Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 20: Đại hôn (1)



Kinh thành.

Đoàn cổ nhạc vang lên tưng bừng, lụa đỏ trải khắp phố phường.

Đội ngũ đón dâu từ Vĩnh Định hầu phủ mênh mông cuồn cuộn xuất phát từ Tích Khánh phường phía tây thành, vừa khởi hành liền làm cả thành đông náo động.

Người ngựa cờ phướn, kiệu hoa rực rỡ, theo đường phía bắc vòng quanh quá nửa hoàng thành rồi mới tiến về hướng Đỗ phủ, dọc đường đi gần như khiến nửa kinh thành đều đổ dồn ánh mắt nhìn theo.

Lục hầu bao năm qua, cứ thêm mỗi tuổi là thêm biết bao người ngóng trông, đoán già đoán non xem bao giờ thì nghênh thú hầu phu nhân nhập môn, nhưng năm nào cũng không thấy.

Năm nay, gần như chẳng hề có điềm báo trước, hầu phu nhân liền xuất hiện.

Thánh chỉ ban xuống ngày mười sáu tháng tám, tới mồng sáu tháng chín, hầu gia nghênh thú tân phu nhân nhập phủ.

Hôn sự huy hoàng, náo nhiệt chưa từng có, khắp thành đều tranh nhau chạy đến xem. Lại thêm hầu gia ra tay rộng rãi, ai tiến lên chúc một câu cát tường đều được ban thưởng, càng làm đóm đông chen chúc cười nói rộn ràng.

Chỉ là mặc cho ngoài kia nhộn nhịp đến đâu, bên phía Đỗ phủ Tây viện lại chìm trong một tầng yên lặng khó gọi tên.

Mây xám tầng tầng nặng trĩu, như thể sắp đổ mưa bất cứ lúc nào.
Quý phi nương nương đích thân phái cung cô tới, thay tân nương chải chuốt trang điểm.

Mái tóc đen vấn cao, cài mũ phượng tơ vàng, bên tóc mai điểm san hô chu thoa, tai đeo đôi hoa tai đông châu lấp lánh, trên cổ ngọc trắng nõn nà là dải ngọc dương chi nạm vàng do Hoàng hậu ban tặng. Dung nhan rực rỡ thoát tục, cả người như tiên tử trên chín tầng mây hạ phàm. Đến nỗi mấy vị cung cô vốn đã quen gặp mỹ nhân trong cung, giờ cũng không khỏi ngây người, nhiều lần ngoảnh nhìn.

Nhưng tân nương lại chỉ lặng lẽ ngó ra ngoài cửa sổ.

Một cung cô trang điểm không nhịn được hỏi:

“Nương tử nhìn gì vậy?”

Nàng thoáng ngẩn ra, rồi mới thấp giọng đáp:

“Trời bên ngoài e là sắp mưa.”

Trang điểm cô cô cười nói:

“Ra cửa gặp nước chính là quý nhân. Ngay cả thần tiên cũng không thể không cho mưa rơi xuống kinh thành để thanh tẩy bụi đường, e sợ làm dơ hỉ phục của nương tử.”

Nói rồi lại thấy tân nương thu hồi ánh mắt, thần sắc vẫn tĩnh lặng như nước, trên mặt chẳng hề lộ chút thẹn thùng hay ý mừng, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng:

“Phải không.”

Nàng đáp lời khiến các vị cô cô liếc nhau một thoáng, đều ngầm thở dài.

Đêm qua, khi mọi người ở sương phòng Tây viện chuẩn bị đồ cưới cho hôm nay, không ngờ quay đầu lại liền gặp hầu gia.

Mọi người hoảng hốt, vội vàng có cô cô tiến lên nhắc nhở:

“Hầu gia sao lại tới đây? Trước ngày đại hôn, hầu gia cùng tân nương tử không thể gặp mặt.”

Hầu gia thản nhiên đáp: “Bổn hầu chỉ muốn hỏi, nàng mấy ngày nay thế nào?”

Gia nhân đáp:“Cô nương sắp kết hôn, việc lớn dồn dập, ăn uống ít đi một chút.”

Nghe vậy, hầu gia rũ mắt, khẽ nói:

“Ngày mai sẽ càng thêm bận rộn, hãy khuyên nàng ăn nhiều hơn đi.”

Mọi người đồng thanh tuân lệnh, đang muốn thúc giục hầu gia sớm quay về, không ngờ hắn lại hỏi thêm một câu:

“Nàng... có khóc không?”

Lòng dạ của tân nương, ai nấy đều nhìn ra, nhưng bảo rằng khóc thì... “Thật sự chưa từng.”

Nghe thế, ánh mắt hầu gia chợt sáng lên.

Cô cô điểm trang chỉ đành khuyên:

“Hầu gia chớ nhọc lòng chuyện ấy, an tâm làm tân lang quân là được.”

Hắn đáp “Được”, lại không nhịn được đưa mắt nhìn về gian phòng của tân nương.

Các cô cô vội vàng bước lên ngăn cản:

“Hầu gia nếu mong thiên trường địa cửu, ngàn vạn lần không thể nhìn trộm một cái!”

Mọi người đều vội vàng che chắn, hắn cũng không dám nhìn nữa, chỉ nói một câu “Bổn hầu đã biết”, lại thêm “Đa tạ các vị cô cô”, rồi mới chịu rời đi...

Hôm qua hầu gia ra sao, mọi người đều thấy tận mắt. So tân phu nhân mang đầy tâm trạng, ai nấy cũng đều rõ.

Trong lòng nàng còn nhớ bóng hình xưa, làm sao để mắt tới tân lang.

Hầu gia, chỉ e phen này đành phải nuốt khổ vào bụng.

Song Quý phi nương nương đã khuyên cũng vô ích, huống hồ là bọn họ, ai dám nhiều lời.

Giờ này ngoài sân, mưa còn chưa rơi xuống, lại nghe từ chính viện sát vách truyền đến tiếng Đỗ nhị lão gia gấp gáp tra hỏi.

Đỗ Trí Kỳ hỏi đi hỏi lại mấy lần, đến nỗi Đỗ Linh Tĩnh cũng nghe rõ.
Đúng lúc mấy vị cô cô trang điểm cho nàng xong xuôi lui ra ngoài, nàng khẽ hỏi Thu Lâm:

“Thúc phụ bên kia có chuyện gì? Là nhị muội sao?”

Đỗ Nhuận Thanh sau khi biết việc đổi gả không thành, lập tức ngã bệnh, nhốt mình trong phòng, suốt ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt.

Nhưng đại hôn mồng sáu đã áp xuống, Đỗ Trí Kỳ cũng không còn hơi sức quản nàng ta.

Về phần Vạn lão phu nhân, từ khi Cố đại lão gia Cố Dương Tự suýt bị Cẩm Y Vệ đánh chết, nay chỉ còn thoi thóp một hơi tàn, bà ta bèn khẩn cầu thái y giữ mạng. Nhưng thương thế kia quá nặng, giữ nổi hay không, vẫn chưa biết.

Trong mắt Vạn lão phu nhân lúc này chỉ còn nhi tử, ngày ngày canh giữ bên giường, chuyện Bà ta từng bàn bạc để ngoại tôn nữ Đỗ Nhuận Thanh thay gả, giờ phút này đến một lời hỏi han cũng không buồn nhắc tới.

Thu Lâm lắc đầu:

“Không phải đâu, chỉ là việc nhỏ trong nhà.”

Đỗ gia tiểu gia, con vợ cả của Đỗ Trí Kỳ là Đỗ Trạm Minh, bấy lâu vẫn ở Bảo Định thư viện đọc sách, thường ngày cũng ít trở về nhà.
Bất quá, lần này trong phủ có đại hỉ, bất luận là đại tỷ hay nhị tỷ xuất giá, đều cần hắn ta, vị huynh đệ trong nhà, đứng ra dắt tay đưa gả.*

*Trong lễ cưới truyền thống của người xưa, vai trò “trưởng bối nam” bên nhà gái rất quan trọng: Nếu cha cô dâu còn sống thì cha sẽ là người trực tiếp dắt tay con gái ra tận cửa để trao cho nhà trai, coi như chính thức “gả con”. Nếu cha mất, thì vị trí này sẽ do ông nội, chú bác ruột, hay một nam trưởng bối trong họ đảm nhận, gọi là “chủ hôn” hoặc “người đại diện”. Trong một số trường hợp đặc biệt (không còn nam trưởng bối), có thể để mẹ hoặc bà đảm nhiệm, nhưng theo tập tục thì vẫn coi trọng việc nam trưởng bối thay mặt gia tộc trao gả. Hành động “dắt tay” hay “nắm tay” cô dâu trao cho nhà trai chính là nghi thức trao gửi nữ nhi, mang ý nghĩa: từ nay cô gái không còn thuộc về nhà mẹ đẻ, mà chính thức là người của nhà chồng.

*Trong trường hợp này, Đỗ Linh Tĩnh đã mất hết người thân trong nhà, Đỗ Trí Kỳ vì phải lo tiếp đón khách khứa và nhà trai (thêm chuyện thế gả trước kia nên khó lòng ra mặt trao cháu gái), đã nhờ con trai trưởng của mình trở về đã hoàn thành phong tục này.

Mấy ngày trước. Đỗ Trí Kỳ đã sớm phái người đi Bảo Định thư viện, kêu con trở về.

“Nào ngờ bên kia không biết gặp phải chuyện gì, đến tận hôm nay, giờ lành sắp điểm, vẫn chưa thấy người đâu. Nhị lão gia trong lòng nóng nảy, đang phát nộ ngoài kia.”

Đừng nói Đỗ Trí Kỳ bực bội, ngay cả Thu Lâm cũng chau mày:

“Cô nương, hôn sự như vậy mà đến người đưa gả cũng không có, thật là quá đáng mà!”

Đỗ Linh Tĩnh lại chẳng thấy gì to tát.

Khi còn ở Thanh Châu, sau khi nàng đã làm tròn đạo hiếu với phụ mẫu xong, luôn có thúc bá cô thẩm trong tộc hỏi han, sẵn sàng chuẩn bị ngày lành tháng tốt cho nàng cùng Tam Lang thành thân, đương nhiên sẽ an bài cho nàng một đội huynh đệ đưa gả thật long trọng.

Họ còn cười bảo:

“Chúng ta muốn để Tưởng Giải Nguyên tận mắt trông thấy, Đỗ gia chúng ta người đông thế mạnh. Về sau nếu hắn dám khi dễ cô nương, đừng mong mà qua chuyện.”

Khi ấy, Đỗ Linh Tĩnh mặt mày đỏ bừng.

Chỉ tiếc Tam Lang bệnh tình mãi chẳng khá lên, nàng nhiều lần muốn định hôn kỳ, lấy việc thành thân mà xung hỉ, nhưng chàng trước sau không chịu. Cứ thế kéo dài, cuối cùng vẫn là chàng buông tay mà đi trước.

Tâm nguyện của thúc bá muốn tổ chức một đội đưa gả hùng hậu cho nàng vào ngày thành thân, cuối cùng cũng thành vô ích.

Nay, nàng lại phải gả đi. Nhưng người nàng gả chẳng phải Tam Lang, thế nên việc không có người đưa gả xem chừng cũng là điều hợp lẽ.

Đỗ Linh Tĩnh bảo Thu Lâm:

“Như vậy cũng tốt, ngươi không cần vì thế mà phiền lòng.”

Ai ngờ lời còn chưa dứt, Nguyễn Cung đã vội vã chạy vào, nói hầu phủ đã tìm cho nàng một vị huynh trưởng để dắt tay tân nương đưa gả.

“Là Thương đại gia, vừa từ Tế Nam trở lại!”

Vừa nói xong, đã thấy có người tiến vào trong viện.

Ngoài kia mưa thu lất phất, người ấy thân hình trung bình, đã cận kề tuổi tam thập nhi lập (ba mươi tuổi), bước nhanh vào.

Từ cửa sổ, y đã nhìn thấy nàng, chợt gọi:

“Tĩnh Nương!”

“Thương đại ca?”

Người ấy chính là Đỗ Tế Thương, huynh đệ cùng tộc với nàng.

Trên mình y vẫn còn hơi lạnh phong trần, Đỗ Linh Tĩnh gọi người dâng trà, lắng nghe y nói:

“Ta vẫn luôn ở Tế Nam cùng sư phụ. Mãi đến khi hầu phủ cho người báo tin Hoàng thượng hạ chỉ gả muội cho Lục hầu gia, ta mới vội vã chạy về.”

“Sư phụ?” Đỗ Linh Tĩnh nhìn hắn, cười khẽ: “Đại ca, kỳ thi mùa thu năm nay đã trúng tuyển rồi sao?”

Nàng chỉ một câu liền đoán ra, Đỗ Tế Thương mỉm cười:

“Đúng vậy, tháng tám vừa rồi, ta thi đỗ, xếp hạng thứ tám.”

Dẫu lòng nàng còn đang nặng trĩu, nhưng giờ phút này cũng không khỏi vui thay:

“Đại ca trúng cử, thật là hỉ sự. Muội xin chúc mừng!”

Trong Đỗ tộc, trừ chi chính của họ, các bàng chi hiếm ai đỗ đạt, ngay cả cử nhân cũng ít. Ngay cả Đỗ Trí Kỳ, cũng chỉ là đồng tiến sĩ.
Bởi vậy, việc Đỗ Tế Thương đỗ cử nhân thật là chuyện tốt.

Nhưng y lại chỉ lắc đầu:

“Không đáng kể. Khi sinh thời, đại bá phụ nhiều lần chỉ dạy ta. Trong sĩ lâm, bao kẻ ngưỡng mộ tài học và nhân cách của người, còn hâm mộ ta là cháu trai. Chỉ tiếc ta ngu dốt, mãi chẳng đỗ nổi. Nay đại bá phụ đã khuất hơn sáu năm, ta mới khó nhọc trúng cử, kể ra vẫn là muộn màng.”

Đỗ Linh Tĩnh đáp:

“Đại ca thi đỗ cao danh, mùa xuân sang năm thi Hội, biết đâu có thể chiếm bảng vàng, bước vào điện các.”

Đỗ Tế Thương mỉm cười, quả thật đã chuẩn bị ứng thí. Nhưng lúc này, y nhìn muội muội trước mặt, khuôn dung đã được trang điểm chỉnh tề, khoác hỉ phục rực rỡ, trong lòng lại dâng lên nghìn mối cảm hoài.

“Hôm nay là ngày vui của muội. Việc cũ nghe qua cũng biết, Kỳ nhị thúc kia hành sự bất nhân, dẫu là thân thúc, cũng không thể chấp nhận. Ta trở về sẽ bẩm rõ trong tộc, tuyệt không thể để ông ta lấp l**m.”

Y lại nhìn ra ngoài trời thu mưa lất phất, rồi nói tiếp:

“Thánh chỉ tứ hôn đã định, muội chỉ có thể hướng về phía trước. Đại bá phụ ở trên trời, hay cả Tam Lang, chắc cũng chẳng mong muội yên lặng cả một đời. Với tài trí của muội, Miên Lâu sau này sẽ càng rộng đất mà tung cánh.”

Mưa thu rơi rả rích ngoài hiên, tích tụ thành giọt rơi tí tách.

Đỗ Linh Tĩnh lặng nhìn một hồi, mới dịu giọng:

“Đa tạ đại ca.”

Huynh muội vừa dứt lời, từ bên ngoài truyền vào tiếng nhạc mừng rộn rã, rất nhanh đã vòng đến trước cửa Đỗ phủ.

Một vị cô cô từ trong cung bước vào, tay cầm khăn voan đỏ thẫm, vội vàng nói:

“Cô nương, hầu gia đã đến, giờ lành ngay trước mắt, mau phủ khăn voan đi thôi!”

Ngoại viện.

Đỗ Trí Kỳ không biết phải làm sao để nghênh đón vị hầu gia này.

Từ chỗ cháu rể tưởng chừng thành con rể, rồi cuối cùng lại trở về cháu rể, trong đó nỗi xấu hổ khó mà tả xiết, không ai hiểu rõ hơn ông ta.

Giờ phút này, phía sau Lục hầu, đội ngũ đón dâu rợp trời, kẻ đi theo đều là con cháu danh môn thế tộc: có tông thân, có quý huân, lại có cả tướng lãnh lập công hiển hách. Dẫu Đỗ gia trước mắt chỉ còn ông ta có thể đứng ra chủ trì, song những hậu duệ quý tộc này, chẳng một ai buồn để mắt đến ông ta.

Ngay cả hầu gia cũng chỉ mải lo uống trà.

Vẫn là Đỗ Tế Thương từ Tây viện vội vàng đi tới, mọi người đối với vị tân khoa cử nhân của Đỗ gia bàng chi này lại rất khách khí.

Ai nấy đều chào hỏi, ngay cả hầu gia cũng cùng y hành lễ.

Đỗ Trí Kỳ chỉ hận không thể độn thổ tại chỗ, đành gắng gượng ngồi đó, mặt mày nóng bừng.

Lục Thận Như chẳng buồn đoái hoài đến người này, một lòng hướng về Đỗ Tế Thương hỏi thăm:

“Nương tử... nàng có được an ổn không?”

Đỗ Tế Thương khom người đáp:

“Hầu gia yên tâm, chỉ chờ giờ lành.”

Lời vừa dứt, còn chưa qua nửa chén trà, ngoài cửa đã vang tiếng xướng.

“Giờ lành đã đến, nghênh đón tân nương ra cửa!”

Nam nhân lập tức đứng dậy, nhìn ra ngoài trời, chỉ thấy cơn mưa phùn đã dần thưa hạt.

Nàng trong bộ áo cưới gấm hoa rực rỡ, dẫm bước trên nền gạch ướt át, chậm rãi đi tới.

Khăn voan đỏ thẫm phủ xuống, chuỗi trân châu rủ che lấp cả mũ phượng và dung nhan.

Người ngoài không thấy, Lục Thận Như cũng chẳng thể thấy.

Chỉ biết là một thân ảnh thướt tha tinh tế, áo cưới thêu chỉ vàng, đính minh châu do hắn đích thân chọn, khoác trên người nàng, liền khiến tim hắn rung động.

Nàng, chính là nàng. không thể là ai khác.

Ánh mắt nam nhân khẽ run rẩy.

Một vị cô cô trong cung đem dây tơ hồng buộc tú cầu trong tay tân nương, giao qua cho Đỗ Tế Thương, lại từ Đỗ Tế Thương chuyển dâng đến hầu gia.

“Tiểu muội từ nay phiền hầu gia chiếu cố.”

“Lục mỗ xin ghi tạc.”

Nam nhân đón lấy sợi tơ hồng, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Qua một dải tú cầu đỏ thẫm kia, chính là tân nương của hắn.

Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi khăn voan nàng.

Không biết là ai trong đám đông bỗng cả gan buông một câu:

“Hầu gia ngắm lâu thế, chẳng lẽ lo lắng nhầm tân nương rồi?”

Lời này vừa ra, bầu không khí trong sảnh liền trở nên vi diệu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...