Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 19: Nghênh thú



Tiểu cô nương không dám tin, vị hầu gia ôn nhuận như ngọc kia, thế nào lại chính miệng hạ lệnh, đem cữu cữu của nàng ta đánh đến trọng thương chí tử?

Nàng ta hoảng loạn xoay người, liền muốn chạy ra ngoài: “Ta phải tới hầu phủ cầu hầu gia! Hầu gia từng nói, bất luận chuyện gì đều có thể tìm ngài ấy. Ta sẽ cầu hắn, thả cữu cữu……”

Thấy nàng ta thật sự muốn đi, Đỗ Trí Kỳ hoảng hốt, vội ngăn nữ nhi lại.

“Không thể đi! Hầu gia sẽ không gặp ngươi!”

“Vì sao? Trước kia hầu gia chẳng phải như thế……” Nàng ta vừa khóc vừa hỏi, ánh mắt vẫn tràn đầy hy vọng.

Đỗ Trí Kỳ nghẹn giọng, chẳng biết phải giải thích thế nào. Việc tỷ muội đổi gả vốn đã chạm vào lửa giận của Lục hầu, nay nộ hỏa đều thiêu thẳng lên Cố gia.

Ông ta nhìn nữ nhi khóc đến đỏ hoe đôi mắt, bất lực mà thở dài: “Hầu gia hắn…… chỉ cần tỷ tỷ ngươi thôi.”

Lời vừa dứt, tiểu cô nương sững sờ tại chỗ, như thể bị xé rách tim gan.

*

Thành Khánh phường, bên trong Đỗ gia cũng sớm nhận được tin, phủ đệ nhất thời chìm trong tĩnh lặng.

Ngay cả gió thu thổi qua cũng không còn, chỉ có khí lạnh cuối mùa dồn dập, nặng nề áp xuống.

Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ không hề thả Cố Dương Tự, ngược lại lại dùng danh nghĩa “thông đồng với địch” mà thi hành hình phạt. Người đã sớm thoi thóp, khó thoát khỏi tử vong.

Hàm ý trong đó là gì há chẳng rõ ràng?

Xương Bồ ngẩn ngơ, chẳng biết nên khóc hay cười. Cuối cùng, hắn ta thấp giọng tìm Nguyễn Cung:

“Nếu hầu gia thật sự cưới cô nương, vậy ta đem hết số bạc thắng cược, đều đưa cho cô nương, để người dễ chịu hơn một chút… có được không?”

Nguyễn Cung liếc hắn ta một cái, lại đá thêm một cước: “Đừng có thêm phiền.”

Ngay lúc ấy, Văn bá gác cổng sai gã sai vặt truyền lời: ngoài phủ có khách, muốn gặp đại cô nương.

Nguyễn Cung vội ra ngoài, thoạt nhìn liền giật mình.

“Ngài là…… đại tổng quản của Vĩnh Định hầu phủ, Tông tổng quản?”

Hồi Nguyễn Cung vẫn còn là gã sai vặt thuở trước, từng ở kinh thành xa xa gặp qua vị lão tổng quản này một lần. Người trước mặt đây, trong hầu phủ địa vị không dưới bất kỳ ai, ở kinh thành trong ngoài, cầu một lần gặp gỡ còn khó hơn lên trời.

Trong đầu Nguyễn Cung ong lên, không biết vì cớ gì mà đại tổng quản này tự mình giá lâm.

Không ngờ lão tổng quản lại dáng vẻ ôn hòa, nói năng khoan dung, còn kêu y lại gần.

“Ngươi là Nguyễn quản sự phải không? Ta phụng mệnh của hầu gia, đặc biệt tới đây đưa vật này cho cô nương.”

Ý tứ đã rõ: đây là vật phải chính tay trao cho Đỗ Linh Tĩnh.

Nguyễn Cung lập tức cho Xương Bồ chạy vào bẩm, nhưng Đỗ Linh Tĩnh không chịu ra.

Đại tổng quản không hề lộ vẻ bất mãn, ngược lại mỉm cười, sai người mang chiếc tráp gấm đặt lên.

Nắp tráp mở ra, Nguyễn Cung liếc nhìn thoáng qua, lập tức ngây người:

“Đây… đây là……”

“Hầu gia nghe nói, của hồi môn trong viện cô nương bị tặc cướp mất, sợ rằng đến ngày đại hôn hỉ phục không kịp chuẩn bị, nên đã lệnh phòng may thêu của hàu phủ suốt đêm gấp rút chế tác một bộ. Tại hạ phụng mệnh đặc biệt đưa đến.”

Ông ta lại nói: “Đến lúc đó, cô nương chỉ cần khoác thân áo cưới này, lên kiệu hoa đã được.”

Là hỉ phục.

Nguyễn Cung đón lấy, vị đại tổng quản cũng không nán lại, cáo từ rời đi.

Chẳng bao lâu, hỉ phục kia được đưa về Tây viện. Thu Lâm cẩn thận mở ra, càng xem càng thấy kinh ngạc.

Nói là “suốt đêm chế gấp” nhưng y phục này, chất liệu cực kỳ quý hiếm, đường may tinh xảo, hoa văn phức tạp, từng mũi từng chỉ đều vô cùng tỉ mỉ. Ít cũng phải dành thời gian một hai tháng với công phu điêu luyện mới có thể thành, thậm chí không chừng phải hao phí hơn nửa năm.

Chỉ là giờ phút này, nói những điều ấy đã vô nghĩa.

Quan trọng hơn cả, từ sau khi tỷ muội đổi gả, hỉ phục nguyên bản may cho đại cô nương đã bị sửa thành áo cưới cho nhị cô nương. Xiêm y thiếu nữ dễ sửa, nhưng để vừa vặn thân người trưởng thành thì tuyệt không thể.

Đỗ Linh Tĩnh vốn không có ý định gả, tự nhiên chẳng hề để tâm đến những chuyện ấy. Nào ngờ hầu phủ lại tận tay đưa tới một bộ hỉ phục mới toanh.

Thu Lâm run run đem hỉ phục đưa tới trước mặt cô nương.

Đỗ Linh Tĩnh cúi mắt nhìn, sắc đỏ kiều diễm lóe sáng, diềm áo viền tơ vàng, từng hạt minh châu khảm khắc lấp lánh, rực rỡ đến mức khiến đôi mắt nàng thoáng chao đảo.

Khóe môi nàng khẽ cong, như ẩn như hiện nụ cười.

Hắn đây là…… muốn chính nàng mặc áo cưới cho hắn đích thân đưa đến, ép nàng bước lên kiệu hoa gả cho hắn sao?

Hắn quả thực…… một lòng, một dạ, buộc nàng phải gả.

*

Hoàng Hoa phường, Cố phủ.

Lương thị nước mắt ròng ròng không ngừng rơi. Trong phủ đã hao tốn vô số ngân lượng lo lót cho Cẩm Y Vệ, song bọn họ thủy chung không chịu thả người. Sai người đi hầu phủ cầu kiến, đừng nói hầu gia, ngay cả đại tổng quản cũng không gặp được.

Lương thị lòng rối như tơ vò, không biết nên làm sao, chỉ biết nhìn về phía bà mẫu vừa mới tỉnh lại:

“Nương……”

Vạn lão phu nhân trái lại đã hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức bảo ma ma quản sự hầu hạ thay đổi y phục.

“Ta phải vào cung. Hoàng thượng nhân từ hiền hoà, tất không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Cố gia khẩn cấp dâng thiếp cầu kiến, Vạn lão phu nhân cũng vội vàng đích thân tới ngoài cửa cung, chỉ chờ thánh chỉ cho phép là lập tức đi vào.

Bà ta không dám trì hoãn, bởi trì hoãn thêm nữa e rằng nhi tử liền khó toàn mệnh.

Nào ngờ chờ hơn một canh giờ, trong cung vẫn bặt vô âm tín. Vạn lão phu nhân vội vàng bỏ bạc cầu thông tin, sau một hồi lâu, rốt cục có một câu truyền ra:

“Hoàng thượng hôm nay long thể mệt mỏi, thỉnh lão phu nhân hồi phủ nghỉ ngơi.”

Hoàng thượng… không gặp!

Cả người Vạn thị toát đầy mồ hôi lạnh, đôi chân đã không còn sức, ngay trước cửa cung, giữa bao nhiêu ánh mắt xem náo nhiệt, bà ta mềm nhũn quỵ ngã xuống đất.

“Ối! Trong cung không chịu triệu kiến Vạn lão phu nhân, Vạn lão phu nhân e là bị hù đến hôn mê rồi!”

Bên tai đều là tiếng xôn xao bàn tán, song Vạn lão phu nhân hoàn toàn không nghe thấy.

Trong đầu bà ta chỉ một mực quanh quẩn một ý niệm: lúc này nên làm sao cho phải?

Chẳng lẽ, nhi tử độc nhất của bà ta thật sự sẽ phải vong mệnh trong lao ngục Cẩm Y Vệ?! Chẳng lẽ Lục hầu thực sự chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này liền hạ sát thủ?!

Sao lại có thể như thế?!

Rốt cuộc, là do bà ta đã tính sai rồi sao?!

*

Tích Khánh phường.

Tông tổng quản mới vừa vòng vo trở về hầu phủ, trong phủ mọi sự vẫn như cũ. Chỉ là so với hai ngày trước vốn tràn ngập hỉ khí náo nhiệt, lúc này không khí lại nặng nề, ai nấy đều cúi đầu làm việc, không dám khua động nửa điểm thanh sắc.

Tông tổng quản vào thư phòng ngoại viện bẩm báo.

Nam nhân khoanh tay đứng nơi cửa sổ, nghe đối phương tiến lên hành lễ, lúc ấy mới xoay đầu hỏi một câu:

“Hỉ phục đã đưa đến? Nàng có nhận không?”

Tông tổng quản liên tục đáp “vâng”. Hắn lại hỏi tiếp:

“Kia, nàng…… nói thế nào?”

Tông tổng quản nghe vậy, lén liếc hầu gia một cái.

“Cô nương… không ra diện kiến.”

Lời vừa dứt, hầu gia ánh mắt tức thì chìm xuống, dung nhan trầm mặc, nét mặt thoáng hiện vẻ u buồn không dễ nhận ra.

Tông tổng quản trong lòng thầm than, chỉ đành bổ sung:

“Nhưng cô nương cũng không khước từ xiêm y. Trước mắt Đỗ gia vốn không có áo cưới cho cô nương, cô nương tất sẽ khoác hỷ phục do hầu gia ban tặng, gả vào hầu phủ.”

Lời ấy vừa thốt, không khí nặng nề mới khẽ vơi đi một phần.
Đúng lúc này, Sùng Bình vào báo:

“Hầu gia, Quý phi nương nương triệu kiến.”

*

Tử Cấm Thành, Dục Tinh cung.

Lục Thận Như vừa đến nơi, liền thoáng nhìn chỗ hành lang khúc quanh, nơi gốc tùng có bóng dáng một tiểu đồng đứng tựa.

Tuy mới tám tuổi, đã sở hữu riêng một cung, song vóc dáng lại gầy guộc hơn đồng lứa. Lại bị gió thu thổi tới, càng thêm lộ vẻ đơn bạc.

Ánh mắt Lục Thận Như bất giác nhu hòa, khẽ gọi:

“Điện hạ.”

Chính là Tuệ Vương.

Chỉ là không rõ do tiếng gọi bị gió cuốn tán, hay vì cớ khác, tiểu hoàng tử vẫn chưa nghe thấy.

Lục Thận Như đành bước tới gần, dừng lại ngay phía sau, nhìn kỹ mới thấy trong tay tiểu hoàng tử cầm một cây sáo trúc.

“Điện hạ muốn thổi sáo sao?”

Tiểu hoàng tử nghe thế vội quay đầu lại, gọi một tiếng:

“Cữu cữu.”

Cậu cháu tương kiến, gương mặt trắng nõn của tiểu Tuệ Vương thoáng ửng nét thẹn thùng.

“Chỉ là thấy thú vị nên cầm thử, chứ chưa biết thổi. Mẫu phi nói cữu cữu thạo sáo nhất, ưa nhất là trên lưng ngựa nơi gió cát Tây Bắc, ngẩng đầu giương sáo.”

Đôi mắt đen láy mở to nhìn cữu cữu, tràn đầy ngưỡng vọng.

Lục Thận Như ánh mắt tràn thương yêu, vươn tay xoa vai cậu:

“Điện hạ muốn học, đương nhiên không khó? Ngày khác ta sẽ chuyên tâm tới dạy.”

Tiểu hoàng tử ngoan ngoãn gật đầu, lại chợt nhớ tới việc gì, vội nói:

“Mẫu phi đang chờ cữu cữu trong điện.”

Lục Thận Như khẽ dặn thêm vài câu, đoạn xoay người bước vào đại điện.

Trong điện, Quý phi Lục Hoài Như đã ngồi sẵn. Thấy đệ đệ đến, nàng ấy để hắn hành lễ an tọa rồi mới mở lời:

“Cố Dương Tự kia, ngươi hãy thả ra đi.”

Trong điện chỉ có tỷ đệ hai người, Lục Thận Như nâng chung trà, chỉ chuyên tâm dùng trà, nửa lời cũng không thốt.

Đại điện im lặng, chỉ có gió thu len qua cửa sổ, khẽ thổi màn lụa lay động.

Quý phi thượng trên tọa khẽ thở dài.

“Hôm nay Hoàng thượng gọi ta qua, chỉ để nếm thử điểm tâm do ngự trù Giang Nam mới tiến cung làm ra.” Nàng ấy nói, “Hoàng thượng còn nhắc,Vạn phi nương nương của tiên hoàng vốn xuất thân Giang Nam, tay nghề làm điểm tâm tinh diệu, tiên hoàng rất mực ưa thích, ngay cả Hoàng thượng thuở nhỏ cũng từng theo ăn vài lần.”

Nói đoạn, nàng ấy nghiêng mắt nhìn về phía đệ đệ đang ngồi phía dưới, vẫn cúi đầu uống trà.

“Ngươi có biết Hoàng thượng cớ sao đột nhiên nhắc tới Vạn phi?”

Mẫu thân Hoàng thượng mất sớm, dưới gối Vạn phi không con, khi xưa từng muốn đem Hoàng thượng dưỡng dưới gối mình, chỉ là tiên hoàng không cho phép. Nhưng cũng vì thế mà Vạn phi đối Hoàng thượng thuở nhỏ cũng chu toàn chiếu cố.

Thấy đệ đệ cuối cùng đặt chung trà xuống, Quý phi mới tiếp lời:

“Chuyện tỷ muội Đỗ gia đổi gả, Hoàng thượng ngoài miệng không quản, lại cố ý gọi ta đến nhắc một câu như vậy. Đây chẳng qua là giữ thể diện cho Vạn lão phu nhân mà thôi. Hoàng thượng còn vậy, huống hồ là ngươi với ta?”

Nàng ấy dứt lời, lại thấy đệ đệ đặt trà xuống, khép mắt dưỡng thần, làm như chẳng buồn nghe.

Nàng ấy không khỏi khẽ gọi:

“Duy Thạch……”

Chính là danh tự của Lục Thận Như.

Âm thanh rơi xuống, nam nhân lúc này mới mở mắt, ánh sáng nơi đáy mắt trầm sâu.

“Nếu ta thật không thèm bận tâm, Cố Dương Tự sớm đã hóa thây ma rồi. Vạn thị tự xưng Nguyệt Lão kinh môn thì cũng thôi, lại dám động thủ trên đầu ta, tự ý bày trò.”

Hắn lạnh giọng, nơi khóe môi thoáng gợn một tia cười khinh bạc.

Quý phi ở thượng tọa đưa tay day nhẹ huyệt thái dương.

Hoàng thượng mấy năm nay ưa nhất việc vì con cháu bá quan mà chỉ hôn, Vạn lão phu nhân lại hợp đúng sở thích Hoàng thượng, nên được mấy phần thể diện.

Bà ta chen chân bên ngoài thì cũng thôi, nhưng nay lại đem bàn tay thò đến tận giường của đệ đệ mình.

Chọc ai không chọc, lại đi chọc hắn.

Lục Hoài Như khóe mắt thoáng lướt nhìn đệ đệ, giọng dịu lại:

“Vạn lão phu nhân quả thật có phần quá mức. Nhưng một cây làm chẳng nên non, nói cho cùng, vẫn là Đỗ gia đại cô nương trong lòng niệm người cũ không quên, ngươi…… kỳ thật không nên cưỡng nàng……”

Lời còn chưa dứt, đã bị đệ đệ lạnh lùng cắt ngang:

“Nương nương ăn nói cho cẩn thận.”

Đại điện vắng lặng, chỉ có màn lụa bên cửa sổ bị gió khẽ cuốn, phất phơ bay lượn.

Tỷ đệ hai người đối diện một thoáng, rồi đều ngoảnh đi, không nói thêm một lời.

Lục Hoài Như nâng chung trà nhấp một ngụm, khẽ thì thầm một câu:

“Nói cũng không cho người ta nói……”

Nàng ấy chỉ thuận miệng, song nhĩ lực của Lục hầu lại quá bén nhạy, nghe rõ rành rành.

“Nương nương muốn nói gì?”

Hắn quay đầu, ánh mắt thẳng tắp chiếu lên thượng tọa.

“Hôn sự này, ta cùng nàng, đều là danh chính ngôn thuận.”

Một câu rơi xuống, trong điện càng thêm tĩnh lặng.

Nam nhân cười nhạt, Quý phi cũng không biện giải nữa.

Qua hồi lâu, vẫn là Lục Hoài Như mở lời trước:

“Có cần ta vì nàng thêm trang?” (hỗ trợ bổ sung nhân lực, của hồi môn, nghi lễ.)

Nam nhân lập tức đáp:

“Cần.”

Hắn nói, “Nhân thủ Đỗ gia vốn mỏng, nhị phòng lại không chu toàn. Kính xin nương nương tự mình đưa vài cô cô qua đó giúp nàng thêm trang, tô điểm cho hôn lễ.”

Lục Hoài Như nhìn đệ đệ chớp mắt mấy lần, rồi khẽ gật đầu:

“Đã biết.”

Lời xong, chuyện cũng đã hết, Lục Thận Như đứng dậy.

Hắn hành lễ một cái:“Ngày lành đã gần, thần cũng không lưu lại nữa. Trong nhà có hỉ, nguyện cùng nương nương vui vẻ.”

Nói rồi, sải bước rời cung.

Quý phi nhìn bóng đệ đệ khuất dần, chỉ khẽ than nhẹ một tiếng.

*

Ngày hôm sau, trời vừa sáng.

Cẩm Y Vệ rốt cuộc cũng thả người.

Cố Dương Tự thân thể tàn tạ, hơi thở mong manh, dường như tùy thời đều có thể đứt đoạn. Vạn lão phu nhân vừa nhìn thấy con, toàn thân run rẩy.

“Hắn, Lục Thận Như làm sao dám…?! Dựa vào cái gì chứ?!”

Chưa dứt lời, quản sự hận không thể bịt ngay miệng bà ta lại.

“Lão phu nhân, chớ nói nữa! Đại lão gia thật sự bị Cẩm Y Vệ tra ra bằng chứng đã từng nhiều lần qua lại cùng tướng lãnh Thát Đát, còn đổi chác mấy món, thậm chí cả quân nhu…… Dù số lượng chẳng đáng kể, nhưng rốt cuộc là sự thật.”

Lời vừa dứt, Vạn lão phu nhân suýt nữa nghẹt thở, lo rằng đứa con duy nhất thật sự không sống nổi.

Đỗ Nhuận Thanh tận mắt nhìn thấy cữu cữu mình khắp người máu me, da thịt chẳng còn lành lặn, lòng run rẩy, vẫn không dám tin:
“Đây…… thật là hầu gia hạ thủ sao?”

Đỗ Trí Kỳ thấy huynh trưởng trở về, liền không dám nấn ná ở Cố phủ thêm khắc nào, vội lôi kéo nữ nhi quay về.

Cha con hai người vừa bước chân vào cửa, đã nghe gã sai vặt báo tin:

“Trong cung có người đến.”

Đỗ Trí Kỳ giật nảy mình:

“Người nào?”

Gã sai vặt vội đáp:

“Là cô cô trong cung của Quý phi nương nương phái đến, đặc biệt vì đại cô nương thêm trang, điểm tô cho hôn lễ.”

Lời chưa dứt, Đỗ Nhuận Thanh sững người.

Đỗ Trí Kỳ thì lại thoáng nhẹ nhõm, hỏi tiếp:

“Hỉ phục thì lo liệu thế nào? Áo váy nhà ta vốn đã sửa lại để Thanh Nhi mặc, Tĩnh Nương thì làm sao mặc vừa?”

Gã sai vặt thưa:

“Hầu phủ đã sớm dự liệu. Hôm qua, chính Tông đại tổng quản tự mình đến, đưa hỉ phục cho đại cô nương rồi.”

Đỗ Trí Kỳ kinh ngạc, còn Đỗ Nhuận Thanh thì lặng người, tâm thần mơ hồ.

Nguyên lai, hầu gia từ đầu đến cuối…… chỉ muốn cưới đại tỷ.

Đến cả hỉ phục, cũng đã sớm chuẩn bị cho nàng.

Tây viện.

Chỉ liếc mắt nhìn qua, khắp nơi đều là đều là đồ cưới trang trí, khiến đôi mắt nàng cay xót, ngực trướng đau.

Đỗ gia vốn không có nhiều đồ vật như vậy, phần nhiều đều là hai ngày gần đây hầu phủ đưa tới. Không hiểu vì sao, Đỗ Linh Tĩnh chỉ cảm thấy vạn vật trong viện đều phảng phất lây dính hơi thở của hắn, vương vấn không tiêu tan, bao phủ quanh nàng.

Nàng thật không rõ, hắn vì cớ gì nhất quyết phải cưới nàng?

Chẳng lẽ người ngồi ở địa vị càng cao, càng cảm thấy cái gì khó có được thì nhất định phải đoạt lấy?

Ý nghĩ ấy lóe qua, nàng bừng tỉnh vài phần.

Từ xưa quyền thần công hầu, hậu duệ quý tộc, nào có ngoại lệ?

Kẻ kia người người vây quanh, xu nịnh a dua, sao có thể khác biệt được chứ?

Đỗ Linh Tĩnh khẽ cúi đầu.

Thu Lâm thì sốt ruột đếm từng canh giờ còn lại, đôi mắt đỏ hoe, suýt khóc ra tiếng.

“Cô nương, cứ như vậy mà gả đi…… Hầu gia hắn, liệu có… có tr·a t·ấn cô nương không?”

Đỗ Linh Tĩnh mỉm cười, “Đã không còn cách nào khác.”

Nàng đối với hắn từng nhiều lần thất lễ, lại còn toan đổi gả lừa dối, giờ phút này đều bị hắn nắm rõ, sao có thể yên ổn?

Thu Lâm càng lo sợ, nước mắt vòng quanh:

“Vậy… liệu có phải đêm mai, ngay đêm động phòng, hắn sẽ cưỡng ép cô nương viên phòng? Giống như lời đồn về ca cơ Thát Đát, bị buộc tiếp nhận ‘ân sủng’, sớm sinh con nối dõi……”

Nghĩ đến đây, nàng ấy nắm chặt tay cô nương, run run hỏi:

“Cô nương, chúng ta… còn chạy được không?”

Đỗ Linh Tĩnh nhìn một viện đầy sính lễ, còn có cung cô trong nội thất, thị vệ hầu phủ tuần tra nghiêm ngặt ngoài viện.

Nàng chậm rãi lắc đầu:

“Chỉ e nhất thời không thoát nổi.”

Thu Lâm nghẹn ngào: “Vậy làm sao bây giờ?”

Cuối thu giá rét len lỏi từ khe tường, vai áo Đỗ Linh Tĩnh cũng lạnh buốt. Nàng mím chặt môi, thấp giọng:

“Chỉ có thể đi từng bước, tính từng bước thôi.”

*

Tích Khánh phường, Vĩnh Định hầu phủ.

Lục Thận Như đứng trong tân phòng, nhìn mấy lão ma ma đang trải giường chiếu. Hắn không khỏi dặn dò:

“Các ngươi trải giường mềm thêm một chút. Ta quen nằm cứng thì không sao, nhưng nàng… đừng để cộm người nàng.”

Lời vừa rơi, bầy ma ma liền cười khúc khích.

“Hầu gia yên tâm, dù cho phu nhân nộn nà mềm mại cũng sẽ nằm yên giấc trên giường thôi.”

Tiếng cười rộn ràng, khiến mặt mày hầu gia cũng nhuốm hồng.
Một ma ma thúc giục:

“Hầu gia cứ giao cho chúng ta, mau đi thay hỉ phục đi.”

Nam nhân vội xoay người.

Một lát sau, hỉ phục khoác lên thân: áo bào gấm đỏ thắm, mũ san hô chói lọi cài trên mái tóc đen dày. Ánh đèn dầu soi chiếu, cả người hắn tỏa sáng rực rỡ.

Bên ngoài sắc trời đã sáng trắng, Sùng An hối hả chạy tới trước cửa, lớn tiếng hô:

“Hầu gia, giờ lành đã đến!”

Ánh mắt nam nhân sáng rỡ, mày kiếm anh tuấn, đón ánh thái dương đang nhô lên, sải bước đi ra ngoài.

Không chỉ Lục gia ở Tích Khánh phường, mà Đỗ gia ở Thành Khánh phường, thậm chí cả nội thành kinh đô, đều chật kín người xem náo nhiệt.

Bởi hôm nay, Vĩnh Định hầu, Lục hầu gia, nghênh thú hầu phu nhân!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...