Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 34: Chia ra



Người mất tích rốt cuộc là chủ động rời đi, hay đã bị kẻ khác che giấu, quả thật không ai đoán nổi.

Đỗ Linh Tĩnh liền bảo Tưởng Phong Xuyên sang tạm ở Đỗ phủ tại Thành Khánh phường, bởi lẽ cứ nghi kỵ lẫn nhau, với sự việc trước mắt cũng không mang lại ích lợi gì.

Lục Thận Như cũng sai Sùng An lui xuống, rồi dặn dò thêm:

“Bảo Sùng Bình tự mình tới gặp ta.”

Từ Bảo Định về kinh thành không phải gần, khoái mã cũng mất đến hai, ba ngày mới tới nơi.

Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh không khỏi nảy sinh ý muốn tự mình đi đến Bảo Định dò xét, nhưng hiện giờ thân phận nàng đã khác xưa, e rằng vị hầu gia này sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, nàng chỉ vừa nhắc đến, đã nghe hắn nói:

“Nương tử đừng nóng vội. Việc này vốn đã kéo dài mấy tháng, thêm đôi ba ngày cũng chẳng khác là bao. Ta đã hứa với nàng sẽ thay nàng tìm người trở về, tất nhiên sẽ không thất tín.”

Nói rồi, hắn đưa tay nắm lấy tay nàng.

Đỗ Linh Tĩnh nghiêng đầu nhìn, thấy hắn ngồi vững chãi, chân mày anh tuấn nhuốm vẻ kiêu ngạo, mà khi nàng đưa mắt dò xét, môi hắn lại khẽ cong, mỉm cười:

“Đã giao cho phu quân của nàng, còn có điều gì chưa yên tâm?”

Trong chung trà, những lá trà mới nở vòng quanh, xoay xoay mấy vòng, rồi chậm rãi lắng xuống đáy, dán lên thành chén.

Đỗ Linh Tĩnh không phải không tin, chỉ là không ngờ hắn lại nói chắc nịch như thế.

Chuyện này vốn dĩ rắc rối, chẳng biết đã vướng mắc bao nhiêu thế lực bên trong. Tìm người khắp nơi, bấy lâu nay vẫn bặt vô âm tín, đủ biết gian nan nhường nào.

Vậy mà hắn lại hứa chắc như đinh đóng cột, thì phải hao tốn bao nhiêu sức lực mới có thể biến điều hứa ấy thành sự thực?

Kỳ thực, không cần phải vậy.

Nàng chậm rãi ngẩng mắt, từ vạt áo hắn nhìn lên đến tận đôi mắt thâm trầm.

Nàng định nói: hiện giờ mục đích của hắn và nàng còn trùng nhau, đều muốn tìm ra phất đảng để công kích Thiệu thị, nàng tất nhiên không ngăn trở, thậm chí còn mang ơn. Nhưng nếu về sau, khi lợi ích không còn đồng nhất, thì cũng chẳng cần cưỡng cầu. Đến khi ấy, nàng sẽ tự tìm cách.

Chỉ là, lời còn chưa thốt ra, Dư phụ tá đã vội vã vào báo có việc gấp cần gặp hầu gia.

Đỗ Linh Tĩnh không tiện chậm trễ chính sự, đành để hắn ra ngoài, còn mình thì lặng lẽ ngồi trước án thư mà trầm ngẫm.

*

Ngoại viện

Khi nghe Dư phụ tá nhắc đến, Lục Thận Như cau mày: vẫn là chuyện hai vị tiểu thiếu gia Vinh Xương Bá phủ đ·ánh c·hết người.
“Trước hãy đè xuống, sau này lại bàn.”

Ai ngờ Dư phụ tá lộ vẻ khó xử:

“Chỉ là, hầu gia... Vừa rồi người Vinh Xương Bá phủ lại đến nữa. Chuyện này e rằng khó mà ém nhẹm, bởi có liên quan đến những người mất tích ở Bảo Định.”

Liên quan đến nhóm phất đảng mất tích kia sao?

Mày Lục Thận Như chau chặt hơn, trầm giọng:

“Nói rõ.”

Dư phụ tá bèn thưa: Hai vị tiểu gia Vinh Xương Bá vốn xưa nay kiêu ngạo, ngang ngược, lần ấy sau khi uống rượu đã gây xung đột với người ta.

Đối phương lại là một gia đình hương thân ở Bắc Trực Lệ, mấy ngày trước vừa một hơi sinh ra hai tú tài, cả nhà mở tiệc mừng, vui đến quên trời đất, say khướt chẳng phân phải trái.

Lời qua tiếng lại, từ việc nhỏ sinh tranh chấp, chẳng ai chịu nhường, mắng chửi lẫn nhau. Gia đình kia vốn có tú tài miệng lưỡi lợi hại, lời lẽ bén như dao, khiến hai vị tiểu gia Vinh Xương Bá bị chọc giận, trong cơn tức tối liền vung đao thọc chết cả hai tú tài.

Máu nhuộm tiệc rượu, sự đã đến nước ấy, hai vị tiểu gia hoặc là không động thủ, đã động thủ thì giết sạch, thế là ngay cả bốn người còn lại trong tiệc cũng bị diệt khẩu.

Nhưng chuyện lớn như vậy, giấy sao che nổi lửa? Gia quyến của tú tài e sợ cả nhà bị diệt vong, nên tất cả đều lẩn trốn. Khi tin lan tới, Vinh Xương Bá phu nhân lập tức ngất lịm, sau đó vội vã tìm khắp nơi, muốn dùng bạc vàng để đè xuống. Nhưng gia quyến nhà kia đã biệt tăm.

Trước đó, người Vinh Xương Bá phủ đến cầu viện, chẳng dám kinh động Bá gia đang mang binh ngoài quan ngoại, chỉ có thể tìm đến hầu phủ xin giúp đỡ, nhờ hầu phủ thay mặt tìm người. Khi ấy, Dư phụ tá đã thay Lục hầu nhận lời.

Thế nhưng lần này, người Vinh Xương Bá phủ lại hấp tấp chạy tới…

Thiệu gia quả nhiên đã tung tin. Người đứng ra không phải Thiệu Bá Cử, mà là đại bá của hắn, Thiệu Tuân. Dư phụ tá thấp giọng thưa:

“Thiệu gia đã đem thân thích của cả nhà bị diệt khẩu kia giấu đi. Bọn họ muốn cùng hầu gia đổi người, chính là lấy tung tích của phất đảng mất tích ở Bảo Định để trao đổi.”

Lông mày Lục Thận Như càng lúc càng nặng, khẽ nhắm mắt lại.

Quả nhiên, Thiệu Tuân cũng suy đoán giống như Tưởng Phong Xuyên, đều cho rằng phất đảng nằm trong tay mình.

Mím môi không nói, gió lạnh đầu đông thổi hun hút, quấn lấy ống tay áo hắn, dội lên cả mặt đất. Hắn trầm mặc bước vào thư phòng.

Thiệu Tuân cùng Thiệu Bá Cử, tuy bề ngoài thúc cháu một lòng, nhưng nếu tội ác của Bá Cử toàn bộ bị phơi bày, thì cả Thiệu gia cũng khó thoát liên đới.

Giờ đây hắn vừa nhận được tin từ Lục Lang của Tưởng gia, Thiệu Tuân liền cho rằng hắn đã nắm được tung tích phất đảng, thậm chí người đã bị hắn giam kín.

Cho nên, Thiệu Tuân muốn dùng hai đứa con nghiệt súc của Vinh Xương Bá phủ để đổi lấy phất đảng.

Thiệu gia sẽ che giấu chuyện hai tiểu công tử kia giết người diệt khẩu, còn hắn thì lấy chứng cớ phạm tội của Thiệu Bá Cử đổi cho Thiệu gia.

Còn việc Thiệu Tuân xử trí đứa cháu kia thế nào, ắt là chuyện nội bộ của Thiệu tộc.

Mà hắn, ngược lại, cũng có thể mượn việc này để chế ngự Vinh Xương Bá phủ, nhất là lúc Vinh Xương Bá đang thống lĩnh Vĩnh Định quân ở ngoài quan ngoại, lòng không thể xao động.

Thật là một cuộc “mua bán hời”!

Lục Thận Như chợt đưa tay đẩy mạnh cửa thư phòng.

“Ầm!”

Tiếng cửa nặng nề vang dội, luồng khí uất hận từ trong phòng ùa ra, quất vào rèm cửa, khiến rèm rung lạch cạch.

Dư phụ tá thoáng rùng mình, dè dặt nhìn lên hầu gia.

“Bá phu nhân thậm chí muốn tự mình đến cầu hầu gia, là thuộc hạ chặn lại. Trương tử của bá phu nhân đã tử trận ở biên quan, thật vất vả sau đó mới sinh được một cặp song sinh, sủng ái quá mức, mới khiến chúng gây ra họa lớn. Giờ phu nhân cũng hối hận không kịp, nhưng chuyện này lộ ra, thì hai vị tiểu gia kia chín phần mười khó thoát tội tử. Vinh Xương Bá phủ, ngay cả đan thư thiết khoán, cũng e rằng khó mà giữ nổi...”

Vinh Xương Bá phủ nhiều năm theo Lục thị chinh chiến. Trưởng tử của Bá phu nhân vào năm Hoằng Khải thứ mười bốn, từng cùng một nửa tướng lĩnh Lục thị xông pha trận mạc ngoài quan ngoại, cuối cùng bị Thát Đát chém đầu, đầu bị treo lên giáo mà khiêu khích. Vinh Xương Bá nghe tin, thổ huyết hôn mê suốt mười mấy ngày.

Từ đó, Vinh Xương Bá càng hận thấu xương Thát Đát, dẫn binh càng thêm anh dũng. Sau khi Lục Thận Như hồi kinh, quân ở biên ải hầu như do Vinh Xương Bá một tay chống giữ nửa giang sơn.

Lại thêm Lục thị cùng Vinh Xương Bá phủ Dương thị vốn là thế giao thông gia. Nhị thẩm nương của Lục Thận Như chính là em gái ruột của Vinh Xương Bá, hai vị tiểu gia kia cũng là cháu gọi bằng cô.

Sự tình đã đến mức này, không còn là điều Dư phụ tá có thể định đoạt.

Huống hồ, trong tay hầu gia hiện vẫn chưa bắt được phất đảng, còn đang ráo riết tìm kiếm. Nếu mai sau tìm thấy, hầu gia có thật sự đem họ ra trao đổi không?

Phất đảng cùng chứng cớ phạm tội của Thiệu Bá Cử một khi rơi vào tay Thiệu Tuân, e rằng khó giữ nổi mạng sống.

Ngoài kia, gió đông rít gào, trời u ám nặng trĩu, mùi tuyết phảng phất trong không khí, chỉ chờ gió ngừng là tuyết sẽ đổ.

Dư phụ tá chờ đợi hầu gia quyết đoán.

Nam nhân lặng lẽ rất lâu, rốt cuộc trầm giọng, giọng nói nặng tựa ngọn núi ép xuống:

“Trước cứ gác lại. Không nhận lời.”

Dư phụ tá cúi đầu lĩnh mệnh:

“Vâng.”

Buổi tối, hắn hồi chính viện muộn hơn thường lệ, thấy thê tử đã ngồi bên mép giường, dưới ánh đèn leo lét cầm sách đọc.

Nói là đọc sách, nhưng nhìn kỹ lại, nàng chỉ lật đi lật lại một tờ, mãi cũng không quá nổi một trang. Ngay cả khi hắn bước vào phòng, nàng cũng không hề phát giác.

Nam nhân cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống bên giường, thấy nàng trong tay vẫn cứ bóp chặt một trang sách, ngón tay vô thức miết đến nhàu cả giấy. Hắn dứt khoát đưa tay rút quyển thư khỏi tay nàng.

“Hầu gia...” Nàng giật mình khẽ gọi.

Hắn nhướng mày, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng: “Nương tử đây là đọc sách, hay chỉ ôm sách mà ngẩn người? Còn không bằng nghỉ ngơi một chút cho mắt bớt mỏi.”

Nàng chỉ nhẹ “Ừ” một tiếng.

Lục Thận Như nhìn sắc mặt nàng vẫn tự nhiên, liền nắm lấy cánh tay mềm mại. “Đừng nghĩ ngợi nữa, giao hết cho ta là được. Mau ngủ đi.”

Ngày mai hắn còn phải nhập triều từ sáng sớm, dạo này chiến báo biên quan dồn dập, hắn cũng chẳng thể như mấy ngày trước mà thong thả ở lại, nói với thê tử bên gối: “Ngày mai ta chưa chắc có thể từ trong cung trở về. Nhưng nàng phải ăn uống cho tử tế, đừng lén bỏ bữa nữa.”

Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, lại khẽ “Ừ” một tiếng.

Đợi đến lúc trời chưa sáng rõ, hắn đã dậy vào cung lâm triều. Nàng không hề buồn ngủ, thỉnh thoảng đứng lên đi lại, nghĩ tới nghĩ lui, rồi rẽ đường sang Thành Khánh phường, đến Đỗ phủ một chuyến.

Lục Lang thấy nàng đến, vội vàng sai bếp dọn cơm, hết nhắc muốn bánh bao rau, lại nói đến một chén canh nóng, nghĩ một hồi rồi bật cười: “Nếu không, để ta tự mình xuống bếp, làm cho tẩu tử vài món nhỏ?”

Đỗ Linh Tĩnh không nhịn được cười thành tiếng.

Lục Lang quả thật có chút tài nấu nướng. Ngày trước Tam Lang thuốc men tổn hại tì vị, cơm nước gì cũng khó nuốt, hắn liền một mình lo liệu, ngày ba bữa dốc lòng nấu nướng cho Tam Lang.

Đỗ Linh Tĩnh cười: “Đây vốn là nhà ta, thế mà ngươi còn ra dáng chủ nhân hơn cả ta.”

Lục Lang thản nhiên: “Không quan trọng. Mấu chốt là, nếu tẩu tử ăn sáng không được, để Tam ca biết thì lại trách phạt ta.”

Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngẩn ra. Nàng vốn muốn nói, Tam Lang chẳng bao giờ vì chuyện nhỏ nhặt mà giáo huấn ai. Nhưng bất giác nhớ lại đêm qua, có người đã dặn đi dặn lại nàng, chớ được bỏ bữa...

Ý nghĩ lướt qua, nàng để mặc Lục Lang lo liệu, còn mình bước vào thư phòng của phụ thân, lật giở vài trang cũ.

Một lát sau, bếp bưng cơm lên, nhưng Lục Lang lại không cùng nàng dùng bữa. Nàng cũng không hỏi, chỉ ngồi đọc mấy phong thư cũ của phụ thân, trong đó có nhắc tới vài vị bằng hữu, giờ đây đều nằm trong danh sách mất tích ở Bảo Định.

Một vị là Hồng đại nhân, từng là thuộc hạ đắc lực của phụ thân khi còn làm quan bên ngoài. Sau này phụ thân vào nội các, cũng kéo ông ta cùng lên. Hồng đại nhân vốn là người nghiêm túc, khác hẳn Liêu tiên sinh hay mang kẹo bánh cho nàng khi còn nhỏ. Mỗi lần gặp, ông chỉ hỏi nàng việc học, câu hỏi nghiêm ngặt chẳng khác nào khảo hạch con em sĩ tộc. May mắn là nàng còn có thể đáp được, ông mới vuốt râu mỉm cười: “Tĩnh Nương cần phải tiếp tục học, không được lười.”

Nàng nào dám trái lời, luôn răm rắp vâng dạ. Sau này, hễ tâm tư nàng xao lãng đôi chút khi đọc sách, trong đầu lại hiện bóng dáng Hồng tiên sinh nghiêm khắc, khiến nàng càng thêm chuyên cần.

Thế mà sau khi phụ thân qua đời, Hồng tiên sinh liền cáo quan về quê, từ đó biệt tăm, chẳng ngờ nay cũng có tên trong danh sách mất tích.

Ngoài Hồng tiên sinh, còn có Phùng đại nhân. Ông tuổi tác lớn hơn phụ thân nhiều, nhưng được coi là tri kỷ. Lần này mất tích ở Bảo Định, chính là tôn tử của ông.

Đỗ Linh Tĩnh vẫn còn nhớ, đã từng gặp qua thiếu niên ấy. Tôn tử của Phùng gia nhỏ hơn nàng bốn tuổi, mỗi lần gặp, nàng đều lấy chút đồ ăn cho cậu bé. Thiếu niên luôn thẹn thùng, chỉ biết nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tĩnh Nương tỷ...”

Biết bao gương mặt thân quen, những người từng ít nhiều giao tình với nàng. Thế mà giờ phút này, đều không rõ tung tích.

Rốt cuộc, họ đang ở đâu?

Nàng chỉ qua loa dùng cơm sáng, rồi ngồi lại thư phòng phụ thân, lật xem thư tín, bút ký hồi lâu. Ngay lúc này, Lục Lang bỗng vội vã đi vào, sắc mặt không hề tốt.

Đỗ Linh Tĩnh nhíu mày: “Ngươi ngồi xuống đã, thương thế còn chưa lành. Có việc thì từ từ nói.”

Nhưng Lục Lang cau mày, cười lạnh: “Việc này không thể chậm. Hôm qua ta từ hầu phủ ra, đúng lúc gặp phụ tá của Vinh Xương Bá phủ đang nói chuyện với Dư phụ tá bên cạnh hầu gia. Thấy họ dáng vẻ khẩn trương, ta để tâm nghe ngóng đôi câu.”

Hắn nói, hôm qua đã biết được tin: hai vị tiểu gia của Vinh Xương Bá phủ e rằng phạm vào trọng tội. Hắn lại bỏ ra một số tiền lớn, sai người đi dò xét, quả nhiên có kết quả.

Vừa rồi, người ấy đã trở về báo tin. Lục Lang nhìn thẳng Đỗ Linh Tĩnh, ánh mắt sáng quắc:

“Tẩu tử đoán xem? Vinh Xương Bá phủ mắc phải trọng tội, mà Thiệu gia lại nắm trong tay nhân chứng. Bọn họ muốn dùng chuyện này ép Lục hầu đổi người.”

Hắn đem hết thảy tin tức đã tốn tiền tìm về, kể lại tường tận cho nàng nghe.

“... Hiện tại, hầu phủ cùng bá phủ đều chưa có động tĩnh, không rõ rốt cuộc sẽ định liệu thế nào. Chẳng lẽ mọi người phất đảng thật sự đang ở trong tay Lục hầu?”

Nếu đúng là như vậy, thì chẳng phải vừa khéo ứng với suy đoán của hắn sao?

Trong thư phòng, than lửa đã tàn, chỉ còn chút tàn khói bị hơi lạnh dần dần áp chế.

Đỗ Linh Tĩnh trong lòng gợn sóng, mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.

Nếu quả thật người đã bị hắn tìm được, lại còn giấu kín, thì bất kể là Sùng An, hay chính hắn, đều đã diễn đến mức hoàn hảo, không hề để lộ nửa điểm sơ hở.

Nàng khó tưởng tượng nổi, có người có thể đem lời dối trá nói ra trơn tru như thế, tựa hồ vốn là lẽ thường. Lòng dạ sâu như vực thẳm, thật khiến người ta lạnh sống lưng.

Thế nhưng, nàng nhớ rõ hôm ấy, chính mình là từ miệng Lục Lang biết được vị trí, rồi báo lại cho hắn. Khi đó, nàng còn muốn để Nguyễn Cung đi cùng Sùng Bình, nhưng hắn lại chỉ cười, nói: “Nguyễn quản sự mà đi, thì bên cạnh nàng chẳng còn ai thân cận. Huống hồ Nguyễn Cung cũng bận việc.”

Cho nên, chỉ có Sùng Bình là suất lĩnh nhân thủ mà đi trước.

Ánh mắt Lục Lang lúc này sắc bén, giọng trầm nặng: “Nếu thật sự bị hắn giấu đi, mà giờ lại đem ra đổi với Thiệu thị, thì mọi người rơi vào tay bọn họ, chẳng khác nào cầm chắc cái chết.”

Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh dấy lên một trận hỗn loạn. Nhưng nàng hít sâu một hơi, rồi chậm rãi lắc đầu:

“Không đâu. Nếu quả là như vậy, hắn đã sớm nói thẳng với ta, rằng người vốn dĩ đã bị Thiệu Bá Cử bắt đi từ trước. Như thế chẳng phải vừa khéo tiện lợi cho hắn sao? Đợi đến khi hắn đổi người cùng Thiệu thị, cũng chẳng lộ ra kẽ hở nào.”

Nhưng Lục Lang lại không đồng ý, khẽ lắc đầu:

“Không thể nói vậy. Thiệu thị b·ắt c·óc người Vinh Xương Bá phủ để ép Lục hầu trao đổi, đó là chuyện mới xảy ra hai ngày nay. Hắn hoàn toàn có thể trước đó đã giấu người, chỉ là còn chưa nghĩ ra nên xử trí thế nào, thì vừa khéo Thiệu thị đưa ra việc trao đổi này.”

Đỗ Linh Tĩnh lặng im, khẽ thở dài: “Hắn thật sự có tất yếu phải làm thế sao?”

Trong mắt Lục Lang, tất nhiên là có. Nhưng với Đỗ Linh Tĩnh, nàng lại mơ hồ cảm thấy, hắn không lừa dối nàng trong việc này.

Sùng Bình hẳn là thực sự không tìm được tung tích người của phất đảng.

Thế nhưng, bất kể có tìm được hay không, thì giờ đây sự tình cũng đã khác hẳn trước.

Nàng chợt nhớ lại mấy ngày gần đây, từng nghe người trong hầu phủ nói chuyện.

Vĩnh Định hầu phủ và Vinh Xương Bá phủ quả thực giao hảo thân cận. Hắn lại vô cùng kính trọng vị goá phụ nhị thẩm nương, mỗi tháng đều sai người đưa lễ vấn an, thậm chí còn cố ý thỉnh thím về kinh ở một thời gian.

Đỗ Linh Tĩnh bất giác hồi tưởng, ngày hôm sau sau đại hôn, nàng theo hắn đi từ đường Lục thị. Khi ấy hắn đứng trước một vị bài vị đồng thế hệ, khẽ thì thầm vài câu, rồi mới lui ra ngoài.

Lục gia nhị phu nhân năm xưa dưới gối từng có một nhi tử, chỉ kém Lục Thận Như một tuổi. Hai huynh đệ cùng nhau lớn lên, cảm tình như hình với bóng. Nhưng về sau, vị nhị gia kia lại đột ngột b·ỏ m·ạng bất ngờ, nhị phu nhân từ đó không còn con nối dõi, chỉ đành quay về Vinh Xương Bá phủ, nương nhờ vào thôn trang hồi môn mà sống qua ngày...

Ngay lúc ấy, Lục Lang bỗng cất giọng:

“Cho dù trước mắt người chưa ở trong tay hắn, thì về sau nếu hắn tìm được, chưa chắc đã không đem đổi cho Vinh Xương Bá phủ cùng Thiệu thị. Hoặc là...” Hắn ngừng lại, nhìn nàng chăm chú, “...hắn có thể vì nể mặt tẩu tử mà từ bỏ Vinh Xương Bá phủ?”

Đỗ Linh Tĩnh cúi mắt, khóe môi chợt khẽ cười, nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa chua chát:

“Ta đâu có lớn lao đến mức ấy mà mong người khác nể mặt.”

Sự tình đến nước này, nàng cùng hắn rõ ràng đã chẳng thể cùng nhau đồng hành vì lợi ích chung nữa.

Nếu vậy, chi bằng để nàng chủ động bước ra, phân định rõ ràng, hơn là ngồi đợi bị dồn vào thế khó xử.

Dựa vào người khác, mong kẻ khác có thể vì mình mà xoay chuyển cục diện, đó nào phải kế lâu dài?

Những người ấy đều là thân tình máu mủ, bạn hữu thâm giao của nàng. Bỏ mặc cho người khác định đoạt, há chẳng phải tự phó mặc số phận?

Rốt cuộc, nàng vẫn phải tự mình đứng ra đối diện.

Đỗ Linh Tĩnh hít một hơi thật sâu:

“Người ấy, chúng ta cần chính mình đi tìm.”

Vừa nghe nàng nói, Lục Lang lập tức đáp:

“Ta sẽ theo tẩu tử cùng đi.”

Nhưng trên người hắn thương tích chưa khỏi, tuy không đã đỡ hơn nhiều so với lần hắn bị đuổi giết khi đi báo tin, song thân thể vẫn còn suy yếu. Đỗ Linh Tĩnh bèn ngăn lại:

“Ngươi hãy tĩnh dưỡng cho tốt đã.”

Lục Lang lại cười khẽ:

“Có gì đâu? Từ nhỏ ta vốn mạng lớn, mãi cũng không chết được. Huống chi việc này hệ trọng, ta mà không ra mặt cứu người, Tam ca biết được hẳn sẽ trách mắng ta.”

Đỗ Linh Tĩnh bất lực nhìn hắn, mà hắn chỉ nở nụ cười, nét tươi tắn lộ rõ trong đôi mắt, tựa như vết thương trên người hắn chưa từng tồn tại.

“Tẩu tử, hay là chúng ta dùng trúc diệp gieo quẻ, hỏi thử Tam ca xem chuyến này có thuận lợi hay không?”

Đỗ Linh Tĩnh vốn không thạo xem quẻ, nhưng vẫn thấy hắn lấy ra mấy mảnh trúc diệp, thả xuống.

Trúc diệp bay lượn theo gió, rồi có một mảnh xoay tròn, cuối cùng lại rơi đúng vào tay Đỗ Linh Tĩnh.

Nàng sững sờ, ngay cả Lục Lang cũng lặng đi. Sau một hồi mới thấp giọng:

“Tam ca... hẳn là nhớ tới tẩu tử.”

Đỗ Linh Tĩnh bỗng thấy hốc mắt ươn ướt.

Lục Lang cúi nhìn kỹ quẻ tượng, khẽ mỉm cười:

“Là quẻ Tế.”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ hỏi:

“Đã là quẻ Tế? Không phải nghĩa là sơ cát chung loạn sao?” (ban đầu tốt, nhưng giữa đường sẽ gặp loạn)

Lục Lang gật đầu:

“Đúng vậy. Nhưng nước lửa ký tế, vốn vẫn thuộc quẻ cát. Chỉ cần cẩn thận dè chừng, thì cuối cùng chưa chắc sinh loạn.” (“Nước Lửa Ký Tế” là một trong 64 quẻ của Kinh Dịch, thường mang ý nghĩa công việc đã hoàn tất, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, là quẻ cát lành.)

Nói đoạn, khóe môi hắn hơi cong lên:

“Chúng ta hẳn có thể tìm được người.”

Ánh mắt hắn lại dừng trên khuôn mặt Đỗ Linh Tĩnh, như muốn nói rõ rằng, đó chính là ý chỉ của Tam ca.

Đỗ Linh Tĩnh cũng bất giác mỉm cười. Dù có phải Tam Lang thật sự ngầm ứng ý hay không, thì quẻ hiện cát tường vẫn là điềm lành.

Trong lòng nàng khẽ ổn định. Thấy bên ngoài trời hẵng còn chưa quá muộn, nàng lập tức sai Nguyễn Cung điểm người.

Nhưng cho dù có đem toàn bộ nhân thủ ở Thành Khánh phường đi theo, thì để lùng sục trong núi rừng hoang dã, số ấy vẫn còn quá ít ỏi.

Đỗ Linh Tĩnh trầm ngâm một lát, rồi dặn Thu Lâm:

“Cầm bạc đi, không cần tới Bảo Định. Hãy lấy tiền thuê tiêu cục, chạy chân, thậm chí là mãng hán. Tất cả đều phái vào núi lục soát cho ta.”

Tưởng Phong Xuyên nghe vậy liền gật đầu, khen ngợi:

“Người đi càng nhiều càng tốt. Nước càng khuấy đục thì càng an toàn, sẽ không để cho một nhà nào độc chiếm mà tìm được bọn họ. Tẩu tử thật sự thông tuệ.”

Thu Lâm cùng Nguyễn Cung nghe vậy đều cười. Thu Lâm phụ họa:

“Lục gia mới phát hiện ra sao?”

Thanh niên tuấn mỹ mỉm cười, khóe môi nhuốm ý trêu chọc:

“Là ta biết muộn, tẩu tử chớ trách.”

Đỗ Linh Tĩnh chẳng buồn tranh luận, chỉ lặng lẽ sắp xếp. Nàng điều nhân thủ rời kinh, mà vị hầu gia kia còn bị vướng bận trong cung, tạm thời chưa thể ra ngoài ngay.

Xưa nay hắn vẫn an bài thị vệ kề cận bên nàng. Nhưng nay nàng muốn rời kinh tìm người, mang theo thị vệ hầu phủ lại thành bất tiện.

Vì thế nàng gọi bốn thị vệ tới, phân phó:

“Lần này ra kinh là việc riêng của ta. Các ngươi hãy trở về hầu phủ, thuận tiện thay ta báo tin cho hầu gia. Giúp ta tạ ơn hầu gia đã nhiều lần tương trợ. Các ngươi không cần đi theo ta nữa.”

Không ngờ bốn người kia đều không chịu, kiên quyết nói:

“Phu nhân, chúng thuộc hạ vốn do hầu gia đặc biệt chọn ra để hộ vệ phu nhân bên người. Sao có thể bỏ phu nhân một mình mà quay về?”

Họ chỉ xin để lại một người báo tin cho hầu gia, còn ba người nhất quyết ở lại.

Đỗ Linh Tĩnh chưa kịp đáp, thì sau lưng đã vang lên một tiếng hừ lạnh:

“Biết thì gọi là hộ vệ, không biết còn tưởng là giám thị. Một tấc cũng không rời!”

Lời này vừa thốt ra, bốn gương mặt hộ vệ liền biến sắc xanh trắng, luống cuống giải thích:

“Hầu gia tuyệt đối không có ý giám thị phu nhân!”

Lục Lang cười nhạt:

“Nếu vậy, phu nhân đã lệnh các ngươi hồi phủ, sao các ngươi không đi? Không nghe lệnh, há có khác gì là giám thị?”

Bốn thị vệ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đỗ Linh Tĩnh vội vã ngăn hắn, khẽ nói:

“Được rồi, đừng nói bóng gió nữa. Ta sẽ viết thư, nhờ các ngươi mang đến cho hầu gia. Trong thư ta sẽ giải thích rõ ràng chuyện ta rời kinh, để hầu gia khỏi lo lắng.”

Thế rồi nàng vào thư phòng, viết một phong thư. Lại dặn:

“Hầu gia hiện giờ ở trong cung, tất có đại sự. Đợi hắn hồi phủ rồi giao thư cũng không muộn.”

Bốn thị vệ tuy khó xử, cuối cùng vẫn đành nghe lệnh mà lui đi.

Người vừa rời, Đỗ Linh Tĩnh lập tức dẫn theo Nguyễn Cung, Thu Lâm cùng một nhóm, ra khỏi kinh thành, men theo đường nam, thẳng hướng Bảo Định.

*

Trong khi đó, chiến sự Liêu Đông nổi lên. Tuy chỉ là quy mô nhỏ, nhưng lại có dấu hiệu hợp tác cùng Thát Đát ở phía tây.

Đêm ấy Lục Thận Như ở lại trong cung. Sáng hôm sau lâm triều, xong lại bị Hoàng thượng lưu tại Ngự Thư Phòng nghị sự suốt hai canh giờ.

Trong lúc nghị bàn, Đậu các lão bỗng nhắc:

“Nghe nói Vinh Xương Bá phủ có con cháu không giữ phép tắc, chẳng biết có ảnh hưởng tới tâm trạng Vinh Xương bá ngoài quan ải đang cầm binh hay không?”

Nếu Vinh Xương bá vì thế mà phân tâm, chiến cục Liêu Đông ắt có biến động.

Hoàng thượng hỏi rõ, Đậu các lão lại không giải thích tường tận. Trong lòng Lục Thận Như khẽ hừ lạnh, rồi lui ra ngoài, lập tức sai người chuyển lời cho Dư phụ tá:

“Ổn định Vinh Xương Bá phủ. Nhưng không được động tới bá phu nhân.”

Sùng An mau chóng đi truyền lời. Khi quay lại, thấy hầu gia cuối cùng cũng thoát khỏi chuyện nghị bàn, đang đi ra khỏi cung.
Hắn ta vội tiến lên nghênh đón.

Chưa kịp mở miệng, Lục Thận Như đã hỏi:

“Phu nhân mấy ngày nay ở nhà thế nào?” Vừa bước nhanh xuống bậc thang, hắn vừa sửa lại ống tay áo bị gió lạnh thổi bay, thấp giọng lẩm bẩm, “Nàng chắc lại suy nghĩ quá nhiều, quên ăn cơm rồi chứ?”

Nghĩ đến hôm trước, chỉ một cuốn sách mà nàng có thể thức suốt cả đêm, hắn càng thêm lo lắng.

Sùng An chớp mắt, hạ giọng đáp:

“Phu nhân... không ở nhà.”

Lục Thận Như nhíu mày, bước chân càng nhanh, thẳng hướng cửa cung ra ngoài.

“Đi Thành Khánh phường?”

Trong bụng hắn đoán, có lẽ nàng đến thư phòng cũ của phụ thân, tìm đọc lại vài mảnh giấy tàn.

Nhưng Sùng An lại khẽ lắc đầu, giọng càng nhỏ:

“Hầu gia... phu nhân đã rời kinh.”

Lục Thận Như khựng lại, sải bước chợt dừng.

Sùng An vội vàng lấy từ ngực ra một phong thư, cung kính dâng lên:

“Phu nhân để lại cho ngài.”

Hắn đón lấy, nhìn thấy rõ ràng nét chữ mềm mại quen thuộc của nàng.

Hắn không mở ngay, chỉ lạnh giọng hỏi:

“Là thư hôm qua, sao đến tận hôm nay mới giao?”

Sùng An vội vàng đáp, đúng theo lời nàng dặn:

“Phu nhân nói, sợ làm lỡ đại sự của ngài, nên dặn chờ hầu gia hồi phủ hẵng giao.”

“Sợ làm lỡ đại sự... chờ ta hồi phủ không muộn...”

Trong ánh gió lạnh thấu xương, nam nhân chậm rãi mở thư. Tay áo đỏ thẫm phấp phới, hàng chữ mềm mại hiện ra:

Hầu gia dung bẩm.

…… Bạn cũ khó bỏ, hầu gia trước sau đã nhiều lần ra tay giúp đỡ, Đỗ Linh Tĩnh cảm kích vô cùng. Nay tình thế biến chuyển, không dám lại vì việc riêng mà làm phiền hầu gia.

Người ta sẽ tự đi tìm. Nếu thuận lợi trở về, sẽ đích thân bẩm báo. Nếu chẳng may giữa đường không thể hồi kinh, thì toàn bộ khế đất Đông, Tây lộ ở Thành Khánh phường Đỗ phủ, xin hầu gia nhận cho.

Đọc đến đây, khóe môi nam nhân chợt cong lên, bật cười thành tiếng mà chính hắn cũng không rõ vì sao.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...