Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 41: Một hai phải đi



Đặt chân vào sương phòng, Lục Thận Như nhìn một tráp trâm hoa đầy ắp, ánh mắt rơi xuống cây trâm đinh hương đang cầm nơi tay.

Một chuỗi thật dài, tựa như nhánh hoa nở rộ tháng tư, xếp thành vòng xuyến, vừa khéo hợp với bộ xiêm y sắc đinh hương tím nhạt nàng đang mặc hôm nay. Nếu cài trên tóc, tất nhiên càng thêm vừa vặn.

Nhưng nàng chắc chắn sẽ không muốn.

Lục Thận Như hạ mi, đem trâm hoa đặt lại vào tráp.

Chỉ là vừa buông hoa xuống, ngoài gian truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi.

Nàng đã trở lại.

Bước chân đi đến trước cửa sương phòng, khựng lại.

Nam nhân không lên tiếng, chỉ nghiêng mắt qua khe cửa sổ, nhìn thấy bóng tím nhạt thấp thoáng.

“Hầu gia dùng cơm chưa?”

Giọng nàng từ ngoài cửa vọng vào.

Trong phòng yên tĩnh như trước, chỉ có Sùng Bình đứng hầu bên cạnh cửa, nghe vậy liếc nhìn hầu gia.

Nam nhân ngồi bên án thư, tay đặt trên tráp trâm hoa, môi mím chặt, không đáp.

Hắn không nói, phu nhân vẫn còn đứng ngoài chờ câu trả lời.

Hai người cách nhau một cánh cửa, chẳng trông thấy nhau, nhưng hơi thở trong ngoài lại khiến người ta bức bối.

Sùng Bình bất đắc dĩ, đành thay hầu gia mở miệng: “Phu nhân, hầu gia đã dùng cơm rồi.”

Lời đáp vừa truyền ra, Đỗ Linh Tĩnh khẽ gật đầu. Nhưng nàng chưa chịu đi, lại nhìn về phía khung cửa sổ bị giấy che, dịu giọng hỏi tiếp:

“Hầu gia một đường tuấn mã trở về, tất mệt nhọc. Có muốn uống chút trà không?”

Nàng lại hỏi, tiếng nói so với vừa rồi càng ôn nhu hơn.

Sùng Bình vô thức nhìn hầu gia. Lục Thận Như cũng thoáng khựng người trước giọng điệu dịu dàng ấy.

Song hắn chỉ thấp giọng dặn: “Không được để nàng vào sương phòng.”

Sùng Bình: “......”

Chẳng những không cho nàng pha trà, chẳng cho nàng mài mực, giờ lại đến cả gần gũi cũng cấm?

Sùng Bình đành phải lựa lời: “Phu nhân không cần bận tâm, thuộc hạ đã thay hầu gia pha trà rồi.”

Y chỉ có thể nói thế, tuyệt không thể đem nguyên lời hầu gia lặp lại. Nhưng nếu phu nhân cứ muốn vào, lẽ nào lại dám đuổi nàng ra?

Trong lòng bối rối, y liếc trộm bóng người ngoài sân.

Lục Thận Như cũng nhìn về phía màu tím nhạt ngoài cửa sổ kia.

Hắn chờ nàng lên tiếng thêm một lần, chỉ cần hỏi lại, hắn tất sẽ đáp một câu.

Nhưng nàng chỉ khẽ “à” một tiếng, rồi chậm rãi bỏ đi.

Nam nhân “cạch” một tiếng, đóng nắp tráp hoa lại.

Sùng Bình: “......”

Không gọi nàng vào, cũng chẳng nói lời nào, nhưng để nàng rời đi thế này... mới thật là lạ.

Đỗ Linh Tĩnh thấy hắn quả nhiên đang giận, lần này đến cả mặt cũng chẳng để nàng trông thấy.

Thu Lâm bưng trà gừng nóng dâng lên, nàng uống một ngụm, vừa ấm vừa cay, lòng vẫn nghĩ đến câu Đình Quân đã nói, bất giác lại ngẩn người.

Ngay lúc ấy, Sùng An vội vã đến.

Hắn ta hành lễ, hỏi nàng: “Phu nhân, có thể khởi hành được chưa?”

Đỗ Linh Tĩnh sửng sốt: “Hôm nay sao?”

Hầu gia mới xuống ngựa, chưa qua nửa canh giờ. Dẫu thân thể có mạnh mẽ đến đâu, chẳng lẽ không thể nghỉ lấy nửa ngày?

Nghĩ hắn còn phải bận rộn, nàng liền đáp: “Ngày mai sáng sớm liền đi.”

Sùng An chỉ gật đầu, lĩnh mệnh lui.

Đỗ Linh Tĩnh sức khỏe đã khá hơn, nhưng vẫn còn mệt, thấy người kia vẫn chỉ đóng cửa trong phòng, mãi không ra, nàng liền chợp mắt nghỉ ngơi.

Ai ngờ mới tỉnh dậy, Sùng An lại đến.

Thị vệ trẻ tuổi vẻ mặt có chút cổ quái, tiến lên hành lễ rồi lặp lại câu hỏi: “Phu nhân, có thể khởi hành được chưa?”

Đỗ Linh Tĩnh thoáng nghi hoặc, ngỡ mình vẫn chưa tỉnh hẳn, còn không kịp đáp, Thu Lâm đã xen vào: “An thị vệ ngủ mơ sao? Một canh giờ trước chẳng phải đã đến hỏi qua rồi? Phu nhân cũng đã nói ngày mai đi.”

Ngải Diệp cũng phụ họa, nhưng sắc mặt Sùng An càng thêm kỳ quặc, chỉ chờ nàng trả lời.

Trong sương phòng, vị hầu gia kia vẫn chưa bước ra, ngoài viện chỉ có gió lùa qua, lá rụng bay tán loạn.

Đỗ Linh Tĩnh chợt nghĩ, phải chăng hắn muốn nàng hôm nay cùng khởi hành?

Nếu vậy, cớ sao không nói thẳng, lại chỉ sai Sùng An đến hỏi vòng vo?

Nàng không khỏi hỏi lại: “Vậy nếu ta vẫn nói là ngày mai mới đi thì sao?”

Đỗ Linh Tĩnh hỏi, Sùng An sắc mặt càng thêm khổ, mặt mày nhăn nhúm, thấp giọng thưa:

“Thuộc hạ… sau một canh giờ sẽ lại đến hỏi phu nhân.”

“Sau một canh giờ?” Đỗ Linh Tĩnh chớp mắt, hạ mi mắt xuống: “Hầu gia phân phó ngươi, nếu ta không chịu khởi hành hôm nay, thì cứ mỗi canh giờ lại đến hỏi một lần sao?”

Sùng An mặt mày co rúm như khổ qua, liên tục gật đầu, lại sợ hầu gia biết hắn ta để lộ với phu nhân, không khỏi đảo mắt nhìn quanh.

Cũng may trong viện chẳng có ai.

Nhưng gió thu lạnh quét ngang từng trận từng trận, tựa hồ đều từ cánh cửa sương phòng đóng chặt kia thổi ra, nặng nề hoành hành khắp sân.

Đỗ Linh Tĩnh không biết nên nói gì cho phải.

Hắn rõ ràng muốn nàng hôm nay cùng hắn khởi hành nhưng lại chẳng chịu mở miệng. Một mực phải đưa nàng đi ngay, Nàng nói để mai khởi hành, hắn liền không thuận, cứ sai người cách một canh giờ đến hỏi.

Thế nào cũng phải đợi nàng chính miệng nói ra “hôm nay đi”, hắn mới cam lòng.

Đỗ Linh Tĩnh: “……”

Nếu nàng lại nói không đi, hắn có phải sẽ lại tức giận nữa không?

Lúc này, Thu Lâm rốt cuộc nhịn không được, lẩm bẩm: “Vậy nếu phu nhân mặc kệ, thế nào cũng muốn ngày mai mới đi thì sao?”

Sùng An hoảng hốt, suýt quỳ rạp xuống, vội cầu khẩn: “Thu Lâm tỷ, xin đừng như vậy……”

Thu Lâm che miệng, cố nhịn cười.

Đỗ Linh Tĩnh lại bất giác tưởng tượng, nếu hắn cứ mỗi canh giờ sai người tới hỏi, mà nàng vẫn không chịu đáp ứng, đến mai tất sẽ chồng chất từng lớp từng lớp tức giận… Vậy chẳng phải sẽ phát nộ đến nổ tung?

Trong đầu nàng mơ hồ hiện ra cảnh ao nhỏ sau Miên Lâu, con ếch tức giận phình bụng…

Trên đời này làm gì có ai tính tình quái đản đến vậy?

Nàng vừa muốn bật cười, lại vừa ngại nhìn dáng vẻ khổ sở của Sùng An, đành lấy tay che miệng.

“Phu nhân?” Sùng An vẫn đang chờ câu trả lời.

“Ngươi đi thưa lại với hầu gia.” Đỗ Linh Tĩnh cất giọng.

Sùng An căng thẳng nhìn nàng, chỉ sợ nàng lại không chịu đi, đến mồ hôi tay cũng túa ra.

Ai ngờ lại nghe nàng dịu dàng nói: “Ta đã thu xếp hành lý, sẽ tùy hầu gia khởi hành.”

Lời vừa dứt, Sùng An lập tức thở phào, mừng rỡ như được tha mạng, suýt nữa quỳ xuống hành lễ tạ ân, rồi ba chân bốn cẳng chạy vào sương phòng bẩm báo.

Đỗ Linh Tĩnh khẽ ngẩng nhìn về phía cánh cửa sương phòng.

Cửa sổ vẫn đóng chặt, song trong viện gió như bớt dữ, chỉ còn lại từng trận lặng lẽ phất qua.

Nửa canh giờ sau, mọi sự thu thập đã sẵn sàng, chuẩn bị khởi hành.

Khi ấy, nàng mới thấy nam nhân từ trong sương phòng bước ra. Hắn mặc bộ áo gấm ám văn đen tuyền, dài hơn thường nhật, dây lưng thắt gọn, giày bó chỉnh tề.

Hắn đi đến giữa sân, chợt dừng bước, ánh mắt thoáng liếc về phía nàng, nhưng chỉ rơi xuống nơi vạt áo, rồi thu lại ngay.

Không cùng nàng đối diện, hắn xoay người phân phó tả hữu thị vệ: “Thỉnh phu nhân lên xe.”

Đoạn liền cất bước đi thẳng ra ngoài.

Đỗ Linh Tĩnh chỉ thấy trên đời này chẳng ai có tính tình kỳ quái hơn hắn.

Muốn cười mà lại lắc đầu. Đúng lúc ấy, Hỗ Đình Quân nghe tin chạy tới.

Quái nhân ấy, đối với Đình Quân lại hết mực khách khí, trước cửa còn cùng nàng ấy hàn huyên mấy câu, thấy Đỗ Linh Tĩnh đi ra mới cáo từ, rồi dẫn ngựa đi trước.

Hỗ Đình Quân hiển nhiên chẳng ngờ bọn họ lại sớm khởi hành thế này.

Đỗ Linh Tĩnh đành bất đắc dĩ giải thích: “Hắn một mực đòi đi……”

Đình Quân chả hiểu ra sao là cái “một mực đòi đi” ấy, chỉ cảm thấy vị tân hôn phu Lục hầu cùng phu nhân thật là thú vị đến cực điểm.

Đỗ Linh Tĩnh mặt mày nhuận sắc, kéo tay bạn tốt, nói rằng chỉ cần quá ba ngày nữa, mọi người cũng đều khởi hành vào kinh, đến lúc ấy lại có thể tái ngộ.

“Ngươi cứ yên tâm bồi hầu gia đi trước, nói không chừng đợi đến kinh thành, hầu gia liền hết giận.”

Đỗ Linh Tĩnh lại không cho là vậy.

Lần này hắn nổi giận, tựa hồ so với lần trước còn nặng hơn.

Nhưng rốt cuộc là vì cớ gì mà tức giận, nàng vẫn không thể nào hiểu rõ.

Nàng khẽ thở dài, Đình Quân cong khóe miệng cười: “Đừng thở dài, ngươi chỉ cần suy nghĩ cho kỹ, tất sẽ hiểu được ý tứ của nhân gia.”

Đỗ Linh Tĩnh vừa muốn mở miệng, lại không ngờ phía sau có người đến.

“Lục Lang, Huệ thúc.”

Nàng quay đầu nhìn lại, chẳng hay từ bao giờ phía sau không xa đã có người, mà Lục Thận Như cũng đang dõi mắt trầm ngưng nhìn về phía Tưởng thị Lục Lang kia.

“Sao mới khỏi bệnh được một ngày đã phải đi rồi?” Tưởng Phong Xuyên tiến lên hỏi.

Đỗ Linh Tĩnh ôn tồn đáp: “Hầu gia còn có việc trong người, không tiện ở lâu.”

Ánh mắt hắn thoáng qua người nàng, rồi lướt đến giữa mày nam nhân phía sau.

Hắn không hề e ngại, ngược lại nở nụ cười: “Vậy thì để hầu gia đi trước, không cần mang theo xe ngựa, ngược lại càng đi mau hơn.”

Lời còn chưa dứt, Huệ thúc đã vội kéo tay áo hắn: “Lục gia……”

Tưởng Phong Xuyên chẳng để tâm đến sự ngăn trở, chỉ chuyên chú hỏi thẳng về phía Đỗ Linh Tĩnh: “Tẩu tử thấy thế nào?”

Một lời hỏi ra, mặc kệ là Lục Thận Như, Hỗ Đình Quân, hay Huệ thúc, đều đưa mắt nhìn về nàng.

Trước cửa, gió thổi gấp, bờ ruộng mênh mang trống trải, không có rừng trúc che chắn.

Nhưng người phía sau kia, lần này đã đi rồi lại quay lại, Đỗ Linh Tĩnh biết rõ, hắn là đặc biệt tới đón nàng.

Nàng nhẹ giọng nói, giữa làn gió: “Ta cũng có chút việc cần phải trở về kinh, nên đi trước một bước.”

Lời tán ra trong gió, nàng rốt cuộc đã tự mình đưa ra đáp án.

Nam nhân trên lưng tuấn mã đưa mắt nhìn nàng thêm hai lượt, bên cạnh Tưởng Phong Xuyên cúi đầu, nhạt nhẽo cười một tiếng: “Nguyên lai, tẩu tử quả nhiên muốn đi.”

Lời ấy hàm ý khác thường.

Hỗ Đình Quân bên cạnh âm thầm thắt chặt lòng, quả nhiên thấy thần sắc bạn tốt hơi thoáng sa sầm.

Huệ thúc lại bất chợt lên tiếng: “Lục gia nói sai rồi, phu nhân từ trước đến nay chưa từng gả chồng. Lục gia nếu cứ xưng hô như vậy, ắt khiến người ngoài nói ra nói vào.”

Ông chỉ là hạ nhân, vốn không nên trước mặt mọi người thẳng lời với gia chủ. Nhưng lúc này, lại dám chỉ thẳng vào mặt Tưởng Phong Xuyên mà nói.

Một câu ấy liền cắt đứt thế cục vừa rồi, khiến Tưởng Phong Xuyên thoáng chững lại.

Đúng lúc này, từ phía sau lại có người tới.

Liêu tiên sinh cùng Hồng đại nhân đều đang bệnh, nên kẻ đến đây chính là Phùng gia tiểu đệ Phùng Tường, cùng với Đỗ Trạm Minh do thư viện Bảo Định phái đến.

Mọi người đều là tới tiễn đưa Đỗ Linh Tĩnh. Nhưng Đỗ Trạm Minh vừa liếc mắt đã thấy Lục Thận Như, vội vàng bước nhanh lên hành lễ với vị hầu gia tỷ phu.

Nam nhân nhìn tiểu thê đệ này, sắc mặt lập tức nhu hòa, trước tiên hỏi han vài câu, nghe nói cậu cũng muốn quay lại thư viện, liền dặn dò: “Ngươi hãy đi tạm biệt tỷ tỷ đi.”

Trạm Minh lập tức chạy đến trước mặt Đỗ Linh Tĩnh.

Đỗ Linh Tĩnh đang nói với Phùng Tường: “Ta nhất thời không rảnh hồi Thanh Châu, ngươi khi nào đến ngoại ô kinh thành nhớ ghé Quy Lâm lâu, chúng ta lại cùng nhau luận bàn việc tàng thư.”

Phùng Tường đỏ mặt đáp lời “được”. Trạm Minh chạy đến, cười nói: “Hầu gia cho phép ta cũng đến chào từ biệt cùng tỷ tỷ.”

Một lời kia khiến Đỗ Linh Tĩnh bất giác đưa mắt nhìn về phía hầu gia. Lần này, rốt cuộc nàng thấy hắn không còn né tránh nàng nữa.

Chỉ là thoạt nhìn, thần sắc hắn vẫn có vài phần rầu rĩ, chẳng tỏ ra vui mừng, song khi hắn đưa mắt nhìn đến Trạm Minh, lại thoáng lộ một nụ cười ôn hòa.

“……”

Quả nhiên, hắn vẫn là quen che giấu tính tình quái gở của mình trước mặt người khác. Nhưng lại chỉ biết trút giận về phía nàng.

Sắc trời đã muộn, mọi người không tiện trì hoãn hành trình của hai người, cuối cùng cũng dần dần lui ra, đưa mắt nhìn theo bọn họ khởi hành.

Nam nhân cưỡi ngựa đi trước, phu nhân yên ổn ngồi trong xe ngựa theo sau.

Người tiễn đưa tản đi, duy chỉ Tưởng Phong Xuyên vẫn đứng lặng nơi ấy, đến khi bóng dáng xe ngựa dần dần mất hút, hắn vẫn chưa chịu quay về.

Huệ thúc buồn bã bước đến, còn chưa mở miệng khuyên nhủ, liền nghe hắn thốt lên:

“Huệ thúc thật biết cách khuyên nàng. Hiện giờ, ngay cả hai tiếng ‘tẩu tử’, ta cũng không được phép gọi.”

Lời nói nghe qua tựa chút âm dương quái khí, song giờ phút này, lại như bị gió lạnh thổi thành băng, từng chữ rơi xuống nặng nề.

Tựa như mọi người đều đã đi cả, chỉ còn hắn, mang thương thế chưa lành, bị gió đông quất vào, miệng vết thương đau nhức không ngừng, vẫn cố chấp chẳng chịu quay gót. Huệ thúc thở dài, vừa kéo tay hắn, vừa thay hắn chống chọi cơn gió càn quấy nơi đồng hoang.

“Lục gia đừng chấp niệm không thôi. Cô nương đã gả cho người ta, nàng nay là Lục hầu phu nhân. Chỉ cần nàng sống an ổn, Tam gia dưới suối vàng cũng coi như an lòng.”

“Nhưng ca ta thì sao? Đại phu rõ ràng nói huynh ấy còn có thể gắng gượng một hai năm. Ta vốn tính đưa huynh ấy đi kinh thành dự kỳ thi mùa xuân, cũng kịp mà. Cớ sao đến khi ta trở về, người đã đi rồi?”

Hắn nghẹn giọng nhắc đến Tam ca, rồi lại tự cười nhạt: “Nay nàng có tân phu quân, nàng còn nhớ tới ca ca nữa chăng?”

Huệ thúc vẫn đứng lặng một chỗ, chẳng động đậy nửa phần, chỉ liên tục thở dài: “Đều là lão nô sai, không nên nói cho Lục gia nghe chuyện Tam gia lúc lâm chung. Là lão nô nhiều lời……”

Tưởng Phong Xuyên cười nhạt một tiếng: “Dù ngài không nói, ta sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

Lời càng về sau, giọng hắn càng thấp, như chôn cùng gió lạnh:

“Chỉ là, nàng không hề biết, bởi ca cũng không muốn để nàng biết mà thôi.”

*

Xe ngựa một đường hướng về phương bắc.

Đường bằng phẳng, xe đi nhanh mà vững vàng; nhưng gặp đoạn đường núi gập ghềnh, liền dằn xóc chẳng yên.

Đỗ Linh Tĩnh bệnh mới vừa khỏi, đường núi xóc nảy khiến nàng khó bề chịu đựng.

Vừa mới có chút khó chịu, nam nhân liền lập tức quát cho dừng xe.
Đỗ Linh Tĩnh vén rèm nhìn ra, thấy hắn không mở miệng cùng nàng nói, chỉ chăm chú quan sát sắc mặt nàng.

Đoạn, hắn bảo phu xe Nguyễn Cung xuống, quay đầu gọi người bên cạnh:

“Sùng Bình, ngươi đến đánh xe cho phu nhân.”

Đỗ Linh Tĩnh ngạc nhiên.

Sùng Bình vốn là thị vệ trưởng của hầu phủ, chớ nói trong ngoài phủ, cả trăm thị vệ đều phải nghe y điều khiển, ngay đến những vị tướng lãnh các nơi lúc tiến kinh, trông thấy Sùng Bình cũng khách khí lễ độ, thậm chí so gặp chính quan trên của mình còn cung kính hơn mấy phần.

Đỗ Linh Tĩnh nào đến mức phải để Sùng Bình người có thân phận như thế thay nàng đánh xe?

Nàng không khỏi mở lời: “Nguyễn Cung cũng có thể, không cần làm phiền trưởng thị vệ.”

Ai ngờ một câu ấy vừa dứt, nam nhân lập tức cúi mắt nhìn lại, ánh mắt thâm trầm ép tới.

Chỉ là một câu nói, mà không khí mới còn thong dong phút chốc liền ngưng trệ.

Sùng An nhanh như chớp lẩn đi mất, lần này liền đổi thành ca ca hắn ta bị kẹp giữa hầu gia cùng phu nhân, đương nhiên chẳng muốn gánh chút trách nhiệm nào.

Sùng Bình vẫn là người lanh lợi hơn đệ đệ nhiều, chưa kịp để phu nhân mở lời, đã bước lên trước, ôm quyền nói:

“Phía trước đường núi hiểm trở, Nguyễn quản sự chỉ sợ khó lòng ứng phó. Thuộc hạ thay phu nhân lái xe, chính là vinh hạnh của thuộc hạ.”

Dứt lời, y liền thay Nguyễn Cung xuống, ngồi vững vàng trước càng xe.

Đỗ Linh Tĩnh hiểu rõ, đây bất quá chỉ là Sùng Bình đứng ra giảng hòa. Nàng đã đi qua đoạn đường này, nào có hiểm trở đến vậy. Rõ ràng là người kia lại tái phát cái tính khí “một mực khăng khăng”, nhất quyết bắt Sùng Bình thay nàng đánh xe.

Chỉ thấy Sùng Bình yên ổn ngồi trước xe, mà sắc mặt hắn thì vẫn chưa chịu dịu xuống.

Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh có vài phần bực mình, nhưng rồi lại muốn bật cười, nhất thời cũng quên đi cảm giác xóc nảy khó nhịn vừa rồi.

Quả nhiên Sùng Bình tay nghề hơn hẳn Nguyễn Cung, đoạn đường núi đi xuống hết sức êm thuận. Đến khi xe xuống tới triền núi, phía trước vừa hay có một quán trà nghỉ chân, đoàn người liền dừng lại.

Vào trong quán, Thu Lâm nghe nói nơi này dùng nước suối pha trà, liền tới báo cho phu nhân.

Đỗ Linh Tĩnh cũng thấy hứng thú, chờ tiểu nhị dâng trà, nàng tự tay rót một chén đưa cho Sùng Bình, nhờ Ngải Diệp mang đến.

Nào ngờ Sùng Bình vội vã né tránh: “Phu nhân quá khách khí. Vi phu nhân đánh xe, vốn là bổn phận của thuộc hạ.”

Dẫu là “bổn phận”, thì một chén trà cũng có hề chi đâu?

Thế nhưng người này lại liên tục từ chối, chẳng dám nhận.

Sùng An thì lẩn biến chẳng thấy bóng dáng, cả quán trà thoáng chốc yên lặng, chỉ nghe tiếng lá trà lăn tăn trong nước nóng. Đỗ Linh Tĩnh khẽ đưa mắt nhìn về phía hầu gia, lại thấy hắn vẫn điềm tĩnh thong dong, nhấp trà như không.

Nàng thầm thở dài.

Toàn bộ hầu phủ, tựa hồ đều đồng thanh một hướng: hắn cần gì, liền lập tức có người vì hắn mà dâng lên.

Trong tai chợt nhớ tới lời Sùng Bình vừa nãy, y nói nàng “quá khách khí”. Rồi lại nghĩ đến sáng sớm ở Bảo Định, trước lúc rời đi, hầu gia còn nói với Đình Quân rằng nàng đối với hắn “thật là khách khách khí khí”. Từ ấy về sau, hắn liền chẳng để mắt đến nàng nữa.

Trong quán, hương trà bốc lên dìu dặt, nước suối thấm qua từng lá trà xanh, hương vị lan tỏa, quanh quẩn đầu ngón tay.

Đỗ Linh Tĩnh khẽ cầm chén trà, im lặng trầm ngâm.

Chẳng bao lâu, một chén trà nhỏ đã cạn, đoàn người lại phải tiếp tục lên đường.

Song Đỗ Linh Tĩnh bỗng nhìn hắn liếc mắt, rồi khẽ gọi Nguyễn Cung:

“Ngươi đi, đem tiền trà tính sổ. Nước suối là ta muốn uống, không nên để hầu gia phải tiêu phí.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...