Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 28: Xuân hương



Hắn thỉnh nàng ra ngoài thành, chính là đến tòa lâu do Công Bộ dựng suốt sáu năm, có thể sánh với Văn Lan Các của hoàng gia.

Miên Lâu của Đỗ gia vốn rộng rãi thoáng đạt, cao ba tầng, từng hao tốn hơn nửa tâm lực của tổ phụ nàng. Nhưng tòa lâu của Lục thị này lại cao sáu tầng, từng tầng rộng lớn, mái cong trùng điệp vươn tận trời xanh. Vật liệu gỗ đá đều là loại hảo hạng, chẳng cần bàn cãi. Khác với hầu phủ xa hoa chạm trổ, nơi này lại mang phong thái cổ xưa, đại khí, nguy nga mà trang trọng.

Chỉ thoáng nhìn, đã thấy đây chính là một tàng thư lâu có sức chức ngàn vạn quyển.

Sùng Bình đích thân dẫn nàng vào. Cửa lâu rộng mở, gió ùa xuống dọc hành lang. Nàng bước lên từng bậc thang, nơi mắt có thể nhìn thấy, không gian trống trải bên trong đã dựng sẵn từng dãy kệ sách, chỉ còn chờ chủ nhân chất đầy.

Hắn đứng đợi ở tầng ba.

Đỗ Linh Tĩnh một đường đi lên, bỗng mơ hồ cảm giác như đang ở Miên Lâu.

Nhưng kế đó, nàng liền thấy nam nhân đứng trước án thư gỗ đàn rộng lớn.

Sùng Bình cung kính lui xuống. Trong gian phòng, ngoài kệ sách còn bày trí thành một thư phòng thông thoáng.

Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, chiếu xuống án thư gỗ đàn, càng khiến nơi này giống hệt thư phòng tầng ba của Miên Lâu.

Chưa đợi nàng cất lời, hắn đã mở miệng:

“Ta đã sai người đặc biệt tái tạo theo Thanh Châu. Nhìn có quen thuộc không?”

Quả thật, thoạt nhìn nàng đã thấy quen thuộc, dường như chỉ một thoáng liền trở về nhà cũ ở Thanh Châu. Chỉ khác, ngoài cửa sổ nơi này không có rừng trúc như ở Miễn Lâu.

Hắn bước lại gần:

“Chuyện Tưởng Lục Lang cùng hài tử của Hỗ nương tử, ta đều đã nghe qua. Nàng hẳn cũng cho rằng không thể chờ đợi nữa. Dù là muốn tin tức truyền ra, hay muốn họ an tâm tìm đến, chỉ cần tòa lâu này thuộc về nàng, để nàng lấy danh Đỗ thị, Lục thị mà tự mình khai lâu thu thư, đó mới là cách nhanh nhất.”

Hôm nay hắn mặc áo gấm màu tối, hoa văn chìm, vạt áo theo bước chân khẽ lay, như ngọn bút lướt qua mặt giấy.

Mỗi bước, mỗi câu, đều như mực đậm in xuống giấy trắng, khiến Đỗ Linh Tĩnh không thể phản bác.

Nàng chậm rãi đưa mắt nhìn quanh, từ kệ sách cho đến thư phòng, tất cả đã sắp đặt chu toàn.

Nam nhân cũng dõi theo ánh nhìn của nàng, chờ nàng xoay lại, thẳng thắn đối diện.

Từ lần đầu gặp gỡ ở kinh thành, đến lúc hắn lấy tòa lâu này làm sính lễ kiên quyết cầu hôn, rồi đến sau hôn nhân bao phen nhẫn nại, hôm nay lại toàn lực giúp đỡ.

Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh luôn có một câu hỏi, mãi không thể có lời giải.

Giờ phút này, nàng mở miệng:

“Hầu gia rốt cuộc muốn gì?”

Hắn rốt cuộc mong cầu điều gì? Nàng có thể cho hắn điều gì? Có thể nói cho nàng biết chăng?

Đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp hỏi ra, đem nỗi nghi hoặc lớn nhất trong lòng bộc bạch.

Lục Thận Như nghe vậy, thoáng ngừng, rồi bật cười:

“Ta muốn gì, Tuyền Tuyền có đoán được không?”

Hắn lại hỏi ngược nàng.

Nếu đoán được, nàng đã chẳng hỏi.

Nàng lắc đầu.

Nam nhân nói tiếp: “Vậy nếu ta bảo ta không muốn gì cả, nàng có tin không?”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ gật, lại khẽ lắc, rồi lại gật.

Lục Thận Như nhìn tân nương, bật cười thành tiếng.

Hắn không vội nói thêm, chỉ để ánh mắt dừng nơi hàng mi khẽ rung, trong đôi mắt trong trẻo như làn nước của nàng.

Tựa như ánh nắng xuyên qua rừng cây, lấp lánh trên mặt hồ, thanh tịnh an hòa.

Chỉ một cái nhìn, cũng đủ gột rửa mọi phiền loạn hỗn tạp của thế gian, khiến tâm người trở lại an tĩnh.

“Nếu phải nói ra,” Lục Thận Như nhìn nàng, ôn nhu thốt: “Ta muốn nàng.”

“Ta muốn cùng nàng, một đời phu thê.”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ ngừng lại.

Ánh mắt đối phương không rời nàng:

“Tòa lâu này không phải giao dịch, mà là lời ta hứa với nương tử…”

Hắn dừng một thoáng, nhìn thần sắc nàng thoáng hoảng hốt.

Đây là tâm ý, hay là tình yêu?

Hắn dịu giọng: “Là thành ý một đời.”

Hắn nói đến đây, liền chẳng cần thêm lời nào nữa. Thấy nàng mím môi, ánh mắt ngập ngừng, lặng lẽ đứng đó, hắn cũng không quấy rầy, chỉ tự đi về phía Đa Bảo Các, bưng lấy trên kệ một bình đá nhỏ giống như món đồ trang trí ở Miên Lâu, rồi dùng khăn nhẹ nhàng lau.

Đỗ Linh Tĩnh không rõ, đó được coi như là lời đáp hay không.

Ánh mắt nàng cũng dõi theo Đa Bảo Các, thấy hắn cẩn trọng đặt bình đá lên kệ cao, khẽ hỏi nàng một câu:

“Ở Miên Lâu, cũng bày trên tầng cao nhất, đúng chăng?”

Đỗ Linh Tĩnh không đáp, chỉ rũ mi.

Trong lòng nàng mơ hồ đã hiểu.

Bất kể có phải là chuyện “gặp gỡ trên Chẩm Nguyệt Lâu nhất kiến chung tình” hay không, thì phần “tình ý” này, e rằng thật sự tồn tại.

Nàng không khỏi nhớ đến mấy ngày trước, đêm đại hôn, lúc ma ma đến điểm hương hợp hoan. Khi hắn trở về, ngửi thấy, liếc nhìn lư hương, rồi lắc đầu.

Hắn nói đó là quy củ truyền lại từ tổ phụ. Năm xưa, tổ mẫu thấy cha mẹ hắn bận rộn, ngày ngày chân không chạm đất, lại khó trực tiếp thúc giục, nên cách một thời gian lại bảo ma ma đến điểm hương.

Thế nhưng, hôm ấy hắn giải thích xong liền dập hương.

Từ cửa sổ nhìn ra, khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo quý hiếm, nhưng chẳng thấy rừng trúc. Chỉ tận nơi góc tường xa, mới có mấy bụi trúc hoang.

Đỗ Linh Tĩnh biết tâm ý của mình khó có thể đổi thay.

Nhưng, có lẽ… nàng cũng có thể cùng hắn, một đời phu thê.
Sau khi hắn dọn xong bình đá, Đỗ Linh Tĩnh mới khẽ mở lời:

“Đa tạ hầu gia. Tòa lâu này, ta xin nhận.”

Hắn quay đầu nhìn nàng, rồi bước lại gần, ánh mắt hàm ý mỉm cười:

“Vậy xin nương tử trước hết ban danh cho tòa lâu này đi.”

Tên cũng phải do nàng đặt.

Đỗ Linh Tĩnh ngẫm nghĩ, rồi nói hai chữ: “Quy Lâm.”

Quy Lâm Lâu, là nơi nàng khai mở để tìm những phất đảng mất tích.

Tên mang ý chim mỏi Quy Lâm .

Nam nhân nghe vậy, chậm rãi gật đầu.

Không chỉ là chim mỏi Quy Lâm , mà còn là túc điểu quy phi, nhạn yến hồi tổ.

Hắn nhìn nghiêng gương mặt nàng, cười thành tiếng:

“Thật là tên hay.”

Đỗ Linh Tĩnh chẳng hiểu hắn cười vì điều gì. Hắn thì lập tức chọn ngày, sai người mau khắc biển hiệu, chính thức khai lâu thu thư.

Ngày Quy Lâm Lâu khai trương, người đến chúc mừng đông không kể xiết.

Chỉ một ngày thôi, cả kinh thành cùng vùng lân cận đều biết: Lục hầu phu nhân mở Thư Lâu ở kinh, đặt tên “Quy Lâm”. Trong vòng nửa tháng, hễ ai mang sách đến, đều được thu mua giá cao.

Chẳng riêng giới nho sĩ, ngay cả dân thường bá tánh cũng bàn luận xôn xao.

Có người bàn tán, chẳng rõ nghe đồn từ đâu: nói trong ngày đại hôn, Lục hầu phu nhân buồn bã không vui, hầu gia vén khăn voan, thấy trên mặt nàng còn vương lệ. Ấy vậy mà hầu gia chẳng hề để tâm, lại dịu dàng lau đi cho nàng.

“Lục hầu hai mươi lăm tuổi mới cưới chính thê, lại cưới được con gái độc nhất của các lão, hơn nữa còn là thánh chỉ tứ hôn. Nếu thật lòng đối đãi, cũng khó mà không khiến phu nhân động tâm, phải không?”

“Đúng vậy. Sau này Quy Lâm Lâu, e rằng sẽ thành Tàng Thư Lâu lớn nhất toàn bộ phương bắc, trừ hoàng gia ra.”

Tin đồn lan đi như lá rừng gặp gió, một thoáng đã truyền khắp.

Ở thôn trang hồi môn của mẫu thân tại Kinh Giao, Đỗ Nhuận Thanh vẫn chưa trở về kinh. Bệnh tình đã khá hơn, từ nơi thôn trang xa xa trông lại, vừa vặn thấy tòa lâu nguy nga giữa núi.

Trong lòng nàng ta dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi tên.

Nàng ta nghĩ, có lẽ tòa lâu kia mà hầu gia xây sáu năm, vốn chính là vì tỷ tỷ mà dựng nên.

Kinh thành, Thành Khánh phường, Đỗ phủ.

Đỗ Trí Kỳ từ ngày đưa cháu gái hồi môn đến nay, vẫn chưa thấy người hầu phủ lui tới. Người hầu phủ đã không đến cửa, người ngoài ai lại không nhìn ra? Ban đầu còn có vài bằng hữu rủ ông ta uống rượu, nay cũng vắng bóng.

Ông ta chỉ còn cách tự đi quán rượu. Nhưng đi đến đâu cũng nghe người ta bàn luận Lục hầu vì Tĩnh Nương mà khai Thư Lâu. Chuyện lớn như vậy, thân là thúc thúc, ông ta lại chỉ được nghe ở tửu lầu, chẳng biết chi cả.

Mất mặt không dám ra ngoài, ông ta đành trở về phủ, nhưng cũng không quên sai người đến Cố phủ ở Hoàng Hoa phường, hỏi thăm thương thế của cữu huynh.

Hoàng Hoa phường, Cố phủ.

Vạn lão phu nhân nghe nói Đỗ Trí Kỳ cho người đến thăm hỏi con trai bà, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:

“Chết không nổi.”

Ngoài kia, chuyện Lục hầu phu nhân khai Tàng Thư Lâu đã truyền khắp kinh thành. Bao nhiêu người đổ về hầu phủ, góp lời chúc tụng.

Trong Vinh Ngữ Đường của Vạn lão phu nhân nay lại vắng lặng, khiến bà không khỏi nhớ tới mối hôn sự này.

Bà vốn được gọi là Nguyệt Lão nơi kinh môn, từng tác thành biết bao hôn sự môn đăng hộ đối. Với thánh ý trong cung, bà cũng đoán được đôi phần. Vậy mà tại hôn sự này, bà lại nhìn lầm.

Càng nghĩ, bà càng thấy mối hôn này có điều cổ quái.

“Đỗ thị… và Lục hầu?”

Chỉ ba ngày sau, Tổng tổng quản trong phủ đã liên tục điều tám phòng thu chi đến Quy Lâm Lâu hỗ trợ.

Đỗ Linh Tĩnh ban đầu thấy sách thu về còn tạm ổn, nhưng hầu gia ra tay quá hào phóng, hai ngày nay lại dồn về những đầu sách kém chất lượng.

“Nếu cứ thế này thì thành ra tiêu phí quá lớn.” Nàng khẽ khuyên, chí ít cũng nên lập một gian ngạch.

Hắn lại đáp thản nhiên: “Quy Lâm Lâu rộng lớn như thế. Nếu theo ý nương tử mà thu, năm nào tháng nào mới đầy? Huống hồ, lâu vừa mới khai, ai đến cũng không cự tuyệt, ấy mới là tốt.”

Đỗ Linh Tĩnh không nói gì, chỉ lặng lẽ mở một quyển thoại bản mới thu về.

Đây là sách do người đời nay biên soạn, in ấn sơ sài, chữ sai rất nhiều.

Chuyện này vốn không đáng ngạc nhiên. Nhưng nội dung bên trong…

Đỗ Linh Tĩnh cố đọc vài trang, rồi ngước nhìn nam nhân bên cạnh, kẻ nói ai đến cũng không cự tuyệt.

“Hầu gia, đến cả sách như vậy cũng thu sao?”

Lục Thận Như ngẩng mắt nhìn. Đó chỉ là thoại bản do người đời nay biên ra, chẳng có gì giá trị. Nhưng, hắn chậm rãi đáp:

“Thu thư không phải chỉ có cổ nhân, ngay cả những thứ vụn vặt tầm thường, nếu để trăm năm, ngàn năm sau, cũng đủ thành đáng quý.”

Hắn nói thu, nhưng rõ ràng không định biến Thư Lâu thành chốn “vũ trụ” tạp nham.

Lời vừa dứt, nàng chỉ “À” một tiếng, rồi bảo Xương Bồ: “Cất kỹ cho hầu gia.”

Câu nói nghe vào tai có chút không ổn, hắn khẽ liếc qua, vừa nhìn thấy thì cổ đã cứng lại.

Trên bìa sách xiêu vẹo viết: “Lục hầu gia phong vận nhị tam sự.”

Mở lật vài trang, bên trong là “ký lục” tit mỉ về những giai thoại phong lưu của Lục hầu nơi kinh thành: nào công chúa Thát Đát, ca cơ tửu lầu, quý nữ thế gia, tiểu ni trong chùa, quả phụ yểu điệu… một loạt hồng nhan tri kỷ.

Mà đây mới chỉ là quyển “thượng”.

“……”

Mặt Lục Thận Như nóng lên, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, bất động thanh sắc liếc nàng một cái.

Đỗ Linh Tĩnh cũng không làm lớn chuyện, ngược lại còn lấy thêm mấy quyển thoại bản cùng loại: “Mấy quyển này gộp lại, có thể làm thành cả bộ.”

Nam nhân hạ giọng: “Nương tử còn muốn giúp ta gom thành bộ, rồi khắc in bán sao?”

Nàng giả vờ cân nhắc: “Nếu hầu gia thật sự muốn phát hành, Đỗ thị khắc bản xã chưa từng in loại sách này. Nhưng nếu hầu gia khăng khăng, có thể nhờ Triệu chưởng quỹ nghĩ danh nghĩa khác để làm.”

Lục Thận Như thấy nàng nói nghiêm túc, càng thêm buồn cười.
Nàng bảo có thể in cho hắn, nhưng tuyệt chẳng muốn dùng tên nàng, e mất mặt.

Hắn không nhịn được bật cười, nhưng nghĩ kỹ lại thoáng sững sờ.
Nàng… đang trêu chọc hắn sao? Nàng đây là giỡn một cách nghiêm túc?

Hắn ngơ ngẩn nhìn người trước mặt. Trên gương mặt đoan trang thanh tú vẫn là vẻ điềm nhiên, nhưng trong mắt đã ẩn hiện ý cười long lanh, khóe mắt lặng lẽ cong lên vài phần.

Hắn thoáng thất thần.

Cái gọi là “phong vận nhị tam sự”, dù cho tiểu ni trong chùa hay quả phụ tìm đến, hắn cũng chưa từng làm điều gì.

Ánh mắt hắn chỉ dừng ở thê tử mình.

Thư Lâu thoáng chốc yên tĩnh.

Đỗ Linh Tĩnh tự nhận ở trong tàng thư đã lâu, đây là lần đầu tiên nàng thấy một bản viết về hắn, đoán chắc là do người trong kinh bịa soạn.

Nàng cố nhịn để không bật cười, nhưng vừa quay đầu lại liền chạm ánh mắt hắn.

Trong lòng nàng chợt loạn một nhịp.

Vội xoay người, kêu Thu Lâm: “Chúng ta lên kệ trên xem tiếp.”

Nói rồi bước nhanh lên lầu.

Nam nhân nhìn bóng lưng nàng mãi cho đến khi biến mất.

Trong lòng hắn có muôn vàn suy tư.

……

Vài ngày sau, không chỉ Bắc Trực Lệ mà mấy tỉnh lân cận cũng đã truyền khắp tin về Quy Lâm Lâu.

Trong một đạo quán hoang phế giữa núi.

Dưới tán cây gãy đổ che phủ, vài người ngồi bên đống lửa tàn.

“Quy Lâm Lâu, là lấy ý chim mỏi Quy Lâm phải không?” Nam tử chừng hai lăm hai sáu tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, cất giọng trầm thấp.
Vừa dứt lời, nữ tử bên cạnh nắm chặt tay hắn:

“Đại ca, đúng là ý này!”

Hỗ Đình Lan nhìn muội muội, thấy Hỗ Đình Quân rơi lệ không ngừng, nàng ta liên tục nói:

“Là Tĩnh Nương! Là Tĩnh Nương đang tìm chúng ta! Nàng dùng chính cách năm xưa ta và nàng thường làm ở hiệu sách, nàng sốt ruột đến mức khai hẳn cả Quy Lâm Lâu!”

Hỗ Đình Lan trầm mặc, khẽ than dài. Động tác ấy kéo động vết thương, sắc mặt y càng thêm trắng bệch.

“Rốt cuộc vẫn là khiến Tĩnh Nương bị liên lụy.”

Từ sau khi Thiệu Bá Cử mất thê, lại thấy Tưởng Trúc Tu cũng bệnh mất, hắn ta từng cố ý muốn cưới lại nàng, còn nhờ Hỗ thị huynh muội hòa giải.

Nhưng huynh muội hai người đều chẳng chịu đáp lại.

Tĩnh Nương đã không còn cha mẹ, Tưởng Giải Nguyên cũng mất, nàng chỉ còn biết giữ chặt Miên Lâu, trong lòng không hề có ai khác, sao có thể đi làm vợ kế cho Thiệu Bá Cử?

Hỗ Đình Lan nhớ lại, từ khi Thiệu Bá Cử đỗ Thám Hoa, liền không cam chịu mãi bị bá phụ đè ép. Hắn ta được Hoàng thượng coi trọng, lại được Đậu các lão ưu ái, chỉ cần tự gây dựng thế lực, ắt có thể thoát khỏi cái bóng của bá phụ.

Hắn ta từng thử liên lạc với những người thuộc phất đảng, vốn muốn mượn sức bọn họ để đứng vững gót chân.

Nhưng phất thần sở dĩ gọi là phất thần, chính bởi giữ đạo ngay thẳng, chẳng hề muốn chen mình vào vòng tranh đấu giữa Ung Vương và Tuệ Vương.

Ý đồ mượn sức phất thần, hay toan tính cưới Tĩnh Nương làm kế thất, đều là dụng tâm cả.

Rốt cuộc, năm xưa nhóm phất thần vốn tụ họp bên nhau vì kính phục Đỗ Trí Lễ các lão, đi theo tân chính. Tĩnh Nương lại là minh châu trong tay ông, thêm vào tiếng tăm tàng thư đã ghi khắc trong lòng giới sĩ lâm.

Nhưng bất luận sử dụng con đường nào, Thiệu Bá Cử cũng không thành.

Hỗ Đình Lan từng khuyên hắn ta: đã là Thám Hoa lang, cứ từng bước mà tiến lên, bá phụ chẳng thể mãi đè nén được. Kết đảng mượn thế, chỉ cách gian thần nịnh thần một bước ngắn.

Song, ngay khoảnh khắc bảng vàng đề tên, Thiệu Bá Cử đã sa sâu vào vòng xoáy quyền lực, chẳng thể tự thoát. Vì cầu thế lực, hắn ta dùng mọi thủ đoạn.

Đến khi nắm trong tay chứng cứ phạm tội của Thiệu thị huynh đệ, thì lưỡi gươm cũng quay ngược lại chĩa vào mình.

Ban đầu, Thiệu Bá Cử còn lời ngon tiếng ngọt, muốn y giao trả chứng cứ. Khi ykhông chịu, liền để đường đệ ra tay tàn nhẫn.

Vai trái đau âm ỉ, Hỗ Đình Lan biết đó không chỉ là vết thương, mà còn là nỗi đau vì huynh đệ chí giao năm xưa nay lại trở mặt.

Y từng định đưa chứng cứ ra ngoài, tố giác trước triều đình.

Nhưng hễ tìm đến ai, lập tức bị Thiệu Bá Cử theo dõi.

Thiệu Bá Cử quá hiểu mình, đến mức quyết dùng cả việc uy h**p người thân để ép buộc.

Y chỉ còn cách lánh mặt, tránh xa Thiệu thị huynh đệ, rồi dẫn theo những kẻ cùng biết chứng cứ, tạm thời ẩn náu.

Nhiều người bặt tăm như thế, triều đình tất sẽ chú ý.

Nhưng y quên rằng, kẻ trốn đi đều là phất thần từng bị ghẻ lạnh trong triều, còn Thiệu Bá Cử lại là hồng nhân trước mắt thánh thượng, ai chẳng nể mặt hắn?

Thiệu Bá Cử tất sẽ không ngồi yên để chứng cứ tội ác bị phơi bày. Thiệu Ngũ Hưng thủ đoạn tàn độc, ép họ đến mức ngay cả trốn cũng khó.

Đến khi Thiệu Bá Cử ép cưới Tĩnh Nương, muốn dùng nàng để uy h**p đám người từng theo Đỗ các lão giao ra chứng cứ, thì trong kinh lập tức dấy lên đủ loại tin đồn, số người đi tìm càng thêm nhiều.

Nhưng trong đám ấy, ai đáng tin, ai không, thật khó phân định.

Ban đầu, họ từng định giao chứng cứ cho Vĩnh Định hầu phủ.

Song Vĩnh Định hầu vốn chẳng hợp với văn thần, mà vị Lục hầu kia lại là quyền thần kiệt xuất, lòng dạ thâm sâu khó lường. Họ thương nghị nhiều lần, rốt cuộc vẫn không quyết.

Nào ngờ, một đạo thánh chỉ, Tĩnh Nương lại trở thành thê tử của Lục hầu.

Mấy ngày trước, bọn họ đã bàn luận về chuyện này.

Giờ đây, tin tức Quy Lâm Lâu khai mở lại truyền đến.

“Ca, cho dù không thể dễ dàng tin tưởng Vĩnh Định hầu, nhưng chúng ta cũng nên tin Tĩnh Nương.” Hỗ Đình Quân nhìn huynh trưởng với gương mặt tái nhợt, khẽ nói: “Thương thế của ca không thể kéo dài thêm nữa!”

Mọi người đã bị truy đuổi nhiều ngày, ai nấy đều mang thương tích, trong đó Hỗ Đình Lan là nặng nhất.

Liêu hủ Liêu tiên sinh ở Bảo Định thư viện cũng mở lời:

“Lục hầu có thể tin hay không, chúng ta khó cân nhắc. Chi bằng giao cho Tĩnh Nương quyết định. Nếu nàng tin Lục Thận Như, Lục thị ra tay cứu giúp, chỉ cần chốc lát là xong. Còn nếu nàng không tin, chúng ta sẽ tính cách khác.”

Hỗ Đình Lan trầm mặc, chậm rãi gật đầu.

Y quay sang muội muội:

“Ngươi và Tĩnh Nương thân thiết nhất, vậy viết thư cho nàng, giấu trong sách mà truyền đi.”

Hỗ Đình Quân vội đáp:

“Được.”

Nhưng Hỗ Đình Lan lại suy tính:

“Chỉ sợ trực tiếp đưa địa điểm ta ở thì không ổn. Nếu có thể có người vào kinh gặp nàng thì tốt hơn.”

Hỗ Đình Quân liền đề nghị chính mình đi.

Liêu tiên sinh xua tay:

“Thủ hạ Thiệu thị quá quen mặt ngươi, ngươi đi không được. Vẫn là ta đi.”

Song chân ông bị thương, đi lại khó khăn. Vài người khác cũng xin đi, cuối cùng từ đám đông, một nam tử băng vải trắng trên cánh tay bước ra.

“Các vị cần gì tranh chấp? Gặp tẩu tử, tất nhiên là ta nên đi.”

Mọi người đều nhìn sang.

Nam tử chừng hơn hai mươi, khoác trường bào xanh trúc, bên hông đeo kiếm, lời nói mang ba phần ý cười. Cử chỉ thư sinh, lại chẳng thiếu vẻ cường kiện của võ nhân.

Chính là Tưởng thị Lục Lang, Tưởng Phong Xuyên, em ruột của Tưởng Giải Nguyên Tưởng Trúc Tu.

Hắn nói muốn đi, cả bọn thoáng lặng.

Hỗ Đình Quân hỏi:

“Lục Lang, như vậy có ổn không?”

Tưởng Phong Xuyên bật cười:

“Có gì mà không ổn? Ca ta yểu mệnh, tẩu tử chẳng lẽ mãi thủ tiết cho ca? Giờ tái giá là chuyện tốt. Ta vốn định vào kinh dâng lễ mừng nàng, lần này tiện thể xem nàng sống ra sao.”

Lời này quả không có gì bắt bẻ.

Huống chi, Tưởng Phong Xuyên gần đây mới giao thủ với Thiệu Ngũ Hưng, sau đó ngẫu nhiên lại tìm đến được chỗ bọn họ, Thiệu thị ắt không quen biết hắn nhiều.

Hỗ Đình Lan ngẫm nghĩ, rồi gật đầu.

Mọi người không ai phản đối, Tưởng Phong Xuyên cười, xoay người chuẩn bị lên đường.

Bên cạnh, Huệ thúc đưa mắt nhìn hắn.

Huệ thúc vốn là người theo hầu Tưởng Tam Lang Tưởng Trúc Tu thuở trước. Khi Tưởng Phong Xuyên rời nhà, khoác xiêm y của ca ca, dắt ngựa của ca ca, lại nhờ bằng hữu cũ cùng đi, Huệ thúc bèn đi theo.

Giờ phút này, Huệ thúc nhìn hắn chằm chằm:

“Lục gia, thật sự muốn đi?”

“Sao vậy Huệ thúc? Ta đi thăm tẩu tử chẳng lẽ không được?”

Hắn nhướng mày, mỉm cười:

“Ngài yên tâm, nặng nhẹ thế nào ta còn biết rõ.”

Nói đoạn, đôi mắt sáng hướng về phương bắc, xa xa trông về phía kinh thành.

Kinh thành

Liên tiếp mấy ngày, sách gửi đến Quy Lâm Lâu càng lúc càng nhiều.

Trong số đó, giữa vô vàn sách dày mỏng, có mấy quyển lộ ra khác thường.

Khi Đỗ Linh Tĩnh lần đầu nhìn thấy nét chữ trên mặt giấy, tay nàng run lên.

Không phải ai khác, chính là bút tích của Hỗ Đình Quân!

Những bức thư này được cài cắm rải rác, Đình Quân không dám công khai truyền tin, chỉ cẩn thận che giấu trong từng trang sách. Sau mấy ngày lần tìm, nàng ghép lại được manh mối: ba ngày sau, địa điểm là phương bắc ở kinh thành.

Cụ thể nơi nào, vẫn chưa rõ.

Thu Lâm, Ngải Diệp cùng người hầu phủ đã xem đến hoa mắt.

Sách thật sự quá nhiều, một mình Đỗ Linh Tĩnh khó lòng phân biệt. Đôi mắt vốn không khỏe, hôm qua đau đến mức chẳng thể mở ra. Lục Thận Như biết chuyện, lập tức đưa nàng về hầu phủ.

Song nàng vẫn lén sai Thu Lâm mang về hai rương sách nữa.

Hôm nay, vừa định giở ra, nam nhân đã bước vào.

“Nương tử nếu không cần đôi mắt này nữa, bán cho ta đi. Bao nhiêu bạc, ta đều trả.”

Đỗ Linh Tĩnh: “……”

Nàng liếc hắn. Hai ngày nay hắn bận quân vụ Tây Bắc, thế mà giờ lại rảnh rang, thản nhiên kéo ghế ngồi cạnh án thư, tự tay giở từng quyển sách, thay nàng tra xét.

Nàng chẳng thể xem, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn cười, cúi đầu chăm chú lật từng trang, tìm dấu hiệu ẩn giấu.

Không biết qua bao lâu, sắc trời dần tối.

Đỗ Linh Tĩnh đứng dậy châm đèn, định nói hôm nay dừng lại, còn hai ngày nữa vẫn kịp.

Nào ngờ tay hắn chợt dừng.

Ngón tay đặt trên một hàng chữ nhỏ, Đỗ Linh Tĩnh thoáng nhìn, đúng là nét bút quen thuộc của Hỗ Đình Quân!

Ba chữ nổi bật giữa dòng chú thích.

Tìm được rồi!

Nội dung rõ ràng: ba ngày sau, tám dặm phía bắc kinh thành, Hỏa Thần miếu.

Đỗ Linh Tĩnh hít mạnh một hơi.

“Không biết là ai sẽ đến…”

Là Đình Quân chăng? Hay người khác?

Nam nhân cũng đứng dậy, nắm lấy tay nàng:

“Bất kể là ai, ta đi cùng nàng, ắt sẽ gặp được.”

Đêm đã khuya, đầu ngón tay nàng lạnh ngắt, mà lòng bàn tay hắn vẫn ấm áp, sức mạnh truyền sang, khiến tim nàng run rẩy.

Đúng lúc ấy, ma ma ngoài cửa cất tiếng hỏi, vừa bước vào đã bắt gặp cảnh hai người nắm tay. Ánh mắt bà khẽ lóe, khóe miệng ẩn ý cười.

Đỗ Linh Tĩnh định rút tay, nhưng hắn lại không buông.

Nụ cười nơi mắt ma ma càng sâu, song chẳng nói gì. Bà chỉ tiến vào, mở lư hương, lặng lẽ điểm một nén hương.

Là hợp hoan chi hương.

Xong liền lui ra.

Hương ngọt dìu dịu lan tỏa, lượn lờ trong phòng.

Nam nhân sững lại, quay nhìn thê tử, thấy nàng cũng thất thần, bèn nói: “Để ta dập hương.”

Nhưng tay hắn chưa kịp buông, thì chợt cảm giác có một lực mảnh mai, rất khẽ, giữ lấy.

Hắn khựng lại.

“Tuyền Tuyền?”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ giọng: “Đừng dập.”

Trong thoáng chốc, Lục Thận Như tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng sức níu mong manh ấy, cùng giọng nói khe khẽ kia, đều thật rõ ràng.

Trong lòng hắn vang lên một tiếng “phanh”.

“Nàng… lặp lại một lần nữa?”

Hắn nhìn thẳng nàng. Nàng chỉ hơi quay mặt, tránh ánh mắt hắn, mà dõi theo làn khói hương quyện quanh.

“Đêm nay… cứ để hương này lưu lại.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...