Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 40: Như thế nào?



Lục Thận Như đi rồi, Thu Lâm cùng Ngải Diệp vội vàng thấm nước mát cho Đỗ Linh Tĩnh hạ nhiệt.

Ban đầu còn tưởng chỉ là cảm mạo thông thường, uống chút thuốc trị cảm, đến xế chiều có lẽ sẽ bớt. Khi Sùng An phát giác nàng có điểm khác thường, đến hỏi, Đỗ Linh Tĩnh còn cố gắng gượng nói không có việc gì.

Nhưng đến lúc hoàng hôn, toàn thân nàng thiêu nóng hừng hực, đầu óc choáng váng, mơ hồ muốn hôn mê, ngay cả nói chuyện cũng không còn khí lực. Xương Bồ hoảng hốt, chạy như bay đi thỉnh đại phu.

Đến đây, nàng rốt cuộc cũng không thể gạt được Sùng An nữa.

Sùng An nhìn phu nhân sắc mặt trắng bệch, tim gan run rẩy, lo sợ nói: “Phu nhân chẳng phải đã sốt từ sáng sớm rồi sao? Sao không cùng hầu gia nói một tiếng?”

Nếu hầu gia biết, phu nhân đã phát bệnh từ trước khi hắn lên đường, lại còn cố giấu giếm…

Đỗ Linh Tĩnh khẽ lắc đầu, cố gắng nói: “Hầu gia thân mang trọng sự, lên đường vốn chẳng dễ dàng. Chớ nên báo vội, nếu đến ngày mai còn chưa lui sốt, khi ấy hẵng báo cũng chưa muộn.”

Lời vừa thốt ra, thanh âm nàng đã khàn đặc, yếu ớt đến mức gần như không thành tiếng.

Sùng An sắc mặt khó coi, nhưng thấy phu nhân mở miệng gian nan, cũng chỉ có thể vội vã gật đầu cho qua.

Nhưng trong lòng hắn ta nghĩ khác: đến tận chiều nay mới phát hiện phu nhân có dị trạng, vốn đã là chậm trễ. Nếu còn chờ đến mai, e rằng nếu phu nhân sốt cao không lui, thì bản thân hắn ta cũng chẳng còn mặt mũi ở lại hầu phủ nữa.

Thấy phu nhân không còn sức lo nghĩ, hắn ta liền bước ra ngoài, lập tức phái người đuổi theo hầu gia để bẩm báo.

*

Lúc này, Lục Thận Như vừa đi một vòng đến Tử Kinh Quan, tra xét Thiên hộ sở thủ ngự nơi đây.

Dù trong quân kỷ luật nghiêm minh, hình phạt cũng trọng, nhưng mỗi năm vẫn luôn có kẻ tham lam, dám cắt xén quân lương và áo bông.

Hắn đã hạ lệnh trước đó, nếu lần này còn tra được tướng lãnh dám biết rõ mà vẫn phạm, tất sẽ lấy làm gương, giết gà dọa khỉ, tuyệt không dung tha.

Chỉ là khi hắn vừa vòng qua Tử Kinh Quan, lại nghe nói hôm qua Thiên hộ nơi đây vừa mới bổ sung đủ số lương thảo thiếu hụt.

Lục Thận Như nghe vậy, chỉ khẽ “À” một tiếng, trong giọng mang vài phần tiếc nuối.

Đám thị vệ theo hầu đều âm thầm thở phào, chỉ sợ vị Thiên hộ kia còn chẳng hay biết chính mình vừa thoát khỏi một kiếp. Nếu chậm thêm một ngày, e rằng ngay cả năm nay có thể an ổn ăn Tết hay không cũng khó mà nói.

Không đột tra được gì, Lục hầu cũng không lưu lại, thậm chí không cần báo cho tướng lãnh Thiên hộ sở, chỉ lặng yên không một tiếng động mà rời đi.

Từ Tử Kinh Quan, một đường thẳng tới đông bắc, xa xa đã có thể trông thấy kinh thành.

Lục Thận Như trên đường thuận lợi, thỉnh thoảng có tin tức dâng đến.

Hắn hỏi thăm sự tình Vinh Xương Bá phủ. Dư phụ tá lưu lại kinh thành tâu rằng: bá phu nhân đều y theo hầu gia phân phó mà làm, hai vị tiểu gia hiện tại đã bị đích thân bá phu nhân đưa đến Đại Lý Tự giam giữ.

“Hoàng thượng đã lệnh Đại Lý Tự điều tra, trước mắt chưa nói xử trí thế nào.”

Nếu khoan dung, cũng chỉ có thể nói giết người thì đền mạng. Nếu nghiêm trị, tuy bá phủ chưa đến mức toàn gia tru diệt, nhưng liên lụy khó tránh, bản thân Vinh Xương Bá cũng khó thoát tội trị gia bất nghiêm.

Lục Thận Như mấy ngày nay không ở kinh, dư phụ tá lại bẩm: “Đậu các lão cùng đám Thiệu gia biết sự tình của Thiệu Bá Cử đã bại lộ, liền nhân cơ hội đem việc bá phủ ra huyên náo, dồn ép Hoàng thượng phải nghiêm trị. Bất quá, chiến sự Liêu Đông đang cần bá gia trấn thủ bên đó, nên nhiều khả năng Hoàng thượng sẽ trì hoãn, đợi chiến sự yên ắng mới xử lý. Ý chỉ có vẻ là như vậy.”

Lục Thận Như gật đầu. Hắn đã đưa tin cho Vinh Xương Bá: trưởng tử chết trận, hai ấu tử lại phạm trọng tội, may mắn dưới gối còn có con thứ xuất thân thứ thất, cũng xem như dũng mãnh thiện chiến. Sau này ông ta sẽ trọng dụng vị này, chỉ cần giữ được bá phủ, tất sẽ dốc sức nâng đỡ con thứ lập tước.

Song Vinh Xương Bá tuổi đã cao, Lục Thận Như mấy ngày gần đây cũng cân nhắc: “Sau việc này, điều bá gia hồi Tây An tọa trấn, để con thứ tiếp tục ở Ninh Hạ rèn luyện.”

Dư phụ tá nói: “Hầu gia, vị Dương nhị gia kia tuổi trẻ, sợ khó gánh vác một mình.”

“Ta tự biết.” Lục Thận Như đáp, “Điều thêm thế tử của Trung Khánh Bá từ Thiểm Tây Hành Đô Tư đến Ninh Hạ, cùng nhau trấn giữ.”

Thấy hắn tuy rời kinh nhưng mọi việc đâu ra đấy, an bài chu toàn, các phụ tá đều thở phào.

“Hầu gia an trí như vậy là hợp lẽ. Bằng không, nếu biên quan có sơ xuất, triều đình tất lại lấy cớ công kích.”

Nam nhân nhàn nhạt cười: “Đã thấy nhiều, còn trách làm gì. Ngày mai sớm vẫn phải thượng triều.”

Lời vừa dứt, một phụ tá bỗng nhớ: “Hầu gia có lẽ chưa rõ, sáng nay Hoàng thượng thấy nhiều quan viên bị bệnh, ngay cả Đậu các lão cũng không thể nhập triều. Nói gần đây cảm mạo lan rộng, dứt khoát ban cho nghỉ triều năm ngày.”

Hoàng thượng vốn long thể yếu, sợ nhất lây bệnh, nên gặp tình huống thế này tất sẽ cho nghỉ triều mấy ngày.

Lục Thận Như hơi kinh ngạc: “Ngay cả Đậu các lão cũng bệnh sao?”

Một phụ tá khác cười: “Đậu các lão quanh năm lo sợ nơm nớp như đi trên băng mỏng, đổ bệnh cũng chẳng lạ.”

Trong sảnh không ít người nghe vậy đều mỉm cười.

Tiên đế thuở cuối đời muốn đề bạt các lão thần, lúc ấy Đậu các lão đã ngoài năm mươi, vốn hợp tuổi nhập các. Không ngờ tiên đế lại một tay đưa Đỗ Trí Lễ mới ba mươi sáu tuổi vào.

Hoằng Khải năm mười lăm, Đỗ các lão ba mươi sáu tuổi nhập các. Đến ba năm sau, Đậu các lão năm mươi sáu tuổi mới được bổ sung, nay đã quá lục tuần.

Ông ta vốn chủ trương ủng hộ Ung Vương, đối nghịch với Tuệ Vương cùng Lục thị, nhiều năm đấu đá kịch liệt, khó chơi vô cùng.

Hầu gia cũng là bị ông ta rèn giũa bao phen, tuổi còn trẻ mà đã thành thục thâm trầm.

Tôn tiên sinh, vị phụ tá có tuổi tác lớn nhất cảm thán: “Đáng tiếc thủ phụ nay là Đậu các lão. Nếu năm đó vẫn là Đỗ các lão, hẳn tốt biết mấy.”

Nghe vậy, mọi người đều trầm mặc, không khỏi nghĩ tới.

Sau khi hầu gia thành hôn, Đỗ các lão, phụ thân của phu nhân, cũng sẽ trở thành nhạc phụ của hầu gia.

Nếu Đỗ các lão còn tại thế, cục diện hôm nay hẳn đã khác.

Lục Thận Như xuất thần hồi lâu, mới nhàn nhạt nói: “Chuyện cũ không thể truy.”

Rồi hắn hỏi thêm đôi việc, giải tán chư phụ tá.

*

Đã nhiều ngày không thượng triều, hắn lại nghĩ đến nương tử nơi Bảo Định, nhớ tới tin tức bệnh khí lan tràn phương Bắc, càng thêm lo lắng.

Sai người dâng trà, uống cạn một chén, hắn liền kêu Sùng Bình: “Hồi Bảo Định.”

Không ngờ hầu gia vừa đi, tin báo của Sùng An đã kịp tới. Người đưa tin đến hầu phủ trống không, chỉ có thể thầm than: hầu gia cùng phu nhân quả nhiên tâm ý tương thông, như có linh cảm mà trở về trước một bước.

Trên đường hồi trình, hắn ghé quán trà ven đường nghỉ tạm, liền thấy một bà lão ôm tráp hoa trâm ra bán…

Đáng tiếc người đi ngang qua phần lớn đều là nam nhân, chỉ có hai vị ni cô, mái tóc đen đã sớm cạo sạch, càng không thể mang hoa trâm này.

Bà lão tuổi đã cao, e cũng bởi gia cảnh bần hàn nên mới bày hàng ra bán. Thấy một đóa cũng chẳng bán được, không khỏi thất vọng, khẽ thở dài:

“Các vị khách quan, lão bà tử già yếu chẳng đi xa được, nhưng hoa trâm này tuyệt chẳng kém, các ngài dù không cài được, cũng có thể mua về tặng cho nương tử trong nhà, coi như một niềm vui?”

Bà hết sức khuyên mời, song một bọn nam nhân lại đều cười rộ. Có kẻ bảo mình còn chưa cưới được nương tử, có kẻ bảo đường xa chẳng tiện mang về, lại có kẻ nói hoa trâm này quá tươi trẻ, nương tử nhà mình tuổi đã xế chiều, đâu hợp mà cài.

Lục Thận Như chợt liếc nhìn tráp hoa kia.

Không biết có phải hoa rực rỡ đã bị chọn đi, trong tráp chỉ còn những đóa phấn bạch non mềm, kiểu như mấy loại đào hoa, hạnh hoa, lê hoa, không rực rỡ diễm lệ, nhưng dạt dào xuân ý, nhu nhã thanh tân.

Hắn bất giác nhớ đến hôm nàng chịu hạ mình nhận lỗi, hồng tụ thêm hương, thân mặc làn váy hồng nhạt, ngoài khoác áo bạc chỉ trắng, thoạt nhìn như cánh bướm nhỏ ẩn trong hoa đào, hoa lê.
Hắn mở miệng: “Một tráp này, ta lấy hết.”

Bà lão “A” khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn rõ vị quý nhân trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, quanh thân tỏa ra khí thế hiển quý, liền đoán phu nhân nhà hắn hẳn cũng đang độ tuổi cài hoa.

Sùng Bình lập tức lấy ra một thỏi bạc, không cần bà thối lại, bà lão mừng rỡ vô cùng, liên tục nói: “Phu nhân nhà ngài nếu biết ngài từng khắc từng khắc đều nhớ thương nàng, tất không biết là vui mừng đến chừng nào.”

Thật là thế ư?

Lục Thận Như cũng chẳng dám chắc. Nhưng lời thuận tai, ai lại chẳng muốn nghe?

Ngay sau đó, hắn quay sang, bảo Sùng Bình lại đưa thêm một thỏi bạc.

Trong quán trà, mọi người đều sững sờ kinh ngạc.

Nam nhân chỉ cúi mắt nhìn tráp hoa tràn đầy, muôn sắc hoa trâm.

Chỉ cần nàng đừng lại đem từng chuyện nhỏ đều ghi khắc trong lòng, từng việc từng việc tách bạch, khách khí đến mức chẳng giống phu thê trong nhân gian, thì với hắn, ấy đã là mỹ mãn.

Hắn quay người, phân phó hạ nhân: “Báo lại với phòng may thêu trong phủ, dựa theo đúng những sắc hoa này, may cho phu nhân mỗi màu vài bộ xiêm y.”

Vào đông vẫn mang theo sắc xuân bên mình.

Đã gả cho hắn, cũng chớ mãi khoác lên mình những bộ y phục xưa cũ trầm nặng hoặc quá mức thuần tịnh.

*

Đỗ Linh Tĩnh phát sốt liền hai ngày, cuối cùng cũng dần dần hạ nhiệt.

Nàng hỏi Sùng An: “Có truyền tin cho hầu gia chưa? Ta đã sắp khỏe rồi.”

Sùng An còn ậm ừ chưa kịp trả lời, thì Hỗ nhị nương tử Hỗ Đình Quân đã đến thăm.

Lúc trước, Đỗ Linh Tĩnh nghe nói Hồng đại nhân cùng Liêu tiên sinh cũng lâm bệnh, vốn muốn đến thăm, nhưng bệnh tình nàng khi ấy còn nặng, chẳng thể đi được. Nay vừa mới khá lên, Đình Quân liền khuyên nhủ: “Ngươi hãy nghỉ thêm hai ngày, chớ vội. Để ta thay ngươi đi, lại còn tiện mang thuốc tặng các tiên sinh, ngồi trò chuyện cùng họ mấy câu.”

Lúc này trở về, Đỗ Linh Tĩnh cũng không gấp gáp hỏi đến Sùng An nữa, chỉ quay sang hỏi Đình Quân: “Các tiên sinh thế nào rồi?”

Hỗ Đình Quân đáp: “Liêu tiên sinh bệnh có phần nặng, Hồng đại nhân thì sắp khỏi. May mắn hai người ở chung một chỗ, khi ta đến, trong phòng còn có vài vị bằng hữu, cùng nhau uống trà, trò chuyện cũng vui vẻ.”

“Xem ra quả nhiên tâm tình thảnh thơi hơn rồi?” Đỗ Linh Tĩnh khẽ cười.

Đình Quân gật đầu: “Lẽ nào không phải. Cục diện của Thiệu Bá Cử đã định, đại gia đều chuyển nguy thành an, chính là lúc thảnh thơi yên tâm. Bất quá, trong khi trò chuyện, ta lại nghe các tiên sinh nhắc đến một vị nhân vật năm xưa đã mất tích đã lâu.”

Nàng ấy dừng một chút, rồi nhìn thẳng Đỗ Linh Tĩnh: “Là Sở mục tiên sinh.”

Sở mục tiên sinh vốn là phụ tá của phụ thân nàng thuở trước. Khi phụ thân về quê giữ đạo hiếu, các phụ tá phần nhiều đều tản đi, chỉ riêng một mình Sở mục vẫn trung thành đi theo. Sau đó phụ thân trở lại kinh thành phục chức, chẳng ngờ gặp phải lũ lớn bất ngờ, dẫn theo người hầu cùng cận thần, tính cả nhi tử của Văn bá cùng cha của Nguyễn Cung, và cả Sở tiên sinh, tất cả đều táng thân trong nước dữ.

Ngày ấy, nàng nghe tin chạy đến, chỉ thấy thi thể phụ thân được vớt lên... Còn xác Sở tiên sinh, rốt cuộc lại chẳng tìm được.

Sở tiên sinh không vợ không con, khi ấy nàng còn từng ở phụ cận tìm kiếm suốt một thời gian, song vẫn bặt vô âm tín.

Nàng kinh ngạc hỏi: “Các tiên sinh thế nào lại nhắc đến Sở tiên sinh?”

Sống không thấy người, chết không thấy xác, lúc ban đầu còn từng nghĩ có thể truy vấn từ ông ấy về chuyện lũ dữ. Nhưng đã nhiều năm chẳng có tin tức, mọi người đành buông tay, chẳng còn giữ lấy một tia hi vọng.

Đình Quân nói tiếp: “Chỉ bởi vì có người từng ở Bắc Trực Lệ nhìn thấy một người trông rất giống Sở tiên sinh.”

“A...” Đỗ Linh Tĩnh sững sờ, “Thật là ông ấy sao?”

“Không rõ,” Đình Quân lắc đầu, “Liêu tiên sinh nghe hai người bằng hữu nói vậy, bèn đi tìm, nhưng vẫn chẳng thấy tung tích.”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ thở dài: “Trên đời này, người tương tự nhau cũng chẳng ít, đâu phải ai cũng được như chúng ta, có thể may mắn sống sót.”

Nói rồi, nàng lại trầm mặc.

Nếu Sở tiên sinh quả thật còn sống, nàng thực muốn hỏi, vì sao ngày ấy phụ thân lại đi vòng qua ngọn núi kia, rồi ngay lúc ấy gặp phải lũ lớn...

Ánh chiều tà từ xa chiếu rọi, dát lên nhân thân một tầng ấm áp.
Nằm dưỡng bệnh hai ba ngày, cuối cùng Đỗ Linh Tĩnh đã có thể xuống giường, cùng Đình Quân đi dạo mấy bước ngoài cửa.

Nào ngờ vừa đến trước cửa, nơi xa bờ ruộng, đã thấy có người phi ngựa mà đến.

Tiếng vó dồn dập, tựa như dẫm thẳng vào tim, khiến Đỗ Linh Tĩnh không khỏi ngẩng đầu.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt nam nhân kia cũng đã dừng nơi cửa, chạm ngay vào nàng.

Hắn thúc ngựa càng nhanh, trực tiếp hướng về phía nàng.

Hắn thấy rõ, trên người nàng là y phục do ma ma phòng thêu của hầu phủ dốc lòng may: váy mã diện sắc hồng cánh sen, áo ngoài đạm đinh hương, khoác thêm áo choàng lông thỏ trắng thêu hoa tím.

Mà lạ thay, trong số tráp trâm hoa kia, lại có hai đóa đinh hương tinh xảo, đang khẽ rung động.

Nam nhân tung mình xuống ngựa. Nàng không ngờ hắn đột ngột trở về, mắt long lanh ánh sáng, chẳng biết vì nắng chiếu hay do tâm tình dậy sóng, mà tựa hồ sáng lấp lánh.

“Hầu gia?”

Đỗ Linh Tĩnh mở to mắt, trong đáy mắt ánh sáng khẽ dao động, tim nàng không tự chủ mà khẽ đập loạn nhịp.

Lục Thận dường như chỉ dõi theo thê tử của mình, nàng đây là vui mừng nhiều hơn là kinh ngạc?

Nàng từng khi nào nhìn hắn bằng ánh mắt như thế chưa?

Nam nhân lập tức xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía nàng. Chỉ là ánh mắt cũng thoáng liếc sang người đang đứng bên cạnh nàng.

Hắn không thể không bước lướt qua nương tử mình trước, tiến lên hành lễ với người bên cạnh nàng.

“Hỗ Nhị nương tử cũng ở đây, xin đừng đa lễ.”

Đình Quân vốn chẳng ngờ vị hầu gia kia đi rồi lại quay về, vừa đến liền đem ánh mắt trước tiên dừng trên thân một người, sau đó mới khách khí mà cùng nàng ấy chào hỏi.

Lục hầu là nhân vật thế nào, uy danh hiển hách, nàng ấy tự nhiên rõ ràng. Nếu chẳng bởi vì người kia, vị hầu gia nào chịu cùng mình nói một câu khách sáo?

Nàng ấy vội vã hoàn lễ: “Chỉ là đến bồi Tĩnh Nương nói chuyện.”

Nam nhân liền nhắc đến việc lúc trước nghe phu quân của Hỗ Đình Quân là Quách Đình muốn vào kinh cầu quan, liền nói: “Nhị nương tử nếu tiến kinh, hãy thường xuyên đến phủ ta, bồi nội tử đàm chuyện.”

“Nội tử.”

Hỗ Đình Quân khẽ đáp, trong lòng lại lặng lẽ liếc nhìn bạn tốt một cái.

Đỗ Linh Tĩnh cũng là lần đầu tiên nghe hắn gọi như thế. Nàng ngẩng mặt nhìn về phía nam nhân, nhớ lại trước kia hắn đều xưng “phu quân”, giờ lại nói “nội tử”.

Hắn đối với nàng quả thực khác biệt nếu so hắn cùng người khác.
Trong lòng nàng mơ hồ nổi lên một cảm giác khác lạ, bất giác nhìn người này thêm một cái.

Nhưng hắn làm sao đã trở lại rồi?

Nam nhân tựa hồ cũng nhận ra ánh mắt của nàng, cúi đầu nhìn lại, chỉ liếc thoáng qua, liền nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Lời này không đầu không đuôi, khiến Đỗ Linh Tĩnh khó hiểu. Vừa rồi hắn còn nét mặt ôn hòa cùng Đình Quân nói chuyện, sao thoáng chốc đã chau mày?

Nàng chưa kịp mở miệng, hắn liền hỏi thẳng: “Thu Lâm, phu nhân có bệnh?”

Thu Lâm lúc này nào còn dám sơ suất, vội vàng đáp: “Hồi hầu gia, phu nhân quả nhiên phong hàn nhập thể, đã cảm mạo mấy ngày.”

“Mấy ngày?”

Nam nhân cau mày nhìn về phía thê tử, không hỏi nàng, mà gọi Sùng An: “Phu nhân nhiễm bệnh, vì sao không báo?”

Sùng An nhất thời ngẩn ra.

Hắn ta rõ ràng đã báo rồi, hầu gia chẳng phải nghe xong mới vội vã trở về hay sao? Vì cớ gì lúc này lại hỏi?

Trong lòng hoang mang, hắn ta ấp úng chẳng nói ra lời.

Không ngờ phu nhân lại thay hắn đáp: “Là ta bảo hắn không cần bẩm. Chỉ chút bệnh vặt mà thôi.”

Song Sùng An thấy rõ hầu gia liếc mắt một cái, liền biết hắn ta đã bị trách tội.

“Phu nhân nói là bệnh vặt?” Giọng hắn thấp trầm, “Nàng cho rằng bệnh vặt thì có thể không cần bẩm sao?”

Lời nói vừa dứt, khí thế đã khiến Sùng An rùng mình, vội quỳ xuống: “Thuộc hạ không dám giấu giếm! Kỳ thật đã truyền tin rồi!”

Đỗ Linh Tĩnh nghe vậy kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy Sùng An cắn răng đem tình hình thực tế nói ra: “Kỳ thật ngay khi hầu gia xuất hành, phu nhân đã nhiễm bệnh, lại sốt cao hai ngày, đều phải nằm giường tĩnh dưỡng.”

Đỗ Linh Tĩnh chỉ thở dài khẽ khàng.

Còn Lục Thận Như nghe rõ ràng xong, ánh mắt dừng trên người thê tử. Thì ra ngày đó nàng bảo hắn cứ đi, nói muốn ở lại ôn chuyện cùng bạn bè, kỳ thật đều là lấy cớ.

Hắn hỏi: “Nương tử là sợ chậm trễ chuyện của ta?”

Đỗ Linh Tĩnh thành thật đáp: “Ta thấy hầu gia thật bận rộn. Một chút cảm mạo này không đáng để hầu gia trì hoãn.”

“À...” Nam nhân trầm giọng, “Có phải bởi vì ta đã giúp nàng một ‘đại ân’, nên nàng càng ngượng ngùng phiền đến ta?”

Đỗ Linh Tĩnh ngẩn người, không hiểu sao hắn lại hỏi thế, nhưng cũng thành thật mở miệng.

Lục Thận Như nhìn thẳng vào mắt nàng, nghe được lời nàng đều xuất phát từ tâm khảm.

“Xác thật ta đã thiếu hầu gia quá nhiều, nếu lại lấy việc nhỏ nhặt mà quấy rầy, quả thật khó lòng yên ổn.”

“Quấy rầy.”

Nam nhân nhắc lại hai chữ, trong lòng khẽ động.

Nàng luôn dùng từ như thế. Trước kia chưa thành thân, Tưởng Trúc Tu chính là “gia phu” của nàng, còn hắn, thành hôn đã lâu, vẫn chỉ là “hầu gia”.

Tưởng tam để lại cho nàng bao nhiêu bản sách, giá trị sánh nửa tòa miên lâu, nàng cũng thản nhiên nhận hết. Còn hắn, giúp nàng làm chút việc, nàng lại thời khắc ghi tạc trong lòng, giống như mắc nợ chủ nhân, phải từng chút tính toán rạch ròi.

“Nương tử quấy rầy ta nhiều như vậy, như trong lời nàng vừa nói, vậy hai lộ Đông Tây ở Thành Khánh phường có phải quá ít rồi không?”

Lời hắn khiến Đỗ Linh Tĩnh ngẩn ra một thoáng.

Ngay cả Hỗ Đình Quân ở bên cạnh nghe vậy cũng sững người.

Lúc trước Tĩnh Nương đã từng kể với nàng, Lục hầu gia thay mặt nàng lấy lại dinh thự của Đỗ gia ở Thành Khánh phường, lại còn giúp nàng mở rộng thêm lộ phía Đông.

Nàng nói Quy Lâm lâu thì cũng thôi đi, rốt cuộc đây cũng là địa sản của Lục phủ. Nhưng chuyện dinh thự ở Thành Khánh phường và mở rộng thêm kia lại vô cùng quý giá, đến lúc cấp bách, chỉ có thể đem toàn bộ sản nghiệp giao hết cho hắn, coi như chút tâm ý thiển bạc báo đáp thịnh tình quan tâm của hắn.

Khi đó nàng ấy đã cảm thấy sự “quan tâm” của Tĩnh Nương có chút kỳ lạ, giờ phút này nghe vị hầu gia kia nhắc tới, quả nhiên đúng như nàng ấy nghĩ.

Đỗ Linh Tĩnh ngơ ngác, không hiểu hắn rốt cuộc muốn gì: “Kia, hầu gia muốn gì?”

“Miên lâu, ngươi bỏ được chăng?”

Nàng lặng một thoáng, rồi khẽ đáp: “Hầu gia nếu muốn, cứ việc lấy đi.”

Hỗ Đình Quân nghe xong chỉ biết nhắm mắt.

Lục Thận Như khẽ bật cười trầm thấp.

Đến cả miên lâu nàng cũng có thể đưa cho hắn, nàng thực sự xem hắn là gì? Một chủ nợ cần phải dè chừng cẩn trọng sao?

Đỗ Linh Tĩnh chẳng hiểu hắn cười điều gì, trong lòng lại có chút buồn bã, cũng chẳng rõ cớ vì sao.

Nam nhân vẫn nhìn nàng, rồi quay sang nói với Đình Quân: “Nhị nương tử xem, Tĩnh Nương thật quá khách khí, cùng ta cũng phải tính toán rành mạch như thế.”

Hắn vừa rồi còn tưởng khi nàng nhìn thấy mình, trong mắt là mừng rỡ. Nhưng lúc này nhìn lại, hóa ra chỉ là hắn tự đa tình.

Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại trên vạt áo màu đinh hương của nàng, rồi xoay người: “Ta đi thay y phục, thất lễ không thể tiếp.”

Nói rồi xoay thân bước vào trong, chẳng hề ngoái đầu.

Có ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng hắn, đợi mãi không thấy hắn quay lại, đành im lặng thu hồi.

Đình Quân ở bên nhìn, thấy bạn tốt cúi đầu trầm mặc, sau một lúc lâu, khẽ cười ách giọng: “Xem ra hắn lại nổi giận rồi.”

“Kia, Tĩnh Nương cảm thấy, hầu gia vì sao lại tức giận?”

Đỗ Linh Tĩnh mơ hồ, đáp: “Là trách ta không nói bệnh tình với hắn chăng? Nhưng ta cũng không muốn làm lỡ việc của hắn.”

Đình Quân thấy nàng vẫn chưa hiểu, dáng vẻ rầu rĩ mà lại ngốc nghếch, suýt nữa bật cười.

Trong đầu nàng ấy bỗng nhớ đến Tưởng Giải Nguyên.

Tưởng Giải Nguyên cùng nàng lớn lên, thanh mai trúc mã, tình ý sâu nặng. Lại thêm tính tình ôn nhuận khiêm hòa, mọi việc đều thay nàng suy nghĩ, không cần nàng bận tâm.

Nhưng hầu gia thì khác.

Hắn có nhiều điểm chẳng kém Tưởng Giải Nguyên, thậm chí còn vượt xa, nhưng lại có chỗ hoàn toàn bất đồng.

Đình Quân nhẹ giọng khuyên bạn: “Kỳ thật cũng đơn giản thôi, chỉ xem Tĩnh Nương ngươi có để tâm hay không.”

Nếu nàng thực chẳng màng đến hắn, hầu gia kia dẫu oai phong quyền thế, cũng chẳng có biện pháp gì với nàng.

Nhưng nhìn dáng nàng khẽ cúi mắt, Đình Quân biết rõ, nàng đâu phải là không để tâm.

“Nếu ngươi đã để ý,” nàng cười khẽ, “Vậy thì hãy nghĩ xem, rốt cuộc hắn vì cớ gì mà lại tức giận.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...