Xuân hương lượn lờ trong màn lụa, hương khí dập dìu lan khắp phòng.
Đỗ Linh Tĩnh khẽ giọng: “Đêm nay… cứ để hương này lưu lại.”
Nàng nói to hơn, như muốn hắn nghe cho rõ ràng.
Thế nhưng hắn lại đứng yên bất động.
Nàng không hiểu hắn ra sao, có phải là thời cơ chưa hợp, hay là hắn cũng chẳng muốn?
Còn đang do dự, đối phương đột nhiên mở miệng, tiếng nói khàn hơn thường nhật: “Ta ra ngoài một vòng.”
Nói xong, nam nhân xoay người, rất nhanh đã bước ra khỏi cửa.
Đỗ Linh Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, trong phòng chỉ còn lại nàng và làn hương ma ma vừa điểm, lặng ngắt không tiếng động.
“……”
Rốt cuộc là chuyện gì, nàng cũng không sao lý giải.
Chỉ đành ngồi xuống, nhưng lại chẳng thể chuyên tâm. Sách cổ không đọc nổi, tin tức ẩn giấu cũng đã tìm ra, nàng bèn tùy ý giở mấy tờ, chữ nghĩa trước mắt chỉ như mây khói, một chữ cũng không lọt vào đầu.
Không biết đã qua bao lâu, đến nửa canh hay hơn gì đấy, viện chính có hai tiểu nha hoàn là Doanh Bích và Hương Di vội vã bưng tráp tới.
Đỗ Linh Tĩnh ngẩng nhìn, thấy bên trong là một bộ y phục và trang sức mới tinh. Nghi hoặc chưa kịp hỏi, thì hai người đã nói: “Phu nhân, là hầu gia vừa phân phó.”
Ngoài trời đêm đã xuống, mưa bụi rắc nhẹ trong gió, đèn dầu dưới hiên hắt sáng vàng vọt. Hắn lại đột nhiên sai chuẩn bị y phục mới, là có ý gì?
Nàng đành mặc thử.
Đó là một bộ áo sam giao lĩnh sắc đinh hương, thêu hình đình đài lầu các, phối váy mười hai khổ màu tím nhạt.
Đã nhiều năm nàng không khoác y phục kiều diễm như thế. Lần cuối cùng, trong trí nhớ, là thuở phụ thân còn tại thế, đã bảy tám năm trước.
Doanh Bích giúp nàng thay áo, Hương Di chải lại tóc, cài lên trâm châu ngọc, trang sức rực rỡ, búi tóc càng thêm đoan trang.
Trong lòng nàng ẩn ẩn đã đoán được đôi phần.
Quả nhiên, khi hai nha hoàn vừa chỉnh xong, Tông đại tổng quản tự mình đến, cung kính hành lễ: “Hầu gia thỉnh phu nhân đến dự yến tại Tụ Thạch đình trong hoa viên.”
Còn nói là “dự tiệc”…
Đỗ Linh Tĩnh thoáng buồn cười. Nhưng thấy tổng quản ngượng ngùng, nàng không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu, theo họ ra ngoài.
Trong gió lẫn mưa bụi mịn, Doanh Bích đi trước thắp đèn, Hương Di che dù cho nàng.
Xuyên qua vườn hoa, bước lên bậc thềm, tới Tụ Thạch đình cao nhất trong phủ, quả nhiên thấy yến tiệc đã bày biện sẵn, chỉ là chưa có người ngồi.
Nàng đành an tĩnh ngồi xuống chờ hắn.
Tôi tớ đã châm đèn ở sáu góc đình lục giác, bên ngoài lại hạ màn lụa, ngăn gió mưa, chỉ để từng luồng gió nhẹ len vào.
Cảnh sắc trong phủ tĩnh lặng, lòng người cũng chậm lại.
Ánh mắt nàng chợt dừng nơi núi giả bên cạnh, ở đó mọc một bụi trúc xanh biếc.
Giữa cuối thu, đầu đông, cây cối phần nhiều đã tàn, mà bụi trúc kia vẫn xanh ngắt.
Rừng trúc…
Tâm tư nàng chợt khựng lại.
Từ phía núi giả, vang lên tiếng bước chân quen thuộc, hòa cùng gió mát xào xạc mà tới.
Sùng Bình đi trước nâng đèn soi lối. Đỗ Linh Tĩnh ngoảnh lại, thấy nam nhân đã đổi sang áo gấm màu lam nhạt, hoa văn như ý, thắt đai gọn gàng, bên hông rủ một khối mặc thạch bội, tóc búi ngọc quan.
Dưới ánh đèn dầu, anh mi tuấn mục của hắn càng thêm rõ nét, phong thái ung dung, chậm rãi mà đến.
Đỗ Linh Tĩnh: “……”
Trong lòng nàng không khỏi muốn cười, bất quá cũng chỉ là bữa cơm chiều thôi mà.
Song hắn đã từ tay Sùng Bình tiếp lấy ngọn đèn. Sùng Bình lùi ra, trong Tụ Thạch đình cao cao, chỉ còn lại hắn cùng nàng, và làn mưa mỏng bay ngoài đình.
“Nương tử, thỉnh.”
Nàng ngồi xuống, hắn cũng theo đó ngồi một bên.
Hắn thật sự bày ra dáng vẻ mở tiệc chiêu đãi, tự tay gắp món, rót rượu, gió nhẹ thổi làm màn lụa lay động, dài như tơ buông xuống. Hắn nâng chén kính nàng một ly, rồi lại yên lặng nhai nuốt, giữ đúng phép tắc ăn không nói.
Tư thái trang trọng ấy khiến Đỗ Linh Tĩnh cũng phải kinh ngạc.
Một bữa cơm kết thúc, đêm càng sâu. Người hầu dọn mâm bát xuống, lại mang áo choàng đến.
Ngoài đình, mưa rơi càng dày đặc.
Đỗ Linh Tĩnh đứng dậy nhìn, thấy vọng lâu hoàng thành ở xa xa sáng đèn rực rỡ, ánh lửa hắt lên màn mưa mỏng như tơ.
Hắn khẽ giọng hỏi: “Đêm nay… có giống đêm nàng gả vào phủ không?”
Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngẩn ngơ. Tính ra, từ ngày nàng nhập phủ, đã hơn một tháng.
Nàng gật đầu. Hắn liền khoác áo choàng, quấn chặt lấy nàng: “Hai chúng ta rồi sẽ còn có vô số đêm như vậy.”
Đỗ Linh Tĩnh ngoái nhìn, nơi xa vọng lại tiếng chuông chùa thanh thoát giữa ngõ viện. Đột nhiên, hắn cúi xuống ôm lấy nàng.
“Đừng để dính mưa.”
Lời vừa dứt, hắn khẽ dặn Sùng Bình bung dù, rồi bế nàng rời Tụ Thạch đình, giữa màn mưa phùn nhè nhẹ, một đường ôm nàng quay về.
Dọc đường, tôi tớ nối tiếp giơ đèn soi sáng, hễ hắn ôm nàng đi ngang, đều khom lưng cúi thấp né qua.
Mãi cho đến khi về tới chính viện, bước vào chính phòng, ngay cả Sùng Bình cũng khép cửa, lặng lẽ lui xa.
Trong nội thất, hương hợp hoan ma ma điểm từ chạng vạng, giờ phút này đã nồng nàn, phảng phất dính cả vào màn lụa.
Đỗ Linh Tĩnh mới hít hai hơi, thân thể đã mơ hồ nóng lên.
Hắn đặt nàng xuống sập, gỡ áo choàng, trán khẽ chạm trán nàng. Lần này hắn không vội hôn, chỉ dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ nơi chóp mũi nàng.
Động tác dịu dàng, khiến tim nàng đập gấp mấy nhịp. Sau đó hắn mới khẽ đặt một cái hôn nhẹ như cánh bướm lên khóe môi, rồi ngừng lại trong chốc lát.
Không có cuồng nhiệt tấn công, cũng chẳng vội vàng chiếm đoạt, chỉ như con thuyền nhỏ neo lại giữa sóng lặng.
Đôi tai nàng dần nóng lên. Hắn nhận ra, khẽ cười, ôm nàng lên, vén màn lụa tầng tầng, bước tới mép giường.
Ngoài cửa sổ, mưa đêm rơi dày, tí tách đọng trên mái hiên, từng hạt mưa lăn xuống.
Trong phòng, hương thơm chín nồng.
Hắn dập hết các ngọn đèn, chỉ chừa lại một trản nhỏ nơi mép giường. Ánh sáng yếu ớt lay động, soi rọi thân hình hắn thêm cao lớn, rắn rỏi.
Áo gấm vừa cởi, hắn tiện tay vắt lên giá áo gỗ lê. Rồi ngồi ở mép giường thoát ủng. Tầng áo đơn bạc mỏng manh trượt xuống, để lộ bờ vai rộng và tấm lưng chắc và những mảng sẹo cũ ngang dọc. Nhưng đường cong lại vô cùng rắn rỏi, từ vai lưng xuống đến eo hẹp, rồi biến mất nơi thắt lưng.
Hương nồng trong không khí càng khiến thân nhiệt nơi người nàng dâng cao thêm.
Nàng vội thu mắt, cúi nhìn chính mình, cũng đưa tay nhẹ tháo đai lưng.
Mới cởi được nửa chừng, bàn tay đã bị hắn giữ lại.
Hắn cúi xuống, trầm giọng: “Để ta.”
Đỗ Linh Tĩnh chớp mắt, thấy hắn làm rất quen thuộc.
Mấy ngày nay, đêm nào hắn cũng ôm nàng vào giấc ngủ, vẫn luôn kiên nhẫn. Ban đầu nàng căng cứng, khó mà buông lỏng, nhưng ngày qua ngày, đến hôm nay, tay hắn quen thuộc tháo dải nút thắt, nàng cũng không còn bài xích, để mặc hắn giúp mình trút y phục.
Lớp trung y vừa tuột khỏi vai, ánh đèn mờ hắt sáng nơi ngực trắng ngần, điểm hồng mềm mại ẩn hiện dưới xiêm mỏng, phập phồng theo hơi thở.
Nam nhân hô hấp nặng nề.
Ngoài cửa sổ, dãy chuối tây từ Giang Nam đưa về mỗi ngày đều có người chăm dưỡng. Dù tiết thu lạnh buốt nơi kinh thành, lá chuối vẫn xanh biếc xoè cánh.
Mưa rơi tí tách trên tán lá, giọt nước lăn xuống khe lá rộng.
Nàng bị hắn ôm, thân thể dần được đặt vào chăn gấm. Tim nàng đập gấp, như từng giọt mưa rơi lộc cộc trên lá chuối, theo nhịp mưa dồn dập mà thình thịch gõ vang.
Ánh mắt hắn trượt qua thân thể nàng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt. Nàng khẽ nghiêng đầu tránh né, hắn thuận thế cúi xuống, môi chạm bên tai.
Cảm giác tê dại lan rộng, khiến nàng run lên. Hắn nâng chân nàng, bàn tay to lớn phủ trọn lấy bắp đùi mềm mại, ôm gọn trong lòng bàn tay.
Ngoài kia, mưa rơi rào rạt, bỗng có tiếng phập phồng như thứ gì đổ nghiêng, vang lên đột ngột.
Đỗ Linh Tĩnh giật mình, thân thể căng cứng.
Hai lần trước, đều là như thế.
Hắn cũng nhận ra.
Nhưng lần này, hắn không dừng lại.
Bàn tay hắn ch*m r** v**t v*, nhẹ nhàng n*n b*p, vẽ vòng trên da thịt nàng, thong thả, không gấp gáp.
Có chỗ ngứa ngáy.
Bàn tay thô ráp mang vết chai của hắn lại nhẹ ấn vài cái, cọ xát mỏng manh, khiến nàng mơ hồ mềm ra.
Cơ thể chậm rãi thả lỏng, bên ngoài mưa cũng dường như ngớt bớt.
Tựa hồ có chim sẻ ẩn dưới lá chuối tây, thấy mưa dịu lại thì kêu “pi pi” hai tiếng.
Đỗ Linh Tĩnh chậm rãi hít vào, rồi lại thở ra. Hắn theo đó từng bước tiến sâu hơn.
Lòng bàn tay nóng rực của hắn càng mạnh mẽ, khiến nàng tựa như rơi vào ngày hè oi bức, mưa sắp trút xuống mà chưa thể, ẩm ướt khó nhẫn.
Nàng hô hấp gấp gáp, sống lưng vô thức căng thẳng.
Hắn cũng thở dồn dập, nhưng vẫn kiềm chế, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, thủ pháp trầm ổn mà khống chế cực độ.
Đôi mắt nàng chớp liên hồi, ánh lệ mỏng dâng lên. Và rồi, tựa như cơn mưa cuối cùng cũng rơi, vài giọt tí tách tràn xuống khe nứt oi nồng.
Nàng cắn môi, không dám bật tiếng.
Hắn khẽ cười, tiếng cười trầm thấp.
Đỗ Linh Tĩnh ngẩng nhìn, bắt gặp ý cười nóng bỏng trong mắt đối phương. Ngay sau đó, tựa thiên thạch nóng rực từ trời cao rơi xuống, phá tan đêm tối, giáng thẳng xuống chốn đáy cốc oi bức.
Nàng hít sâu, toàn thân run lên. Lần này, hắn không cho nàng bất cứ cơ hội chần chừ nào.
Sống lưng nàng căng siết, đau đớn xen lẫn nóng bỏng, từng tấc từng li đều căng tràn, trước đây chưa từng có cảm giác nào như vậy, ào ạt dồn đến.
Nàng không kìm được hé miệng.
Hắn cũng rối loạn hô hấp, nhưng vẫn ép xuống, kiềm chế không để mình sơ sẩy.
Ngoài cửa sổ, mưa lại rơi nặng hạt, chẳng dừng, trái lại càng thêm dồn dập.
Những giọt nước được thả xuống, dằng dai, quấn quýt, giống như hắn vậy.
Cảm giác c*ng tr**ng đến mức toàn thân nàng run rẩy, mồ hôi rịn khắp người.
Hắn ôm chặt nàng, trấn an, dìu dắt nàng từng chút một để thích ứng.
Nhưng nàng vẫn muốn né tránh, bản năng trốn chạy.
Giờ phút này, hắn còn cho nàng thoát sao?
Hắn dứt khoát xâm nhập hẳn, nâng nàng lên, ép nàng kề sát, buộc nàng tiếp nhận trọn vẹn.
“Tuyền Tuyền…”
Nàng khe khẽ kêu.
Chuối tây vốn sinh từ phương Nam, liệu có chịu nổi gió bấc phương Bắc?
Đêm nay gió bắc rít gào, lá chuối lay động trong mưa.
Mưa dần tạnh, Đỗ Linh Tĩnh mệt mỏi kiệt sức, được hắn ôm ghì trong chăn gấm, dựa vào vai mà chợp mắt.
Lục Thận Như ngả người tựa lưng vào đầu giường khắc hoa, để nàng yên nghỉ trong lòng.
Hắn khẽ hôn lên gò má ửng hồng của nàng, ngắm nàng nhắm mắt, mệt nhoài mà vẫn thanh tú, ý hôn càng thêm nồng.
Ngoài kia, mưa đã dứt, gió lại dồn dập.
Ngọn đèn nhỏ nơi mép giường cháy đến tàn bấc, chỉ còn một đốm lửa lay lắt, rồi vụt tắt.
Ngoài cửa sổ không trăng, trong phòng không đèn, bóng tối dày đặc, giống hệt năm nào ở Miên Lâu.
Ý nghĩ hắn chợt bay về quá khứ, năm ấy hắn trọng thương, dưỡng bệnh ở lầu các Miên Lâu tối tăm.
Cách ván cửa mỏng, hắn lặng lẽ chịu đựng, còn nàng ngồi trong ánh nắng, an tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng lại vào sâu trong Thư Lâu, tìm đọc cựu tích tổ phụ để lại.
Tựa như mùa hạ năm ấy, nàng vô tình tìm được một cây hồ sáo cũ. Từng học sơ qua sáo, nàng thử thổi mấy lượt, nhưng bất luận thế nào cũng không ra được nhạc điệu.
Thu Lâm khi đó cười trêu: “Cô nương thổi sáo, sao nghe như con lừa kéo xe vậy?”
Nàng đỏ mặt, xấu hổ bỏ chạy sang một bên.
Nhưng nàng lại không cam tâm, bèn lục ra một quyển sách dạy thổi sáo, dựa theo mà thổi đi thổi lại, vẫn chẳng nên hồn.
Hắn ngồi trong bóng tối, chỉ có thể khẽ thở dài: thổi không được thì đừng miễn cưỡng.
Nàng quả thực cũng không cưỡng ép nữa.
Đến cuối hạ, khi thương thế hắn đã đỡ được một nửa, nàng lại bất ngờ tìm thấy trong hồ sáo một phong thư cũ, là tổ phụ nàng cùng bằng hữu khi xưa qua lại.
Trong thư, tổ phụ cảm khái: cả đời đọc nhiều sách, tiếc rằng đi ít đường, chưa từng ra quan trường. Thơ có câu: “Sáo Khương cần gì oán dương liễu, xuân phong không độ Ngọc Môn quan.” Ông cả đời chưa làm quan, cũng chưa nghe tiếng sáo Khương.
Bằng hữu trong thư không ghi rõ tên họ, nhưng nhắc rằng sáo Khương dễ tìm, liền nhờ người ngoài quan ngoại chế một cây, gửi về Thanh Châu tặng tổ phụ nàng.
Nàng phát hiện bức thư này ngay trước ngày giỗ tổ phụ vài hôm. Nghĩ đến đây, nàng muốn lấy sáo ra sửa, để hôm sau đến mộ thổi kính lễ.
Nhưng Thanh Châu lại không có thợ sửa loại sáo này. Nguyễn Cung tìm ba người mà đều bất lực.
Nàng lại nghĩ: nếu tổ phụ nhận sáo, tất nhiên cũng giữ một quyển sách dạy thổi. Quả nhiên, tìm cả đêm trong Thư Lâu, nàng cũng lục ra được.
Chỉ tiếc nàng quen cầm bút chép sách, chẳng quen dùng đao khắc. Vừa thử tu bổ, lưỡi dao sượt qua tay, để lại vết cắt dài, máu tuôn ra ào ạt.
Hắn ngồi trong tầng gác, hít sâu một hơi. Thấy nàng nhíu chặt đôi mày, phụ thân nàng vội sai người mang thuốc cầm máu, song vẫn không ngăn nổi. Hắn lập tức bảo Sùng Bình vào quân doanh lấy dược mới cầm máu được.
Sửa sáo bất thành, nàng đành thở dài nhìn vật cũ, lại đúng ngày giỗ tổ phụ.
Đêm đó, hắn sai Sùng Bình đưa sáo lên gác.
Loại hồ sáo này khác sáo Trung Nguyên, nhưng hắn từng ở biên quan thổi qua nhiều lần, cũng thông hiểu ít nhiều. Không tiện phát ra tiếng lớn, hắn chỉ có thể âm thầm tìm đúng điệu, sửa lại cho tròn.
Hắn ngồi cả đêm. Sáng ra, Sùng Bình kinh hãi: “Gia, thương thế vẫn chưa lành!”
Hắn chỉ cười: “Không sao.”
Rồi đưa sáo cho Sùng Bình, dặn: “Sáng sớm nàng sẽ đến, nhớ đặt lại chỗ cũ.”
Thật ra hắn không mệt, chỉ muốn đợi xem, khi nàng phát hiện cây sáo đã thổi được, gương mặt nàng sẽ ra sao? Còn thở dài nữa chăng?
Nghĩ đến, hắn thấy buồn cười, tựa lưng vào vách, qua khe nhỏ ngắm nàng bên án thư.
Quả nhiên, nửa canh giờ sau, nàng đến. Vẫn váy màu đinh hương, ngón tay quấn dày cộm như bánh chưng, động tác không linh hoạt, nhìn cây sáo, lại thở dài, rồi cầm lên.
Hắn nín thở, chờ nàng thử thổi.
Không ngờ, đúng lúc ấy Nguyễn Cung chạy vào báo tin, trên mặt rạng rỡ.
“Có phải Tam gia đã trở về rồi không?”
Tam gia… mùa hạ này hắn đã nghe nàng nhắc không biết bao lần. Vốn tưởng đây là huynh trưởng trong nhà, sức khỏe suy yếu, xuân sang vào núi dưỡng bệnh, thường gửi thư về cho nàng.
Nguyễn Cung liên tiếp nói: “Tam gia mang lễ vật đến thăm lão gia, cũng muốn gặp cô nương.”
Hắn thấy nụ cười trên mặt nàng càng tươi. Thu Lâm cũng chạy vào reo: “Cô nương mau đi xem đi! Tam gia mang nhiều đồ từ Tưởng gia tới, ai không biết còn tưởng sang nhà chúng ta cầu hôn đó!”
Tưởng gia? Hạ sính?
Hắn thoáng ngẩn ra, rồi từ khe hở thấy nàng mặt thoáng đỏ ửng.
Cả mùa hạ, hắn chưa từng thấy nàng có thần sắc như vậy.
Chưa từng.
Ngay sau đó, nàng buông cây sáo vừa mới tu chỉnh, xoay người vội vã xuống lầu.
“Đi mấy tháng rồi… không biết thân mình có đỡ hơn chưa?”
Váy áo tung bay, nàng chạy về phía người vừa từ trong núi trở về.
Ngoài phòng, gió đêm gào rít.
Miên Lâu đã xa ngàn dặm, chuyện cũ đã vùi chôn mấy năm.
Không còn quan trọng nữa.
Lục Thận Như nghiêng đầu nhìn thê tử trong lòng, kéo chăn gấm phủ kín, khẽ vén mái tóc ướt của nàng.
Chuyện xưa tích cũ, tất cả đã quên đi.
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 29: Đêm dài
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
