Ngày thứ ba sau đại hôn, Đỗ Linh Tĩnh trở về nhà mẹ đẻ.
Trước cửa ngõ nhỏ Đỗ phủ ở Thành Khánh phường chen chúc rất nhiều người đến hít chút “không khí vui mừng”.
Chỉ đáng tiếc, thúc phụ Đỗ Trí Kỳ từ khi chất nữ thành thân đến nay, chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, mà ngày nào cũng lo lắng không biết phải xử sự thế nào.
Chất nữ gả vào Vĩnh Định hầu phủ, vốn là chuyện đại hỉ, người khác nhìn vào đều hâm mộ không thôi. Thế nhưng chính ông ta lại cùng chất nữ nháo chuyện phân gia ngay trước khi nàng xuất giá; còn Thiệu thị vốn thân thiết nay cũng chẳng đoái hoài gì, nhạc mẫu trong nhà thì không thấy bóng dáng, còn cữu huynh thì suýt nữa b·ị đ·ánh đến mất mạng, bây giờ chỉ miễn cưỡng giữ được một hơi thoi thóp, cả nhà chìm trong mây mù u ám, Vạn lão phu nhân càng trốn tránh không chịu gặp mặt……
Điều khiến ông ta khốn đốn nhất chính là, vốn định nhân cơ hội hôn sự của chất nữ mà cầu chút chức vụ béo bở, trước mắt thì hay rồi, chẳng mưu được cái gì cả.
Chuyện của bản thân còn lo không xong, đương nhiên là chẳng quản nổi cảnh ngoài cửa náo nhiệt.
Về phần Đỗ Nhuận Thanh, trước nay vốn có thể đứng ra lo liệu đôi chút, thì nay lại đổ bệnh, Cố gia cũng chẳng rảnh bận tâm, nàng ta đành theo nhị phu nhân, tức mẫu thân nàng sớm dời sang điền trang ngoài thành, tránh đi trước ngày tỷ tỷ về nhà mẹ đẻ, căn bản không có mặt trong phủ.
Đỗ Tế Thương tuy rằng vẫn chưa đi, nhưng y chỉ là bàng chi của Đỗ gia Thành Khánh phường, sao có thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện này?
Cuối cùng vẫn là Lục Thận Như, đích thân đưa tân nương về nhà mẹ đẻ. Tới trước cửa, thấy mọi người thi nhau chúc mừng, hắn chỉ nhàn nhạt phân phó một tiếng với Sùng An.
Sùng An lập tức cho người khiêng ra hai sọt lớn đầy đồng tiền, vui vẻ rộn ràng mà phát thưởng cho kẻ chúc mừng trước cửa Đỗ gia.
Mọi người tức khắc đồng thanh hô vang “Hầu gia đại hỉ!”. Đỗ Linh Tĩnh thấy trên mặt nam nhân kia ý cười chưa từng tan đi, còn lão gác cổng Văn bá thì đích thân mở cửa nghênh đón.
“Hầu gia, mời vào.”
Nam nhân quả thật vui mừng, Đỗ Linh Tĩnh lại nghe hắn ôn hòa cất giọng cùng Văn bá nói:
“Văn bá phải gọi ta là cô gia mới đúng.”
Văn bá sững người, ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Linh Tĩnh. Đỗ Linh Tĩnh cũng thoáng ngẩn ra, chỉ nghe thấy Văn bá khách khí sửa lại lời:
“Cô gia, mời vào.”
Đỗ Linh Tĩnh thấy gương mặt nam nhân bên cạnh càng thêm rạng rỡ, lúc này mới theo hắn bước qua cổng.
Đỗ Trí Kỳ cùng Đỗ Tế Thương đã đứng chờ sẵn. Đỗ Linh Tĩnh ngẩng mắt nhìn qua, khẽ hỏi:
“Trạm Minh đã về rồi sao?”
Bên cạnh thúc cháu hai người, còn có một thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi.
Thiếu niên mặc áo vải thư sinh, toàn thân sạch sẽ, dáng người gầy gò mà cao ráo, đứng nơi đó như cây trúc non mùa xuân vừa trổ mầm xanh.
Chính là tiểu thiếu gia của Đỗ gia, con trai của Đỗ Trí Kỳ Đỗ Trạm Minh.
Trước nay cậu vẫn ở thư viện Bảo Định đọc sách. Đỗ Trí Kỳ vốn muốn để cậu kịp trở về trước ngày đại hôn, tiễn tỷ tỷ lên kiệu hoa, nào ngờ cuối cùng không kịp, đến tận hôm nay mới được gặp mặt.
Đỗ Trạm Minh vội vàng bước lên, hành lễ với tỷ tỷ và vị hầu gia tỷ phu kia.
Thanh danh của Vĩnh Định hầu, chẳng ai trong thiên hạ là không biết. Trong giới sĩ lâm, ai ai cũng bàn đến vị Lục hầu quyền cao chấn động triều đình này, khen chê đều có. Trạm Minh mỗi ngày ở trong thư viện đều nghe người ta nhắc tới, kẻ ca ngợi, kẻ phê bình, thế mà hôm nay hầu gia ấy lại trở thành tỷ phu của mình.
Nhưng chuyện khiến cậu ngượng ngùng chính là, một chuỗi rối ren trước đó, trên đường trở về cậu đều đã nghe người ta bàn tán đủ.
Trước mắt thiếu niên có phần luống cuống, không dám ngẩng mặt nhìn vị hầu gia kia. Nhưng Lục Thận Như lại sai Sùng An bưng một chiếc tráp đến, tự tay trao vào tay Trạm Minh.
“Mấy xấp lụa gấm của Trình Quân Phùng, không biết Trạm Minh có quen dùng không.”
Một lời này khiến ngay cả Đỗ Trí Kỳ cũng phải ngẩng đầu nhìn lại.
Trình Quân Phùng chính là bậc đại gia chế tác vật liệu may mặc đệ nhất đương triều, một tấm vải gấm của ông ta giá trị ngàn vàng, khó mà cầu được. Thế mà vị Lục hầu này lại tùy tay ban cho vài tấm, tặng cả cho một thiếu niên còn chưa khảo đỗ tú tài như Trạm Minh.
Đỗ Trạm Minh thoáng sững sờ, Đỗ Tế Thương kịp thời nhắc nhở cậu chớ quên lời cảm tạ.
Đỗ Linh Tĩnh cũng liếc nhìn những xấp vải quý giá ấy, khóe mắt khẽ lướt qua gương mặt vị hầu gia bên cạnh.
Hắn thế mà lại thật sự ban cho Trạm Minh lễ ra mắt.
Trạm Minh cúi người tạ ơn, Lục Thận Như lại hỏi cậu vài câu về chuyện học hành. Xuất thân là võ tướng, nhưng với đạo học mà Trạm Minh theo đuổi, hắn cũng chẳng phải xa lạ.
“Vừa rồi Trạm Minh nhắc đến câu ‘Thánh nhân giả, nhân sở tích nhi trí dã’. Nếu kinh đô và vùng lân cận thư viện ít giảng về điều này, thì xem ra tiên sinh ở Bảo Định của ngươi chính là người theo chủ trương học phái Tuân Tử.”
Hắn mỉm cười mà nói. Thiếu niên thấy thần sắc hắn hòa nhã, ngữ khí mang theo ý cười, bèn vội đáp:
“Đúng thế! Tiên sinh chúng ta trước kia từng theo đại bá phụ của ta khi tân chính, cho rằng ‘Pháp giả, trị chi đoan dã’, lại cũng thường nói ‘Lễ dĩ đạo ý chí, pháp dĩ khuôn hành chi’. Trạm Minh rất lấy làm tâm đắc!”
*Pháp luật là nền tảng, điểm xuất phát để cai trị. Lễ dùng để dẫn dắt, điều hòa chí hướng, tâm ý con người;
Cậu vừa nói xong, nam nhân khẽ cười, Đỗ Tế Thương cũng mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương nhìn về phía ấu đệ.
Đỗ Linh Tĩnh lại càng không khỏi dịu dàng, trong mắt thoáng hiện nét nhu hòa, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi theo học với vị tiên sinh nào ở Bảo Định?”
Lời còn chưa dứt, Đỗ Trí Kỳ đã vội vàng quát nhi tử:
“Ngươi mới đọc được mấy năm đèn sách, đã dám tự cho mình hiểu thấu thánh hiền? Ở đây khoe khoang! Còn không mau ngồi xuống cho ta!”
Đỗ Trạm Minh bị phụ thân quở trách, vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm nửa câu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trong sảnh vốn đang hiếm hoi một tia hòa khí, lập tức đông cứng lại.
Câu hỏi của Đỗ Linh Tĩnh tự nhiên cũng chẳng còn ai đáp lại, nàng vừa mới dịu dàng trong mắt liền thu trở về.
Nam nhân thấy thế, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn.
Trong phòng không khí không hiểu sao liền nặng nề thêm mấy phần.
Trạm Minh cúi đầu, không dám thốt một lời. Đỗ Tế Thương bất đắc dĩ liếc nhìn Đỗ Trí Kỳ, vị thúc phụ này, mà Đỗ Trí Kỳ cũng tự ý thức được điều gì.
Rõ ràng ông ta mới là trưởng bối trong nhà, nhưng trước mặt vị hầu gia, cũng là cô gia này, thì lại không có chỗ mở miệng.
Da mặt ông ta thoáng run rẩy, vừa lúng túng vừa khó xử, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát đứng bật dậy:
“Ta còn chút việc vặt trong người, các ngươi cứ ngồi chơi.”
Nói xong liền hấp tấp rời đi.
Trạm Minh ngẩn ngơ, chẳng biết phải làm sao, may mà Lục Thận như lên tiếng gọi:
“Tỷ tỷ vừa mới hỏi ngươi, rốt cuộc là tiên sinh nào?”
Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhìn hắn, Trạm Minh lập tức đáp:
“Là Liêu Hủ, Liêu tiên sinh. Tiên sinh vốn cũng từng làm quan trong triều, nhưng về sau từ quan, đến thư viện của chúng ta dạy học.”
Liêu Hủ.
Đỗ Linh Tĩnh còn nhớ rất rõ người này.
Năm ấy y đỗ tiến sĩ, lại đúng vào lúc phụ thân nàng làm chủ khảo khoa thi mùa xuân. Những tiến sĩ năm đó đều là môn sinh của thiên tử, nhưng Liêu Hủ lại đặc biệt tôn kính phụ thân nàng như thầy, phụ thân cũng từng mời y đến nhà vài lần.
Khi đó Đỗ Linh Tĩnh tuổi hãy còn nhỏ, chỉ nhớ rõ mỗi lần Liêu Hủ đến, đều đi ngang qua cửa chùa Long Phúc, mang theo một gói kẹo liễu hoa đường.
Liễu Hoa Đường là loại điểm tâm nổi tiếng đất Lỗ, lại lấy danh hiệu của phủ Khổng gia mà mở hiệu, buôn bán vô cùng náo nhiệt, nàng dù có thích cũng chẳng dễ mua được.
Thế nhưng Liêu tiên sinh lần nào cũng mua được, vừa bước vào cửa liền vẫy nàng lại, rồi nhét vào tay áo nàng.
Mỗi lần điểm tâm đưa tới, đều còn nóng hổi.
“Tiểu Tĩnh Nương, mau ăn khi còn nóng đi!”
Sau đó, phụ thân vì việc tân chính mà bị công kích, Liêu tiên sinh cũng bị giáng chức điều đến Lưỡng Quảng mấy năm. Không ngờ hiện nay lại đến Bảo Định dạy học.
Đỗ Linh Tĩnh không khỏi hỏi:
“Liêu tiên sinh vẫn bình an chứ?”
Nàng còn nhớ rõ dáng người y thuở trẻ đã hơi tròn trịa, phụ thân từng nói người này thích nhất là đàm đạo về mỹ thực, mười mấy năm không gặp, không biết hiện giờ có còn như xưa hay không.
Trạm Minh đáp là vẫn tốt, nhưng có hơi chần chừ rồi nói:
“Chỉ là đã nửa tháng nay không thấy tung tích tiên sinh.”
Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhíu mày, Đỗ Tế Thương liền hỏi:
“Tiên sinh vì sao lại biệt tích?”
Trạm Minh đáp rằng ban đầu tiên sinh chỉ xin nghỉ mấy ngày với Sơn trưởng thư viện, “Ai ngờ từ đó đến nay vẫn chưa quay lại.”
Lục Thận Như nghe vậy, thần sắc trầm lặng. Chợt hắn mở miệng:
“Có phải cùng thời điểm biến mất của huynh muội nhà Hỗ thị không?”
Huynh muội Hỗ Đình Lan và Hỗ Đình Quân, vốn có thiên ti vạn lũ liên hệ* cùng Thiệu Bá Cử. (liên hệ thâm sâu chồng chéo phức tạp)
Đỗ Linh Tĩnh nghe thế, thần sắc thoáng ngưng trọng.
Trạm Minh lắc đầu, đáp:
“Không phải cùng nhau mất tích. Nhưng Liêu tiên sinh và đại ca Hỗ gia xác thực quen biết, hai người vẫn thường xuyên thư từ qua lại.”
Nói đến đây, ánh mắt cậu thoáng liếc qua Đỗ Tế Thương cùng Lục Thận Như, cuối cùng lại dừng trên mặt Đỗ Linh Tĩnh.
“Đại tỷ chớ trách. Sở dĩ Trạm Minh về trễ mấy ngày, chính là bởi vì trong thư viện cũng mất đi một vị tiên sinh khác cùng hai học sinh. Sơn trưởng hoài nghi có liên quan đến huynh muội Hỗ thị, nên phân phó chúng ta chia nhau đi khắp nơi tìm kiếm.”
Đỗ Trí Kỳ lúc trước phái người gọi cậu hồi phủ, khi ấy cậu đang bên ngoài tìm người, cho nên vừa đi vừa về mới chậm trễ như vậy.
Đỗ Linh Tĩnh liền hỏi:
“Vậy đã tìm được người chưa?”
Trạm Minh lắc đầu:
“Trước mắt vẫn chưa có tung tích.”
Đỗ Linh Tĩnh cũng vẫn luôn phái người âm thầm tìm kiếm tung tích huynh muội Hỗ thị, nhưng ròng rã đến nay, trước sau đều không có nửa điểm tin tức, tính ra bọn họ đã mất tích hơn hai tháng.
Nàng bất giác xoay mặt, lặng lẽ nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Khi xưa, nàng từng rải rác thông tin chuyện Thiệu thị mưu hại huynh muội Hỗ gia, một đêm liền gió nổi mây vần, sóng gió khắp nơi. Mà công lao dựng nên phong ba ấy, chính là do vị hầu gia này.
Nếu trên đời có người không muốn thấy Thiệu Bá Cử đắc ý xuân phong, e rằng chẳng ai hơn được hắn.
Ánh mắt nàng vừa dừng lại trên thân hắn, nam nhân liền như hiểu rõ ẩn ý trong lòng nàng.
Hắn khẽ lắc đầu:
“Bên ta cũng không có tin tức.”
Bao nhiêu nhân mạng, tựa hồ như bốc hơi giữa cõi đời, một mảnh tung tích cũng chẳng còn.
Đỗ Linh Tĩnh mím môi, trầm mặc không nói.
Đỗ Tế Thương lại hỏi Trạm Minh:
“Người trong thư viện các ngươi đều đã đi tìm cả rồi sao?”
Trạm Minh gật đầu:
“Người triều đình cũng từng phái thủ hạ đi khắp vùng Bảo Định dò xét. Lúc đầu nhân thủ rất nhiều, nhưng tìm mãi không ra, liền dần dần rút về bớt. Bấy giờ Sơn trưởng mới phân công chúng ta toả đi khắp nơi tìm kiếm. Lại còn không ít người nghe tin, tự nguyện tới giúp đỡ.”
Cậu nói đến đây, chợt nhớ ra điều gì, liền vội quay sang Đỗ Linh Tĩnh nói:
“Tưởng Lục ca cũng có mặt! Sơn trưởng thấy Lục ca quen biết ta, còn đặc biệt phân ta cùng Lục ca ở chung một chỗ.”
Tưởng Lục Lang tức Tưởng Phong Xuyên.
Là đệ đệ của Tam Lang.
Chỉ là hắn không phải huynh đệ đồng phụ đồng mẫu với Tam Lang, mà vốn là một đứa bé bị bỏ rơi trong tộc. Cha mẹ Tam Lang động lòng trắc ẩn, bèn đem cậu bé nhận về nuôi dưỡng, coi như con ruột.
Có một khúc ca cũ viết rằng: “Vãn vân thu, hoàng hôn quải, một dòng lá phong, hai bờ lau trắng.”
Tên “Phong Xuyên” của cậu cũng là Tam Lang tự tay đặt, chiếu theo bối phận trong tộc.
Từ nhỏ, hai huynh đệ thân cận như tay chân.
Sau khi Tam Lang qu·a đ·ời, Lục Lang liền được trưởng tộc làm chủ, chính thức quá kế cho cha mẹ Tam Lang, thay huynh trưởng hiếu thuận dưới gối, như con đẻ một nhà.
Thế nhưng trong thành lại lén lút truyền ra tin đồn, nói rằng Lục Lang có ý muốn thay huynh nghênh thú chị dâu quá môn.
Đỗ Tưởng hai nhà vốn đều là thế gia sĩ tộc, thế gia danh môn, sao có thể làm ra chuyện “anh mất, em kế” như phường tục nhân hèn mọn?
Huống hồ trong lòng Đỗ Linh Tĩnh, từ đầu chí cuối chỉ có duy nhất một mình Tam Lang, tuyệt không dung nạp kẻ khác.
Sau khi Tam Lang mất được một năm, để tránh lời đồn thị phi, Tưởng gia liền cho Lục Lang ra ngoài thành du học, từ đó đến nay Đỗ Linh Tĩnh đã hai năm chưa từng gặp lại người này.
Nay nghe nói Lục Lang cũng ở Bảo Định, nàng không khỏi thoáng giật mình, mang đôi phần ngoài ý muốn.
“Lục Lang hiện ở đâu?” Nàng hỏi Trạm Minh, “Hắn nhận ra ngươi chứ?”
Trạm Minh gật đầu:
“Có nhận ra. Tưởng Lục ca đối với đệ quả thật chiếu cố, ta cùng hắn thay phiên nhau bày tỏ cảm tạ, nhưng Lục ca chỉ cười nói chúng ta vốn là người một nhà, không cần phải khách khí.”
Đỗ Linh Tĩnh nghe vậy, thầm than trong lòng, quả đúng là phong thái của Lục Lang.
Nàng vừa định hỏi thêm tình hình của người này, thì chợt nghe tiếng Thương đại ca khẽ ho vài tiếng.
Một tiếng ho khẽ ấy, liền khiến tỷ đệ hai người bừng tỉnh, thu lại lời nói.
Trạm Minh ngẩng lên nhìn, phía trên không phải Tưởng Tam ca, mà là Vĩnh Định Hầu, tỷ phu của mình. Cậu ta vội vàng mím miệng, không dám nói thêm.
Đỗ Linh Tĩnh cũng thoáng ngẩn người, rồi quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, vốn cho rằng hắn sẽ lộ vẻ không vui. Nào ngờ thần sắc hắn vẫn ôn hoà như cũ, thậm chí còn dịu giọng hỏi nàng:
“Lục Lang vẫn luôn ở ngoài du học sao?”
Rồi lại ôn nhu nói tiếp:
“Nếu có ngày nào vào kinh, cứ để hắn ta đến phủ ta ở tạm vài hôm.”
Đỗ Tế Thương cùng Đỗ Trạm Minh đều lặng im, không nói một lời.
Đỗ Linh Tĩnh tất nhiên sẽ chẳng bao giờ để người Tưởng gia đến ở trong hầu phủ. Nhưng thấy vị hầu gia này có thể khách khí đến mức ấy, nàng vẫn không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Hôm ấy nàng nỗi lòng trĩu nặng, lỡ lời đụng chạm hắn một câu, vậy mà hắn không nổi giận, ngược lại còn hướng nàng nhận lỗi. Hôm nay nhắc đến Lục Lang, Trạm Minh còn nói Lục Lang bảo hai nhà vốn như người nhà, hắn cũng chẳng hề tỏ vẻ khó chịu, trái lại còn có ý muốn mời Lục Lang vào hầu phủ ở lại mấy hôm.
Đỗ Linh Tĩnh lặng lẽ nhìn hắn thêm một lần, rồi khẽ nói:
“Hắn đã du học nhiều năm, ắt có chỗ dung thân.”
Nói xong, liền khép lại chuyện về Tưởng Lục Lang, chẳng muốn nhắc thêm nữa.
Mọi người lại quay sang bàn về việc Hỗ gia huynh muội cùng Liêu tiên sinh bị m·ất t·ích.
Đợi đến lúc hồi hầu phủ từ Đỗ phủ ở Thành Khánh phường, Đỗ Linh Tĩnh lại nhớ đến trong nhà Hỗ Đình Quân còn có đứa nhỏ thơ dại. Nàng khó mà có thể bỏ mặc đứa nhỏ này, trong lòng không khỏi thầm sốt ruột.
Trước kia, khi Thiệu Bá Cử muốn cưới nàng, chính nàng đã đem việc này khơi ra. Với nàng, đương nhiên là để tránh né Thiệu thị, nhưng với huynh muội Đình Quân, việc ấy tất khiến trong triều có người để mắt, đáng lẽ bọn họ đã sớm có thể hiện thân.
Nào ngờ đã bao nhiêu ngày trôi qua, bọn họ vẫn không hề xuất hiện.
Ngược lại, nàng phá hỏng kế hoạch của Thiệu Bá Cử, rồi lại gả cho vị Vĩnh Định hầu này.
Thiệu Bá Cử thất thố, nói không chừng sẽ làm trầm trọng thêm, chẳng phải sẽ càng bất lợi cho huynh muội Hỗ thị?
Đỗ Linh Tĩnh thầm thấy chẳng lành.
Nàng đang ngẫm nghĩ, bên cạnh đã có người cất tiếng:
“Tạm thời chưa có tin tức, thì chưa chắc đã là tin dữ.”
Hắn còn nhắc đến phụ tá Dư Cát trong hầu phủ: “Ta sẽ bảo Dư tiên sinh để tâm nhiều hơn đến việc này. Chỉ cần có tin tức, lập tức báo cho nàng, nàng chớ quá lo lắng.”
Hắn đoán đúng tâm tư nàng, còn thay nàng dặn dò người trong hầu phủ để ý.
Nhân thủ trong tay nàng quá ít, việc có thể làm cũng chỉ quanh quẩn trong thư lâu, nên chỉ có thể nhận lấy tấm thịnh tình này.
Đêm đến, nàng đã nghỉ ngơi trước khi hắn từ ngoại viện trở về.
Hắn càng không trì hoãn, cũng sớm chút mà nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, người này đã dậy đi thượng triều.
Đỗ Linh Tĩnh tỉnh dậy sau đó, rửa mặt dùng cơm sơ lược, liền gọi Thu Lâm:
“Hầu phủ mỗi ngày phân công công việc thế nào?”
Ở phủ Vĩnh Định hầu, nhà cửa cao rộng, tôi tớ còn đông hơn chủ tử, việc lớn việc nhỏ chất đầy, Lục Thận Như tự nhiên không thể một thân lo hết.
Trước nay hắn chưa từng nạp thê, cũng không nghe trong phủ có thê thiếp, việc nội trợ hầu như đều do Tông tổng quản thay hắn xử lý.
Thu Lâm nghe nàng hỏi, liền lấy làm lạ: “Cô nương hỏi cái này để làm gì?”
Hầu phủ đã lâu không có nữ chủ nhân, nhưng mọi việc vẫn theo quy củ mà vận hành.
Đỗ Linh Tĩnh khẽ rũ mi mắt, giọng trầm thấp: “Về sau đổi giọng, gọi ta là phu nhân đi.”
Thu Lâm sững sờ.
Đỗ Linh Tĩnh chỉ khẽ nói: “Bậc công hầu bá tước cưới vợ, chẳng lẽ chỉ cưới về để làm đồ trang trí trong nhà? Việc nên gánh, tự nhiên phải gánh.”
Thu Lâm lặng người, chưa kịp đáp thì nàng lại bảo: “Qua chừng một khắc nữa, các quản sự sẽ đến đại sảnh để phân công công việc, bọn tôi tớ cũng đều tới nơi ấy.”
Nghe vậy, Đỗ Linh Tĩnh đứng dậy, thay một bộ xiêm y chỉnh tề, rồi bước thẳng về phía sảnh chỉnh của quản sự.
Hôm nay trong triều, cũng chỉ là một mớ chuyện cũ rích, phe Ung Vương lại dâng tấu thúc giục lập trữ. Hoàng thượng đều làm ngơ, Lục Thận Như cũng chẳng buồn để vào lòng.
Hắn hạ triều liền trở về phủ.
Theo thói quen, bước chân vốn chỉ hướng về ngoại viện thư phòng, nhưng hôm nay là lần đầu hắn hồi phủ sau ngày đại hôn.
Nam nhân vừa đi về phía nội viện, vừa hỏi Sùng An:
“Phu nhân giờ đang làm gì? Nếu nàng tu sửa kinh thư quá lâu, Thu Lâm bọn họ không nhắc thì các ngươi cũng phải nhắc.”
Sùng An sửng sốt, thầm nghĩ: phu nhân khi nào thì tu sửa kinh thư? Hầu gia đây là nằm mộng chăng?
Hắn ta vội đáp: “Phu nhân… đang ở lý phòng quản sự bận rộn phân công.”
Lục Thận Như bước chân khựng lại: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Sùng An sợ mình lỡ lời, ngập ngừng rồi mới đáp lại: “Hầu gia, sáng nay phu nhân đã vào phòng quản sự, đến giờ vẫn còn ở đó, chưa trở về.”
Nam nhân dừng bước hẳn.
Hắn vốn cho rằng, nàng dù thành hôn nhưng trong lòng chẳng tình nguyện, mấy ngày nay chịu lo cho Miên Lâu thôi cũng đã là chuyện tốt.
Nhưng không ngờ, nàng lại thay hắn xử lý việc trong phủ?!
Lục Thận Như lập tức chuyển hướng, đi thẳng về phía phòng quản sự.
Qua hoa án của khung cửa sổ, chỉ thoáng nhìn đã thấy người đang ngồi trên thượng vị trong sảnh.
Hôm nay nàng mặc một bộ áo ngoài màu thiên thanh thêu ám văn, búi tóc vấn gọn, chỉ cài hai đóa trâm hoa châu ngọc.
Lục Thận Như kinh ngạc mà nhìn, trong chốc lát còn khó mà tin nổi.
Nàng đường hoàng ngồi ở thượng vị, dung nhan nghiêm chỉnh, lắng nghe bọn quản sự cùng đám tôi tớ phía dưới bẩm báo, phân công công việc.
Thoạt nhìn, quả nhiên giống như đang xử lý chính sự.
Chỉ là những việc phía dưới tâu lên quá mức vụn vặt: nào là hậu viện hoa thụ cần tu bổ, gian nhà nào phải thay ngói mới, hầu phủ sắp sửa tuyển thêm nha hoàn, gã sai vặt nhập phủ làm việc, lại còn phân cho mỗi người may thêm mấy món xiêm y… Từng chuyện lặt vặt đều được đem ra nói ở đại sảnh.
Là những việc nhỏ nhặt đến mức khiến người nghe cũng ong tai.
Nam nhân hơi ngỡ ngàng, nàng lại có thể kiên nhẫn ngồi nghe những chuyện vụn vặt này sao?
Ở Thanh Châu, tại Miên Lâu, nàng chưa từng phải quản lý những thứ này.
Hắn nghĩ vậy, bất giác cẩn thận nhìn lên gương mặt nàng.
Sắc mặt nàng vẫn trầm tĩnh như thường, tựa hồ quả thật đang chuyên tâm lắng nghe. Nhưng khi hắn nhìn kỹ ánh mắt nàng, rồi thuận theo ánh nhìn ấy…
Ánh mắt kia nào có đặt bọn quản sự, nha hoàn, bà tử trong sảnh, mà lại dừng cả trên đóa thu hải đường nơi viện ngoài.
Lục Thận Như nhịn không được, khẽ bật cười.
Sùng An không rõ hầu gia cười cái gì, chỉ thấy nam nhân kia đã sải bước, gần như bay vào trong sảnh.
Đại sảnh.
Tinh thần Đỗ Linh Tĩnh sớm đã phiêu tán nơi nào.
Sự vụ trong hầu phủ nhiều đến mức vượt ngoài dự liệu, giống như từng hàng chữ nhỏ trong sách đều hóa thành bầy muỗi, vo ve lượn vòng bên tai nàng.
Nàng khẽ đưa mắt ra ngoài đình viện, nhìn đóa thu hải đường, âm thầm tìm chút thanh thản.
Nếu đã đến, rốt cuộc vẫn phải nghe cho xong, nàng tự nhủ.
Nhưng ngay lúc ấy, trong đại sảnh bỗng nhiên tất cả đều đồng loạt đứng lên.
Mọi người vội vàng hành lễ:
“Hầu gia.”
Đỗ Linh Tĩnh còn chưa kịp thu hồi tinh thần, nam nhân kia đã từ giữa đám người bước nhanh tới, ánh mắt mang theo ý cười, trong thoáng chốc đã đi thẳng đên bên nàng.
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 24: Đầu đào
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
