọng. Nay tận mắt thấy, lại càng oai hùng bất phàm, khí độ phảng phất thiên nhân. Đáng tiếc tình cảnh của ta thấp kém bất kham, nếu gả cho Hầu gia, chỉ e bôi nhọ uy danh của người.”
Oai hùng bất phàm, phảng phất thiên nhân.
Nhưng lại dùng chữ bôi nhọ để ví mình, lời ấy rõ là tán dương, mà cũng là tự hạ thấp bản thân.
Nam nhân khẽ mím môi, nàng vẫn nói tiếp:
“Tình trạng của Đỗ gia, Hầu gia cũng trông thấy rồi. Gia thúc phụ vốn không kham nổi trọng trách, phụ thân ta thì đã mất nhiều năm, khó lòng vì Hầu gia mà trợ lực. Trái lại, phụ thân ta khi còn tại thế, ở trong triều cũng gây thù oán chẳng ít. Ta lại là con gái duy nhất của phụ thân, nếu gả cho Hầu gia, chỉ sợ liên lụy đến Hầu gia.”
Lục Thận Như không biểu lộ thái độ gì.
Lời nàng thoạt nghe cũng có chút đạo lý, nếu đổi lại người khác, e rằng đã phải cân nhắc theo ý nàng.
Thế nhưng hắn vẫn chẳng nói nào.
Đỗ Linh Tĩnh liền nhận ra hắn tựa hồ không hề để tâm.
Nếu hắn thật sự không để tâm... Nàng lại ngẫm nghĩ thêm một chút.
“Nghe nói Hầu gia vẫn luôn đợi một người. Hẳn là vì thời cơ chưa đến, cho nên đến nay chưa nghênh thú vị Hầu phu nhân chân chính kia nhập môn.”
Nói đến đây, nàng thấy nam nhân chăm chú nhìn lại mình.
Đỗ Linh Tĩnh thẳng thắn hỏi: “Hầu gia, kỳ thật người cũng không mong muốn mối liên hôn này, đúng không?”
Mối liên hôn này đối với hắn chẳng có lợi ích lớn, một quyền thần như hắn, nếu kết hôn với một nhà chẳng có chút thế lực gì, thì đó chính là điều bất lợi.
Nếu hắn chịu đồng ý, nàng có thể lấy cớ bệnh nặng, cùng thúc phụ đồng thời dâng tấu, xin Hoàng thượng ban chỉ hôn khác cho Hầu gia.
Thánh mệnh đã ban, khó lòng thu hồi, chỉ cần đổi đối tượng thì vẫn là hợp lễ.
Còn việc thay thế ai thì đã không còn liên quan gì đến nàng.
Chỉ là, tất cả phải xem vị hầu gia này có đồng ý hay không.
“Lục mỗ xác thực không muốn liên hôn. Ta bao năm chưa từng thành hôn, chính là không muốn vô cớ sa vào chuyện liên hôn. Nếu gả cưới không thích hợp, ấy là làm lầm lỡ nữ nhi nhà người.”
Lời này vừa buông, trong lòng Đỗ Linh Tĩnh bất giác xao động.
Nàng càng thêm dè chừng nhìn hắn.
Lục Thận Như cũng bắt gặp ánh mắt ấy, liền ôn nhu nhìn lại, song chợt lắc đầu, nhếch môi cười khẽ:
“Chỉ là, lần này thánh chỉ không hề báo trước, đã chỉ hôn.”
Hắn khẽ than một tiếng: “Ta biết nàng cùng người cũ tình thâm nghĩa trọng, không nỡ quên đi. Nhưng thánh chỉ tứ hôn, ta tuy trong miệng thế nhân là quyền bính trong tay, vẫn là không thể làm trái.”
Thanh âm hắn trầm xuống ba phần: “Càng là địa vị như ta hôm nay, lại càng có nhiều việc mà bản thân khó có thể định đoạt.”
Đỗ Linh Tĩnh thấy hắn khẽ cười khổ, trong mắt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hắn nhìn nàng, thấp giọng: “Nương tử, có thể nào thông cảm một chút chăng?”
Hắn uyển chuyển từ chối, nhưng lời vừa ra, lại bất giác đổi xưng hô.
Đỗ Linh Tĩnh thoáng kinh hãi, trong lòng trĩu nặng.
Nàng vốn không nên là “nương tử” của hắn.
“Thật không dám nhận, Hầu gia xin ăn nói cho cẩn thận.”
Nàng ngay cả việc để hắn gọi một tiếng “nương tử” cũng không chịu, nhưng với Tưởng Trúc Tu lại có thể xưng “gia phu”.
Lục Thận Như khẽ thở dài, lòng càng thêm mềm lại.
“Đỗ thị vốn là thi thư gia truyền, môn đình thanh quý. Trước có Đỗ lão tiên sinh cả đời tận tâm với học vấn, đào tạo khắp thiên hạ; sau có Đỗ các lão châm biếm thời sự, dám nói thẳng chẳng nể ai; lại có cô nương tàng thư khắc sách, để người khắp thiên hạ cùng đọc. Nếu phải nói trèo cao, thì chính là Lục mỗ đang trèo cao.”
Đỗ Linh Tĩnh im lặng, chỉ thấy hắn nhìn nàng chằm chặp.
Đôi mắt từng tôi luyện giữa gió lửa sa trường, giờ phút này lại tựa ánh trăng phản chiếu nơi mặt hồ gợn sóng nước trong, mềm nhẹ lan tỏa.
Hắn khẽ nói: “Hôm ấy ở Chẩm Nguyệt Lâu sát vai, tuy chỉ là sơ ngộ, nhưng Lục mỗ khi ấy... đã sớm nảy tình căn.”
Đỗ Linh Tĩnh ngẩn người, lại thấy hắn bỗng đứng lên.
Thân hình cao lớn của nam nhân đứng trong thư phòng, khiến cả gian phòng thoáng chật chội.
“Hôn sự này, chỉ cần Lục Thận Như ta có, và cô nương chịu gật đầu, ta nguyện hai tay dâng đến tận trước mặt cho cô nương.”
Ánh mắt hắn khẽ run: “Còn thỉnh cô nương chấp nhận.”
Ngón tay Đỗ Linh Tĩnh lạnh buốt, trong lòng cũng chấn động. Đây là điều nàng chưa từng nghĩ tới.
Tuy nói ban đầu nàng muốn thử thuyết phục hầu gia cùng nhau nghĩ cách thoái thác, nhưng thực ra, những lời phía sau nàng chuẩn bị đều là muốn khiến hắn chán ghét, chủ động thuận theo ý nàng mà buông bỏ.
Thế mà hắn lại...
Đỗ Linh Tĩnh âm thầm hoảng hốt.
Lục Thận Như bước gần lại trước mặt nàng.
Ánh mắt nam nhân phủ kín đôi mắt nàng, nàng liền vội tránh đi.
Chiếc áo rộng thùng thình trượt xuống khỏi vai, để lộ làn cổ trắng nõn giữa làn gió thu mát lạnh. Nàng nghiêng người né tránh tầm nhìn của hắn, khẽ quay đầu, cổ họng ẩn ẩn phát run.
Nam nhân khẽ thở dài, không nỡ lại gần hơn nữa.
Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh thoáng run lên, rồi nghe thấy hắn thở dài bên cạnh, giọng trầm thấp trĩu nặng bất đắc dĩ:
“Lục mỗ hai mươi lăm tuổi mới cưới thê, còn xin nương tử... rủ lòng thương.”
Đỗ Linh Tĩnh chấn động đứng sững tại chỗ.
Lời hắn thốt ra, giống như thật sự đang cầu nàng thương xót!
Mà hơi thở của nam nhân chẳng biết từ lúc nào đã kề sát, bao trùm lấy cả thân thể nàng.
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 12: Rủ Lòng Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
