“Đa tạ… phu quân.”
Lục Thận Như vốn định xoay người, thay nàng rót thêm chén nước, còn chưa kịp rời đi, thì câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, tựa hồ men theo ngọn gió mà lướt vào bên tai hắn.
Thanh âm ấy quá đỗi khẽ khàng.
Hắn quay đầu nhìn lại, chẳng rõ là trong phòng oi bức, hay bởi nàng bệnh tình chưa khỏi hẳn, mà trên má nàng đã phiếm lên sắc hồng nhạt.
Hắn thoáng ngẫm, chẳng lẽ sốt đến mơ màng rồi nên mới kêu sai người?
Hắn mím môi, buông chung trà xuống, lại đưa tay tới dò trên trán nàng.
Thấy động tác kia, Đỗ Linh Tĩnh lập tức hiểu được ý tứ, liền né tránh, khẽ nói: “Ta không có sốt.”
Bốn chữ leng keng rơi vào tai hắn, khiến câu “phu quân” khi nãy càng trở nên nóng bỏng, như còn vương ấm bên tai.
“Vậy nàng gọi lại một lần đi.”
Hắn nhìn thẳng nàng, đôi mắt sâu như vực nước.
Đêm tối vắng lặng, ngoài cửa sổ, nơi rặng núi trập trùng chẳng có lấy một tiếng động, chỉ còn hơi thở phập phồng của nàng, hòa cùng nhịp tim đập dồn dập nơi ngực hắn.
Hắn khẽ thấp giọng: “Lại kêu ta một lần.”
Lông mày hắn ép chặt, trong mắt đen ngòm như vực sâu hút lấy hồn phách nàng.
Đỗ Linh Tĩnh hơi thở gấp gáp, khẽ cắn môi, cười mỉm: “Kia, hầu gia đợi đến khi ta sốt cao rồi hẵng nghe.”
Nàng không chịu, hắn tức đến nghiến răng.
Quả thực là chuyên gia giày vò người.
Ngay sau đó, hắn đã đưa tay nắm lấy cánh tay nàng, nhẹ kéo, tay kia lại luồn qua sau tai, men theo đường cổ mảnh mai, ép nàng ngẩng đầu đối diện mình.
Thanh âm hắn trầm thấp, nhưng lại ẩn chứa sự khẩn thiết khó tả: “Chỉ cần… kêu thêm một lần nữa thôi.”
Nàng bị ép gần đến mức khóe môi như chạm lên môi hắn. Câu nói kia nghe trầm nặng, mà lại dường như hàm chứa sự cầu khẩn.
Trong lòng nàng giật thót.
Lời Đình Quân khuyên quả nhiên không sai, hóa ra hai lần hắn tức giận đều là bởi nguyên do ấy?
Bởi nàng không chịu tin hắn, không chịu thật lòng gần gũi, càng không chịu gọi hắn như vị phu quân chân chính?
Chuyện ấy với hắn lại quan trọng đến thế, khiến hắn giận hai lần, lần sau càng trầm trọng hơn lần trước.
Đỗ Linh Tĩnh cảm thấy thật buồn cười, lại thấy hắn quá đỗi kỳ quái, sao trên đời lại có người để tâm đến việc nhỏ nhoi ấy?
Nhưng lực đạo hắn nắm tay nàng ngày một chặt, rõ ràng chẳng cho nàng trốn thoát.
Nàng đành khẽ cắn môi, sau đó khẽ bật cười: “Phu quân.”
Hàng mi nhẹ run, ánh mắt nàng long lanh như nước, mang theo nét cười dịu dàng.
Sự ôn nhu ấy tựa như x**n th**, rót thẳng vào lòng hắn, khiến lồng ngực bấy lâu nặng nề bỗng như được tưới mát.
Trong thoáng chốc, Lục Thận Như lại nhớ tới đêm nàng gả về.
Đêm ấy, mưa lất phất rơi không dứt, tân phòng náo nhiệt, hỉ bà tranh nhau nói lời cát tường. Hắn chỉ khẽ đáp “Nói hay có thưởng”, rồi đưa tay vén khăn voan đỏ. Ai ngờ đối diện là khuôn mặt nàng vương lệ, ánh mắt đạm bạc, không buồn liếc hắn lấy một cái.
Mà nay, nàng gọi hắn là “phu quân”.
Nam nhân hơi cúi đầu, muốn chiếm lấy vị ngọt bên khóe môi nàng. Nhưng môi chưa kịp chạm, nàng đã đưa tay ngăn trước ngực hắn.
Hắn nhướng mắt nhìn, còn nàng khẽ run hàng mi, thì thầm: “Ta còn bệnh, sợ lây bệnh cho chàng.”
Lời vừa dứt, hắn liền khẽ cười: “Chỉ ngần ấy bệnh thôi sao?”
Bệnh còn có phân nhiều ít nữa à?
Đỗ Linh Tĩnh không rõ hắn làm sao lại dám xem thường dịch phong hàn như thế.
Nàng nghiêm túc đưa tay đẩy, dốc sức chống cự, không cho hắn lại gần thêm nửa tấc.
Nàng vốn tưởng mình đã dùng đủ lực, nào ngờ chỉ một cái trở tay, hắn đã bắt trọn lấy, đem cả hai tay nàng giam vào trong lòng bàn tay.
Đỗ Linh Tĩnh còn chưa kịp hít vào một hơi, khóe môi đã bị hắn chiếm đoạt.
Nụ hôn kia như hôn, mà lại không giống hôn, hắn tựa hồ tìm thấy vị ngọt, cẩn thận thưởng thức, từng chút từng chút mà truy tìm từ nơi khóe môi rồi hướng sâu vào bên trong.
Bàn tay thô ráp đặt nơi sau gáy, ép nàng càng thêm gần, nàng chỉ cần hơi nhúc nhích hay động khóe môi, hắn liền dùng ngón tay khẽ khảy vành tai nàng.
Nơi vành tai tê dại, khiến nàng không khỏi hé miệng. Hắn liền nhân cơ hội tiến vào, hơi thở giao hòa, càng lúc càng dồn dập. Hắn bắt đầu mạnh mẽ công phá, bá đạo chiếm lĩnh.
Hai mắt hắn khép chặt, lực đạo nửa phần không giảm.
Đỗ Linh Tĩnh bỗng nhiên hiểu rõ: Phàm là nàng nhường một bước, hắn liền chiếm trọn con đường; nàng mở nửa cánh cửa, hắn liền đoạt lấy cả tòa lầu; đối với hắn mềm lòng một chút, liền chỉ có thể mặc hắn tùy ý đòi lấy.
Hắn không chịu buông, thấy nàng gần như ngồi không yên, liền nâng eo nàng ép chặt, không cho rời ra.
Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh nổi giận, nhân lúc hắn chưa đề phòng, liền cắn mạnh một cái lên môi hắn.
Hắn thoáng ngẩn người, lập tức mở mắt.
Trong con ngươi lóe lên ánh sáng, khiến nàng cũng giật thót trong lòng. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đem nàng áp đảo trên giường nệm.
Không biết qua bao lâu, hắn mới chịu rời khỏi môi nàng, để mặc nàng th* d*c.
Hiển nhiên nàng bệnh còn chưa khỏi, hắn cũng không tiến thêm một bước, khó khăn buông tha cho nàng một chốc.
Ngón tay vén mấy sợi tóc mai rũ xuống, khẽ khảy bên thái dương nàng, giọng trầm thấp: “Tuyền Tuyền...”
Đỗ Linh Tĩnh hơi thở hỗn loạn, quay mặt đi, chẳng buồn để ý tới hắn.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng Sùng Bình: “Vừa rồi đại phu trong khách đ**m đã phối cho phu nhân một phương thuốc tạm thời.”
“Nói là phu nhân đêm nay uống vào, ngày mai lên đường sẽ đỡ hơn nhiều.”
Hắn nghe vậy liền đứng dậy, gọi Sùng Bình tiến vào. Nhắc đến chuyện thuốc thang, hắn lại hỏi rõ cách bào chế, Sùng Bình cẩn thận đáp lại từng câu, nghe xong hắn mới gật đầu phân phó:
“Thưởng thật hậu.”
Sùng Bình vội lui xuống, hắn thì tự tay rót nước, đem thuốc viên đưa tới.
Chỉ là một viên thuốc, nhưng Đỗ Linh Tĩnh lại thầm nghĩ: hắn nói “thưởng thật hậu”, rốt cuộc là thưởng cách nào?
Nàng cảm thấy hắn thật buồn cười, dường như thích nhất câu “thưởng thật hậu” ấy.
May mà có bệnh khí che chở, đêm ấy hắn không tiếp tục làm gì, chỉ là lúc ngủ, dưới lớp chăn gấm kia âm thầm nắm chặt tay nàng.
Sáng hôm sau lên đường, hắn cùng nàng ngồi chung một cỗ xe ngựa.
Có dược của đại phu đêm qua, bệnh tình Đỗ Linh Tĩnh quả nhiên đã khá hơn nhiều. Thế nhưng hắn lại một mực bắt nàng dựa vào người mình nghỉ ngơi:
“Dựa vào ta mà ngủ đi.”
Đỗ Linh Tĩnh mặt nóng bừng. Thu Lâm và Ngải Diệp đều ở trong xe, nàng làm sao có thể?
Cũng may đường về kinh đã không xa, nhưng xe ngựa mới vừa đến Tích Khánh phường, vào Vĩnh Định hầu phủ, đã có người cấp tốc tìm đến.
Liên tiếp mấy ngày giữa Bảo Định và kinh thành, tuy hắn đã xử lý vô số việc gấp, nhưng lúc này vẫn còn người cầu kiến.
Hắn thậm chí không kịp đưa nàng về chính viện, ngay cả Sùng Bình cũng không rảnh phân thân.
Đến tận lúc sắc trời ngả tối, hắn mới coi như thoáng rảnh được một khắc.
Đỗ Linh Tĩnh đang định gọi Triệu chưởng quầy tới, hỏi tình hình thu thư ở Quy Lâm Lâu.
Người của Phất đảng đã tìm thấy, Quy Lâm Lâu có thể thong thả mà tinh tế lựa chọn sách phẩm mang về.
Triệu chưởng quầy còn chưa đến, thì Sùng An đã phụng mệnh hắn mà tới.
Trong tay Sùng An bưng theo một chiếc lồng, bên trong nhốt một con vẹt mỏ đỏ lông xanh.
“Phu nhân, phu nhân!” vừa tới hành lang, con vẹt đã cất tiếng kêu vang.
Đỗ Linh Tĩnh bước đến, Sùng An nói: đây là hạ nhân thay hầu gia đưa tới làm đồ tiêu khiển cho phu nhân, “Hầu gia bảo để phu nhân giải buồn, còn hầu gia thì phải thêm chút thời gian mới xong việc.”
Đỗ Linh Tĩnh biết hắn bận không ngớt, cũng không cầu hắn lúc nào cũng ở bên cạnh. Huống chi, từ nhỏ tới giờ, nàng vốn không quen gần gũi trẻ nhỏ hay thú vật, chỉ đứng cách một bước mà nhìn.
Sùng An cười trấn an: “Phu nhân yên tâm, con chim này đã được dạy, rất ngoan hiền.”
Lúc ấy nàng mới dám đến gần hơn một chút.
Xương Bồ cùng Ngải Diệp cũng chạy lại xem. Xương Bồ vừa thấy liền reo lên:
“Đây là loài vẹt cổ hồng! Tiểu nhân từng thấy người ta đánh cược ở Thiên Hưng phường, có kẻ lấy chính loài chim này làm tiền đặt, giá trị cực cao đó!”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Nguyễn Cung đã như muốn giết người, “Tiểu tử, ngươi còn dám bén mảng đến Thiên Hưng phường!”
Xương Bồ vội vàng nép sau lưng Đỗ Linh Tĩnh, không dám tiếp lời.
Rồi hắn ta vội đánh trống lảng:“Tiểu nhân sai rồi, chỉ là muốn nhìn xem bọn họ lại đang bàn tán cái gì thôi.”
“Bàn tán gì?” Đỗ Linh Tĩnh hỏi.
Lúc này Xương Bồ không dám đáp.
Dù sao thì chuyện giữa hầu gia và phu nhân lúc nào cũng bị người ngoài đem ra suy đoán. Thậm chí có kẻ còn hỏi, từ sau khi thành hôn, phu nhân Lục hầu chưa từng dự bất kỳ yến tiệc nào do các phủ công hầu, bá tước mời. Có phải vì nàng xuất thân văn thần, thân phận lúng túng, khó mà dung hòa cùng các gia tộc huân quý hay không.
Hắn ta chỉ cười nói đều là mấy chuyện vặt trong đông gia tây viện, rồi vội vàng lái sang đề tài khác, bảo rằng con vẹt mỏ đỏ lông xanh này giỏi nhất là bắt chước lời người.
“Nếu phu nhân chịu dạy, muốn nó nói gì nó cũng sẽ học được cả.”
Sùng An nghe vậy cũng phụ họa: “Hầu gia có ý là để con vẹt này tập nói theo phu nhân.”
“Học ta sao?”
Đỗ Linh Tĩnh khẽ lắc đầu. Nàng vốn dĩ ít lời, cũng chẳng có gì thú vị để người khác bắt chước. Trái lại, nàng lại bất giác nhớ tới một người.
“Nếu vậy, chẳng bằng dạy nó nói vài câu khác thì hơn.”
Lục Thận Như bận rộn xong việc, thay đổi xiêm y, tiện thể hỏi Sùng An một câu:
“Con vẹt kia phu nhân có thích không?”
Sùng An vội gật đầu, đáp: “Phu nhân vừa thấy đã lập tức dạy nó nói chuyện.”
Nam nhân khẽ cười: “Vậy đã dạy nó nói cái gì?”
Không ngờ hắn lại hỏi, Sùng An nghẹn cười, không dám nói rõ: “Hầu gia về sẽ tự biết.”
Lục Thận Như hơi nhướng mày, đến tận buổi tối, rốt cuộc mọi sự mới thu xếp ổn thỏa, hắn liền vội vã quay về chính viện.
Vừa vào trong viện, qua khung cửa sổ thấp thoáng ánh đèn, hắn thấy có bóng người ngồi bên cửa sổ, cúi đầu đọc sách.
Câu gọi “Phu quân” ở khách đ**m ngày ấy, đến giờ vẫn khiến lòng hắn bất giác rung động. Bước chân hắn thoáng nhanh hơn, vén mành đi vào.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, hàng mi dài dưới ánh đèn kéo xuống bóng kiều mảnh, trong mắt khẽ lưu động sáng ngời.
Nàng không gọi hắn “Phu quân”, cũng chẳng xưng “Hầu gia”, chỉ dịu dàng nói một câu:
“Đã trở về rồi?”
Trong tay nàng còn cầm quyển sách. Lòng hắn lập tức dậy sóng.
Không kiềm chế được, hắn tiến đến ngồi bên cạnh: “Chiều nay chỉ một mình có buồn lắm không? Con vẹt kia nàng có dạy nó học theo lời nàng không?”
Nàng chớp mắt, trong con ngươi khẽ lóe ý cười, ngón tay khẽ chỉ về phía Đa Bảo Các: “Có dạy, nó ở kia.”
Hắn chợt nhớ tới dáng vẻ kỳ quặc của Sùng An khi hồi đáp, liền bước tới, đưa tay chọc nhẹ vào chiếc lồng, quay đầu nhìn thê tử rồi ra lệnh:
“Phu nhân đã dạy qua rồi, vậy mày nói thử hai câu xem.”
Anh vũ nghiêng đầu, liền cất tiếng lanh lảnh:
“Hầu gia!”
Ngay sau đó, nó kêu liên tiếp:
“Thưởng thật hậu! Thưởng thật hậu!”
Lục Thận Như thoáng sững người.
Quay đầu nhìn nàng, thấy nàng che miệng, cố nhịn không bật cười.
Ngoài phòng, bọn người hầu nghe tiếng con vẹt cũng nén cười đến vai run.
Nam nhân khẽ lắc đầu, rồi chăm chú nhìn nàng:
“Đây là nàng dạy? Học từ ai, hử?”
Anh vũ vẫn chưa dừng, tiếp tục hót: “Thưởng thật hậu! Thưởng thật hậu!”
Đỗ Linh Tĩnh nhịn không nổi, mặt đỏ bừng, bật cười rạng rỡ.
Chưa dứt tiếng cười, hắn đã bước nhanh tới, cúi mắt nhìn nàng, đột ngột hỏi sang chuyện khác:
“Thân mình đã khỏe lên chưa?”
Nàng theo bản năng gật đầu, rồi khẽ khựng lại.
Tiếng hắn trầm thấp mà ôn nhu: “Vậy thì tốt rồi.”
...
Kinh thành không mưa, song ngoài cửa sổ, lá chuối tây vẫn lay động, gió đêm thôit vào, tựa mang theo hơi ẩm triền miên.
Trong phòng không thắp hương, nhưng dưới trướng lại ngập mùi hương dìu dặt, phảng phất quyện lẫn mồ hôi nóng ẩm.
Dưới lớp chăn gấm, mồ hôi mỏng theo từng đường cong nơi cổ nàng chảy xuống, thấm ướt mái tóc dài, từng giọt nhỏ xuống.
Nàng thở dồn dập, hơi thở quấn quýt giao hòa. Thân hình vốn mảnh mai vì mấy ngày bệnh càng thêm gầy yếu. Nam nhân mang theo bao nỗi tưởng nhớ, vươn tay ôm lấy nàng, giúp nàng chống đỡ, để nàng có thể chịu đựng được nhiều hơn.
Dần dần, dù không có hương khí mê luyến vương vấn, nàng vẫn có thể hoàn toàn gắng gượng chịu đựng.
Nam nhân siết chặt cánh tay nàng, bàn tay thô ráp mang theo vết chai cứng rắn ôm trọn vòng eo mảnh dẻ.
Ngoài cửa sổ, lá chuối tây lay động trong gió, từng trận ào ào vang lên, tựa như phụ họa cho từng đợt hắn dồn dập.
Lá chuối bị gió quất mà rung bần bật, cho đến khi nàng cắn chặt môi, mũi chân co rút lại. Dù tiết trời tháng Chạp rét buốt, trong rèm lụa vẫn cuồn cuộn dâng lên một trận mưa bão nóng bỏng.
Nương tử mềm mại tựa như chiếc khăn lụa thơm tho, trong chăn gấm đã bị thấm ướt hoàn toàn.
Nam nhân làm thêm một trận nữa mới chịu dừng lại, sau đó ôm lấy nàng, bước thẳng về phía tịnh phòng.
Chính viện hầu phủ đã nhóm địa long sưởi ấm, chính phòng cũng đỏ lửa, đến cả thư phòng ở phía tây mà hắn sắp đặt riêng cho nàng, cũng rực hồng hơi than.
Toàn bộ sân viện đều ấm áp dễ chịu. Hắn đặt nàng vào chiếc chậu nước rộng lớn, th*n th* tr*ng n*n, thon dài của nàng hơi ửng hồng dưới làn nước, khiến hắn càng ôm lấy càng thêm mê loạn. Trong thoáng chốc, hắn lại nhớ tới tiếng gọi dịu dàng của nàng khi ấy, “Phu quân.”
Trong một khắc, hắn ghì chặt nàng, lại ép nàng nằm dưới thân.
Nàng mở to đôi mắt, nhưng cũng không hề trốn tránh.
Làn nước trong đầm xao động dập dềnh, hắn khiến nàng giữa sóng nước lại một lần nữa rơi vào hoan lạc, toàn thân nàng hoàn toàn mất đi sức lực…
...
Sáng hôm sau, triều đình được nghỉ, hắn vốn định cùng nàng dùng cơm.
Nào ngờ ma ma đến thỉnh an phu nhân, ra ngoài lại mang vẻ mặt nghiêm nghị, tìm hắn.
“Hầu gia, lão nô có chuyện cần nói.”
Hắn thở dài, mời bà đi chỗ khác, quay đầu liếc vào phòng trong, mới đáp: “Ma ma cứ nói.”
Sắc mặt ma ma nghiêm khắc: “Hầu gia là người thế nào? Phu nhân ra sao, chẳng lẽ hầu gia không rõ?”
Lục Thận vốn nghĩ bệnh tình của nàng đã khá hơn, vậy mà sáng nay lại phát sốt, ngay cả xuống giường cũng không nổi, bởi vậy trước mặt ma ma hắn chẳng nói được lấy một lời.
“Hầu gia là đại tướng sa trường, phu nhân vốn chỉ quen an tọa đọc sách trong Thư Lâu. Nàng thân thể mảnh mai, bệnh trạng mới khỏi, lại mới nếm sự phòng bao lâu? Sao hầu gia có thể cả đêm lăn lộn như vậy?”
Bà ngưng giọng, tiếp lời:
“Hầu gia nếu thật sự không nén được, chi bằng nạp thêm hai thị thiếp đi, cũng miễn cho phu nhân bị lăn lộn đến mức chẳng thể an dưỡng.”
Lời vừa dứt, nam nhân thoáng luống cuống.
“Ma ma không được!”
Hắn vội vàng mở miệng, giọng trầm xuống mang theo chút gấp gáp:
“Ta chỉ cần một mình nàng thôi.”
Ma ma ngẩng mắt nhìn hắn:
“Đã vậy, hầu gia càng phải yêu quý phu nhân, thương tiếc nàng nhiều hơn một chút. Hầu gia có thể làm được không?”
Lục Thận Như khẽ thở dài:
“Làm được.”
Ma ma gật đầu:
“Vậy từ nay về sau, hầu gia hãy điểm thêm hương cho phu nhân đi.”
Hắn khẽ cau mày:
“Hương còn có thể nhẹ hơn nữa không?”
Trong lòng hắn rõ ràng cảm thấy, quan hệ giữa hắn và nàng nay đã không còn giống như xưa nữa.
Thế nhưng ma ma vẫn giữ thái độ kiên định, lại nghiêm nghị liếc hắn một cái:
“Thứ hương đó không chỉ giúp phu nhân thoải mái, mà còn trợ ích cho việc sớm hoài thai.”
Lời vừa dứt, nam nhân thoáng ngẩn ra, bất giác quay đầu nhìn về phía nội thất nơi nàng đang ở.
Trợ thai?
“Vậy phiền ma ma sắp xếp.”
*
Đỗ Linh Tĩnh nghỉ ngơi suốt ba ngày mới hoàn toàn khôi phục.
Mấy hôm trước có sai người đi gọi Triệu chưởng quầy đến để bàn chuyện, nhưng mãi vẫn chưa gặp được. Hôm nay nàng vừa tỉnh dậy, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều.
Thu Lâm thấy khí sắc nàng đã khá hơn, liền hỏi:
“Phu nhân muốn mặc bộ xiêm y nào hôm nay?”
Vừa hỏi, nàng ấy vừa bưng đến một tráp trâm hoa.
Đỗ Linh Tĩnh chưa từng thấy qua, nhưng khi mở nắp ra, liền thấy bên trong đầy ắp những chiếc trâm hoa, sắc màu rực rỡ, hình dáng sinh động như thật.
Trong chớp mắt, nàng liền hiểu được lai lịch của những thứ này.
Thu Lâm cười nói:
“Hầu gia đã phân phó cho phòng may thêu làm gấp cho phu nhân mấy bộ xiêm y, đều phối theo từng đóa hoa trong tráp này.”
Nàng ấy vốn thích thấy tiểu thư nhà mình cài hoa. Nghĩ lại trước kia khi lão gia còn tại thế, vì cảm thấy tiểu thư tính tình quá tĩnh lặng, lại thiếu bàn tay mẫu thân chăm chút, nên luôn nhớ mua cho nàng vài đóa hoa tươi, cài lên tóc để thêm phần rạng rỡ.
Không ngờ nay lão gia đã khuất, hầu gia lại cũng vì nàng mà chuẩn bị nhiều hoa đến thế.
Thu Lâm vui vẻ, lựa ra một đóa bạch hải đường phớt phấn, đưa tới:
“Cô nương thử mang cái này xem, sáng nay phòng may thêu vừa đưa đến một bộ váy trắng viền phấn hồng, hẳn là hợp lắm.”
Đỗ Linh Tĩnh nghe lời, cảm thấy xiêm y cũng chỉ là để mặc, màu sắc ra sao cũng không khác biệt gì nhiều.
Chỉ là khi khoác lên người bộ váy trắng, trên búi tóc cài thêm đóa hải đường lớn, soi mình trong gương đồng, nàng chợt ngây người.
Trong gương hiện lên một dung nhan kiều diễm như đóa hải đường đang lay động, ấy lại chính là nàng.
Nàng không khỏi ngạc nhiên, chăm chú nhìn thêm hai lần.
Thu Lâm ở bên cạnh cười khẽ:
“Cô nương thế nào lại đến mức không còn nhận ra chính mình nữa vậy?”
Đỗ Linh Tĩnh thoáng sững sờ, rồi khẽ lắc đầu bật cười.
Nàng nhìn lại chính bản thân mình, thoáng chốc bỗng trở nên có chút xa lạ.
*
Ngoại thành kinh đô, phía tây trước cổng Quảng Ninh.
Tưởng Phong Xuyên cùng người trong phất đảng đã sớm hơn một bước tiến vào thành.
Hắn không cần như huynh muội Hỗ Đình Lan, phải theo Đại Lý Tự hiệp trợ thẩm tra án Thiệu Bá Cử. Với hắn, chỉ cần qua tiết tháng Tư, liền sẽ đến kỳ khảo thí mùa xuân. Nếu khi ấy có thể tên ghi bảng vàng, thì Tưởng thị Thanh Châu, vốn bao lâu nay chưa từng xuất tiến sĩ tất sẽ rạng rỡ toàn tộc, hân hoan đại khánh.
Tin nhà truyền đến, bảo hắn chớ lo bôn ba khắp chốn, hãy sớm vào kinh an cư, tĩnh dưỡng chuẩn bị cho đại khảo mùa xuân.
Lúc này, Tưởng Phong Xuyên bàn cùng Huệ thúc:
“Trước đây ta từng ở dinh thự Đỗ gia tại Thành Khánh phường, nhưng giờ đã chẳng thể kêu nàng một tiếng tẩu tử nữa, ở trong nhà nàng cũng không thích hợp. Chi bằng ta thuê một tiểu viện gần đó, chẳng phải tiện lắm sao?”
Lời hắn nói ra nghe có phần đáng thương. Huệ thúc lại vội đáp:
“Lục gia vẫn nên tìm chỗ khác mà ở đi thôi. Kinh thành rộng lớn lắm, hà tất phải quanh quẩn tại Thành Khánh phường? Lại còn ngay dưới mắt phu nhân nữa.”
Ngụ ý kia đã rõ: không nên dây dưa đến gần nàng.
Tưởng Phong Xuyên nghe thế hừ khẽ một tiếng:
“Đã không cho ta gọi tẩu tử, nay lại chẳng cho ở gần, chẳng lẽ cả nhìn nàng cũng không được?”
Huệ thúc lộ vẻ khó xử. Hắn lại nói tiếp:
“Thế thì ta dứt khoát tìm sân nhỏ ngay trước cửa hầu phủ ở Tích Khánh phường, Huệ thúc thấy thế nào?”
Huệ thúc thất sắc:
“Lục gia!”
Ai ngờ hắn thật sự nói đi là đi, định vòng qua đó mà tìm.
Đúng lúc này, có người gọi giật lại:
“Lục gia!”
Hắn quay đầu nhìn, thì ra là Phác ma ma, người hầu bên cạnh Tưởng thái phi.
Phác ma ma bước lên:
“Lục gia đã nhập kinh chờ khoa cử, nương nương sớm đã hay tin. Người không cần tìm chỗ khác ở, cứ đến Hồng Lư Tự, nương nương đã sắp xếp, mời trụ trì dành riêng cho Lục gia một gian tịnh thất.”
Tưởng Phong Xuyên lập tức nhìn sang Huệ thúc:
“Huệ thúc, là ngươi đã báo với Thái phi nương nương?”
Huệ thúc mặt thoáng xấu hổ. Ngoại trừ Tưởng thái phi, còn ai trong kinh thành dám quản chuyện trú ngụ của hắn?
Lão cúi đầu im lặng. Tưởng Phong Xuyên chỉ khẽ cười nhạt.
Phác ma ma đã tự mình đến, hắn cũng không tiện thoái thác, đành theo bà đi Hồng Lư Tự.
Đến chùa, hắn kính lễ trụ trì, rồi men theo con đường thanh tu đi sâu vào trong, thẳng đến trước một đại điện.
Trong điện, Tưởng thái phi đang đứng lặng trước tượng Phật.
Tượng Phật uy nghi cúi nhìn thế nhân. Tưởng Phong Xuyên tiến lên, trước là khấu bái thần tượng, sau đó mới hành lễ với Tưởng thái phi.
Chưa đợi bà mở miệng, hắn đã cất lời trước:
“Nương nương cớ sao cũng như bao người khác, giúp nàng đề phòng ta?”
Một câu kia khiến Tưởng thái phi than khẽ.
“Ngươi cũng biết đó là đề phòng ngươi? Nếu đã hiểu, sao còn cứ phải quấy nhiễu nàng? Hãy để nàng an an tĩnh tĩnh mà sống đi.”
Lời ấy vừa thốt ra, Tưởng Phong Xuyên khẽ cười một tiếng.
Hắn chẳng buồn nhắc tới chuyện để Đỗ Linh Tĩnh an ổn sống yên bình thế nào, chỉ là cười, giọng hơi khàn, trầm thấp cất tiếng:
“Ba năm trước, vốn dĩ tam ca có thể cùng ta vào kinh dự thi hội. Đại phu cũng nói bệnh tình của huynh ấy chưa đến giai đoạn cuối, chí ít còn chống đỡ được một hai năm. Nhưng cuối cùng huynh ấy lại không thể vào thành.”
Hắn hỏi: “Nương nương có biết, vì sao huynh ấy không đến được không?”
Giọng hắn càng thấp xuống: “Nếu người biết tam ca đã mất như thế nào, liệu còn có thể giữ được lòng thanh thản hay không?”
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 43: Chỉ cần
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
