“Chuyện này vốn là ân oán giữa người xưa chúng ta, không liên quan đến Lục hầu. Ta chỉ muốn bàn với nàng.”
Bên đường ven sông, Đỗ Linh Tĩnh nghe vậy, bất giác liếc nhìn Thiệu Bá Cử.
Thiệu Bá Cử xoay người, đưa mắt nhìn ra mặt nước. Lúc ấy trời vẫn còn vào ban sáng, ánh nắng nhạt như tấm lụa mỏng trải trên sông, dòng nước lững lờ trôi bèo, khiến đôi mắt hắn ta cũng như thấm thêm vài phần u sầu.
Đỗ Linh Tĩnh nghe hắn ta chậm rãi nói: “Ta không muốn sự việc lại nháo lớn. Bất luận là ta hay Hỗ Đình Lan, hay những người khác, thì được gì? Chẳng qua chỉ khiến thiên hạ nhìn thấy chúng ta tương tàn, nhân cơ hội mà dìm tất cả xuống nước mà thôi.”
Hắn ta không chỉ rõ là chuyện gì.
Nàng đưa mắt nhìn người này, thấy Thiệu Bá Cử từ sóng nước lóng lánh thu hồi ánh nhìn, quay sang nàng.
“Ta biết Tĩnh Nương cũng đang tìm người. Phu quân nàng, Lục hầu, ắt hẳn cũng như thế. Nếu nàng có thể liên lạc được với người đó…”
Nói tới đây, hắn ta ngừng lại.
Đỗ Linh Tĩnh lập tức hiểu, người hắn ta nhắc tới chính là Hỗ gia đại ca, Hỗ Đình Lan.
Nàng nhớ Hỗ Đình Quân từng nói: Thiệu thị gia nghiệp to lớn, nhưng không dung được con cháu tam phòng tứ phòng. Tổ tông ân oán kéo dài đến đời Thiệu Bá Cử.
Cha hắn ta chỉ là con vợ lẽ, nghe đồn mẫu thân hắn ta vì tranh sủng mà làm chết đích mẫu, từ đó bị trưởng phòng đàn áp, chẳng dám ngẩng đầu trong tộc. Không ai giúp đỡ, ngày tháng vô cùng khổ sở. Thiệu Bá Cử đến tộc học cũng không thể vào, cha hắn ta đành bỏ tiền riêng mời tiên sinh, để hắn ta có thể đứng ngoài cửa sổ nghe giảng vài câu.
Đông giá rét, những đứa trẻ khác tụ tập quanh lò đọc sách, hắn ta chỉ có thể đứng ngoài cửa tuyết, tay run rẩy chép lại bài học, chờ tiên sinh ra xem qua.
Càng như vậy, hắn ta càng gắng sức, một mực muốn học thành tài.
Về sau, nhờ Đậu các lão phò tá, lại bởi cô mẫu từng hầu hạ Ân vương là đương kim Hoàng thượng bây giờ, lại thấy hắn ta thực sự hiếu học, nên đưa hắn ta đến thư viện ở kinh thành.
Thiệu thị trong tộc nghe vậy lại càng khinh thường, cha hắn ta càng bị chèn ép. Đến kinh thành, ngay cả áo mới cũng không có.
Năm ấy, Hỗ Đình Lan cho hắn ta mượn xiêm y, còn nhờ muội muội Hỗ Đình Quân may vá thêm hai bộ áo ấm, để hắn ta vượt qua mùa đông.
Thiệu Bá Cử nghèo đến mức chẳng có gì báo đáp. Năm sau, Hỗ thị huynh muội trở về Thương Châu, trên đường lại bị thổ phỉ bắt cóc, mỗi ngày giết một người để uy h**p quan phủ.
Đỗ Linh Tĩnh nhớ Hỗ Đình Quân kể lại, giọng vẫn run rẩy vì kinh sợ. Nhưng chính lần đó, Thiệu Bá Cử không biết bằng cách nào trà trộn vào ổ phỉ. Khi hắn ta toàn thân đẫm máu xuất hiện, nàng suýt không nhận ra. Chỉ có Hỗ Đình Lan lên tiếng hỏi: “Bá Cử?”
Đôi mắt hắn ta khi ấy sáng rực, bất chấp thương tích, chém đứt dây trói, cõng Hỗ Đình Quân không thể đứng vững, tay kéo chặt Hỗ Đình Lan, lao xuống núi.
Đêm đó hắn ta nói: “Ta rốt cuộc cũng trả được một chút ân tình cho hai huynh muội.”
Từ đó, hai bên kết mệnh giao. Khi Hỗ Đình Quân xuất giá, Thiệu Bá Cử còn thêm sính lễ cho nàng ta nhiều hơn cả huynh trưởng, khiến Hỗ Đình Lan phật ý, song lại bị hắn ta ôi kéo cùng uống rượu đến say mèm…
Những hồi ức ấy như ánh nắng sớm rọi trên mặt nước: đẹp đẽ, nhưng chỉ cần sóng nổi, liền tan vỡ thành muôn mảnh.
Thiệu Bá Cử ngừng một thoáng, rồi tiếp:
“Nếu nàng có thể liên lạc được với người đó , xin thay ta mang lời.”
Hắn ta hạ giọng: “Giữa ta và người, vốn không nên đến nước này. Chỉ cần chịu ra gặp ta, chúng ta có thể thẳng thắn giãi bày, cùng nghĩ cách dàn xếp. So với để kẻ khác lợi dụng mối quan hệ giữa người xưa, chẳng phải tốt hơn sao? Về phần những kẻ khác, ta sẽ không động đến. Y chẳng thể tin ta thêm một lần sao?”
Đỗ Linh Tĩnh thấy lời hắn ta mang theo mấy phần dao động, nhưng rồi lại thấy người này hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Nàng không đáp, Thiệu Bá Cử lại gọi:
“Tĩnh Nương cũng mong sớm giải quyết mà. Nếu nàng gặp y, nhất định phải thay ta truyền lời.”
Hắn ta tin tưởng nàng có thể gặp Hỗ gia huynh muội cùng những người mất tích khác.
Đỗ Linh Tĩnh suy nghĩ giây lát, gật đầu: “Được.”
“Trừ việc này, Thiệu đại ca còn muốn nói gì với ta không?”
Thiệu Bá Cử chỉ dặn nàng nhắn lời, ngoài ra đều úp mở, không hề nhắc đến nguyên do khiến tình thế rối loạn như thế này.
Đỗ Linh Tĩnh nhớ lại lần trước thử hắn ta cùng đệ, chỉ gợi một câu về đồ vật Hỗ thị để lại ở Tích Thủy Đàm, bọn họ đã vội vàng đi tìm kiếm.
Cho nên, Thiệu huynh đệ ắt hẳn có nhược điểm trong tay Hỗ thị huynh muội. Bọn họ nóng lòng đoạt lại chứng cớ, nhưng Hỗ thị huynh muội lại mang theo bên mình ẩn thân ở đâu đó. Thiệu thị không tìm được người, càng sợ chứng cớ truyền ra, nên nay mới nhờ nàng truyền lời, lấy tình nghĩa xưa để thuyết phục!
Nhưng rốt cuộc chứng cớ kia là gì, hắn ta vẫn giữ kín không nói.
Nàng thử hỏi, quả nhiên hắn tránh đi, chỉ mỉm cười nhắc sang chuyện khác:
“Đến vội vàng, chưa kịp chuẩn bị hỉ lễ cho Tĩnh Nương.”
Đỗ Linh Tĩnh thản nhiên, nhưng ánh mắt hắn ta lại thoáng nhìn xe ngựa cùng người hầu của Vĩnh Định hầu phủ, rồi đổi giọng.
“Ta thật không ngờ Tĩnh Nương lại gả vào Vĩnh Định hầu phủ. Chỉ là, Lục hầu… tuyệt không phải người tầm thường.”
Ngữ khí hắn ta thong thả, lời lẽ mang theo hàm ý phức tạp:
“Cùng tuổi với chúng ta, vậy mà đã nắm toàn bộ Vĩnh Định quân. Hắn kết bè kết phái khắp nơi, quyền thế ngút trời, tâm cơ thâm sâu khó lường. Dù là đối địch, làm bạn, hay làm người bên gối, cũng cần phải cân nhắc nhiều hơn.”
Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhíu mày, nghe hắn chậm rãi nói tiếp:
“Những gì Lục Thận Như muốn, e rằng người khác khó mà cho được. Tĩnh Nương… đừng dễ tin.”
Lời vừa dứt, Thiệu Bá Cử không nói thêm, thấy Sùng An đã điều thêm một toán thị vệ đến, liền chỉ nói với Đỗ Linh Tĩnh một câu:
“Lục hầu đối với nàng quả thật coi trọng, thủ vệ nghiêm ngặt đến vậy.”
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Đỗ Linh Tĩnh vẫn đứng bên bờ hồ, mà Thiệu Ngũ Hưng đã nhanh chóng bước tới bên ca ca mình, thấp giọng hỏi:
“Ca, bọn họ ngoan cố như thế, để nàng nhắn lời liệu có ích gì? Có thể khiến bọn họ giao chứng cứ cùng người ra chăng?”
Gã vừa nói dứt, Thiệu Bá Cử liền trừng mắt:
“Không được đuổi tận gi·ết tuyệt! Nhất là Hỗ thị huynh muội, tuyệt đối không được động đến!”
Thiệu Ngũ Hưng lập tức thu thần sắc, cúi đầu vâng lệnh. Nhớ lại lời ca ca vừa nói trước mặt Đỗ Linh Tĩnh, gã khẽ hỏi:
“…… Lục hầu phu nhân sẽ tin sao?”
Thiệu Bá Cử chỉ lắc đầu:
“Không biết. Nhưng trong lòng nàng vốn chỉ hướng về tiền nhân. Việc tứ hôn với Lục Thận Như, vốn đã mang mấy phần cổ quái, nàng khó lòng toàn tâm tin hắn. Chỉ cần gieo vào lòng nàng một hạt giống hoài nghi, chúng ta ắt còn cơ hội.”
Hắn ta nói đến đây, ngẩng đầu liền thấy vị Lục hầu kia từ trước cửa Hoàng thành cưỡi ngựa tiến đến.
Nam nhân ngồi trên cao, ánh mắt xa xa giao nhau chỉ trong thoáng chốc. Anh mi khẽ nhướng, Thiệu Bá Cử hừ nhẹ một tiếng, quay sang Thiệu Ngũ Hưng:
“Những gì ta vừa nói với Tĩnh Nương, câu câu chữ chữ đều là lời nói thật, không phải sao?”
……
Khi đi ngang qua nhau, Thiệu Bá Cử khách khí mỉm cười. Lục Thận Như mím môi.
Hắn vừa hạ triều, liền nghe nói kẻ này ngăn xe nương tử, quả nhiên nàng cũng chịu đứng nghe Thiệu Bá Cử nói đôi ba câu vô nghĩa.
Sùng An đã cho giải tán những kẻ hiếu kỳ bên đường. Nàng không trở lại xe, chỉ đứng một mình nơi bờ hồ, váy áo lay động theo gió.
Nam nhân bước tới, cởi áo choàng, trong lòng vốn đoán được lời Thiệu Bá Cử sẽ không phải lời tốt đẹp gì. Hôm qua nàng còn nghi ngờ hắn vì liễu hoa đường, hôm nay hẳn càng không dễ nghe hắn giải thích.
Hắn đi tới phía sau nàng, khoác áo choàng lên vai nàng.
“Trời rét gió lạnh, sao còn đứng đây?”
Lời hắn vang lên, Đỗ Linh Tĩnh thoáng lộ vẻ buồn bã, ngoảnh đầu nhìn hắn một cái.
Trên người hắn vẫn còn bộ triều phục đỏ thẫm thêu kỳ lân, đầu đội ô sa, eo thắt ngọc đái, chân đi ủng đen. Thân phận tôn quý đã đến cực điểm.
Đứng thẳng nơi phố phường, hắn khiến cả con đường như bị sắc thái của mình che phủ.
Hắn không nhìn nàng, chỉ nắm chặt áo choàng, bọc kín cả người nàng vào trong.
“Gió lạnh thế này, muốn cảm hàn sao? Về nhà thôi.”
Trong mắt hắn hiện lên vài phần bất mãn.
Vậy tức là, hắn đã đoán được Thiệu Bá Cử chưa hề nói lời tốt về hắn?
Đỗ Linh Tĩnh không theo hắn trở về, bước chân còn ngập ngừng tại chỗ.
Nam nhân thấy thế, bất giác khẽ cười.
Nàng hôm qua còn đã gật đầu đáp ứng sẽ không nghi ngờ hắn…
Hắn từng nói, lời hắn nói nàng chưa chắc tin; mà nay ngay cả lời hứa chính miệng nàng thốt ra, cũng chẳng thể giữ trọn.
Nam nhân thoáng dừng, nhìn nàng rốt cuộc muốn thế nào. Không ngờ nàng lại nhẹ giọng mở lời:
“Hầu gia rảnh rỗi không? Thiếp có việc muốn cùng hầu gia nói.”
Nàng duỗi tay, mời hắn theo mình bước đi trên đường.
Lục Thận Như thoáng sững người, song thấy nàng ngẩng mắt nhìn, liền đành cùng nàng đi dọc theo con phố người qua kẻ lại. Vừa đi, nàng vừa khẽ kể lại từng câu từng chữ, hết thảy những lời Thiệu Bá Cử vừa nói.
Nam nhân có phần kinh ngạc, bởi nàng chẳng hề giấu giếm, cho đến khi nói xong mới ngừng lại, ngẩng nhìn hắn:
“Tất nhiên Thiệu Bá Cử cũng chưa từng nói điều gì hay về hầu gia.”
Nàng nói ra toàn bộ sự thực. Trong chốc lát, Lục Thận Như bất ngờ, suýt muốn hỏi xem kẻ ấy đã bôi nhọ thanh danh hắn thế nào. Nhưng lời ra đến môi lại thấy dư thừa, nên sửa giọng:
“Hắn chỉ muốn khiến vợ chồng chúng ta sinh hiềm khích.”
Câu này lại khiến Đỗ Linh Tĩnh nghe ra vài phần ủy khuất.
Song nàng không đáp.
Quả thật, vị hầu gia bên cạnh nàng khó mà nhìn thấu, tâm cơ sâu dày. Nhưng trong chuyện người m·ất t·ích, thì trước mắt mà nói, hắn đáng tin hơn Thiệu Bá Cử.
Nếu Thiệu Bá Cử thật đáng tin, Hỗ thị huynh muội đâu đến nỗi phải ẩn thân như vậy.
Trong tay bọn họ tất nhiên đang nắm giữ bí mật cùng chứng cớ mà Thiệu thị muốn giấu, mới khiến đôi bên thành ra người phản kẻ bội.
Thiệu huynh đệ không giữ được tín nghĩa, trái lại, tuy Lục hầu cũng có thể có toan tính riêng, nhưng mượn sức hắn để nhanh chóng tìm được người là quan trọng nhất, thời gian đã kéo dài quá lâu rồi.
Nàng ngước nhìn Lục Thận Như: “Hầu gia nghĩ thế nào?”
Hai người cứ thế bước đi dọc bên đường.
Nam nhân trầm ngâm chốc lát:
“Thiệu Bá Cử biết rõ chúng ta đã thành phu thê, còn dám đến tìm nàng, ắt hẳn có mưu toan. Nhưng ta cho rằng, hắn ta đã cùng đường.”
Điều này đúng với suy nghĩ của Đỗ Linh Tĩnh, nàng gật đầu.
Lục Thận Như lại nói: “Nhưng nếu hắn ta cho rằng nàng có thể liên hệ được với Hỗ Đình Lan, thay hắn ta chuyển lời, thì đó chính là vì những người m·ất t·ích chỉ có thể tin nàng. Như vậy, nàng cùng bọn họ hẳn có mối liên hệ đặc thù.”
Hắn đã nói thẳng vào trọng điểm.
Đỗ Linh Tĩnh vốn định hôm nay về Thành Khánh phường, tìm lại bút ký, thư từ năm xưa của phụ thân. Nhưng nghe lời Thiệu Bá Cử, nàng thấy không cần phải chứng thực thêm.
“Này đều là những minh hữu cũ của phụ thân. Trong triều trước kia từng có ghi lại danh tính.”
Lục Thận Như khẽ thốt: “Phất đảng?”
Đỗ Linh Tĩnh cũng chậm rãi lặp lại.
*Tuân Tử có câu: “Từ nói không từ quân.” Cái gọi là phất thần, chính là kẻ dám kháng lệnh quân vương, trộm quyền của quân, làm điều phản nghịch, để cứu nguy cho quốc gia, trừ nhục cho xã tắc, công phạt đủ khiến nước mạnh dân yên.
Tóm lại, là vì nước mà không vì quân.
Phụ thân nàng vẫn luôn tâm hướng Tuân phái, cho rằng đạo làm thần tử là vì nước vì dân. Lời quân vương chưa chắc đã toàn chuẩn, chẳng cần phải nhất nhất tuân theo.
Nhưng chính kiến ấy trong triều khác nào coi rẻ hoàng quyền, cách phản nghịch chỉ một đường tơ.
May là tiên đế cuối đời lại cho rằng quốc thế suy bại cũng bởi cớ này, ngược lại đề bạt phụ thân vào nội các, thực hành tân chính.
Khi ấy, những kẻ đồng lòng cùng phụ thân đều đứng dậy, cùng chư vị các lão phụ tá, mở rộng tân chính.
Họ vốn lấy thân chính trực, không nghiêng lệch, ban đầu còn mạnh mẽ hăng hái. Trong triều liền có kẻ gọi họ là phất thần. Danh xưng này mang vài phần châm chọc, coi họ là mối uy h**p đối với quân vương. Nhưng tiên đế không bận tâm.
Chỉ tiếc, chẳng bao lâu sau tiên đế băng hà, tân quân kế vị không còn trọng dụng tân chính. Lại vì tổ phụ nàng đã mất, phụ thân về quê thủ hiếu, khiến tân chính đình trệ. Sau khi trở lại kinh, phụ thân đột nhiên ra đi, tân chính cũng như đê vỡ, tan tác hoàn toàn.
Tân chính sụp đổ, phất thần năm ấy cũng tiêu tán.
Những người từng phò trợ phụ thân, tất nhiên đã đắc tội không ít người trong triều. Sau khi phụ thân mất, không còn ai đủ sức quy tụ, chỉ vài năm, bọn họ lần lượt bị biếm truất, từ quan, có người bị bôi nhọ đày đi, chẳng thể trở về cố hương.
Tuy phụ thân đã rời đi, bọn họ vẫn thường thư từ cùng Tam Lang. Tam Lang thân thể suy yếu, chỉ gắng gượng duy trì liên lạc. Cho đến khi Tam Lang cũng khuất, cuối cùng chỉ còn Hỗ Đình Lan còn ở vùng kinh kỳ, cố níu giữ chút ý chí cứu quốc năm nào.
Đến nay đã hơn mười năm, phụ thân mất sáu năm, không ai còn che chở. Những người ấy sớm đã ẩn cư, chỉ dạy học để sống qua ngày.
Ắt hẳn trong tay họ ngoài ý muốn giữ được bí mật không thể để lộ của Thiệu thị.
Thiệu thị muốn đoạt lại chứng cứ, nên mới ép họ phải lẩn trốn khắp nơi.
Đỗ Linh Tĩnh chợt thấy trong lòng buồn bã.
Nếu phụ thân còn sống, hoặc Tam Lang còn đó, hoặc thúc phụ có thể đứng ra chủ trì, thì những người từng đi theo phụ thân đâu đến mức khốn cùng thế này?
Hay là, nếu bản thân nàng có thể che chở cho họ, thì đã chẳng đến nỗi này?
Nhưng hiện tại, tất cả đều không.
Dòng người trên phố hối hả, áo váy nàng cũng bị va quệt.
Lục Thận Như nhìn nàng, nói: “Nếu nàng đã hiểu rõ, vậy chúng ta phải nhanh chóng tra xét hết thảy những người thuộc phất đảng năm xưa. Mặc kệ là để tìm người, hay để làm rõ chân tướng, đều sẽ dễ hơn.”
Với nhân lực trong tay hắn, tin tức nhiều lên, tìm người hẳn không khó.
Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, nhưng quay sang nhìn hắn:
“Chỉ là việc này đã trì hoãn quá lâu. Thay vì chúng ta tìm từng người, chi bằng để họ tới tìm ta.”
Lời này khiến nam nhân nhướng mày: “Tuyền Tuyền muốn nói gì?”
Đỗ Linh Tĩnh nói thẳng:
“Ta muốn rải tin tức mở Thư Lâu ở các nơi trong kinh thành, thu thập sách khắp bắc Trực Lệ, bất luận là cổ bổn hay tàng thư có ấn quan, tất cả ta đều cần.”
Tin tức này lan ra, nếu phất thần còn tín nhiệm nàng, muốn tìm nàng, chỉ cần để lại tờ giấy hay ký hiệu trong sách, Đỗ Linh Tĩnh liền có thể lần theo mà đến!
Bên ngoài, người Thiệu thị khắp nơi truy sát, mưu đoạt chứng cứ phạm tội, thậm chí gi·ết người diệt khẩu, đe dọa bọn họ nơm nớp lo sợ, chẳng dám hiện thân. Dù triều đình và sĩ lâm đã cho người tìm kiếm, họ vẫn sẽ không dám dễ dàng tin tưởng.
Phương pháp của nàng, chính là con đường an toàn nhất để họ truyền tin tức.
Nghe nàng nói xong, Lục Thận Như không khỏi kinh ngạc.
Từ lúc Thiệu Bá Cử cản đường cho đến bây giờ mới chỉ mấy khắc, nàng đã nắm được then chốt, còn nghĩ ra cách phá giải tìm người.
Nam nhân ngẩng đầu thở dài một tiếng.
“Cách này thật là tuyệt diệu.”
Hắn hỏi: “Vậy nàng muốn ta giúp điều gì?”
Đơn giản thôi.
Nhân thủ của Đỗ Linh Tĩnh quá ít, tin tức thu thư cũng khó nhanh chóng tản ra.
“Xin hầu gia phân cho ta thêm ít người hỗ trợ.”
Chỉ cần bổ sung thêm tay chân, rất nhanh sẽ có tin tức từ phất thần.
Lục Thận Như cười, nói: “Vậy ta cũng xin dâng lên nương tử một kế.”
Đỗ Linh Tĩnh ngẩng mắt nhìn, nghe hắn tiếp:
“Nhân thủ không khó. Nhưng việc tản tin, kỳ thực có một biện pháp nhanh nhất.”
“Hầu gia xin chỉ giáo.”
Nàng nói quá khách khí, khiến hắn không vui, nhưng vẫn gằn giọng nói điều quan trọng:
“Nương tử quên sính lễ ta tặng sao? Nếu muốn mở Thư Lâu thu thư, chi bằng trực tiếp mở lâu này.”
Tòa lâu hắn dựng sáu năm, có thể sánh với Văn Lan Các trong hoàng cung, ở toàn bộ bắc Trực Lệ, thậm chí nửa phương bắc, không ai không biết. Nhưng vẫn bỏ trống chưa dùng.
Chỉ cần nay hầu phu nhân chính danh khai lâu thu thư, tin tức ấy tất nhiên sẽ nhanh chóng truyền khắp đại giang nam bắc.
Thậm chí chẳng cần nhân thủ của Vĩnh Định hầu phủ, cũng sẽ có người tự nguyện ra sức bôn tẩu.
Ánh mắt hắn vương nét cười, dừng lại nơi mắt nàng.
Đỗ Linh Tĩnh cụp mi.
Thật ra chuyện này nàng từng nghĩ đến.
Chỉ là Lục thị xây dựng lâu ấy hao tốn quá lớn, vượt xa ba năm Miên Lâu mà nàng từng dốc sức.
Tuy hắn coi đó là sính lễ, đưa chìa khóa cho nàng, nhưng nàng không dám xem đó là tài sản riêng.
Huống hồ, hắn kiến tạo lâu ấy vì mục đích gì, nàng không biết. Tất nhiên không phải để nàng làm nơi tàng thư.
Nàng nói: “Thanh thế như vậy quá lớn. Ta hiện tại không đủ sức.”
Vừa mới phân gia, có thể khởi động thu thư đã là không dễ.
Nam nhân bỗng dừng bước, nửa thân chắn trước nàng:
“Chẳng lẽ ta không có tiền sao?”
“……”
Đỗ Linh Tĩnh im lặng.
Hắn “à” một tiếng: “Hóa ra nàng không muốn.”
Món đồ quá mức trân trọng. Một khi khai lâu ấy, e rằng cùng hắn càng thêm dây dưa.
Sau này, nàng còn muốn cùng hắn đi một bước tính một bước, càng gắn chặt thì càng không tốt…
Nàng không nhìn hắn, chỉ khẽ nói: “Trước cứ xem hiệu quả tin tức rải rác thế nào, rồi lại bàn. Hầu gia thấy sao?”
Nam nhân không đáp.
Đỗ Linh Tĩnh cũng im lặng.
Hai người cùng bước đi, chẳng biết sao đã đến gần Long Phúc tự. Hương ngọt của liễu hoa đường tỏa ra, Đỗ Linh Tĩnh không kìm được nhìn sang, thấy cửa hàng vừa khai lò, trước cửa người đã xếp hàng, chờ điểm tâm nóng hổi.
Nàng vừa liếc qua, liền nghe nam nhân bên cạnh lên tiếng:
“Nương tử muốn ăn?”
Hắn lại nói: “Đáng tiếc ta không thể mua cho nương tử, kẻo lại bị nghi ngờ là không có hảo ý.”
“……”
Nàng vừa mới còn nhớ đến chuyện đêm qua…
Đỗ Linh Tĩnh mím môi, sờ bên hông thấy còn mang theo chút bạc, liền định tự mình bước sang mua.
Không ngờ mới đi được một bước, đã bị hắn ngăn lại.
“Thật muốn đi sao? Không sợ người chen lấn?”
Đỗ Linh Tĩnh ngẩng mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc là để nàng đi hay không?
Nam nhân đối diện ánh mắt trong veo như sóng thu của nàng, chỉ lặng lẽ nhìn, trong lòng bỗng mềm đi.
Hắn vừa định mở miệng, thì nàng cũng kịp thời cất tiếng:
“Kêu Sùng An đi một chuyến.”
“Để Xương Bồ chạy chân.”
Hai người đồng thanh, cả hai đều ngẩn ra, rồi bất giác nhìn nhau.
Ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, khiến tim Đỗ Linh Tĩnh bất giác nhảy loạn, vội vàng thu lại.
Nam nhân không động, chỉ nhìn thê tử.
Kẻ mê man nhất chính là Sùng An, hắn ta gãi đầu khó xử:
Vậy rốt cuộc là mình đi, hay Xương Bồ đi?
Xương Bồ thì chẳng hề bận tâm, nhảy ra nói: “Hầu gia, phu nhân, tiểu nhân đi là được.”
Sùng An vốn là thân vệ của hầu gia, chuyện xếp hàng mua điểm tâm này để hắn ta làm thì cũng thật khó nói.
Lục Thận Như nhìn Xương Bồ, thấy người này cười hì hì đưa tay về phía Sùng An:
“An thị vệ, tiền đưa ta, ta đi mua liễu hoa đường. Ngài lại cho ta thêm chút tiền chạy chân, chẳng phải vẹn toàn cả đôi bên sao?”
Sùng An vừa định rút tiền, bỗng thấy không đúng.
Cấp phu nhân mua điểm tâm, hầu gia xuất tiền thì phải đạo, cớ sao hắn ta lại phải thêm bạc chạy chân cho tên sai vặt này?
“…… Tại sao ta phải trả tiền chạy chân cho ngươi?”
“Ta chạy chân, ngài xuất tiền, chẳng phải công bằng sao?”
“Cái này……”
Nghe thì không có gì sai, nhưng thế nào lại thấy chẳng hợp lý.
Những kẻ tùy hầu một bên đều nén cười.
Đỗ Linh Tĩnh cũng bật cười, khẽ liếc Xương Bồ: “Đừng náo loạn, mau đi đi.”
Xương Bồ lập tức “Tuân lệnh”, xoay sang Sùng An cười: “Ngài cứ nghĩ từ từ, nợ này ta chờ cũng không vội.”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều bật cười.
Đỗ Linh Tĩnh không rõ vì sao, khẽ liếc hầu gia một cái.
Nam nhân bất đắc dĩ day trán, thầm nghĩ: một người trầm ổn như Sùng Bình, sao lại có một đệ đệ thế này?
Hắn mơ hồ cảm nhận bên cạnh có ánh mắt, nhưng đảo qua một vòng lại không bắt gặp dị tượng này.
Chỉ thấy, đứng cạnh nàng là người hầu của hắn, trên vai nàng còn khoác áo choàng của mình, đứng ngay trước mắt hắn.
So với trước kia, thoáng như trong mộng.
Không vội.
*
Ban đầu Triệu chưởng quỹ vào kinh, chính muốn thuyết phục chủ nhân khai mở thêm chi nhánh ở kinh thành. Trước mắt Đỗ Linh Tĩnh thực sự muốn khởi lâu thu thư, Triệu chưởng quỹ mừng rỡ vô cùng.
Tòa lâu này tuy không phải là tòa đại lâu nguy nga ngoài thành do hầu gia dựng, nhưng cũng không cần vội.
Điều quan trọng là tin tức thu thư phải được lan truyền nhanh chóng.
Đỗ Linh Tĩnh âm thầm đếm ngày. Nếu thuận lợi, trong vòng bảy tám ngày, hẳn sẽ có hồi âm.
Nhưng bảy tám ngày trôi qua, nàng cho Thu Lâm và người hầu xem kỹ từng quyển sách, vẫn không thấy tin tức gì.
Nàng ngồi trước án thư, trầm ngâm.
Nhớ lại mấy năm ở kinh, tuy ít khi gặp Hỗ Đình Quân, nhưng cả hai thường cùng nhau dạo quanh các hiệu sách gần Quốc Tử Giám.
Cách đọc của các nàng khác hẳn học sinh nơi đó. Ban đầu nàng chưa nhận ra, cho đến một ngày, trong một quyển sách, nàng vô tình thấy một tờ giấy.
Là chữ của Đình Quân, kẹp vào giữa những dòng nàng đang đọc.
Từ đó, nàng cũng bắt chước, viết ý mình, kẹp vào sách.
Sau đó, mỗi khi trở lại, nàng liền thấy trong sách đã có mấy tờ giấy của Đình Quân, thậm chí còn có lời thúc giục: “Mau đọc đi, bằng không ta sẽ thay bản mới.”
Mấy năm ấy, hai người lén kẹp thật nhiều tờ giấy trong sách; về sau Đình Quân đều cẩn thận thu lại, thỉnh thoảng trong thư từ còn để lại đôi ba lời.
Ngồi trước án thư, Đỗ Linh Tĩnh tin rằng, người khác có thể không hiểu ý nàng, nhưng Đình Quân nhất định sẽ lập tức hiểu.
Thế nhưng, vì sao vẫn bặt vô âm tín?
Là tin tức chưa truyền đến chăng?
Lại thêm hai ngày, Đỗ Linh Tĩnh càng thêm nôn nóng.
Đúng lúc ấy, Trạm Minh mang tin từ Bảo Định thư viện.
Nguyễn Cung thấp giọng bẩm: “Lục gia ở Bảo Định chẳng rõ tung tích. Có người tìm đến nơi hắn từng ở, phát hiện trên đất… có một vệt m·áu.”
Đỗ Linh Tĩnh giật mình.
Nguyễn Cung vội nói thêm: “Máu không nhiều, Lục gia du học nhiều năm, ắt hẳn có chút công phu, chắc chỉ là ẩn thân.”
Ẩn thân, tức là đã cùng phất thần trốn đi?
Đỗ Linh Tĩnh im lặng, thì Xương Bồ hấp tấp chạy vào.
Hắn ta nói: “Có tin từ quê nhà Thương Châu của Hỗ thị huynh muội. Phu phụ Hỗ nương tử đều biến mất, chỉ để lại nữ nhi cho cô mẫu trông nom. Nhưng hai ngày trước, có kẻ đêm khuya lẻn vào phủ, muốn c·ướp tiểu cô nương đi, còn khiến cánh tay bé bị th·ương.”
Đỗ Linh Tĩnh giật mình, bật dậy.
Lục Lang… hài tử… Thiệu thị đã nóng nảy đến mức này rồi sao?
Thế nhưng nàng vẫn chưa nhận được tin tức.
Không khí trong phòng lập tức trĩu nặng. Không ai dám cất tiếng, ngay cả gió nhẹ cũng như nín thở ngoài cửa.
Bấy giờ, thị vệ Sùng Bình bỗng xuất hiện.
Y khom mình hành lễ với Đỗ Linh Tĩnh, rồi đứng thẳng, trầm giọng nói:
“Phu nhân, hầu gia thỉnh ngài ra ngoài thành một chuyến.”
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 27: Đừng tin
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
